Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241-243
Người thật sự quan tâm thì ít, còn người dùng danh nghĩa quan tâm nhưng thực tế xem chuyện cười, muốn biết nhiều chuyện hay thì nhiều hơn!
Ba người không chịu được quấy nhiễu, mới ban đầu Bách Tuyết, Thịnh Hải còn nhận hai ba cuộc điện thoại, nhưng thấy những người đó đều là muốn xem trò hay, vì thế dứt khoát khóa di động rồi chỉ trích lẫn nhau.
Thịnh Hải oán trách Bách Tuyết không biết nhìn xa trông rộng, không quản Vương Dĩnh Chi cho tốt, mà một hai phải đuổi bọn họ ra ngoài, đuổi ra ngoài thì đuổi ra ngoài đi, ăn chặn hoa hồng của người ta làm cái gì?
Giờ thì hay rồi, ép người thành thật đến mức chó cùng rứt giậu.
Vương Dĩnh Chi đến đài truyền hình công bố chuyện này ra ngoài, bây giờ cả thế giới đều biết chuyện trong nhà, muốn che giấu cũng không được nữa.
Bách Tuyết lại chỉ trích Thịnh Hải quá trăng hoa, chuyện dơ bẩn bên ngoài dồn thành một đống lớn.
Bà ta nhịn nhiều năm như vậy không muốn so đo với ông ta, vậy mà bây giờ đã bị Vương Dĩnh Chi gióng trống khua chiêng nói với bên ngoài, bà ta mất mặt với cả thế giới là do ông ta sai.
Hai người ở nhà trách cứ lẫn nhau, Thịnh Dự Khải thấy quá phiền đã tắt nguồn điện thoại rồi trốn ra ngoài, mắt không thấy lòng không phiền.
Trong công ty chỉ còn Thời Vũ Kha có thể đại diện cho nhà họ Thịnh, cô ta có làm cái gì cũng chẳng ai biết!
…
Văn phòng ở tầng trên cùng tòa nhà Ginza.
Vốn là xếp ghế đủ cho năm người ngồi, bây giờ có một chỗ trống.
Sau khi Giản Nghi Ninh ra nước ngoài, thì Thịnh Hàn Ngọc vẫn cho người giữ ghế của anh ấy lại, nói chờ một ngày nào đó anh ấy nghĩ thông suốt thì sẽ trở về!
Bầu không khí trong văn phòng rất nặng nề.
Thời Vũ Kha gửi đến một đoạn video, Thịnh Hàn Ngọc xem lần này đến lần khác, những người khác nghe đoạn đối thoại đó đến mức lỗ tai muốn mọc kén, nhưng anh vẫn còn nghe đi nghe lại.
Nhất là khi Thịnh Hải chỉ vào Thịnh Dự Khải nói một câu: “Ông nội là do mày hại chết”, mỗi lần nghe đến câu nói này trái tim anh đều đau như là bị dao cắt!
Chân tướng cuối cùng đã sáng tỏ, ông nội chết không phải chuyện ngoài ý muốn, là vì Thịnh Dự Khải muốn sửa di chúc bị ông nội phát hiện, cho nên anh ta mới nổi lên lòng lang dạ sói muốn gϊếŧ người diệt khẩu.
Trái tim Thịnh Hàn Ngọc đang rỉ máu, Thịnh Trạch Dung cũng không tốt hơn anh bao nhiêu… Hoặc là còn đau lòng hơn cả anh!
Người chết là ông nội ruột, hung thủ là người anh ruột cùng cha cùng mẹ, cha ruột tận mắt thấy chuyện này nhưng lại lựa chọn bao che Thịnh Dự Khải, mà mẹ biết nhưng vẫn luôn nối giáo cho giặc…
Đây là người một nhà đấy ư?
Thời Du Huyên và Vân Triết Hạo sẽ thường xuyên nhìn qua hai anh em nhà này, nhưng không biết khuyên như thế nào.
Lúc này nói cái gì cũng là vô dụng, chỉ có thể hy vọng hai người họ nghĩ thoáng hơn!
Qua một lúc thật lâu.
Cuối cùng Thịnh Hàn Ngọc đã lên tiếng, nhưng lại nói với Thịnh Trạch Dung: “Em ba, hy vọng chú đừng trách anh.”
Thịnh Trạch Dung khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cậu ta biết anh cả muốn làm gì, nhưng không thể ngăn cản, thậm chí từ sâu trong nội tâm của cậu ta còn có hơi mong chuyện sẽ phát triển theo hướng như vậy.
Có điều mong là một chuyện, biết rõ bản thân không thể làm gì lại là một chuyện khác.
“Anh là anh cả của em, mãi mãi là vậy… Em có chuyện này muốn nói với anh cả, em muốn ra nước ngoài tìm Nghi Ninh, bên kia có một cơ hội rất thích hợp để em phát triển, em muốn thử xem.”
Thịnh Trạch Dung nói như vậy cũng chỉ là lý do từ chối mà thôi.
Cậu ta biết anh cả sẽ ra tay với Thịnh Dự Khải ngay, ai cũng là người máu mủ ruột rà với cậu ta, cậu ta giúp ai cũng không được, mà bàng quang đứng nhìn cũng không thể.
Thật ra vừa rồi, ý định rời đi luôn xoay quanh trong lòng Thịnh Trạch Dung, nhưng mà cậu ta không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng.
“Được.”
…
Một ngày sau nhà họ Thịnh lại bị tuồn ra chuyện xấu.
Thịnh Dự Khải ở trong nhà tình nhân bị chồng người ta bắt gian tận giường, không chỉ hung hăng đánh anh ta một trận, mà còn dùng dao khắc trên mặt anh ta hình con rùa đen!
Anh ta bị đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, còn hung thủ đã ra đầu thú.
Người hành hung rất thẳng thắng thú nhận chuyện mình đã làm, cũng tỏ vẻ sẽ không hối hận.
Chuyện này bị cánh nhà báo biết tin, các phóng viên canh giữ ở bệnh viện hai mươi bốn tiếng không rời đi.
Không vào được phòng bệnh, thì bọn họ canh giữ ở ngoài hành lang, cổng chính… Mỗi lần người nhà họ Thịnh xuất hiện, thì luôn có một đám phóng viên không biết từ nơi nào ào ra một người, vài người, thậm chí là rất nhiều phóng viên yêu cầu phỏng vấn!
Sau vài lần, người nhà họ Thịnh đến bệnh viện đều phải dẫn theo rất nhiều vệ sĩ bảo vệ, canh phòng nghiêm ngặt, mới có thể không bị đám phóng viên làm phiền.
Sau khi Thịnh Dự Khải bị đưa vào bệnh viện thì luôn hôn mê, nguyên nhân là bị hoảng sợ và miệng vết thương không sạch làm nhiễm trùng!
Bách Tuyết buồn bực bạc đầu trong một đêm.
Chờ khi Thịnh Dự Khải tỉnh lại chắc chắn phải dạy dỗ con trai nhất định không bao giờ được phụ lòng cô ta, nếu Thịnh Dự Khải không làm được thì ông trời không tha sẽ bị sét đánh!
Thời Vũ Kha nghĩ thầm, anh ta nên bị sét đánh từ sớm, cả nhà các người đều không phải người tốt, đều nên bị ông trời trừng trị.
Cô ta thầm nghĩ như vậy, nhưng không thể hiện ra nét mặt, chân thành nói với Bách Tuyết, cô ta đã gả cho Thịnh Dự Khải thì sẽ lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, cả đời không rời không bỏ.
Ba người không chịu được quấy nhiễu, mới ban đầu Bách Tuyết, Thịnh Hải còn nhận hai ba cuộc điện thoại, nhưng thấy những người đó đều là muốn xem trò hay, vì thế dứt khoát khóa di động rồi chỉ trích lẫn nhau.
Thịnh Hải oán trách Bách Tuyết không biết nhìn xa trông rộng, không quản Vương Dĩnh Chi cho tốt, mà một hai phải đuổi bọn họ ra ngoài, đuổi ra ngoài thì đuổi ra ngoài đi, ăn chặn hoa hồng của người ta làm cái gì?
Giờ thì hay rồi, ép người thành thật đến mức chó cùng rứt giậu.
Vương Dĩnh Chi đến đài truyền hình công bố chuyện này ra ngoài, bây giờ cả thế giới đều biết chuyện trong nhà, muốn che giấu cũng không được nữa.
Bách Tuyết lại chỉ trích Thịnh Hải quá trăng hoa, chuyện dơ bẩn bên ngoài dồn thành một đống lớn.
Bà ta nhịn nhiều năm như vậy không muốn so đo với ông ta, vậy mà bây giờ đã bị Vương Dĩnh Chi gióng trống khua chiêng nói với bên ngoài, bà ta mất mặt với cả thế giới là do ông ta sai.
Hai người ở nhà trách cứ lẫn nhau, Thịnh Dự Khải thấy quá phiền đã tắt nguồn điện thoại rồi trốn ra ngoài, mắt không thấy lòng không phiền.
Trong công ty chỉ còn Thời Vũ Kha có thể đại diện cho nhà họ Thịnh, cô ta có làm cái gì cũng chẳng ai biết!
…
Văn phòng ở tầng trên cùng tòa nhà Ginza.
Vốn là xếp ghế đủ cho năm người ngồi, bây giờ có một chỗ trống.
Sau khi Giản Nghi Ninh ra nước ngoài, thì Thịnh Hàn Ngọc vẫn cho người giữ ghế của anh ấy lại, nói chờ một ngày nào đó anh ấy nghĩ thông suốt thì sẽ trở về!
Bầu không khí trong văn phòng rất nặng nề.
Thời Vũ Kha gửi đến một đoạn video, Thịnh Hàn Ngọc xem lần này đến lần khác, những người khác nghe đoạn đối thoại đó đến mức lỗ tai muốn mọc kén, nhưng anh vẫn còn nghe đi nghe lại.
Nhất là khi Thịnh Hải chỉ vào Thịnh Dự Khải nói một câu: “Ông nội là do mày hại chết”, mỗi lần nghe đến câu nói này trái tim anh đều đau như là bị dao cắt!
Chân tướng cuối cùng đã sáng tỏ, ông nội chết không phải chuyện ngoài ý muốn, là vì Thịnh Dự Khải muốn sửa di chúc bị ông nội phát hiện, cho nên anh ta mới nổi lên lòng lang dạ sói muốn gϊếŧ người diệt khẩu.
Trái tim Thịnh Hàn Ngọc đang rỉ máu, Thịnh Trạch Dung cũng không tốt hơn anh bao nhiêu… Hoặc là còn đau lòng hơn cả anh!
Người chết là ông nội ruột, hung thủ là người anh ruột cùng cha cùng mẹ, cha ruột tận mắt thấy chuyện này nhưng lại lựa chọn bao che Thịnh Dự Khải, mà mẹ biết nhưng vẫn luôn nối giáo cho giặc…
Đây là người một nhà đấy ư?
Thời Du Huyên và Vân Triết Hạo sẽ thường xuyên nhìn qua hai anh em nhà này, nhưng không biết khuyên như thế nào.
Lúc này nói cái gì cũng là vô dụng, chỉ có thể hy vọng hai người họ nghĩ thoáng hơn!
Qua một lúc thật lâu.
Cuối cùng Thịnh Hàn Ngọc đã lên tiếng, nhưng lại nói với Thịnh Trạch Dung: “Em ba, hy vọng chú đừng trách anh.”
Thịnh Trạch Dung khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cậu ta biết anh cả muốn làm gì, nhưng không thể ngăn cản, thậm chí từ sâu trong nội tâm của cậu ta còn có hơi mong chuyện sẽ phát triển theo hướng như vậy.
Có điều mong là một chuyện, biết rõ bản thân không thể làm gì lại là một chuyện khác.
“Anh là anh cả của em, mãi mãi là vậy… Em có chuyện này muốn nói với anh cả, em muốn ra nước ngoài tìm Nghi Ninh, bên kia có một cơ hội rất thích hợp để em phát triển, em muốn thử xem.”
Thịnh Trạch Dung nói như vậy cũng chỉ là lý do từ chối mà thôi.
Cậu ta biết anh cả sẽ ra tay với Thịnh Dự Khải ngay, ai cũng là người máu mủ ruột rà với cậu ta, cậu ta giúp ai cũng không được, mà bàng quang đứng nhìn cũng không thể.
Thật ra vừa rồi, ý định rời đi luôn xoay quanh trong lòng Thịnh Trạch Dung, nhưng mà cậu ta không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng.
“Được.”
…
Một ngày sau nhà họ Thịnh lại bị tuồn ra chuyện xấu.
Thịnh Dự Khải ở trong nhà tình nhân bị chồng người ta bắt gian tận giường, không chỉ hung hăng đánh anh ta một trận, mà còn dùng dao khắc trên mặt anh ta hình con rùa đen!
Anh ta bị đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, còn hung thủ đã ra đầu thú.
Người hành hung rất thẳng thắng thú nhận chuyện mình đã làm, cũng tỏ vẻ sẽ không hối hận.
Chuyện này bị cánh nhà báo biết tin, các phóng viên canh giữ ở bệnh viện hai mươi bốn tiếng không rời đi.
Không vào được phòng bệnh, thì bọn họ canh giữ ở ngoài hành lang, cổng chính… Mỗi lần người nhà họ Thịnh xuất hiện, thì luôn có một đám phóng viên không biết từ nơi nào ào ra một người, vài người, thậm chí là rất nhiều phóng viên yêu cầu phỏng vấn!
Sau vài lần, người nhà họ Thịnh đến bệnh viện đều phải dẫn theo rất nhiều vệ sĩ bảo vệ, canh phòng nghiêm ngặt, mới có thể không bị đám phóng viên làm phiền.
Sau khi Thịnh Dự Khải bị đưa vào bệnh viện thì luôn hôn mê, nguyên nhân là bị hoảng sợ và miệng vết thương không sạch làm nhiễm trùng!
Bách Tuyết buồn bực bạc đầu trong một đêm.
Chờ khi Thịnh Dự Khải tỉnh lại chắc chắn phải dạy dỗ con trai nhất định không bao giờ được phụ lòng cô ta, nếu Thịnh Dự Khải không làm được thì ông trời không tha sẽ bị sét đánh!
Thời Vũ Kha nghĩ thầm, anh ta nên bị sét đánh từ sớm, cả nhà các người đều không phải người tốt, đều nên bị ông trời trừng trị.
Cô ta thầm nghĩ như vậy, nhưng không thể hiện ra nét mặt, chân thành nói với Bách Tuyết, cô ta đã gả cho Thịnh Dự Khải thì sẽ lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, cả đời không rời không bỏ.