Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Thắt nơ
Con người Dụ Tranh rất kỳ lạ. Trước mặt bạn bè, cô có thể quẩy tưng bừng, điện hết mức, còn có phần hài hước, nhưng chỉ cần có một người khác
phải không thân quen ở bên cạnh là cô lập tức biến thành một người rụt rè.
Đám bạn cùng phòng thường xuyên cảm thán, bạn Dụ FA đến giờ cũng là có lý do cả.
Dụ Tranh “cứng” lên được một lần, đồng ý ăn cơm trưa với một người đàn ông mới quen chưa tới mười phút, mới nói chuyện chưa quá mười câu.
Cô nghĩ, chắc là do sắc đẹp làm mụ mị đầu óc đây mà.
Những hình như nói thế cũng không đúng. Trước kia cô từng có rất nhiều cơ hội gặp mặt các idol, nhưng chưa từng làm chuyện gì xốc nổi vì sắc đẹp của bọn họ.
Trong lúc cô gái đối diện ngẩn ngơ, Chu Mộ Quân đã gọi món xong rồi. Cặp mắt đen láy của anh nhìn về phía đối diện, anh phát hiện ra cô gái này rất hay mất tập trung.
Chu Mộ Quân cười nhẹ một tiếng: “Cô Dụ, đến lượt cô gọi món rồi. Cô muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái, đừng khách sáo. Tôi mời cô bữa này, coi như cảm ơn cô ở lại ăn cơm trưa với tôi.”
Anh ấy... khách sáo quá.
Rõ ràng là cô được hại, không chỉ được ăn cơm trưa miễn phí, còn được ngắm trai đẹp, nhưng anh lại tự động hoán đổi vị trí giữa hai người, như thể cô ở lại ăn cơm là một chuyện cực kỳ vinh hạnh đối với anh.
Đúng là một người đàn ông khéo miệng, chỉ nói vài câu đã khiến người ta cảm thấy nỗi lòng phấp phới.
Dưới gầm bàn, ngón tay của Dụ Tranh sắp xoắn nát làn váy rồi. Cô không thể nhìn rõ chữ trên thực đơn nổi, nhẹ giọng nói: “Gọi như anh là được rồi.”
Nhân viên gật đầu, mang hai quyển thực đơn đi.
Thiếu mất một người, bầu không khí xung quanh lại trở nên cứng ngắc, đến cả hơi thở cũng nhẹ hẳn đi.
“Dụ Tranh...”
Chu Mộ Quân chậm rãi nói ra hai chữ này, trên môi hiện lên một nụ cười sâu xa: “Tôi quên không hỏi, cô có hẹn với ai à?”
Vừa rồi cô nhận nhầm anh thành người khác, hiển nhiên bọn họ hẹn nhau ở đây, nếu thế thì anh mời cô ăn cơm có vẻ sẽ hơi mạo phạm.
Cổ họng nghèn nghẹn, như thể trái tim đang lấp kín ở đó, Dụ Tranh nuốt một ngụm nước miếng: “Đúng thế, tôi hẹn với người ta, nhưng anh ấy không tới.”
Chu Mộ Quân nhướng mày: “Trùng hợp thật.”
Dụ Tranh khẽ hít mũi, đúng thế, trùng hợp thật.
Bầu không khí như xuất hiện một vết nứt, gió ấm áp thổi qua, cô không làm một con rùa rụt cổ nữa, trầm ngâm một lát rồi cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi: “Người cho anh leo cây là con gái hả?”
Vừa nói dứt lời là cô lập tức hối hận.
Dụ Tranh, đầu óc mày có vấn đề à? Người ta hẹn với con trai hay con gái thì có liên quan gì tới mày? Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi! Dụ Tranh âm thầm mắng mỏ bản thân một tràng.
Chu Mộ Quân cười: “Không phải.”
Anh dừng lại giây lát, nụ cười trên môi càng rõ ràng hơn: “Là một vị khách, chúng tôi hẹn trước rồi, nhưng đối phương có việc đột xuất không tới được.”
Anh uống một ngụm nước rồi dựa vào thành ghế, mười ngón tay đan vào nhau, đặt lên mép bàn gỗ được phủ khăn trải bàn viền ren. Tư thế của anh lười biểng, tự nhiên, xua tan phần nào cảm giác sắc bén.
Từ đầu đến cuối, anh không hề rời mắt khỏi cô gái đối diện, dường như đang hướng dẫn đối phương chủ động nói chuyện.
Một người đàn ông chín chắn trưởng thành tất nhiên là rất thành thạo trong việc giao lưu với người khác, vẫn luôn kiểm soát tiết tấu và phạm vi trò chuyện.
Được một lát sau khi biết câu trả lời, Dụ Tranh lại hỏi: “Anh làm nghề gì vậy?”
Hỏi xong, cô lại hối hận.
Toàn là những câu hỏi đi quá giới hạn, khiến cô như biến thành nhân viên điều tra hộ khẩu.
Dụ Tranh rủ vai, cúi gằm mặt xuống, nhìn những nếp nhăn dúm đó mà mình tạo ra trên tà váy xòe.
Quả nhiên, cô không hề biết cách tiếp xúc với người khác phái lạ mặt, từng lời nói hành động đều để lộ bản chất ngốc nghếch của cô.
Tiêu rồi, cô hỏi này hỏi kia, có khi nào đối phương nghĩ rằng cô cố tình muốn thu hút sự chú ý của anh ấy không? Liệu anh ấy có cho rằng cô muốn thăm dò thêm về anh, có ý đồ không đơn thuần với anh không?
Ông trời ơi, cô thật sự không có ý gì khác, chỉ, chỉ đơn giản là muốn khơi gợi chủ đề nói chuyện, ai ngờ lại thành ra thế này...
Trong đầu Dụ Tranh nhanh chóng hiện lên đủ mọi tình huống.
Trong nhà hàng, ánh đèn ngả vàng, giấy dán tường theo phong cách cổ xưa phức tạp, đâu đâu cũng ẩn chứa sự xa hoa, nhưng không quá phô trương.
Tiếng nhạc du dương vang lên từ lúc nào chẳng hay. Khách khứa nhỏ giọng trò chuyện, cho dù ngồi gần thì cũng không nghe thấy rõ.
Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gượng gạo.
“Tôi ấy hả?”
Chu Mộ Quân ngắm nhìn gương mặt e thẹn của cô, hiểu ý cười: “Tôi làm về bất động sản.” Cũng có thể coi là thế.
Trong đầu Dụ Tranh lập tức hiện lên một cảnh trong phim: Một người đàn ông mặc vest đi giày da đứng trước mô hình kiến trúc bất động sản, giới thiệu ưu điểm nhà ở cho khách hàng.
Giống như môi giới bất động sản ấy hả?
Chắc là thế rồi. Trong cách ăn mặc của anh Chu rất giống, cách ăn nói cũng không tầm thường.
Dụ Tranh không khỏi nghĩ, với ngoại hình này, chắc một ngày anh ấy phải bán được mấy căn nhà.
“Thức ăn được bưng lên rồi.”
Giọng nói đầy sức hút vang lên bên tai, Chu Mộ Quân nhỏ giọng nhắc nhở.
Dụ Tranh quay đầu sang, quả nhiên thấy nhân viên mặc áo gile đã quay trở lại, trong tay bưng một suất mì thơm ngon, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Giữa chiếc đĩa màu trắng là một đóa hoa hồng được quấn thành từ sợi mì Ý, bên trên tưới một lớp tương thịt, rải thêm hương thảo băm nhỏ, mùi thơm lan
Chu Mộ Quân đẩy nó về phía Dụ Tranh, làm động tác mời.
“Tôi không khách sáo nữa nhé.”
Bởi vì lý do đặc biệt, đối mặt với thức ăn, tâm trạng của Dụ Tranh sẽ tốt hơn hẳn.
Chu Mộ Quân mỉm cười: “Xin cứ tự nhiên.”
Mặc dù ánh mắt của anh dõi theo cô gái đối diện, nhưng vì lý do tôn trọng, anh chưa từng cẩn thận quan sát. Giờ phút này, cô cúi đầu tận hưởng món ăn, anh cũng không cần e dè điều gì, thoải mái mà nhìn.
Cô khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt trắng như tuyết. Hai người ngồi gần cửa sổ, nửa khuôn mặt của cô được bao phủ bởi ánh sáng trắng ngoài ngoài trời, nửa còn lại thì ngợp trong ánh đèn vàng hơi tối. Một màu nóng, một màu lạnh, hai sắc màu trung hòa với nhau, toát ra độ sáng bóng nhẵn nhụi. Thỉnh thoảng cô lại ngước mắt lên, cặp mắt ấy nhút nhát như nai con, ngây ngô đến thế.
Trong phòng đủ ấm, có lẽ là quá căng thẳng, cô quên không tháo khăn quàng cổ ra. Hơi ấm hun đỏ gò má, như đang ngà ngà say rượu.
Nhìn được một lát, Chu Mộ Quân vô thức nhướng mày lên, trong mắt xuất hiện vẻ hứng thú.
Những món ăn khác nhanh chóng được bưng lên.
Bít tết bò, cá hồi, salad rau quả... Sau khi lần lượt nếm thử các món, cuối cùng Dụ Tranh cũng biết vì sao nhà hàng kiểu Tây mới khai trương này lại thường xuyên hết chỗ. Thức ăn ở đây quá ngon, khiến người hay soi mói và yêu cầu cao về cái ăn như cô cũng không bới lông tìm vết được.
Chỉ với món tương mì Ý ấy mà cô đã nếm ra được một số nguyên liệu đặc biệt: nước cốt hành tây, nấm hương băm nhỏ, hạt óc chó băm nhỏ, hạt hạnh nhân băm nhỏ...
Chu Mộ Quận rất nhạy cảm, phát hiện ra sự thay đổi về cảm xúc của cô.
“Ngon không?”
“Ừm, khá ngon.”
Dụ Tranh đang giải quyết salad, miệng bị lấp đầy, lời nói không quá rõ ràng. Cô mỉm cười ngượng ngùng với anh.
Chu Mộ Quân cười khẽ một tiếng: “Gọi thêm một món ngọt nữa nhé?”
Dụ Tranh đang định lắc đầu thì anh đã búng tay gọi nhân viên tới.
Thực đơn lại được mang tới, anh nhìn một lượt, không hỏi ý kiến của cô, tự quyết định gọi một chiếc bánh kem Black Forest, còn chu đáo gọi cả thức uống.
Hơ, trùng hợp thật, sao anh biết cô thích vị sô cô la?
Sau khi nhân viên đi, Chu Mộ Quân mới ngước mắt nhìn cô: “Móc treo trên túi xách của cô là Black Forest, tôi không đoán sai chứ?”
Dụ Tranh sửng sốt, mí mắt cụp xuống. Móc treo trên túi xách của cô là một chiếc bánh kem sô cô la mini màu nâu, mềm mại và rất đáng yêu.
Anh quan sát thật kỹ càng.
“Ừm.” Cô nhỏ giọng thừa nhận.
Chu Mộ Quân không khỏi bật cười.
Đến tận khi bánh ngọt và thức uống được bưng lên, anh mới không cười nữa. Dụ Tranh ngơ ngác nhìn anh, vành tai đỏ ửng, hoàn toàn không biết vì sao anh lại cười.
Cô khẽ lắc đầu, hất văng những suy nghĩ lan man trong đầu đi, cầm thìa lên xúc một miếng bánh cho vào miệng.
Bánh kem thơm ngọt, mềm như nhung.
Không biết vì sao, dây buộc trên tay áo bỗng tuột ra, suýt thì quệt vào bánh kem. Cô vội vàng giơ tay lên, đặt cái thìa xuống, thò tay kia sang thắt lại.
Thắt dây bằng một tay là điều không quá thực tế, Dụ Tranh loay hoay mãi mà không thành công.
Chu Mộ Quân liếc nhìn rồi vươn tay mình ra. Anh cầm lấy hai sợi dây màu đỏ cam đang rũ rượi cạnh ống tay áo, lóng ngóng thắt thành một cái nơ trước ánh nhìn sửng sốt của cô.
phải không thân quen ở bên cạnh là cô lập tức biến thành một người rụt rè.
Đám bạn cùng phòng thường xuyên cảm thán, bạn Dụ FA đến giờ cũng là có lý do cả.
Dụ Tranh “cứng” lên được một lần, đồng ý ăn cơm trưa với một người đàn ông mới quen chưa tới mười phút, mới nói chuyện chưa quá mười câu.
Cô nghĩ, chắc là do sắc đẹp làm mụ mị đầu óc đây mà.
Những hình như nói thế cũng không đúng. Trước kia cô từng có rất nhiều cơ hội gặp mặt các idol, nhưng chưa từng làm chuyện gì xốc nổi vì sắc đẹp của bọn họ.
Trong lúc cô gái đối diện ngẩn ngơ, Chu Mộ Quân đã gọi món xong rồi. Cặp mắt đen láy của anh nhìn về phía đối diện, anh phát hiện ra cô gái này rất hay mất tập trung.
Chu Mộ Quân cười nhẹ một tiếng: “Cô Dụ, đến lượt cô gọi món rồi. Cô muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái, đừng khách sáo. Tôi mời cô bữa này, coi như cảm ơn cô ở lại ăn cơm trưa với tôi.”
Anh ấy... khách sáo quá.
Rõ ràng là cô được hại, không chỉ được ăn cơm trưa miễn phí, còn được ngắm trai đẹp, nhưng anh lại tự động hoán đổi vị trí giữa hai người, như thể cô ở lại ăn cơm là một chuyện cực kỳ vinh hạnh đối với anh.
Đúng là một người đàn ông khéo miệng, chỉ nói vài câu đã khiến người ta cảm thấy nỗi lòng phấp phới.
Dưới gầm bàn, ngón tay của Dụ Tranh sắp xoắn nát làn váy rồi. Cô không thể nhìn rõ chữ trên thực đơn nổi, nhẹ giọng nói: “Gọi như anh là được rồi.”
Nhân viên gật đầu, mang hai quyển thực đơn đi.
Thiếu mất một người, bầu không khí xung quanh lại trở nên cứng ngắc, đến cả hơi thở cũng nhẹ hẳn đi.
“Dụ Tranh...”
Chu Mộ Quân chậm rãi nói ra hai chữ này, trên môi hiện lên một nụ cười sâu xa: “Tôi quên không hỏi, cô có hẹn với ai à?”
Vừa rồi cô nhận nhầm anh thành người khác, hiển nhiên bọn họ hẹn nhau ở đây, nếu thế thì anh mời cô ăn cơm có vẻ sẽ hơi mạo phạm.
Cổ họng nghèn nghẹn, như thể trái tim đang lấp kín ở đó, Dụ Tranh nuốt một ngụm nước miếng: “Đúng thế, tôi hẹn với người ta, nhưng anh ấy không tới.”
Chu Mộ Quân nhướng mày: “Trùng hợp thật.”
Dụ Tranh khẽ hít mũi, đúng thế, trùng hợp thật.
Bầu không khí như xuất hiện một vết nứt, gió ấm áp thổi qua, cô không làm một con rùa rụt cổ nữa, trầm ngâm một lát rồi cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi: “Người cho anh leo cây là con gái hả?”
Vừa nói dứt lời là cô lập tức hối hận.
Dụ Tranh, đầu óc mày có vấn đề à? Người ta hẹn với con trai hay con gái thì có liên quan gì tới mày? Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi! Dụ Tranh âm thầm mắng mỏ bản thân một tràng.
Chu Mộ Quân cười: “Không phải.”
Anh dừng lại giây lát, nụ cười trên môi càng rõ ràng hơn: “Là một vị khách, chúng tôi hẹn trước rồi, nhưng đối phương có việc đột xuất không tới được.”
Anh uống một ngụm nước rồi dựa vào thành ghế, mười ngón tay đan vào nhau, đặt lên mép bàn gỗ được phủ khăn trải bàn viền ren. Tư thế của anh lười biểng, tự nhiên, xua tan phần nào cảm giác sắc bén.
Từ đầu đến cuối, anh không hề rời mắt khỏi cô gái đối diện, dường như đang hướng dẫn đối phương chủ động nói chuyện.
Một người đàn ông chín chắn trưởng thành tất nhiên là rất thành thạo trong việc giao lưu với người khác, vẫn luôn kiểm soát tiết tấu và phạm vi trò chuyện.
Được một lát sau khi biết câu trả lời, Dụ Tranh lại hỏi: “Anh làm nghề gì vậy?”
Hỏi xong, cô lại hối hận.
Toàn là những câu hỏi đi quá giới hạn, khiến cô như biến thành nhân viên điều tra hộ khẩu.
Dụ Tranh rủ vai, cúi gằm mặt xuống, nhìn những nếp nhăn dúm đó mà mình tạo ra trên tà váy xòe.
Quả nhiên, cô không hề biết cách tiếp xúc với người khác phái lạ mặt, từng lời nói hành động đều để lộ bản chất ngốc nghếch của cô.
Tiêu rồi, cô hỏi này hỏi kia, có khi nào đối phương nghĩ rằng cô cố tình muốn thu hút sự chú ý của anh ấy không? Liệu anh ấy có cho rằng cô muốn thăm dò thêm về anh, có ý đồ không đơn thuần với anh không?
Ông trời ơi, cô thật sự không có ý gì khác, chỉ, chỉ đơn giản là muốn khơi gợi chủ đề nói chuyện, ai ngờ lại thành ra thế này...
Trong đầu Dụ Tranh nhanh chóng hiện lên đủ mọi tình huống.
Trong nhà hàng, ánh đèn ngả vàng, giấy dán tường theo phong cách cổ xưa phức tạp, đâu đâu cũng ẩn chứa sự xa hoa, nhưng không quá phô trương.
Tiếng nhạc du dương vang lên từ lúc nào chẳng hay. Khách khứa nhỏ giọng trò chuyện, cho dù ngồi gần thì cũng không nghe thấy rõ.
Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gượng gạo.
“Tôi ấy hả?”
Chu Mộ Quân ngắm nhìn gương mặt e thẹn của cô, hiểu ý cười: “Tôi làm về bất động sản.” Cũng có thể coi là thế.
Trong đầu Dụ Tranh lập tức hiện lên một cảnh trong phim: Một người đàn ông mặc vest đi giày da đứng trước mô hình kiến trúc bất động sản, giới thiệu ưu điểm nhà ở cho khách hàng.
Giống như môi giới bất động sản ấy hả?
Chắc là thế rồi. Trong cách ăn mặc của anh Chu rất giống, cách ăn nói cũng không tầm thường.
Dụ Tranh không khỏi nghĩ, với ngoại hình này, chắc một ngày anh ấy phải bán được mấy căn nhà.
“Thức ăn được bưng lên rồi.”
Giọng nói đầy sức hút vang lên bên tai, Chu Mộ Quân nhỏ giọng nhắc nhở.
Dụ Tranh quay đầu sang, quả nhiên thấy nhân viên mặc áo gile đã quay trở lại, trong tay bưng một suất mì thơm ngon, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Giữa chiếc đĩa màu trắng là một đóa hoa hồng được quấn thành từ sợi mì Ý, bên trên tưới một lớp tương thịt, rải thêm hương thảo băm nhỏ, mùi thơm lan
Chu Mộ Quân đẩy nó về phía Dụ Tranh, làm động tác mời.
“Tôi không khách sáo nữa nhé.”
Bởi vì lý do đặc biệt, đối mặt với thức ăn, tâm trạng của Dụ Tranh sẽ tốt hơn hẳn.
Chu Mộ Quân mỉm cười: “Xin cứ tự nhiên.”
Mặc dù ánh mắt của anh dõi theo cô gái đối diện, nhưng vì lý do tôn trọng, anh chưa từng cẩn thận quan sát. Giờ phút này, cô cúi đầu tận hưởng món ăn, anh cũng không cần e dè điều gì, thoải mái mà nhìn.
Cô khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt trắng như tuyết. Hai người ngồi gần cửa sổ, nửa khuôn mặt của cô được bao phủ bởi ánh sáng trắng ngoài ngoài trời, nửa còn lại thì ngợp trong ánh đèn vàng hơi tối. Một màu nóng, một màu lạnh, hai sắc màu trung hòa với nhau, toát ra độ sáng bóng nhẵn nhụi. Thỉnh thoảng cô lại ngước mắt lên, cặp mắt ấy nhút nhát như nai con, ngây ngô đến thế.
Trong phòng đủ ấm, có lẽ là quá căng thẳng, cô quên không tháo khăn quàng cổ ra. Hơi ấm hun đỏ gò má, như đang ngà ngà say rượu.
Nhìn được một lát, Chu Mộ Quân vô thức nhướng mày lên, trong mắt xuất hiện vẻ hứng thú.
Những món ăn khác nhanh chóng được bưng lên.
Bít tết bò, cá hồi, salad rau quả... Sau khi lần lượt nếm thử các món, cuối cùng Dụ Tranh cũng biết vì sao nhà hàng kiểu Tây mới khai trương này lại thường xuyên hết chỗ. Thức ăn ở đây quá ngon, khiến người hay soi mói và yêu cầu cao về cái ăn như cô cũng không bới lông tìm vết được.
Chỉ với món tương mì Ý ấy mà cô đã nếm ra được một số nguyên liệu đặc biệt: nước cốt hành tây, nấm hương băm nhỏ, hạt óc chó băm nhỏ, hạt hạnh nhân băm nhỏ...
Chu Mộ Quận rất nhạy cảm, phát hiện ra sự thay đổi về cảm xúc của cô.
“Ngon không?”
“Ừm, khá ngon.”
Dụ Tranh đang giải quyết salad, miệng bị lấp đầy, lời nói không quá rõ ràng. Cô mỉm cười ngượng ngùng với anh.
Chu Mộ Quân cười khẽ một tiếng: “Gọi thêm một món ngọt nữa nhé?”
Dụ Tranh đang định lắc đầu thì anh đã búng tay gọi nhân viên tới.
Thực đơn lại được mang tới, anh nhìn một lượt, không hỏi ý kiến của cô, tự quyết định gọi một chiếc bánh kem Black Forest, còn chu đáo gọi cả thức uống.
Hơ, trùng hợp thật, sao anh biết cô thích vị sô cô la?
Sau khi nhân viên đi, Chu Mộ Quân mới ngước mắt nhìn cô: “Móc treo trên túi xách của cô là Black Forest, tôi không đoán sai chứ?”
Dụ Tranh sửng sốt, mí mắt cụp xuống. Móc treo trên túi xách của cô là một chiếc bánh kem sô cô la mini màu nâu, mềm mại và rất đáng yêu.
Anh quan sát thật kỹ càng.
“Ừm.” Cô nhỏ giọng thừa nhận.
Chu Mộ Quân không khỏi bật cười.
Đến tận khi bánh ngọt và thức uống được bưng lên, anh mới không cười nữa. Dụ Tranh ngơ ngác nhìn anh, vành tai đỏ ửng, hoàn toàn không biết vì sao anh lại cười.
Cô khẽ lắc đầu, hất văng những suy nghĩ lan man trong đầu đi, cầm thìa lên xúc một miếng bánh cho vào miệng.
Bánh kem thơm ngọt, mềm như nhung.
Không biết vì sao, dây buộc trên tay áo bỗng tuột ra, suýt thì quệt vào bánh kem. Cô vội vàng giơ tay lên, đặt cái thìa xuống, thò tay kia sang thắt lại.
Thắt dây bằng một tay là điều không quá thực tế, Dụ Tranh loay hoay mãi mà không thành công.
Chu Mộ Quân liếc nhìn rồi vươn tay mình ra. Anh cầm lấy hai sợi dây màu đỏ cam đang rũ rượi cạnh ống tay áo, lóng ngóng thắt thành một cái nơ trước ánh nhìn sửng sốt của cô.