Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254 “Tên Mặt Sẹo..”
Giang Nhã Đan lập tức thấp một nửa, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, cái con nhóc chết tiệt kia không chừa lại cho bà ta chút mặt mũi nào, trực tiếp giở trò nhắc đến tên Mặt Sẹo ngay trước mặt Thời Vũ Thành.
Quả nhiên, Thời Vũ Thành khó hiểu: “Mặt Sẹo gì cơ... Ồ, là người bạn đánh bài của bà đó sao? Ông ta có chuyện gì vậy?”
Chuyện Thời Du Huyên bị Mặt Sẹo bắt cóc, cả thế giới đều biết chỉ duy nhất mình Thời Vũ Thành không biết.
Đương nhiên mẹ con Giang Nhã Đan sẽ không chủ động nói, bởi vì Thời Du Huyên không muốn bố lo lắng nên không nhắc đến, cho nên chuyện lớn như vậy mà ông bị giấu đến không biết chút xíu xiu nào.
“Tên Mặt Sẹo..”
Thời Du Huyên nói chầm chậm, nhưng mà chỉ mới bắt đầu, Giang Nhã Đan đã chạy lạch bạch” đến trước mặt cô: “Huyên, Huyên Huyên, vừa rồi con chưa ăn được bao nhiêu, có đói bụng không?”
Miệng hỏi “có đói bụng không”, nhưng ánh mắt lại cầu xin cô đừng nói thêm gì nữa.
“Ông ta sao vậy?” Thời Vũ Thành thấy con gái không nói, thúc giục hỏi.
Thời Du Huyện nói tiếp: “Ông ta vào tù, mẹ không nói với bố à? Là tội bắt cóc.”
Cô đỡ Giang Nhã Đan từ trên mặt đất dậy, còn quan tâm” dò hỏi: “Cơ thể mẹ không khỏe à? Sao mặt có nhiều mồ hôi quá vậy? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra không, nếu không mẹ về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Giang Nhã Đan không yên tâm để hai bố con tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau, vì thế bảo chồng đỡ bà ta về phòng, chỉ cần về phòng là bà ta sẽ có cách giữ chồng lại không cho đi ra ngoài.
Thời Du Huyên biết rõ cái lòng dạ hẹp hòi này của bà ta, vốn bây giờ cô cũng không định làm gì Giang Nhã Đan, hù dọa bà ta một chút để bà ta tự hiểu trong lòng là được.
“Bố, bình thường bố phải chú ý sức khỏe, đừng vất vả quá, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho con, con về ngay.” Thời Du Huyên tạm biệt rồi ra về, trái tim đang thấp thỏm của Giang Nhã Đan cuối cùng đã về lại bụng.
Câu nói mà Thời Du Huyên nói với Thời Vũ Thành vào thời khắc quan trọng chính là: Bây giờ chị đã là người quản lý Thịnh Thị, nắm vị trí rất quan trọng.
Cả đời này Thời Vũ Thành luôn một lòng muốn kinh doanh thật tốt, nhưng mà ông ấy lại không làm được.
Giờ nghe thấy con gái cả đã trở thành giám đốc quản lý công ty, mà không phải chỉ làm bảo mẫu cho Thịnh Dự Khải, lửa giận ngập trời đã lập tức biến mất không còn.
Trong nhà này, người hiểu rõ ông ta nhất là con gái nuôi Thời Du Huyên, người khác thì chỉ luôn quan tâm đến bản thân mình hơn!
Bách Tuyết vừa lừa gạt vừa dỗ dành Thời Vũ Kha đi về, nhưng miệng nói một đằng lại làm một nẻo, trưa hôm đó đã hủy bỏ chức vụ của cô ta trong công ty.
Nói một cách rất hay là thấy cô ta quá mệt mỏi đau lòng, muốn Thời Vũ Kha chỉ làm một việc... Chăm sóc Thịnh Dự Khải, và còn chỉ cho một chút tiền.
Thời Vũ Kha biết mẹ chồng đang đề phòng cô ta, sợ cô ta lợi dụng chức quyền mà về nhà
mẹ đẻ không quay lại, lòng tốt của bố đã thành chuyện xấu, nếu không phải ông ấy đột nhiên đến bệnh viện đón cô ta, thì sẽ không xảy ra những chuyện dây mơ rễ má thế này.
Quả nhiên, Thời Vũ Thành khó hiểu: “Mặt Sẹo gì cơ... Ồ, là người bạn đánh bài của bà đó sao? Ông ta có chuyện gì vậy?”
Chuyện Thời Du Huyên bị Mặt Sẹo bắt cóc, cả thế giới đều biết chỉ duy nhất mình Thời Vũ Thành không biết.
Đương nhiên mẹ con Giang Nhã Đan sẽ không chủ động nói, bởi vì Thời Du Huyên không muốn bố lo lắng nên không nhắc đến, cho nên chuyện lớn như vậy mà ông bị giấu đến không biết chút xíu xiu nào.
“Tên Mặt Sẹo..”
Thời Du Huyên nói chầm chậm, nhưng mà chỉ mới bắt đầu, Giang Nhã Đan đã chạy lạch bạch” đến trước mặt cô: “Huyên, Huyên Huyên, vừa rồi con chưa ăn được bao nhiêu, có đói bụng không?”
Miệng hỏi “có đói bụng không”, nhưng ánh mắt lại cầu xin cô đừng nói thêm gì nữa.
“Ông ta sao vậy?” Thời Vũ Thành thấy con gái không nói, thúc giục hỏi.
Thời Du Huyện nói tiếp: “Ông ta vào tù, mẹ không nói với bố à? Là tội bắt cóc.”
Cô đỡ Giang Nhã Đan từ trên mặt đất dậy, còn quan tâm” dò hỏi: “Cơ thể mẹ không khỏe à? Sao mặt có nhiều mồ hôi quá vậy? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra không, nếu không mẹ về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Giang Nhã Đan không yên tâm để hai bố con tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau, vì thế bảo chồng đỡ bà ta về phòng, chỉ cần về phòng là bà ta sẽ có cách giữ chồng lại không cho đi ra ngoài.
Thời Du Huyên biết rõ cái lòng dạ hẹp hòi này của bà ta, vốn bây giờ cô cũng không định làm gì Giang Nhã Đan, hù dọa bà ta một chút để bà ta tự hiểu trong lòng là được.
“Bố, bình thường bố phải chú ý sức khỏe, đừng vất vả quá, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho con, con về ngay.” Thời Du Huyên tạm biệt rồi ra về, trái tim đang thấp thỏm của Giang Nhã Đan cuối cùng đã về lại bụng.
Câu nói mà Thời Du Huyên nói với Thời Vũ Thành vào thời khắc quan trọng chính là: Bây giờ chị đã là người quản lý Thịnh Thị, nắm vị trí rất quan trọng.
Cả đời này Thời Vũ Thành luôn một lòng muốn kinh doanh thật tốt, nhưng mà ông ấy lại không làm được.
Giờ nghe thấy con gái cả đã trở thành giám đốc quản lý công ty, mà không phải chỉ làm bảo mẫu cho Thịnh Dự Khải, lửa giận ngập trời đã lập tức biến mất không còn.
Trong nhà này, người hiểu rõ ông ta nhất là con gái nuôi Thời Du Huyên, người khác thì chỉ luôn quan tâm đến bản thân mình hơn!
Bách Tuyết vừa lừa gạt vừa dỗ dành Thời Vũ Kha đi về, nhưng miệng nói một đằng lại làm một nẻo, trưa hôm đó đã hủy bỏ chức vụ của cô ta trong công ty.
Nói một cách rất hay là thấy cô ta quá mệt mỏi đau lòng, muốn Thời Vũ Kha chỉ làm một việc... Chăm sóc Thịnh Dự Khải, và còn chỉ cho một chút tiền.
Thời Vũ Kha biết mẹ chồng đang đề phòng cô ta, sợ cô ta lợi dụng chức quyền mà về nhà
mẹ đẻ không quay lại, lòng tốt của bố đã thành chuyện xấu, nếu không phải ông ấy đột nhiên đến bệnh viện đón cô ta, thì sẽ không xảy ra những chuyện dây mơ rễ má thế này.