Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Vũ Niên Dương nhìn đống thi thể trước mặt, không có biểu cảm gì . Ngược lại Vũ Ân Lam đứng phía sau hít một hơi, Vũ Hạo ánh mắt lạnh như băng.
Tất cả đã quá rõ ràng, đám sát thủ mai phục đều bị giết, bọn họ quả thật đã yếu thế.
" Anh giết người của tôi, tôi giết người của anh xem như huề. " Tống Diễn Thần dừng lại một chút sau đó nói tiếp :" Nhưng từ trước đến nay, Tống Diễn Thần tôi không thích làm ăn lỗ vốn, món nợ từ trước đến nay giữa tôi và anh cũng nên sớm giải quyết triệt để! "
Vũ Niên Dương đương nhiên hiểu rõ, từ trước đến nay anh ta không ít lần sai người giết Tống Diễn Thần, lần trước còn công khai đánh chiếm số hàng .
Nhưng Vũ Niên Dương đột nhiên bật cười, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo :" Nhưng người thắng là ai còn chưa biết được! "
Anh ta vừa dứt lời, một tiếng súng vang lên. Tất cả đồng loạt quay đầu, chỉ thấy một bóng đen nhỏ nhắn chạy ra từ phía thùng hàng, Âu Dương Đình Đình vừa nổ súng bắn vào tên vệ sĩ đứng gần nơi cô núp.
Sau đó mượn lực đỡ của những thùng hàng lớn, cô đạp lên lộn một vòng trên không trung, chuẩn sát tiếp đất ngay sau lưng Tống Diễn Thần, họng súng cô chĩa thẳng vào ngay sau đầu anh.
Ngoại trừ Vũ Niên Dương và Tống Diễn Thần tất cả đều ngỡ ngàng, động tác cô rất nhanh lại dứt khoát khiến bọn họ không kịp trở tay.
Nhưng chỉ vài giây sau, tất cả vệ sĩ của Tống Diễn Thần giơ súng lên ngắm vào người cô, chỉ chờ cô có động tĩnh liền nổ súng.
Cố Trạch sửng sốt nhìn gương mặt lạnh lẽo của cô, sau đó liếc mắt qua anh, chỉ thoáng qua nhưng Cố Trạch nhìn thấy trong mắt Tống Diễn Thần hiện lên vẻ đau lòng nhưng sau đó thay bằng sự lạnh lùng vốn có , vũ khí của Âu Dương Đình Đình vẫn chĩa vào đầu anh nhưng đến chân mày anh còn không động một cái .
" Đình Đình! " Vũ Niên Dương nhìn cô, khóe môi mỉm cười.
Vũ Ân Lam đứng đằng sau anh, nét mặt vẫn chưa hết bàng hoàng, cô không ngờ người Vũ Niên Dương cài vào ở bên cạnh Tống Diễn Thần lại là con gái? Vũ Hạo cũng kinh ngạc không kém, nhưng nhìn động tác dứt khoát của cô, bọn họ biết cô không phải là kẻ tầm thường.
" Xem ra, để lấy được mạng tôi này Vũ Niên Dương anh cũng suy tính nhiều kế thật! "
Tống Diễn Thần dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Vũ Niên Dương, anh không có biểu cảm gì với sự xuất hiện của cô.
Không hiểu sự bình tĩnh của anh lại khiến cô có cảm giác sợ hãi, anh từng nói anh sẽ không tha thứ cho cô nếu cô dám phản bội anh, vậy chẳng phải anh đã biết được thân phận của cô, nhưng anh đã biết từ khi nào?
Liếc mắt thấy có một tên đang tiến lại gần cô, Âu Dương Đình Đình cất giọng lạnh lẽo :" Các người thử bước lên xem? Tôi chết thì chẳng sao, nhưng nếu lão đại các người chết thì sẽ có sao đấy! "
Đám người đó nghe vậy, cũng không dám tiến lên chỉ cảnh giác giơ súng về phía cô. Thấy vậy bên môi cô hiện lên nụ cười khinh bỉ, cô bây giờ khác hoàn toàn với dáng vẻ lúc sáng, như một con người khác.
Tất cả mọi cảm xúc của cô đều bị anh xoay người nhìn thấy hết, Âu Dương Đình Đình ngẩng đầu liền chạm với ánh mắt của anh, cô có chút né tránh, đối với ánh mắt lạnh lùng của anh tay cầm súng của cô có chút run rẩy. Cô quả thật bị khí chất của anh dọa.
" Đình Đình, em đừng quên nhiệm vụ của mình! "
Vũ Niên Dương nhìn rõ sự do dự trong mắt cô, lập tức lên tiếng mang theo chút cảnh cáo.
" Cảm ơn chủ thượng đã nhắc nhở !" Âu Dương Đình Đình bây giờ mới nhìn về phía bên đó, đối với ý tứ cảnh cáo của Vũ Niên Dương cô lại sợ người đàn ông trước mặt hơn.
Vũ khí cô không dài nên khoảng cách giữa cô và anh rất gần, cơ hồ cô có thể cảm nhận khí lạnh từ anh tỏa ra, nó bao trùm lấy cô bóp chặt khiến cô cảm thấy hít thở có phần khó nhọc.
" Thì ra món quà thật sự em tặng cho tôi chính là thứ này? " Tống Diễn Thần chỉ vào cây súng đang chĩa vào anh, giọng nói anh không chút cảm xúc , nhưng nó lại có sức sát thương lớn đối với cô :" Để giết được tôi, em cũng tốn không ít công sức nhỉ? Kể cả...việc lên giường với tôi hằng đêm? "
Anh cố ý kéo dài câu nói, lọt vào tai người khác đa phần là ái mụi đến cả Vũ Niên Dương vốn bình tĩnh từ đầu đến giờ nghe xong gương mặt anh ta toát lên vẻ giận dữ, tay siết chặt thành quyền.
Nhưng Âu Dương Đình Đình hít sâu một hơi sau đó cười khẩy :" Tôi đã từng nói, anh tặng tôi quá nhiều thứ chiếc cà vạt đó chẳng có giá trị chi bằng tôi tặng anh thứ khác còn có giá trị hơn? "
" Còn nữa, anh cũng nói tôi là tôi hoan ái hằng đêm với anh nhưng lần đầu tiên cũng đâu phải trao cho anh! "
Khi thốt ra những lời này, Âu Dương Đình Đình cũng đã nghĩ đến hậu quả sẽ chọc giận người đàn ông trước mặt, tất cả mọi người có mặt đều vì lời nói của cô mà sững lại , không ngờ những lời đó cô lại nói ra một cách thoải mái như vậy.
Quả nhiên, gương mặt ôn hòa của Tống Diễn Thần thay đổi ngay cả nụ cười nhẹ trên môi cũng dập tắt, lông mày cau chặt ánh mắt lạnh đi rất nhiều :" Em vừa nói gì, lặp lại một lần nữa? "
Âu Dương Đình Đình bị khí thế của anh làm cho run một cái, cô nhìn ra sự tàn độc trong mắt anh :" Anh không biết bây giờ tiên tiến đến mức cái màng mỏng đấy cũng có thể khâu lại sao? Tống Diễn Thần xét về mọi thứ tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng có một chuyện anh không thể ngờ người đàn ông của tôi chính là anh ấy! "
Cô hất cằm về phía kia, không cần nhìn anh cũng biết người đó là Vũ Niên Dương, sự lạnh lẽo phủ khắp người anh, sự ấm áp ngay đáy mắt cũng biến mắt.
Vũ Niên Dương nhất thời ngẩn ra sau đó cũng lấy lại vẻ bình tĩnh :" Xem ra cuộc chiến này tôi thắng rồi. "
Tống Diễn Thần quay người, cất giọng lạnh lẽo mang chút tàn ác :" Nếu như hôm nay, anh có thể toàn mạng rời khỏi đây !"
Câu nói của anh khiến đám người Vũ Niên Dương ngơ ngác, sau khi anh dứt lời một tiếng nổ cực lớn vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh, ở vùng ngoại ô vào giữa đêm rất yên tĩnh, tiếng nổ gần như đánh mạnh vào màn nhĩ của mỗi người.
Nét mặt tất cả đám người của Vũ Niên Dương đen lại, ngay cả Âu Dương Đình Đình cũng sửng sốt, anh đã đặt bom xung quanh đây, cú nổ vừa rồi chỉ để chứng minh cho tất cả thấy , anh điên rồi sao?
" Vũ Niên Dương anh không nhìn tình hình bây giờ sao? Nếu như anh cướp được lô hàng này và tôi chết, chưa đầy năm giây sau cả khu nhà kho này sẽ phát nổ, sức công phá có thể san bằng mọi thứ, lúc đó tính mạng anh còn không giữ được huống chi là lô hàng !"
Vũ Ân Lam thấy tình hình bất ổn, tiến lên hạ giọng :" Chủ thượng, chúng tôi đã kiểm tra qua, lúc đó không thấy gì khác lạ, trước mắt chúng ta nên rút lui..."
" Rút lui??? " Vũ Niên Dương dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ấy, Vũ Ân Lam biết mình nói sai liền im bật.
Âu Dương Đình Đình siết chặt khẩu súng, vài giây sau lên tiếng nói với Vũ Niên Dương :" Chủ thượng, anh nên dẫn người rời đi trước! "
" Còn em thì sao? " Vũ Niên Dương dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô, nghe ý tứ của cô không muốn đi cùng anh ta.
" Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình! "
" Không được, coi như nhiệm vụ của em bị hủy bỏ! "
Vũ Niên Dương lập tức quát, con người Tống Diễn Thàn tàn độc như vậy, lại bị cô chọc giận sẽ không biết làm ra loại chuyện gì.
" Chủ thượng từ trước đến nay tôi không có thói quen bỏ nhiệm vụ giữa chừng! "
Thấy cô ngang bướng, Vũ Niên Dương muốn nói nhưng bị Tống Diễn Thần ngắt lời.
" Vũ Niên Dương nếu trong vòng ba phút nữa anh không rời khỏi, tôi sẽ không đảm bảo được chuyện gì đâu! "
Ở trước mặt anh, hai người lại tỏ vẻ quan tâm nhau, trong lòng Tống Diễn Thần tức giận giọng nói cũng thiếu kiên nhẫn.
Vũ Niên Dương biết anh nói được làm được, nhìn cô sau đó nét mặt nặng nề :" Đình Đình, xong nhiệm vụ quay về nhà! "
Dứt lời, anh ta ra hiệu cho tất ca rời đi. Sau khi đám người Vũ Niên Dương rời khỏi, Tống Diễn Thần xoay người lại đối diện với họng súng của cô, anh quát với đám người đứng sau lưng cô :" Lui ra! "
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Tất cả đã quá rõ ràng, đám sát thủ mai phục đều bị giết, bọn họ quả thật đã yếu thế.
" Anh giết người của tôi, tôi giết người của anh xem như huề. " Tống Diễn Thần dừng lại một chút sau đó nói tiếp :" Nhưng từ trước đến nay, Tống Diễn Thần tôi không thích làm ăn lỗ vốn, món nợ từ trước đến nay giữa tôi và anh cũng nên sớm giải quyết triệt để! "
Vũ Niên Dương đương nhiên hiểu rõ, từ trước đến nay anh ta không ít lần sai người giết Tống Diễn Thần, lần trước còn công khai đánh chiếm số hàng .
Nhưng Vũ Niên Dương đột nhiên bật cười, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo :" Nhưng người thắng là ai còn chưa biết được! "
Anh ta vừa dứt lời, một tiếng súng vang lên. Tất cả đồng loạt quay đầu, chỉ thấy một bóng đen nhỏ nhắn chạy ra từ phía thùng hàng, Âu Dương Đình Đình vừa nổ súng bắn vào tên vệ sĩ đứng gần nơi cô núp.
Sau đó mượn lực đỡ của những thùng hàng lớn, cô đạp lên lộn một vòng trên không trung, chuẩn sát tiếp đất ngay sau lưng Tống Diễn Thần, họng súng cô chĩa thẳng vào ngay sau đầu anh.
Ngoại trừ Vũ Niên Dương và Tống Diễn Thần tất cả đều ngỡ ngàng, động tác cô rất nhanh lại dứt khoát khiến bọn họ không kịp trở tay.
Nhưng chỉ vài giây sau, tất cả vệ sĩ của Tống Diễn Thần giơ súng lên ngắm vào người cô, chỉ chờ cô có động tĩnh liền nổ súng.
Cố Trạch sửng sốt nhìn gương mặt lạnh lẽo của cô, sau đó liếc mắt qua anh, chỉ thoáng qua nhưng Cố Trạch nhìn thấy trong mắt Tống Diễn Thần hiện lên vẻ đau lòng nhưng sau đó thay bằng sự lạnh lùng vốn có , vũ khí của Âu Dương Đình Đình vẫn chĩa vào đầu anh nhưng đến chân mày anh còn không động một cái .
" Đình Đình! " Vũ Niên Dương nhìn cô, khóe môi mỉm cười.
Vũ Ân Lam đứng đằng sau anh, nét mặt vẫn chưa hết bàng hoàng, cô không ngờ người Vũ Niên Dương cài vào ở bên cạnh Tống Diễn Thần lại là con gái? Vũ Hạo cũng kinh ngạc không kém, nhưng nhìn động tác dứt khoát của cô, bọn họ biết cô không phải là kẻ tầm thường.
" Xem ra, để lấy được mạng tôi này Vũ Niên Dương anh cũng suy tính nhiều kế thật! "
Tống Diễn Thần dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Vũ Niên Dương, anh không có biểu cảm gì với sự xuất hiện của cô.
Không hiểu sự bình tĩnh của anh lại khiến cô có cảm giác sợ hãi, anh từng nói anh sẽ không tha thứ cho cô nếu cô dám phản bội anh, vậy chẳng phải anh đã biết được thân phận của cô, nhưng anh đã biết từ khi nào?
Liếc mắt thấy có một tên đang tiến lại gần cô, Âu Dương Đình Đình cất giọng lạnh lẽo :" Các người thử bước lên xem? Tôi chết thì chẳng sao, nhưng nếu lão đại các người chết thì sẽ có sao đấy! "
Đám người đó nghe vậy, cũng không dám tiến lên chỉ cảnh giác giơ súng về phía cô. Thấy vậy bên môi cô hiện lên nụ cười khinh bỉ, cô bây giờ khác hoàn toàn với dáng vẻ lúc sáng, như một con người khác.
Tất cả mọi cảm xúc của cô đều bị anh xoay người nhìn thấy hết, Âu Dương Đình Đình ngẩng đầu liền chạm với ánh mắt của anh, cô có chút né tránh, đối với ánh mắt lạnh lùng của anh tay cầm súng của cô có chút run rẩy. Cô quả thật bị khí chất của anh dọa.
" Đình Đình, em đừng quên nhiệm vụ của mình! "
Vũ Niên Dương nhìn rõ sự do dự trong mắt cô, lập tức lên tiếng mang theo chút cảnh cáo.
" Cảm ơn chủ thượng đã nhắc nhở !" Âu Dương Đình Đình bây giờ mới nhìn về phía bên đó, đối với ý tứ cảnh cáo của Vũ Niên Dương cô lại sợ người đàn ông trước mặt hơn.
Vũ khí cô không dài nên khoảng cách giữa cô và anh rất gần, cơ hồ cô có thể cảm nhận khí lạnh từ anh tỏa ra, nó bao trùm lấy cô bóp chặt khiến cô cảm thấy hít thở có phần khó nhọc.
" Thì ra món quà thật sự em tặng cho tôi chính là thứ này? " Tống Diễn Thần chỉ vào cây súng đang chĩa vào anh, giọng nói anh không chút cảm xúc , nhưng nó lại có sức sát thương lớn đối với cô :" Để giết được tôi, em cũng tốn không ít công sức nhỉ? Kể cả...việc lên giường với tôi hằng đêm? "
Anh cố ý kéo dài câu nói, lọt vào tai người khác đa phần là ái mụi đến cả Vũ Niên Dương vốn bình tĩnh từ đầu đến giờ nghe xong gương mặt anh ta toát lên vẻ giận dữ, tay siết chặt thành quyền.
Nhưng Âu Dương Đình Đình hít sâu một hơi sau đó cười khẩy :" Tôi đã từng nói, anh tặng tôi quá nhiều thứ chiếc cà vạt đó chẳng có giá trị chi bằng tôi tặng anh thứ khác còn có giá trị hơn? "
" Còn nữa, anh cũng nói tôi là tôi hoan ái hằng đêm với anh nhưng lần đầu tiên cũng đâu phải trao cho anh! "
Khi thốt ra những lời này, Âu Dương Đình Đình cũng đã nghĩ đến hậu quả sẽ chọc giận người đàn ông trước mặt, tất cả mọi người có mặt đều vì lời nói của cô mà sững lại , không ngờ những lời đó cô lại nói ra một cách thoải mái như vậy.
Quả nhiên, gương mặt ôn hòa của Tống Diễn Thần thay đổi ngay cả nụ cười nhẹ trên môi cũng dập tắt, lông mày cau chặt ánh mắt lạnh đi rất nhiều :" Em vừa nói gì, lặp lại một lần nữa? "
Âu Dương Đình Đình bị khí thế của anh làm cho run một cái, cô nhìn ra sự tàn độc trong mắt anh :" Anh không biết bây giờ tiên tiến đến mức cái màng mỏng đấy cũng có thể khâu lại sao? Tống Diễn Thần xét về mọi thứ tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng có một chuyện anh không thể ngờ người đàn ông của tôi chính là anh ấy! "
Cô hất cằm về phía kia, không cần nhìn anh cũng biết người đó là Vũ Niên Dương, sự lạnh lẽo phủ khắp người anh, sự ấm áp ngay đáy mắt cũng biến mắt.
Vũ Niên Dương nhất thời ngẩn ra sau đó cũng lấy lại vẻ bình tĩnh :" Xem ra cuộc chiến này tôi thắng rồi. "
Tống Diễn Thần quay người, cất giọng lạnh lẽo mang chút tàn ác :" Nếu như hôm nay, anh có thể toàn mạng rời khỏi đây !"
Câu nói của anh khiến đám người Vũ Niên Dương ngơ ngác, sau khi anh dứt lời một tiếng nổ cực lớn vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh, ở vùng ngoại ô vào giữa đêm rất yên tĩnh, tiếng nổ gần như đánh mạnh vào màn nhĩ của mỗi người.
Nét mặt tất cả đám người của Vũ Niên Dương đen lại, ngay cả Âu Dương Đình Đình cũng sửng sốt, anh đã đặt bom xung quanh đây, cú nổ vừa rồi chỉ để chứng minh cho tất cả thấy , anh điên rồi sao?
" Vũ Niên Dương anh không nhìn tình hình bây giờ sao? Nếu như anh cướp được lô hàng này và tôi chết, chưa đầy năm giây sau cả khu nhà kho này sẽ phát nổ, sức công phá có thể san bằng mọi thứ, lúc đó tính mạng anh còn không giữ được huống chi là lô hàng !"
Vũ Ân Lam thấy tình hình bất ổn, tiến lên hạ giọng :" Chủ thượng, chúng tôi đã kiểm tra qua, lúc đó không thấy gì khác lạ, trước mắt chúng ta nên rút lui..."
" Rút lui??? " Vũ Niên Dương dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ấy, Vũ Ân Lam biết mình nói sai liền im bật.
Âu Dương Đình Đình siết chặt khẩu súng, vài giây sau lên tiếng nói với Vũ Niên Dương :" Chủ thượng, anh nên dẫn người rời đi trước! "
" Còn em thì sao? " Vũ Niên Dương dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô, nghe ý tứ của cô không muốn đi cùng anh ta.
" Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình! "
" Không được, coi như nhiệm vụ của em bị hủy bỏ! "
Vũ Niên Dương lập tức quát, con người Tống Diễn Thàn tàn độc như vậy, lại bị cô chọc giận sẽ không biết làm ra loại chuyện gì.
" Chủ thượng từ trước đến nay tôi không có thói quen bỏ nhiệm vụ giữa chừng! "
Thấy cô ngang bướng, Vũ Niên Dương muốn nói nhưng bị Tống Diễn Thần ngắt lời.
" Vũ Niên Dương nếu trong vòng ba phút nữa anh không rời khỏi, tôi sẽ không đảm bảo được chuyện gì đâu! "
Ở trước mặt anh, hai người lại tỏ vẻ quan tâm nhau, trong lòng Tống Diễn Thần tức giận giọng nói cũng thiếu kiên nhẫn.
Vũ Niên Dương biết anh nói được làm được, nhìn cô sau đó nét mặt nặng nề :" Đình Đình, xong nhiệm vụ quay về nhà! "
Dứt lời, anh ta ra hiệu cho tất ca rời đi. Sau khi đám người Vũ Niên Dương rời khỏi, Tống Diễn Thần xoay người lại đối diện với họng súng của cô, anh quát với đám người đứng sau lưng cô :" Lui ra! "
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn