Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Sau khi cúp điện thoại, khoảng ba tiếng sau ca phẫu thuật kết thúc, cũng may sức khỏe em trai cô khá tốt nên ca phẫu thuật rất thành công.
Âu Dương Đình Đình đẩy cửa bước vào , nhìn người em trai của mình nằm trên giường bệnh trắng tinh lòng cô thắt lại, hốc mắt đỏ lên.
" Mẹ ơi là con có lỗi, con không chăm sóc được cho Đình Vũ , con xin lỗi. " Cô thầm nghĩ , bước đến chỉnh lại chăn cho Đình Vũ.
Mấy năm trước gia đình cô xảy ra biến cố, cô và em trai đều còn nhỏ nhìn ba mẹ mình bị một đám người dùng súng bắn chết đành bất lực, cô và Đình Vũ núp trong tủ quần áo nhìn qua khe cửa chứng kiến toàn bộ mọi chuyện , khi viên đạn bắn vào người ba cô rồi tới lúc ông ngã xuống máu chảy lênh láng...
* Reng * chiếc điện thoại của cô rung lên, cắt ngang hồi ức của cô.
" Đình cô chuẩn bị xong chưa? Tôi đã kím xong người rồi. " Bên kia vang lên giọng phụ nữ quen thuộc .
" Được rồi tôi đến ngay, bà nhắn tin cho tôi địa chỉ? " Cô nói xong liền cúp máy, đứng lên lấy túi sách đi ra ngoài.
Cô bắt taxi đi đến địa chỉ mà bà ta đã gửi, là khách sạn Đông Dương Thiên nổi tiếng nhất thành phố này, giá ở đây một giờ lên đến vài chục triệu, chưa kể đến đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp và nội thất bên trong, riêng hai bức tượng vàng ở giữa đại sảnh đã được mua về với giá là ba trăm ba mươi tư triệu , con số mà người khác nghe đến phải líu lưỡi.
" Cô có phải là Âu Dương tiểu thư không?? " Một người nhân viên đi đến cung kính hỏi.
Cô gật đầu :" Phải "
" Vậy mời cô đi với tôi, Tống tiên sinh chờ cô lâu lắm rồi! " Người phục vụ khom người làm động tác mời .
Cô đi theo người phục lên tới tầng trên cùng , trên tầng này chỉ dành cho khu vực khách VIP.
" Tới rồi thưa cô, mời cô vào trong! " Nói xong quay người đi xuống.
Cô hít sâu một hơi sau đó thả lỏng, điều gì đến sẽ đến, sau đó cô đưa tay mở cửa.
Bên trong phòng chỉ có đơn giản một chiếc giường lớn và một phòng tắm. Ở ngoài ban công, người đàn ông mặc chiếc quần âu dài và chiếc áo somi đen ngồi trên ghế hút thuốc, cô chỉ nhìn thấy được một bên mặt của anh ta, bờ vai săn chắc dưới lớp áo mỏng manh màu đen, màn đêm buông xuống hắt lên gương mặt anh càng thêm tĩnh lặng.
" Tôi và em lại gặp nhau? " Tống Diễn Thần lên tiếng , phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Giọng nói anh rất lạnh, khiến cô khẽ run lên , cô muốn mở miệng nói nhưng chả biết nói gì.
Anh đứng lên, xoay người đi vào trong phòng, từng bước từng bước tiến lại gần cô, từ người anh tỏa ra khí lạnh khiến nhiệt độ của căn phòng giảm xuống. Lòng ngực của anh thoát ẩn thoát hiện khiến vành tai cô nóng lên.
Khi anh đứng trước mặt cô, cô có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm , anh vân vê điếu thuốc trên tay :" Cô định đứng như vậy cả đêm sao?? "
Nghe anh nhắc cô mới chợt nhận ra mình đã quan sát anh rất lâu rồi, cô bối rối không biết làm gì .
Anh chau mày, ra lệnh :" Cởi áo cho tôi! "
Cô tiến đến đưa tay cởi từng chiếc cúc áo cho anh, tay cô vô tình chạm vào lòng ngực của anh , vô cùng săn chắc và da thịt khá lạnh.
Anh im lặng hút thuốc, không lên tiếng thúc giục , cả căn phòng chìm trong im lặng, hai người có thể nghe rõ tiếng thở của đối phương, từng chiếc cúc được cô gỡ ra cả vòm ngực hoàn toàn đập vào mắt cô.
" Tôi nên làm...gì nữa??? " Âu Dương Đình Đình ngượng ngùng hỏi , cô vô thức cắn môi mình.
Hành động đó lọt vào mắt anh lại là cô cố tình quyến rũ anh, anh vứt điếu thuốc còn cháy dỡ xuống tấm thảm khiến nó bị cháy một mảnh nhỏ , tay anh nâng cằm cô lên, cuối xuống hôn lên môi cô.
Hai bờ môi chạm vào nhau, môi lưỡi anh như vũ bão càn quét khoang miệng cô hút hết mật ngọt trong đó , đây là lần thứ cô hôn người khác giới, anh hôn rất điêu luyện khiến cô khó theo kịp, đầu lưỡi anh quấn vào lưỡi cô dẫn dắt cô theo nhịp độ của anh.
" Um... " Anh gần như muốn nuốt trọn bờ môi cô, khiến cô khẽ rên một tiếng.
Tống Diễn Thần buông môi cô ra, sau đó di chuyển môi qua vành tai cô, lướt nhè nhẹ xuống chiếc cổ trắng mịn của cô , hơi thở có chút lạnh của anh phả lên da thịt cô .
Theo sự mơn trớn của anh toàn thân cô sửng lại , cả căn phòng bao trùm trong sự im lặng , gió từ bên ngoài luồng qua ban công thỏi vào mang một chút khí lạnh của mùa động khiến cô bất giác run lên.
Đột nhiên có một chấm đỏ nhạt chiếu từ bên ngoài vào chiếu lên lưng anh, chấm đỏ liên tục di chuyển qua lại sau đó dừng ngay vị trí tim anh, do anh đứng xoay lưng lại nên không hề biết còn cô thì thấy rõ từng chút.
Cô có cảm giác bất an, nên vội đưa tay lên che ngay vị trí vết đỏ đó , anh cảm nhận được điều khác thường từ cô nên nhanh chóng ngẩng đầu lên ,vết đỏ lại di chuyển lên phía đầu anh.
* Đoàng * một viên đạn bay ra từ cây súng tỉa bên tòa nhà đối diện bay thẳng sang căn phòng của anh.
Cô không kịp nghĩ ngợi liền dùng hai tay ôm anh lật người sang một bên ,viên đạn ghim thẳng vào vách tường.
Tống Diễn Thần là người đã trải qua biết bao sống gió, thoát chết biết bao nhiêu lần trong mưa bom bão đạn nên cảm nhận được sự nguy hiểm, anh kéo tay cô ngồi nhanh xuống thành giường.
" Bây giờ chúng ta phải làm sao?? Hình như đối phương chưa có dừng lại! " Cô lo lắng lên tiếng, bàn tay nhỏ bé chặt lấy tay anh.
Cô vừa dứt lời một viên đạn nữa lại bay vào ghim thẳng lên giường, cứ liên tục như vậy tiếng súng cứ vang lên không ngừng, vách tường đối diện cô đã có vài lỗ tròn tròn , viên đạn rất dài nên khi bắn vào vách tường khiến xung quanh nó hiện lên vết nức, cô không dám nghĩ khi nó ghim vào người mình sẽ như thế nào, tim cô bất giác đập mạnh.
" Đừng sợ! " Hai chữ phát ra từ miệng của anh, mặc dù rất ngắn nhưng cũng khiến cô bớt lo phần nào .
Tống Diễn Thần bình tĩnh lấy điện thoại ra, nhấn vài cái sau đó kéo tay cô đứng dậy đi thật nhanh về phía cửa.
Hai người đi thẳng tiến lại phía thang máy, đột nhiên đâu xuất hiện một người đàn ông mặc đồ phục vụ anh ta chĩa súng về phía anh, anh nhanh tay bắt lấy tay anh ta bẻ ngược lại khiến cây súng rơi xuống đất.
Âu Dương Đình Đình toàn thân bất động, gương mặt anh bây giờ không còn vẻ ma mị nữa mà thay vào đó là gương mặt cô cùng lạnh lẽo, anh một tay vặn gẫy cổ đối phương .
" A..." cô hét lên, nhìn người đàn ông vài phút trước còn sống mà bây giờ đã tắt thở nằm đó.
" Đi thôi! " Anh ra lệnh sau đó nắm tay cô kéo thẳng vào thang máy , thang máy đi thẳng xuống tầm hầm giữ xe.
Khi hai người ra khỏi thang máy, một chiếc xe đua màu đen đã dừng bên cạnh, cửa kính hạ xuống lộ ra gương mặt của Cố Trạch :" Lão đại mau lên xe! "
Vy : Còn ai đọc truyện của tớ không :(( dạo này bận quá bây giờ hứa sẽ nhanh chóng lấp cho các bạn ❤
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Âu Dương Đình Đình đẩy cửa bước vào , nhìn người em trai của mình nằm trên giường bệnh trắng tinh lòng cô thắt lại, hốc mắt đỏ lên.
" Mẹ ơi là con có lỗi, con không chăm sóc được cho Đình Vũ , con xin lỗi. " Cô thầm nghĩ , bước đến chỉnh lại chăn cho Đình Vũ.
Mấy năm trước gia đình cô xảy ra biến cố, cô và em trai đều còn nhỏ nhìn ba mẹ mình bị một đám người dùng súng bắn chết đành bất lực, cô và Đình Vũ núp trong tủ quần áo nhìn qua khe cửa chứng kiến toàn bộ mọi chuyện , khi viên đạn bắn vào người ba cô rồi tới lúc ông ngã xuống máu chảy lênh láng...
* Reng * chiếc điện thoại của cô rung lên, cắt ngang hồi ức của cô.
" Đình cô chuẩn bị xong chưa? Tôi đã kím xong người rồi. " Bên kia vang lên giọng phụ nữ quen thuộc .
" Được rồi tôi đến ngay, bà nhắn tin cho tôi địa chỉ? " Cô nói xong liền cúp máy, đứng lên lấy túi sách đi ra ngoài.
Cô bắt taxi đi đến địa chỉ mà bà ta đã gửi, là khách sạn Đông Dương Thiên nổi tiếng nhất thành phố này, giá ở đây một giờ lên đến vài chục triệu, chưa kể đến đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp và nội thất bên trong, riêng hai bức tượng vàng ở giữa đại sảnh đã được mua về với giá là ba trăm ba mươi tư triệu , con số mà người khác nghe đến phải líu lưỡi.
" Cô có phải là Âu Dương tiểu thư không?? " Một người nhân viên đi đến cung kính hỏi.
Cô gật đầu :" Phải "
" Vậy mời cô đi với tôi, Tống tiên sinh chờ cô lâu lắm rồi! " Người phục vụ khom người làm động tác mời .
Cô đi theo người phục lên tới tầng trên cùng , trên tầng này chỉ dành cho khu vực khách VIP.
" Tới rồi thưa cô, mời cô vào trong! " Nói xong quay người đi xuống.
Cô hít sâu một hơi sau đó thả lỏng, điều gì đến sẽ đến, sau đó cô đưa tay mở cửa.
Bên trong phòng chỉ có đơn giản một chiếc giường lớn và một phòng tắm. Ở ngoài ban công, người đàn ông mặc chiếc quần âu dài và chiếc áo somi đen ngồi trên ghế hút thuốc, cô chỉ nhìn thấy được một bên mặt của anh ta, bờ vai săn chắc dưới lớp áo mỏng manh màu đen, màn đêm buông xuống hắt lên gương mặt anh càng thêm tĩnh lặng.
" Tôi và em lại gặp nhau? " Tống Diễn Thần lên tiếng , phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Giọng nói anh rất lạnh, khiến cô khẽ run lên , cô muốn mở miệng nói nhưng chả biết nói gì.
Anh đứng lên, xoay người đi vào trong phòng, từng bước từng bước tiến lại gần cô, từ người anh tỏa ra khí lạnh khiến nhiệt độ của căn phòng giảm xuống. Lòng ngực của anh thoát ẩn thoát hiện khiến vành tai cô nóng lên.
Khi anh đứng trước mặt cô, cô có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm , anh vân vê điếu thuốc trên tay :" Cô định đứng như vậy cả đêm sao?? "
Nghe anh nhắc cô mới chợt nhận ra mình đã quan sát anh rất lâu rồi, cô bối rối không biết làm gì .
Anh chau mày, ra lệnh :" Cởi áo cho tôi! "
Cô tiến đến đưa tay cởi từng chiếc cúc áo cho anh, tay cô vô tình chạm vào lòng ngực của anh , vô cùng săn chắc và da thịt khá lạnh.
Anh im lặng hút thuốc, không lên tiếng thúc giục , cả căn phòng chìm trong im lặng, hai người có thể nghe rõ tiếng thở của đối phương, từng chiếc cúc được cô gỡ ra cả vòm ngực hoàn toàn đập vào mắt cô.
" Tôi nên làm...gì nữa??? " Âu Dương Đình Đình ngượng ngùng hỏi , cô vô thức cắn môi mình.
Hành động đó lọt vào mắt anh lại là cô cố tình quyến rũ anh, anh vứt điếu thuốc còn cháy dỡ xuống tấm thảm khiến nó bị cháy một mảnh nhỏ , tay anh nâng cằm cô lên, cuối xuống hôn lên môi cô.
Hai bờ môi chạm vào nhau, môi lưỡi anh như vũ bão càn quét khoang miệng cô hút hết mật ngọt trong đó , đây là lần thứ cô hôn người khác giới, anh hôn rất điêu luyện khiến cô khó theo kịp, đầu lưỡi anh quấn vào lưỡi cô dẫn dắt cô theo nhịp độ của anh.
" Um... " Anh gần như muốn nuốt trọn bờ môi cô, khiến cô khẽ rên một tiếng.
Tống Diễn Thần buông môi cô ra, sau đó di chuyển môi qua vành tai cô, lướt nhè nhẹ xuống chiếc cổ trắng mịn của cô , hơi thở có chút lạnh của anh phả lên da thịt cô .
Theo sự mơn trớn của anh toàn thân cô sửng lại , cả căn phòng bao trùm trong sự im lặng , gió từ bên ngoài luồng qua ban công thỏi vào mang một chút khí lạnh của mùa động khiến cô bất giác run lên.
Đột nhiên có một chấm đỏ nhạt chiếu từ bên ngoài vào chiếu lên lưng anh, chấm đỏ liên tục di chuyển qua lại sau đó dừng ngay vị trí tim anh, do anh đứng xoay lưng lại nên không hề biết còn cô thì thấy rõ từng chút.
Cô có cảm giác bất an, nên vội đưa tay lên che ngay vị trí vết đỏ đó , anh cảm nhận được điều khác thường từ cô nên nhanh chóng ngẩng đầu lên ,vết đỏ lại di chuyển lên phía đầu anh.
* Đoàng * một viên đạn bay ra từ cây súng tỉa bên tòa nhà đối diện bay thẳng sang căn phòng của anh.
Cô không kịp nghĩ ngợi liền dùng hai tay ôm anh lật người sang một bên ,viên đạn ghim thẳng vào vách tường.
Tống Diễn Thần là người đã trải qua biết bao sống gió, thoát chết biết bao nhiêu lần trong mưa bom bão đạn nên cảm nhận được sự nguy hiểm, anh kéo tay cô ngồi nhanh xuống thành giường.
" Bây giờ chúng ta phải làm sao?? Hình như đối phương chưa có dừng lại! " Cô lo lắng lên tiếng, bàn tay nhỏ bé chặt lấy tay anh.
Cô vừa dứt lời một viên đạn nữa lại bay vào ghim thẳng lên giường, cứ liên tục như vậy tiếng súng cứ vang lên không ngừng, vách tường đối diện cô đã có vài lỗ tròn tròn , viên đạn rất dài nên khi bắn vào vách tường khiến xung quanh nó hiện lên vết nức, cô không dám nghĩ khi nó ghim vào người mình sẽ như thế nào, tim cô bất giác đập mạnh.
" Đừng sợ! " Hai chữ phát ra từ miệng của anh, mặc dù rất ngắn nhưng cũng khiến cô bớt lo phần nào .
Tống Diễn Thần bình tĩnh lấy điện thoại ra, nhấn vài cái sau đó kéo tay cô đứng dậy đi thật nhanh về phía cửa.
Hai người đi thẳng tiến lại phía thang máy, đột nhiên đâu xuất hiện một người đàn ông mặc đồ phục vụ anh ta chĩa súng về phía anh, anh nhanh tay bắt lấy tay anh ta bẻ ngược lại khiến cây súng rơi xuống đất.
Âu Dương Đình Đình toàn thân bất động, gương mặt anh bây giờ không còn vẻ ma mị nữa mà thay vào đó là gương mặt cô cùng lạnh lẽo, anh một tay vặn gẫy cổ đối phương .
" A..." cô hét lên, nhìn người đàn ông vài phút trước còn sống mà bây giờ đã tắt thở nằm đó.
" Đi thôi! " Anh ra lệnh sau đó nắm tay cô kéo thẳng vào thang máy , thang máy đi thẳng xuống tầm hầm giữ xe.
Khi hai người ra khỏi thang máy, một chiếc xe đua màu đen đã dừng bên cạnh, cửa kính hạ xuống lộ ra gương mặt của Cố Trạch :" Lão đại mau lên xe! "
Vy : Còn ai đọc truyện của tớ không :(( dạo này bận quá bây giờ hứa sẽ nhanh chóng lấp cho các bạn ❤
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn