Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161: Chồng nói lời trìu mến với người phụ nữ khác
Cũng giống như việc Bách Tuyết bị đưa vào bệnh viện tâm thần, bề ngoài thì có vẻ như vụ cháy ở biệt thự của Vương Dĩnh Chi là do Bách Tuyết gây ra, nhưng cũng không thể không cân nhắc suy tính kỹ hơn.
Mâu thuẫn giữa hai người đã kéo dài mấy chục năm, mặc dù ân oán sâu nặng, nhưng nhìn từ góc độ khác, nếu hai người có thể ầm ĩ đến tình cảnh một mất một còn thì họ đã làm chuyện đó từ lâu rồi, hoàn toàn không thể đợi đến hôm nay được.
Trước hết, cách Vương Dĩnh Chi thừa nhận chính bà ta đã đưa Bách Tuyết vào bệnh viện tâm thần không hề có chút lập trường nào, càng giống như là bà ta bị lợi dụng, dùng điểm yếu của bà ta để từng bước dẫn dắt bà ta làm như vậy.Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer Thứ hai, chuyện phóng hỏa chính là sở trường của Thịnh Dự Khải.
Năm năm trước đốt cháy biệt thự, năm năm sau đốt cháy nhà trọ Lệ Thủy, cộng với việc phòng sách của đại trạch nhà họ Thịnh cũng bị cháy…
Cả ba sự kiện này đều là do Thịnh Dự Khải làm, nhưng cả ba nơi này anh ta đều để lại sơ hở nên Thịnh Hàn Ngọc đã có thể nhanh chóng tìm được chứng cứ.
Lần này biệt thự của bố mẹ gặp hỏa hoạn, mặc dù Thịnh Hàn Ngọc không ra mặt, nhưng anh đã bí mật cử người đến quan sát hiện trường vụ cháy cũng như điều tra chi tiết vụ việc.
Hiện trường rất sạch sẽ gọn gàng, không hề để lại chút dấu vết nào.
Đừng nói Bách Tuyết hay Thịnh Dự Khải, cho dù cộng thêm cả Thịnh Hải thì cả ba người bọn họ cũng không thể cùng nhau lên một kế hoạch hoàn hảo như vậy.
Hơn nữa, bây giờ nhà họ Thịnh cũng chỉ còn có Thời Vũ Kha vừa là kẻ thù vừa là đồng minh, nếu như chuyện này thật sự là do Bách Tuyết làm, Thời Vũ Kha nhất định sẽ cung cấp bằng chứng cho bọn họ. Có thể hạ bệ mẹ chồng mà không cần chính bản thân mình ra tay, Thời Vũ Kha sẽ vô cùng sẵn lòng làm như vậy.Nhưng không, Thời Vũ Kha cũng có thể chứng minh rằng vấn đề này không liên quan gì đến Bách Tuyết và Thịnh Dự Khải.
Tất cả các nghi phạm có nguy cơ nhất đã bị loại trừ, vậy rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?
Gần đây, ngày càng có nhiều điều chứng tỏ rằng có một bàn tay đang ngấm ngầm thao túng tất cả những điều này ở một nơi không ai nhìn thấy.
Biểu hiện của Thịnh Hàn Ngọc hai ngày nay có chút không bình thường, lúc nào cũng là một dáng vẻ chất chứa đầy tâm sự, ngay cả nhiệt huyết vào buổi tối cũng trở nên yếu đi rất nhiều.
Lúc đầu, Thời Du Huyên nghĩ rằng gần đây anh quá mệt mỏi, cho nên cô đã đích thân học cách nấu canh để nấu cho anh uống.
Cô rất chăm chỉ học hỏi cùng đầu bếp, nếu một ngày không làm gì thì cô sẽ ngâm mình trong bếp học tập chăm chỉ, lãng phí không ít nguyên liệu, may mà kết quả rất tốt – thành công! Canh đậu phụ cá diếc có màu trắng sữa, cá diếc còn nguyên, đậu phụ trắng, mềm, dậy mùi thơm tỏa ra xung quanh, sau khi tắt lửa, cô rắc thêm lá hẹ, ngò gai.
Đầu bếp nhìn còn thấy thèm nên thử nếm một ngụm, hương vị thật sự rất đáng khen.
Đầu bếp khen ngợi: "Cô chủ nhỏ thật thông minh, học một biết mười."
Trên thực tế, phải mất một ngày để làm một bát canh cá tươm tất, nhưng vẫn khiến cho Thời Du Huyên tràn ngập cảm giác thành tựu.
Cô tự tay bưng canh cá lên bàn, quản gia đi tới, nhưng lại bày ra vẻ khó xử, nói: "Cô chủ, cậu chủ nói tối nay không ăn cơm ở nhà, bảo cô ăn một mình."
"Anh ấy ra ngoài sao?"
Thời Du Huyên vốn đang tràn đầy vui sướng, như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, sự thất vọng lan tràn khắp cơ thể.Không chỉ thất vọng, mà còn có một chút tức giận.
Cô bận rộn cả ngày trong bếp vì bát canh cá này cũng đâu phải dễ dàng gì chứ? Kết quả là sau khi làm xong thì anh lại đi ra ngoài.
"Anh ấy đi chưa?"
Quản gia có vẻ hơi khó xử, muốn nói nhưng lại thôi.
Thời Du Huyên khó hiểu hỏi: "Dì Trương, hôm nay dì sao vậy? Không thể nói với tôi biết cậu chủ đi đâu sao? Các người có bí mật gì không muốn cho tôi biết à?"
Quản gia càng không nói, cô lại càng muốn biết.
Cuối cùng không nhịn được nữa, quản gia nói thật: "Cậu chủ đi đến biệt thự đối diện."
Thời Du Huyên đã từng sống ở biệt thự đối diện mấy ngày, cũng không xa lạ gì với nơi đó, Thịnh Hàn Ngọc đi đến biệt thự đối diện cũng không xa lắm, cô đi qua tìm là được. Bước vào biệt thự, bên trong yên tĩnh vô cùng, giống như là không có người.
"Hàn Ngọc, Hàn Ngọc."
Thời Du Huyên nhẹ giọng kêu lên, nhưng không ai trả lời.
Cô tìm khắp các phòng ở lầu trên lầu dưới nhưng cũng không thấy Thịnh Hàn Ngọc, vì vậy cô tự hỏi có phải Thịnh Hàn Ngọc đã không hề đến đây, hoặc là đã đến và đi rồi.
Nhưng cửa chính không khóa, chắc hẳn người vẫn còn đang ở trong biệt thự.
Nhưng cô đã lục tung các phòng ở tầng trên và tầng dưới mà không nhìn thấy ai cả?
Thời Du Huyên nghĩ đến trong nhà còn có một tầng hầm, bình thường chỉ dùng để chứa rau dưa và nguyên liệu nấu ăn. Ở đây cũng sẽ có tầng hầm chứ? Vì thế cô bèn đi về phía phòng bếp. Trước đó, khi sống ở đây, số lần cô vào phòng bếp cũng không nhiều, cho tới bây giờ cũng không chú ý tầng hầm nằm ở đâu.Cũng may là tầng hầm cũng không khó tìm, nếu để ý kỹ sẽ phát hiện ra một cánh cửa nhỏ gần cửa sau của bếp, không chú ý thì đúng thật là không thể phát hiện ra được.
Thời Du Huyên đẩy nhẹ, cánh cửa mở ra.
Một cầu thang chỉ có thể đủ để một người đi qua xuất hiện trước mặt cô, dưới cầu thang còn có ánh đèn, và có cả tiếng nói.
Chính xác là Thịnh Hàn Ngọc đang nói chuyện một mình.
Cô nhẹ nhàng bước đi, từ từ bước xuống cầu thang bê tông, không hề phát ra một tiếng động, đi xuống hơn mười bậc thì giọng nói càng rõ ràng.
Mọi thứ ở tầng hầm cũng hiện ra trước mắt cô.
Một căn phòng ngăn nắp, được trang trí giống như phòng con gái, những vật dụng được đặt trong phòng hầu hết đều là của con gái, nhưng bài trí trong phòng chỉ có hai màu đen và trắng. Có một cái bàn ở giữa, trên bàn là một tấm ảnh đen trắng, đồ tưởng niệm và nến trắng.
Thịnh Hàn Ngọc ngồi trước bàn quay lưng về phía cầu thang và nói với cô gái trong bức ảnh: "Di Tâm, em có biết không? Mấy năm nay anh biết em ở đây, nhưng anh không dám bước vào, bởi vì anh sợ sẽ làm hỏng hết mọi thứ, sẽ không khống chế được bản thân mình."
"Trước đây anh giả mù vì anh không thể chấp nhận được việc em rời khỏi thế giới này. Khi em rời đi, em cũng mang theo trái tim của anh đi. Nếu thế giới này đã không còn em, con mắt của anh cũng sẽ không nhìn thấy điều gì tốt đẹp nữa…"
"... Lý do duy nhất mà anh phải sống là để trả thù cho em. Mỗi ngày sau khi em rời đi, anh như một cái xác không hồn, Di Tâm, em biết không? Trái tim của anh cũng đã chết từ khi em rời đi…"
Thịnh Hàn Ngọc cúi đầu, lấy tay áo lau khóe mắt.
Anh khóc sao?Từ trước tới nay, Thời Du Huyên chưa bao giờ thấy Thịnh Hàn Ngọc rơi nước mắt, và cũng chưa bao giờ nghe anh thổ lộ với mình bằng những lời lẽ trìu mến như vậy!
Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, móng tay cắm vào lòng bàn tay nhưng cô vẫn không cảm thấy đau đớn gì cả.
Đúng vậy, mình đang ghen, mình đang ghen tị với người chết, trong lòng Thời Du Huyên đều biết điều này.
Mỗi lời cô vô tình nghe được vừa rồi đều khiến cô đau đớn như bị mũi dao đâm vào tim.
Thịnh Hàn Ngọc có một tình yêu sâu đậm, nhớ mãi không quên với Giản Di Tâm, cũng không phải là cô không biết điều này.
Nhưng khi đó hai người không có quan hệ thân thiết, cô cũng không có tình yêu sâu đậm với Thịnh Hàn Ngọc như bây giờ, nên dù biết điều đó nhưng cô cũng không có cảm giác gì quá lớn. Nếu trả cô về thời điểm ban đầu thì cô không có suy nghĩ gì với Thịnh Hàn Ngọc về điều này cả. Nhưng hai người đã từng bước đi đến hiện tại, tưởng chừng như là thuận theo tự nhiên, nhưng thực tế cũng không dễ dàng gì.
Thời Du Huyên cho rằng anh đã bước ra khỏi tầm ảnh hưởng của Giản Di Tâm, và anh ở bên cạnh mình là vì tình yêu chứ không phải vì điều gì khác.
Nhưng bây giờ có vẻ như cô đã sai, thật sự quá sai rồi!
Chóp mũi dâng lên niềm chua xót, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi.
Cô cố nén không cho bản thân phát ra âm thanh gì, tự mình đau lòng khổ sở là được rồi, không thể để cho người ta chê cười được.
Trong lòng Thời Du Huyên có một loại dũng khí và quật cường, cúi đầu xuống thì tự bản thân đau lòng khổ sở, nhưng khi ngẩng đầu lên đối mặt với người khác thì cô mãi mãi tỏa sáng như ánh mặt trời.
Cô không muốn nghe nữa, quay người lặng lẽ rời đi.Thịnh Hàn Ngọc quá nhập tâm, không nhận ra Thời Du Huyên đã tới, anh nói tiếp: "Di Tâm, hôm nay là lần đầu tiên anh vào đây, nhưng cũng là lần cuối cùng anh đến. Trước đây anh không đến là do anh không dám đối mặt với em, hôm nay anh đến là để cáo biệt với em."
Trên mặt anh hiện lên một nụ cười hạnh phúc, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn thích cười, nụ cười tươi như ánh nắng ban mai.
"Di Tâm, anh không biết nói như vậy thì em có khó chịu hay không? Nhưng anh vẫn muốn nói với em là anh đang yêu người khác rồi, yêu người vợ hiện tại của anh."
"Cô ấy tên là Thời Du Huyên, lương thiện tốt bụng như em vậy, cô ấy đến với anh một cách tình cờ. Vốn dĩ, anh rất phản kháng khi những người phụ nữ khác tiếp cận mình, anh cảm thấy trái tim mình sẽ mãi mãi giữ lại cho em."
"Nhưng khi Huyên Huyên đến, cô ấy bước vào trái tim anh từ lúc nào mà anh không hay biết. Anh rất yêu cô ấy..." Thịnh Hàn Ngọc nói chuyện với khuôn mặt tươi cười trầm lặng trong bức ảnh và nói ra tất cả những gì trong lòng mình.
Những lời này anh chưa từng nói trước mặt Thời Du Huyên, bởi vì anh làm thế nào anh cũng không nói nên lời!
Mâu thuẫn giữa hai người đã kéo dài mấy chục năm, mặc dù ân oán sâu nặng, nhưng nhìn từ góc độ khác, nếu hai người có thể ầm ĩ đến tình cảnh một mất một còn thì họ đã làm chuyện đó từ lâu rồi, hoàn toàn không thể đợi đến hôm nay được.
Trước hết, cách Vương Dĩnh Chi thừa nhận chính bà ta đã đưa Bách Tuyết vào bệnh viện tâm thần không hề có chút lập trường nào, càng giống như là bà ta bị lợi dụng, dùng điểm yếu của bà ta để từng bước dẫn dắt bà ta làm như vậy.Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer Thứ hai, chuyện phóng hỏa chính là sở trường của Thịnh Dự Khải.
Năm năm trước đốt cháy biệt thự, năm năm sau đốt cháy nhà trọ Lệ Thủy, cộng với việc phòng sách của đại trạch nhà họ Thịnh cũng bị cháy…
Cả ba sự kiện này đều là do Thịnh Dự Khải làm, nhưng cả ba nơi này anh ta đều để lại sơ hở nên Thịnh Hàn Ngọc đã có thể nhanh chóng tìm được chứng cứ.
Lần này biệt thự của bố mẹ gặp hỏa hoạn, mặc dù Thịnh Hàn Ngọc không ra mặt, nhưng anh đã bí mật cử người đến quan sát hiện trường vụ cháy cũng như điều tra chi tiết vụ việc.
Hiện trường rất sạch sẽ gọn gàng, không hề để lại chút dấu vết nào.
Đừng nói Bách Tuyết hay Thịnh Dự Khải, cho dù cộng thêm cả Thịnh Hải thì cả ba người bọn họ cũng không thể cùng nhau lên một kế hoạch hoàn hảo như vậy.
Hơn nữa, bây giờ nhà họ Thịnh cũng chỉ còn có Thời Vũ Kha vừa là kẻ thù vừa là đồng minh, nếu như chuyện này thật sự là do Bách Tuyết làm, Thời Vũ Kha nhất định sẽ cung cấp bằng chứng cho bọn họ. Có thể hạ bệ mẹ chồng mà không cần chính bản thân mình ra tay, Thời Vũ Kha sẽ vô cùng sẵn lòng làm như vậy.Nhưng không, Thời Vũ Kha cũng có thể chứng minh rằng vấn đề này không liên quan gì đến Bách Tuyết và Thịnh Dự Khải.
Tất cả các nghi phạm có nguy cơ nhất đã bị loại trừ, vậy rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?
Gần đây, ngày càng có nhiều điều chứng tỏ rằng có một bàn tay đang ngấm ngầm thao túng tất cả những điều này ở một nơi không ai nhìn thấy.
Biểu hiện của Thịnh Hàn Ngọc hai ngày nay có chút không bình thường, lúc nào cũng là một dáng vẻ chất chứa đầy tâm sự, ngay cả nhiệt huyết vào buổi tối cũng trở nên yếu đi rất nhiều.
Lúc đầu, Thời Du Huyên nghĩ rằng gần đây anh quá mệt mỏi, cho nên cô đã đích thân học cách nấu canh để nấu cho anh uống.
Cô rất chăm chỉ học hỏi cùng đầu bếp, nếu một ngày không làm gì thì cô sẽ ngâm mình trong bếp học tập chăm chỉ, lãng phí không ít nguyên liệu, may mà kết quả rất tốt – thành công! Canh đậu phụ cá diếc có màu trắng sữa, cá diếc còn nguyên, đậu phụ trắng, mềm, dậy mùi thơm tỏa ra xung quanh, sau khi tắt lửa, cô rắc thêm lá hẹ, ngò gai.
Đầu bếp nhìn còn thấy thèm nên thử nếm một ngụm, hương vị thật sự rất đáng khen.
Đầu bếp khen ngợi: "Cô chủ nhỏ thật thông minh, học một biết mười."
Trên thực tế, phải mất một ngày để làm một bát canh cá tươm tất, nhưng vẫn khiến cho Thời Du Huyên tràn ngập cảm giác thành tựu.
Cô tự tay bưng canh cá lên bàn, quản gia đi tới, nhưng lại bày ra vẻ khó xử, nói: "Cô chủ, cậu chủ nói tối nay không ăn cơm ở nhà, bảo cô ăn một mình."
"Anh ấy ra ngoài sao?"
Thời Du Huyên vốn đang tràn đầy vui sướng, như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, sự thất vọng lan tràn khắp cơ thể.Không chỉ thất vọng, mà còn có một chút tức giận.
Cô bận rộn cả ngày trong bếp vì bát canh cá này cũng đâu phải dễ dàng gì chứ? Kết quả là sau khi làm xong thì anh lại đi ra ngoài.
"Anh ấy đi chưa?"
Quản gia có vẻ hơi khó xử, muốn nói nhưng lại thôi.
Thời Du Huyên khó hiểu hỏi: "Dì Trương, hôm nay dì sao vậy? Không thể nói với tôi biết cậu chủ đi đâu sao? Các người có bí mật gì không muốn cho tôi biết à?"
Quản gia càng không nói, cô lại càng muốn biết.
Cuối cùng không nhịn được nữa, quản gia nói thật: "Cậu chủ đi đến biệt thự đối diện."
Thời Du Huyên đã từng sống ở biệt thự đối diện mấy ngày, cũng không xa lạ gì với nơi đó, Thịnh Hàn Ngọc đi đến biệt thự đối diện cũng không xa lắm, cô đi qua tìm là được. Bước vào biệt thự, bên trong yên tĩnh vô cùng, giống như là không có người.
"Hàn Ngọc, Hàn Ngọc."
Thời Du Huyên nhẹ giọng kêu lên, nhưng không ai trả lời.
Cô tìm khắp các phòng ở lầu trên lầu dưới nhưng cũng không thấy Thịnh Hàn Ngọc, vì vậy cô tự hỏi có phải Thịnh Hàn Ngọc đã không hề đến đây, hoặc là đã đến và đi rồi.
Nhưng cửa chính không khóa, chắc hẳn người vẫn còn đang ở trong biệt thự.
Nhưng cô đã lục tung các phòng ở tầng trên và tầng dưới mà không nhìn thấy ai cả?
Thời Du Huyên nghĩ đến trong nhà còn có một tầng hầm, bình thường chỉ dùng để chứa rau dưa và nguyên liệu nấu ăn. Ở đây cũng sẽ có tầng hầm chứ? Vì thế cô bèn đi về phía phòng bếp. Trước đó, khi sống ở đây, số lần cô vào phòng bếp cũng không nhiều, cho tới bây giờ cũng không chú ý tầng hầm nằm ở đâu.Cũng may là tầng hầm cũng không khó tìm, nếu để ý kỹ sẽ phát hiện ra một cánh cửa nhỏ gần cửa sau của bếp, không chú ý thì đúng thật là không thể phát hiện ra được.
Thời Du Huyên đẩy nhẹ, cánh cửa mở ra.
Một cầu thang chỉ có thể đủ để một người đi qua xuất hiện trước mặt cô, dưới cầu thang còn có ánh đèn, và có cả tiếng nói.
Chính xác là Thịnh Hàn Ngọc đang nói chuyện một mình.
Cô nhẹ nhàng bước đi, từ từ bước xuống cầu thang bê tông, không hề phát ra một tiếng động, đi xuống hơn mười bậc thì giọng nói càng rõ ràng.
Mọi thứ ở tầng hầm cũng hiện ra trước mắt cô.
Một căn phòng ngăn nắp, được trang trí giống như phòng con gái, những vật dụng được đặt trong phòng hầu hết đều là của con gái, nhưng bài trí trong phòng chỉ có hai màu đen và trắng. Có một cái bàn ở giữa, trên bàn là một tấm ảnh đen trắng, đồ tưởng niệm và nến trắng.
Thịnh Hàn Ngọc ngồi trước bàn quay lưng về phía cầu thang và nói với cô gái trong bức ảnh: "Di Tâm, em có biết không? Mấy năm nay anh biết em ở đây, nhưng anh không dám bước vào, bởi vì anh sợ sẽ làm hỏng hết mọi thứ, sẽ không khống chế được bản thân mình."
"Trước đây anh giả mù vì anh không thể chấp nhận được việc em rời khỏi thế giới này. Khi em rời đi, em cũng mang theo trái tim của anh đi. Nếu thế giới này đã không còn em, con mắt của anh cũng sẽ không nhìn thấy điều gì tốt đẹp nữa…"
"... Lý do duy nhất mà anh phải sống là để trả thù cho em. Mỗi ngày sau khi em rời đi, anh như một cái xác không hồn, Di Tâm, em biết không? Trái tim của anh cũng đã chết từ khi em rời đi…"
Thịnh Hàn Ngọc cúi đầu, lấy tay áo lau khóe mắt.
Anh khóc sao?Từ trước tới nay, Thời Du Huyên chưa bao giờ thấy Thịnh Hàn Ngọc rơi nước mắt, và cũng chưa bao giờ nghe anh thổ lộ với mình bằng những lời lẽ trìu mến như vậy!
Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, móng tay cắm vào lòng bàn tay nhưng cô vẫn không cảm thấy đau đớn gì cả.
Đúng vậy, mình đang ghen, mình đang ghen tị với người chết, trong lòng Thời Du Huyên đều biết điều này.
Mỗi lời cô vô tình nghe được vừa rồi đều khiến cô đau đớn như bị mũi dao đâm vào tim.
Thịnh Hàn Ngọc có một tình yêu sâu đậm, nhớ mãi không quên với Giản Di Tâm, cũng không phải là cô không biết điều này.
Nhưng khi đó hai người không có quan hệ thân thiết, cô cũng không có tình yêu sâu đậm với Thịnh Hàn Ngọc như bây giờ, nên dù biết điều đó nhưng cô cũng không có cảm giác gì quá lớn. Nếu trả cô về thời điểm ban đầu thì cô không có suy nghĩ gì với Thịnh Hàn Ngọc về điều này cả. Nhưng hai người đã từng bước đi đến hiện tại, tưởng chừng như là thuận theo tự nhiên, nhưng thực tế cũng không dễ dàng gì.
Thời Du Huyên cho rằng anh đã bước ra khỏi tầm ảnh hưởng của Giản Di Tâm, và anh ở bên cạnh mình là vì tình yêu chứ không phải vì điều gì khác.
Nhưng bây giờ có vẻ như cô đã sai, thật sự quá sai rồi!
Chóp mũi dâng lên niềm chua xót, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi.
Cô cố nén không cho bản thân phát ra âm thanh gì, tự mình đau lòng khổ sở là được rồi, không thể để cho người ta chê cười được.
Trong lòng Thời Du Huyên có một loại dũng khí và quật cường, cúi đầu xuống thì tự bản thân đau lòng khổ sở, nhưng khi ngẩng đầu lên đối mặt với người khác thì cô mãi mãi tỏa sáng như ánh mặt trời.
Cô không muốn nghe nữa, quay người lặng lẽ rời đi.Thịnh Hàn Ngọc quá nhập tâm, không nhận ra Thời Du Huyên đã tới, anh nói tiếp: "Di Tâm, hôm nay là lần đầu tiên anh vào đây, nhưng cũng là lần cuối cùng anh đến. Trước đây anh không đến là do anh không dám đối mặt với em, hôm nay anh đến là để cáo biệt với em."
Trên mặt anh hiện lên một nụ cười hạnh phúc, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn thích cười, nụ cười tươi như ánh nắng ban mai.
"Di Tâm, anh không biết nói như vậy thì em có khó chịu hay không? Nhưng anh vẫn muốn nói với em là anh đang yêu người khác rồi, yêu người vợ hiện tại của anh."
"Cô ấy tên là Thời Du Huyên, lương thiện tốt bụng như em vậy, cô ấy đến với anh một cách tình cờ. Vốn dĩ, anh rất phản kháng khi những người phụ nữ khác tiếp cận mình, anh cảm thấy trái tim mình sẽ mãi mãi giữ lại cho em."
"Nhưng khi Huyên Huyên đến, cô ấy bước vào trái tim anh từ lúc nào mà anh không hay biết. Anh rất yêu cô ấy..." Thịnh Hàn Ngọc nói chuyện với khuôn mặt tươi cười trầm lặng trong bức ảnh và nói ra tất cả những gì trong lòng mình.
Những lời này anh chưa từng nói trước mặt Thời Du Huyên, bởi vì anh làm thế nào anh cũng không nói nên lời!