Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274-276
Thịnh Dự Khải mất hết thể diện, xoay người bỏ đi.
Thời Vũ Kha không đi.
Tiệc rượu hôm nay vốn để thông báo một chuyện quan trọng, anh ta bỏ đi cũng tốt, đỡ quấy phá ầm ỹ, không dễ làm việc.
Sóng gió do Thịnh Dự Khải gây ra nhanh chóng trôi qua, đã đến lúc tiệc rượu náo nhiệt nhất, người chủ trì đột nhiên đứng ra, nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.
Hội trưởng hội doanh nghiệp ở Giang Châu đã đổi chủ, vốn dĩ hội trưởng hội doanh nghiệp này là ông cụ Thịnh, sau khi ông cụ Thịnh qua đời đã cho Thịnh Dự Khải kế nhiệm, dù sao đã sắp đến nhiệm kỳ mới, không ai muốn mạo hiểm đắc tội anh ta.
Kết quả sau khi anh ta nhậm chức chẳng làm ra được việc gì tốt, mà còn lợi dụng tên tuổi “Hội trưởng” để báo thù riêng, đả kích Thịnh Hàn Ngọc.
Tất cả mọi người đi theo anh ta không được lợi mà còn gặp họa, trong lòng ai cũng ôm một bụng tức!
Trước khi bắt đầu bầu chọn nhiệm kỳ mới, tất cả các phiếu đều thông qua bầu cử chọn Thịnh Hàn Ngọc làm hội trưởng mới của Giang Châu, Thời Vũ Kha đại diện cho nhà họ Thịnh, cho nên ba người nhà họ Thịnh chẳng hay biết gì chuyện này cả.
Người chủ trì tuyên bố Thịnh Hàn Ngọc là hội trưởng mới của hội Giang Châu, Bạch Tuyết lập tức gây khó dễ!
“Tôi phản đối.”
Cô ta xông lên bục chủ tịch, lớn tiếng chất vấn tên tuổi của người chủ trì tiệc rượu này là ai?
Ai đồng ý để Thịnh Hàn Ngọc làm hội trưởng hội doanh nghiệp?
Bách Tuyết quá mức kích động, ngoại trừ nghi ngờ còn nói ra rất nhiều lời không nên nói vào lúc này.
Mọi người đứng phía dưới mồm năm miệng mười nói cho bà ta biết là đi lên bằng bầu cử, hơn nữa còn được ủng hộ một trăm phần trăm, đến cả con dâu nhà bọn họ, phó chủ tịch Thời Vũ Kha cũng bỏ phiếu tán thành.
Bách Tuyết ở trên sân khấu quấy đến mức mất hết mặt mũi, xuống dưới lại muốn tìm Thời Vũ Kha tính sổ.
Không chờ bà ta tìm thấy Thời Vũ Kha, lại đột nhiên có mấy người mặc áo blouse trắng từ ngoài đi vào, cưỡng chế đưa Bách Tuyết đi ra ngoài, ngoại trừ Thịnh Hải ra thì không còn ai ngăn cản nữa, những người này lấy giấy chứng nhận ra, là bác sĩ bệnh viện tâm thần.
Bọn họ nói nhận được thông báo của người nhà, bảo bọn họ đến đây bắt người!
Thịnh Hải và Thời Vũ Kha đều ở đây, chỉ có Thịnh Dự Khải không có mặt, đương nhiên mọi người đều cho rằng là Thịnh Dự Khải thông báo.
Bách Tuyết kêu trời khóc đất không chịu đi theo, những bác sĩ mặc áo blouse trắng đã mạnh mẽ ép đưa bà ta đi, vốn Thịnh Hải muốn ngăn, nhưng có một đống người chắn trước mặt ông ta làm ông ta chỉ có thể gọi điện thoại báo cho Thịnh Dự Khải.
Nếu cứ xông lên như vậy, không chừng bị coi như người bệnh rồi đưa đi luôn.
Bách Tuyết bị người của bệnh viện tâm thần đưa đi, Thịnh Hải cũng gọi điện cho Thịnh Dự Khải, nhưng điện thoại đã tắt máy, không gọi được.
Thời Vũ Kha nói với ông ta: “Bố, hay là bố về nhà xem thử, vừa rồi Dự Khải đi một mình, con cũng lo cho anh ấy, chờ khi kết thúc tiệc rượu con sẽ về, dù sao chỗ này cũng không thể không có ai ở lại được.”
Chút ý đồ này của cô ta căn bản không thoát khỏi mắt của Thịnh Hải, nhưng ông ta cũng biết bây giờ Thời Vũ Kha đã đủ lông đủ cánh, ông ta vốn chẳng khống chế được cô ta nữa.
Chuyện hôm nay vừa nhiều vừa loạn, cô ta muốn làm gì thì cứ làm thế đi.
Thịnh Hải tự mình về, Thời Vũ Kha cứ như không có việc gì mà tiếp tục đi vào trong đám người chuyện trò vui vẻ, tựa như những chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến cô ta cả.
Giang Tư Vi cầm đồ uống đi qua đó: “Chị họ, chị nói xem em còn có cơ hội không?” Bởi vì trên đường đến đây cô ta bị kẹt xe nên đã đến
muộn, không nhìn thấy được thời khắc xuất sắc nhất, cũng may cô ta không để bụng.
Thiệp mời của cô ta là do Thời Vũ Kha cho, Thời Vũ Kha để Giang Tư Vi đến đây là muốn làm cho Thời Du Huyên thấy khó chịu, chỉ cần Thời Du Huyên không thoải mái thì trong lòng cô ta sẽ rất vui.
“Cô cứ thử đi, không thử sao mà biết không được?” Thời Vũ Kha cười như không cười.
Giang Tử Vi ôm chặt cô ta: “Chị họ thật tốt, chị còn tốt hơn cả chị ruột của em nữa, em thật sự yêu chị muốn chết.”
Giang Tử Vi hơi bụ bẫm chỉ cao một mét năm mươi, nhưng cân nặng đã vụt lên đến một trăm sáu mươi cân, thế mà còn cố chấp nhiệt tình yêu thương đồ ăn ngon, lúc cô ta ôm lấy Thời Vũ Kha, cả người còn có mùi hương bơ ngọt.
Thịnh Hải và Thời Vũ Kha đều ở đây, chỉ có Thịnh Dự Khải không có mặt, đương nhiên mọi người đều cho rằng là Thịnh Dự Khải thông báo.
Bách Tuyết kêu trời khóc đất không chịu đi theo, những bác sĩ mặc áo blouse trắng đã mạnh mẽ ép đưa bà ta đi, vốn Thịnh Hải muốn ngăn, nhưng có một đống người chắn trước mặt ông ta làm ông ta chỉ có thể gọi điện thoại báo cho Thịnh Dự Khải.
Nếu cứ xông lên như vậy, không chừng bị coi như người bệnh rồi đưa đi luôn.
Bách Tuyết bị người của bệnh viện tâm thần đưa đi, Thịnh Hải cũng gọi điện cho Thịnh Dự Khải, nhưng điện thoại đã tắt máy, không gọi được.
Thời Vũ Kha nói với ông ta: “Bố, hay là bố về nhà xem thử, vừa rồi Dự Khải đi một mình, con cũng lo cho anh ấy, chờ khi kết thúc tiệc rượu con sẽ về, dù sao chỗ này cũng không thể không có ai ở lại được.”
Chút ý đồ này của cô ta căn bản không thoát khỏi mắt của Thịnh Hải, nhưng ông ta cũng biết bây giờ Thời Vũ Kha đã đủ lông đủ cánh, ông ta vốn chẳng khống chế được cô ta nữa.
Chuyện hôm nay vừa nhiều vừa loạn, cô ta muốn làm gì thì cứ làm thế đi.
Thịnh Hải tự mình về, Thời Vũ Kha cứ như không có việc gì mà tiếp tục đi vào trong đám người chuyện trò vui vẻ, tựa như những chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến cô ta cả.
Giang Tư Vi cầm đồ uống đi qua đó: “Chị họ, chị nói xem em còn có cơ hội không?” Bởi vì trên đường đến đây cô ta bị kẹt xe nên đã đến
muộn, không nhìn thấy được thời khắc xuất sắc nhất, cũng may cô ta không để bụng.
Thiệp mời của cô ta là do Thời Vũ Kha cho, Thời Vũ Kha để Giang Tư Vi đến đây là muốn làm cho Thời Du Huyên thấy khó chịu, chỉ cần Thời Du Huyên không thoải mái thì trong lòng cô ta sẽ rất vui.
“Cô cứ thử đi, không thử sao mà biết không được?” Thời Vũ Kha cười như không cười.
Giang Tử Vi ôm chặt cô ta: “Chị họ thật tốt, chị còn tốt hơn cả chị ruột của em nữa, em thật sự yêu chị muốn chết.”
Giang Tử Vi hơi bụ bẫm chỉ cao một mét năm mươi, nhưng cân nặng đã vụt lên đến một trăm sáu mươi cân, thế mà còn cố chấp nhiệt tình yêu thương đồ ăn ngon, lúc cô ta ôm lấy Thời Vũ Kha, cả người còn có mùi hương bơ ngọt.
“Tránh ra, cô tránh tôi ra xa một chút” Thời Vũ Kha sắp bị Giang Tư Vi chọc tức chết rồi, hôm nay cô ta sử dụng nước hoa bản giới hạn của Chanel, cả thế giới chỉ có ba lọ!
Hương thơm tươi mát thanh nhã, nhàn nhạt dễ ngủi như có như không rất cuốn hút, bây giờ đã bị cái ôm của Giang Tử Vi phá hỏng.
Giang Tư Vi chẳng hề phát hiện ra vẻ ghét bỏ của bị họ, thả cô ta ra rồi nhào về phía Thịnh Hàn Ngọc.
“Cậu Thịnh, anh còn nhớ tôi không” Vừa rồi Giang Tự Vi đã nhiệt tình phóng qua, đứng trước mặt ở Thịnh Hàn Ngọc giống như thiếu nữ hoài xuân!
Thịnh Hàn Ngọc liếc nhìn cô ta một cái... không có ấn tượng gì!
Có điều cô gái béo này tròn vo như quả bóng, còn cố tình mặc cái vài dài vàng nhạt, mái tóc thả xuống, nhìn qua trông vô cùng vui vẻ.
Vì thế anh hơi mỉm cười, xong rồi.
Giang Tử Vi hạnh phúc sắp ngất đi rồi, Thịnh Hàn Ngọc cười với cô ta, chỉ cười với một mình cô ta!
Đây là yêu cô ta sao?
Nhất định là vậy rồi.
Giang Tư Vi vẫn còn rất tự tin và sức tưởng tượng không ngừng, Thịnh Hàn Ngọc chỉ hơi mỉm cười với cô ta, mà đầu óc cô ta đã xoay liên tục mấy vòng.
Cô ta muốn chủ động thổ lộ với anh.
Sau khi cô ta thổ lộ xong thì Thịnh Hàn Ngọc sẽ ly hôn với Thời Du Huyên, Thời Du Huyên xấu xa quá rồi, thế mà lại giả ngu nhiều năm như vậy, mưu kế quá sâu lòng dạ đen tối, cô không xứng với Thịnh Hàn Ngọc, chỉ có cô ta mới xứng với anh.
Giang Tư Vi là người theo trường phái hành động, vừa nghĩ là phải làm ngay!
Sau đó cô ta hít sâu vài hơi, sau khi bình phục hơi thở, còn chỉnh sửa lại làn váy của mình, sau đó dùng ánh mắt kiên định thổ lộ với Thịnh Hàn Ngọc: “Cậu Thịnh, em rất thích anh, em đã thích anh từ lâu rồi, em sẽ không để bụng anh tái hôn, anh hãy ly hôn rồi cưới em đi, em đảm bảo sẽ đối xử tốt với anh cả đời.” Vốn giọng của cô ta rất lớn, lời này của cô ta đã có rất nhiều người nghe thấy.
Trong sảnh lập tức yên tĩnh, mọi người kinh ngạc nhìn về đây, những người hiếu kỳ còn đặc biệt đi đến gần để chuẩn bị xem trò hay.
Cô ta vốn chẳng chú ý đến thay đổi và vẻ mặt của những người khác, chỉ dùng ánh mắt hi vọng nhìn chằm chằm Thịnh Hàn Ngọc, chờ anh đồng ý.
Thời Vũ Kha không đi.
Tiệc rượu hôm nay vốn để thông báo một chuyện quan trọng, anh ta bỏ đi cũng tốt, đỡ quấy phá ầm ỹ, không dễ làm việc.
Sóng gió do Thịnh Dự Khải gây ra nhanh chóng trôi qua, đã đến lúc tiệc rượu náo nhiệt nhất, người chủ trì đột nhiên đứng ra, nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.
Hội trưởng hội doanh nghiệp ở Giang Châu đã đổi chủ, vốn dĩ hội trưởng hội doanh nghiệp này là ông cụ Thịnh, sau khi ông cụ Thịnh qua đời đã cho Thịnh Dự Khải kế nhiệm, dù sao đã sắp đến nhiệm kỳ mới, không ai muốn mạo hiểm đắc tội anh ta.
Kết quả sau khi anh ta nhậm chức chẳng làm ra được việc gì tốt, mà còn lợi dụng tên tuổi “Hội trưởng” để báo thù riêng, đả kích Thịnh Hàn Ngọc.
Tất cả mọi người đi theo anh ta không được lợi mà còn gặp họa, trong lòng ai cũng ôm một bụng tức!
Trước khi bắt đầu bầu chọn nhiệm kỳ mới, tất cả các phiếu đều thông qua bầu cử chọn Thịnh Hàn Ngọc làm hội trưởng mới của Giang Châu, Thời Vũ Kha đại diện cho nhà họ Thịnh, cho nên ba người nhà họ Thịnh chẳng hay biết gì chuyện này cả.
Người chủ trì tuyên bố Thịnh Hàn Ngọc là hội trưởng mới của hội Giang Châu, Bạch Tuyết lập tức gây khó dễ!
“Tôi phản đối.”
Cô ta xông lên bục chủ tịch, lớn tiếng chất vấn tên tuổi của người chủ trì tiệc rượu này là ai?
Ai đồng ý để Thịnh Hàn Ngọc làm hội trưởng hội doanh nghiệp?
Bách Tuyết quá mức kích động, ngoại trừ nghi ngờ còn nói ra rất nhiều lời không nên nói vào lúc này.
Mọi người đứng phía dưới mồm năm miệng mười nói cho bà ta biết là đi lên bằng bầu cử, hơn nữa còn được ủng hộ một trăm phần trăm, đến cả con dâu nhà bọn họ, phó chủ tịch Thời Vũ Kha cũng bỏ phiếu tán thành.
Bách Tuyết ở trên sân khấu quấy đến mức mất hết mặt mũi, xuống dưới lại muốn tìm Thời Vũ Kha tính sổ.
Không chờ bà ta tìm thấy Thời Vũ Kha, lại đột nhiên có mấy người mặc áo blouse trắng từ ngoài đi vào, cưỡng chế đưa Bách Tuyết đi ra ngoài, ngoại trừ Thịnh Hải ra thì không còn ai ngăn cản nữa, những người này lấy giấy chứng nhận ra, là bác sĩ bệnh viện tâm thần.
Bọn họ nói nhận được thông báo của người nhà, bảo bọn họ đến đây bắt người!
Thịnh Hải và Thời Vũ Kha đều ở đây, chỉ có Thịnh Dự Khải không có mặt, đương nhiên mọi người đều cho rằng là Thịnh Dự Khải thông báo.
Bách Tuyết kêu trời khóc đất không chịu đi theo, những bác sĩ mặc áo blouse trắng đã mạnh mẽ ép đưa bà ta đi, vốn Thịnh Hải muốn ngăn, nhưng có một đống người chắn trước mặt ông ta làm ông ta chỉ có thể gọi điện thoại báo cho Thịnh Dự Khải.
Nếu cứ xông lên như vậy, không chừng bị coi như người bệnh rồi đưa đi luôn.
Bách Tuyết bị người của bệnh viện tâm thần đưa đi, Thịnh Hải cũng gọi điện cho Thịnh Dự Khải, nhưng điện thoại đã tắt máy, không gọi được.
Thời Vũ Kha nói với ông ta: “Bố, hay là bố về nhà xem thử, vừa rồi Dự Khải đi một mình, con cũng lo cho anh ấy, chờ khi kết thúc tiệc rượu con sẽ về, dù sao chỗ này cũng không thể không có ai ở lại được.”
Chút ý đồ này của cô ta căn bản không thoát khỏi mắt của Thịnh Hải, nhưng ông ta cũng biết bây giờ Thời Vũ Kha đã đủ lông đủ cánh, ông ta vốn chẳng khống chế được cô ta nữa.
Chuyện hôm nay vừa nhiều vừa loạn, cô ta muốn làm gì thì cứ làm thế đi.
Thịnh Hải tự mình về, Thời Vũ Kha cứ như không có việc gì mà tiếp tục đi vào trong đám người chuyện trò vui vẻ, tựa như những chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến cô ta cả.
Giang Tư Vi cầm đồ uống đi qua đó: “Chị họ, chị nói xem em còn có cơ hội không?” Bởi vì trên đường đến đây cô ta bị kẹt xe nên đã đến
muộn, không nhìn thấy được thời khắc xuất sắc nhất, cũng may cô ta không để bụng.
Thiệp mời của cô ta là do Thời Vũ Kha cho, Thời Vũ Kha để Giang Tư Vi đến đây là muốn làm cho Thời Du Huyên thấy khó chịu, chỉ cần Thời Du Huyên không thoải mái thì trong lòng cô ta sẽ rất vui.
“Cô cứ thử đi, không thử sao mà biết không được?” Thời Vũ Kha cười như không cười.
Giang Tử Vi ôm chặt cô ta: “Chị họ thật tốt, chị còn tốt hơn cả chị ruột của em nữa, em thật sự yêu chị muốn chết.”
Giang Tử Vi hơi bụ bẫm chỉ cao một mét năm mươi, nhưng cân nặng đã vụt lên đến một trăm sáu mươi cân, thế mà còn cố chấp nhiệt tình yêu thương đồ ăn ngon, lúc cô ta ôm lấy Thời Vũ Kha, cả người còn có mùi hương bơ ngọt.
Thịnh Hải và Thời Vũ Kha đều ở đây, chỉ có Thịnh Dự Khải không có mặt, đương nhiên mọi người đều cho rằng là Thịnh Dự Khải thông báo.
Bách Tuyết kêu trời khóc đất không chịu đi theo, những bác sĩ mặc áo blouse trắng đã mạnh mẽ ép đưa bà ta đi, vốn Thịnh Hải muốn ngăn, nhưng có một đống người chắn trước mặt ông ta làm ông ta chỉ có thể gọi điện thoại báo cho Thịnh Dự Khải.
Nếu cứ xông lên như vậy, không chừng bị coi như người bệnh rồi đưa đi luôn.
Bách Tuyết bị người của bệnh viện tâm thần đưa đi, Thịnh Hải cũng gọi điện cho Thịnh Dự Khải, nhưng điện thoại đã tắt máy, không gọi được.
Thời Vũ Kha nói với ông ta: “Bố, hay là bố về nhà xem thử, vừa rồi Dự Khải đi một mình, con cũng lo cho anh ấy, chờ khi kết thúc tiệc rượu con sẽ về, dù sao chỗ này cũng không thể không có ai ở lại được.”
Chút ý đồ này của cô ta căn bản không thoát khỏi mắt của Thịnh Hải, nhưng ông ta cũng biết bây giờ Thời Vũ Kha đã đủ lông đủ cánh, ông ta vốn chẳng khống chế được cô ta nữa.
Chuyện hôm nay vừa nhiều vừa loạn, cô ta muốn làm gì thì cứ làm thế đi.
Thịnh Hải tự mình về, Thời Vũ Kha cứ như không có việc gì mà tiếp tục đi vào trong đám người chuyện trò vui vẻ, tựa như những chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến cô ta cả.
Giang Tư Vi cầm đồ uống đi qua đó: “Chị họ, chị nói xem em còn có cơ hội không?” Bởi vì trên đường đến đây cô ta bị kẹt xe nên đã đến
muộn, không nhìn thấy được thời khắc xuất sắc nhất, cũng may cô ta không để bụng.
Thiệp mời của cô ta là do Thời Vũ Kha cho, Thời Vũ Kha để Giang Tư Vi đến đây là muốn làm cho Thời Du Huyên thấy khó chịu, chỉ cần Thời Du Huyên không thoải mái thì trong lòng cô ta sẽ rất vui.
“Cô cứ thử đi, không thử sao mà biết không được?” Thời Vũ Kha cười như không cười.
Giang Tử Vi ôm chặt cô ta: “Chị họ thật tốt, chị còn tốt hơn cả chị ruột của em nữa, em thật sự yêu chị muốn chết.”
Giang Tử Vi hơi bụ bẫm chỉ cao một mét năm mươi, nhưng cân nặng đã vụt lên đến một trăm sáu mươi cân, thế mà còn cố chấp nhiệt tình yêu thương đồ ăn ngon, lúc cô ta ôm lấy Thời Vũ Kha, cả người còn có mùi hương bơ ngọt.
“Tránh ra, cô tránh tôi ra xa một chút” Thời Vũ Kha sắp bị Giang Tư Vi chọc tức chết rồi, hôm nay cô ta sử dụng nước hoa bản giới hạn của Chanel, cả thế giới chỉ có ba lọ!
Hương thơm tươi mát thanh nhã, nhàn nhạt dễ ngủi như có như không rất cuốn hút, bây giờ đã bị cái ôm của Giang Tử Vi phá hỏng.
Giang Tư Vi chẳng hề phát hiện ra vẻ ghét bỏ của bị họ, thả cô ta ra rồi nhào về phía Thịnh Hàn Ngọc.
“Cậu Thịnh, anh còn nhớ tôi không” Vừa rồi Giang Tự Vi đã nhiệt tình phóng qua, đứng trước mặt ở Thịnh Hàn Ngọc giống như thiếu nữ hoài xuân!
Thịnh Hàn Ngọc liếc nhìn cô ta một cái... không có ấn tượng gì!
Có điều cô gái béo này tròn vo như quả bóng, còn cố tình mặc cái vài dài vàng nhạt, mái tóc thả xuống, nhìn qua trông vô cùng vui vẻ.
Vì thế anh hơi mỉm cười, xong rồi.
Giang Tử Vi hạnh phúc sắp ngất đi rồi, Thịnh Hàn Ngọc cười với cô ta, chỉ cười với một mình cô ta!
Đây là yêu cô ta sao?
Nhất định là vậy rồi.
Giang Tư Vi vẫn còn rất tự tin và sức tưởng tượng không ngừng, Thịnh Hàn Ngọc chỉ hơi mỉm cười với cô ta, mà đầu óc cô ta đã xoay liên tục mấy vòng.
Cô ta muốn chủ động thổ lộ với anh.
Sau khi cô ta thổ lộ xong thì Thịnh Hàn Ngọc sẽ ly hôn với Thời Du Huyên, Thời Du Huyên xấu xa quá rồi, thế mà lại giả ngu nhiều năm như vậy, mưu kế quá sâu lòng dạ đen tối, cô không xứng với Thịnh Hàn Ngọc, chỉ có cô ta mới xứng với anh.
Giang Tư Vi là người theo trường phái hành động, vừa nghĩ là phải làm ngay!
Sau đó cô ta hít sâu vài hơi, sau khi bình phục hơi thở, còn chỉnh sửa lại làn váy của mình, sau đó dùng ánh mắt kiên định thổ lộ với Thịnh Hàn Ngọc: “Cậu Thịnh, em rất thích anh, em đã thích anh từ lâu rồi, em sẽ không để bụng anh tái hôn, anh hãy ly hôn rồi cưới em đi, em đảm bảo sẽ đối xử tốt với anh cả đời.” Vốn giọng của cô ta rất lớn, lời này của cô ta đã có rất nhiều người nghe thấy.
Trong sảnh lập tức yên tĩnh, mọi người kinh ngạc nhìn về đây, những người hiếu kỳ còn đặc biệt đi đến gần để chuẩn bị xem trò hay.
Cô ta vốn chẳng chú ý đến thay đổi và vẻ mặt của những người khác, chỉ dùng ánh mắt hi vọng nhìn chằm chằm Thịnh Hàn Ngọc, chờ anh đồng ý.