Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Xem mắt nhận nhầm người
Trong nhật ký mối tình đầu của cô Ngư có mấy câu như thế này:
“Bạn đã trải qua nỗi tuyệt vọng khi đi xem mắt mà lại nhận nhầm người bao giờ chưa?”
“Chưa đúng không?”
“Tôi từng trải qua rồi.”
*****
Chiếc chăn màu hồng nhô lên một cục, Dụ Tranh rúc trong chăn, ngủ ngon lành cành đào, trên môi là một nụ cười nhẹ. Trong mơ, cô đang tình tứ với nam thần.
Rèm cửa sổ màu vàng nhạt buông lơi bên giường, nắng ấm mùa đông xuyên qua khe hở, in một dải sáng chói mắt lên giường.
Trong căn phòng ngủ theo phong cách thiếu nữ, thứ bắt mắt nhất là những tờ poster dán đầy tường, tất cả đều là những sao nam đang hot trong showbiz, tờ nào tờ nấy đều là các anh đẹp trai ngời ngời.
Bên ngoài, tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, phá vỡ giấc mơ đẹp của Dụ Tranh. Hai hàng lông mày của cô nhăn như hai con sâu, bất mãn lẩm bẩm: “Gì thế, có để người ta ngủ không vậy!”
Cô vừa mơ đến đoạn cầm tay nam thần đấy!
Nghe thấy tiếng nói, người ở bên ngoài mở cửa bước vào.
“Tiểu Ngư Ngư, mau dậy đi!”
Nghe thấy giọng của bố, Dụ Tranh kéo chăn trùm kín đầu, giọng nói ồm ồm vọng ra: “Lão Ngư, tốt nhất là đồng chí có chuyện gấp.”
Hôm qua cô vừa kết thúc chương trình học của một học kỳ. Trước đó bận rộn với chuyện thi cuối kỳ, chong đèn chiến đấu ban đêm suốt một tuần liền, thị xong là lập tức bay từ Thượng Hải tới thủ đô, cô hoa mắt chóng mặt, chỉ muốn ngủ một giấc hai mươi mấy tiếng.
Lúc này tới đây quấy rầy cô, cô không phi một cái gối qua đã là nể mặt bổ lắm rồi.
“Có chuyện gấp đấy.”
Dụ Tông Văn rón rén vén một góc chăn lên, cười tít mắt nói: “Con chưa quên vụ xem mắt đó chứ?”
“Gì cơ?”
Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Dụ Tranh mở to như hai cái đèn pha, cơn buồn ngủ gần như biến mất.
Bố cô bày ra vẻ mặt “quả nhiên là quên mà”. Ông giơ cái túi giấy màu trắng ngà lên cao: “Đây là bộ đồ chiến đấu mà mẫu thân đại nhân của con chuẩn bị, diện cho đẹp vào, nghe nói cậu đó được lắm đấy.”
Dụ Tranh bật ra khỏi chăn, ôm trán nói: “Từ từ, đồng chí từ từ đã. Lão Ngư, đợi con khởi động lại não.”
Dụ Tông Văn: “...”
Dụ Tranh nhớ ra cái vụ việc trêu ngươi này rồi.
Một tuần trước, vào một buổi tối vắng lặng, cô đang ôn tập trong thư viện thì chuông điện thoại vang lên, cô vội vàng cho nó lại rồi ôm lấy chạy ra hành lang.
Bố nói là bác gái giới thiệu một đối tượng xem mắt cho cô, gia đình nhà người ta môn đăng hộ đối với nhà mình, bề ngoài sáng sủa, công việc ổn định... Tóm lại là khen hết nước chấm, khuyên cô đồng ý.
Lúc ấy cô đang phiền lòng vì chuyện thi cử, đầu óc rối tung rối bời, thuận miệng đồng ý luôn.
Trong mắt Dụ Tranh hiện lên nét hối hận, cô vỗ mạnh một cái vào trán.
Chuyện đâu đâu gì thế này!
“Con nhớ ra rồi à?”
Dụ Tông Văn xoa đầu con gái: “Hôm nay cậu thanh niên đó rảnh, lát nữa sẽ kết bạn WeChat với con, hẹn con đi gặp mặt.”
Dụ Tranh đau đầu, ngã chổng vó xuống giường: “Con không đi có được không?”
“Không được, con đã đồng ý với bác con rồi.”
“Con chỉ không hiểu nổi thôi.”
Dụ Tranh ngồi bật dậy, khoanh chân lại với nhau, nhíu mày thành hình chữ Xuyên (JI|) giữa trán: “Sao bác lại nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho con thế? Chị họ cũng chưa có người yêu mà, anh chàng đó ưu tú như vậy, sao không giữ lại cho chị họ?”
Cô nhẫn tâm lôi chị họ ra làm bia đỡ đạn.
Chị họ lớn hơn Dụ Tranh năm tuổi, năm nay hai mươi bảy, cứ đến ngày lễ ngày Tết là lại bị mẹ mình thúc giục đi xem mắt, đến mức tốt nhất chị ấy cũng không dám về nhà.
Dụ Tông Văn đứng dậy, kéo rèm cửa ra.
Ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, soi sáng căn phòng tối tăm. Trên bệ cửa sổ có mấy chậu sen đá bụ bẫm và tràn trề sức sống.
Dụ Tranh híp mắt, giơ mu bàn tay lên che nắng, nhìn đám sen đá trên bệ cửa sổ.
Cô bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, mình còn không bằng mấy chậu sen đá nữa.
Dụ Tông Văn đứng quay lưng về phía cô, giải thích: “Cậu đó lớn hơn con một tuổi, tốt nghiệp đại học được một năm rồi, không hợp tuổi với chị con.”
“Sao lại không hợp!”
Dụ Tranh lớn tiếng phản bác: “Bây giờ đang thịnh hành tình yêu chị em, yêu giai tơ nhỏ tuổi hơn đấy!”
Dụ Tông Văn gõ một cái vào đầu cô, gạt phắt những lời nói xàm xí của cô đi: “Tự con đồng ý với bác con trước mà, bây giờ đâu thể nuốt lời được.”
Thái độ của bố cứng thế này thì xem ra là hết đường cứu vãn rồi.
Ỷ vào việc bố luôn thương yêu mình, Dụ Tranh giãy chết lần cuối, ôm lấy đùi ông: “Bố, bố yêu của con, con là tình nhân kiếp trước của bố đấy, bố nỡ lòng đối xử với tình nhân của bố như thế sao?”
“... Mẫu thân đại nhân của cô mà nghe thấy thì bà ấy lột da tôi mất.”
“Mẫu thân đại nhân” của Dụ Tranh đi dự đám cưới con gái của bạn học cũ, sẽ ở đó một thời gian, coi như đi du lịch.
Con gái của bạn tốt kết hôn, bà lại nghĩ tới con gái mình, 22 tuổi rồi mà còn chưa có bạn trai, thế nên thúc giục cô đi xem mắt ghê lắm. Đúng lúc bác có ứng cử viên phù hợp, hai người bắt nhịp với nhau.
Dù sao cũng là hòn ngọc quý của mình, Dụ Tông Văn cũng không muốn cây cải thảo mà mình vất vả nuôi lớn bị lợn rừng ủi đi mất nhanh như vậy.
Ông hiến kế cho Dụ Tranh: “Hay là con cứ đi gặp xem, nếu không thích thì từ chối bác con. Xem mắt là chuyện đôi bên tình nguyện, nếu con thật sự không thích, bố sẽ kiên quyết đứng về phía con!”
“... Thôi được rồi.”
Chỉ có thể như thế thôi.
Dụ Tranh mặt ủ mày chau, hai bờ vai vụ xuống, như một cây rau héo tàn trong đất.
Xem mắt mà đã được đưa vào lịch trình rồi thì nhất định sẽ có “thành viên dự bị”. Nghĩ tới đám thanh niên điển trai, có khí chất, có phẩm hạnh trong công ty mình, Dụ Tông Văn hỏi: “Tiểu Ngư Ngư, con thích mẫu đàn ông như thế nào?”
Tuy rằng ông không nỡ gả con gái, nhưng sớm muộn gì con bé cũng phải lấy chồng.
Dụ Tranh đang đắm chìm trong sự đau buồn của mình, không lường trước được là bố mình lại đổi chủ đề.
Thích mẫu đàn ông như thế nào ấy hả?
Cô nhổm lên khỏi giường, chỉ vào đống poster sao nam trên tường: “Bất cứ ai trong số họ.”
Bố cô liếc nhìn, khuôn mặt sa sầm lại. Con gái ông vẫn chưa tỉnh ngủ đây mà...
Vô tình nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, ông cuống lên, ném túi quần áo cho Dụ Tranh: “Bố sắp muộn giờ làm rồi! Con ngoan ngoãn đi xem mắt đi, đến tối bố sẽ về an ủi con sau!”
“Bye bye...”
Dụ Tranh dựng thẳng cùi chỏ lên, như một chú mèo cầu tài, vẫy tay trong sự bất lực.
Đáp lại cô là một tiếng đóng cửa.
Dụ Tranh chán chường chui vào trong chăn. Trước khi ngủ, cô còn cầu nguyện anh chàng kia cũng giống như cô, không muốn gia nhập “liên minh xem mắt”.
Yêu đương tự do, tình cờ gặp mặt gì đó vui vẻ biết bao, tại sao lại phải xem mắt chứ?
Thời gian tích tắc trôi qua. Lúc tỉnh dậy, Dụ Tranh day cái đầu càng lúc càng nặng nề của mình, cầm điện thoại lên nhìn giờ.
Mười giờ ba phút.
Quả nhiên, đối phương không hề liên lạc với cô, rất tốt, cứ tiếp tục duy trì như thế đi!
Dụ Tranh xuống giường, tiện tay ném túi quần áo sang một bên, xỏ dép lê vào rồi chậm rãi ra khỏi phòng. Cô không muốn làm bữa sáng, bèn lấy hoa quả trong tủ lạnh ra, gọt vỏ và cắt thành từng miếng, sau đó lại lấy một hộp sữa chua, trộn bừa một món salad.
Dụ Tranh ngồi cạnh bàn, vừa ăn vừa lướt Weibo, ngắm sắc đẹp của mấy anh chàng đẹp trai.
“Tinh tinh” một tiếng, điện thoại bỗng nhận được thông báo WeChat. Có người lạ gửi lời mời kết bạn cho cô, kèm theo lời nhắn: Tôi là Tần Chi Hằng.
Tần Chi Hằng?
Đậu xanh, đối tượng xem mắt của cô chính là Tần Chi Hằng!
Chuyện gì đã tới thì muốn tránh cũng không được...
Dụ Tranh nhắm mắt, dáng vẻ như thấy chết không sờn, ấn vào ô “đồng ý”. Đối phương lập tức gửi tin nhắn cho cô: [Chào cô.]
Xuất phát từ phép lịch sự, Dụ Tranh trả lời lại bằng hai chữ tương tự: [Chào anh.]
Chết mất thôi! Hai con người xa lạ trò chuyện với thân phận là đối tượng xem mắt, mất tự nhiên đến mức nổi da gà khắp người.
Bởi vì chưa hiểu biết về nhau, đối phương không nhắn những lời tỏ ra thân quen, chỉ gửi một địa chỉ cho cô, là nhà hàng mà bọn họ hẹn gặp nhau trưa nay.
Dụ Tranh gò lưng lại, thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đối phương cũng không nhiệt tình với chuyện xem mắt, chưa biết chừng bọn họ còn chướng mắt lẫn nhau, bắt tay lấy lệ rồi đường ai nấy đi cũng
Dụ Tranh ngửa mặt, trong đầu thỏa sức tưởng tượng. Cô nhếch môi cười, chọc một miếng táo đút vào miệng, tiếng nhai rắc rắc, tâm trạng tốt hơn hẳn.
Thời gian đã hẹn là mười một giờ. Dụ Tranh về phòng, lấy “bộ đồ chiến đấu” mà mẫu thân đại nhân chuẩn bị ra.
Đó là một chiếc váy dài tay kẻ ca rô màu cam, kết hợp với áo dạ choàng màu trắng ngà.
Thời tiết ở thủ đô ngày hôm nay là dưới 0 độ. Quả nhiên, bố ruột vẫn là bố ruột, nhưng mẹ ruột thì chưa chắc đã là mẹ ruột.
Thay quần áo xong, Dụ Tranh đứng trước gương, trang điểm sơ qua một lượt. Cho dù không đánh giá cao đối phương, cô cũng không thể để mặt mộc đi ra ngoài được.
Cô gái trong gương sở hữu vóc người thon thả, gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài xõa trên vai. Làn váy xòe màu cam nghịch ngợm chui ra khỏi áo khoác, bên dưới là đôi bốt da màu đen, Dụ Tranh khá là hài lòng.
Cô ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi, nói địa điểm đã hẹn cho tài xế.
Nhân lúc ngồi trên xe, cô dùng điện thoại tìm kiếm tên nhà hàng. Thì ra là một nhà hàng kiểu Tây mới khai trương, được đánh giá khá tốt, gần như ngày nào cũng kín chỗ.
Dụ Tranh mở WeChat, báo cáo tình hình cho đám bạn tốt cùng phòng ngủ.
Dụ Tranh: [Hôm nay bố đi xem mắt các con ạ!]
Tề Tiểu Quả: [Vãi chưởng, Đại Ngư, cô phản bội bọn tôi!]
Lữ Gia Hân: [Đã nói là không kết hôn trước 30 tuổi cơ mà, đồ phản bội!]
Hình Lộ: [Cô gái, tên cô là Thay Đổi Xoành xoạch. Còn Đại Ngư, tên cậu là Biến Thái.]
Dụ Tranh: [...]
Chiếc xe đến nơi từ lúc nào chẳng hay.
Trên cửa sổ thủy tinh sáng bóng phản chiếu khung cảnh ấm áp, mờ ảo bên trong. Đèn thủy tinh xoay tròn, bàn gỗ kiểu cổ màu nâu nhạt, là một nơi thích hợp để hẹn hò.
Dụ Tranh nhận được thông báo WeChat, là tin nhắn của Tần Chi Hằng: [Tôi mặc áo sơ mi trắng và bộ vest màu xanh thẫm có sọc kẻ].
Không show ảnh trên mạng, gặp mặt toàn dựa vào ám hiệu.
Dụ Tranh đứng ngoài cửa thủy tinh xoay tròn, vừa ngước mắt lên thì đã trông thấy một anh chàng bước vào. Áo sơ mi trắng, bộ vest màu xanh thẫm có sọc kẻ, chuẩn rồi!
Đúng lúc này, anh chàng xoay người lại, Dụ Tranh cũng nhìn thấy mặt người ta.
Đẹp đến ngỡ ngàng!
Làn da trắng nõn sạch sẽ, mắt phượng hẹp dài, thâm thúy như tranh vẽ. Sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mím hờ, tạo thành một độ cong vừa phải, dường như đang cười, mà không biết là cười với ai lại dịu dàng đến thế. Ánh đèn ấm áp như phủ một lớp hiệu ứng lên người anh, mông lung và mộng ảo.
Dụ Tranh còn tưởng là người bước ra từ trong poster nữa cơ.
Ôi mẹ ơi!
Đối tượng hẹn hò thời nay vừa đẹp lại vừa có khí chất thế sao?! Nói sớm có phải hay không!
Dụ Tranh đi nửa vòng theo cửa thủy tinh xoay tròn, chóng hết cả mặt. Cô đi tới trước mặt người đàn ông ấy: “Chào anh, tôi là Dụ Tranh, Dụ trong ví dụ, Tranh trong tranh tử(1).”
(1) Tranh tử: Quả cam.
Người đàn ông ấy hơi sửng sốt, vẻ ngạc nhiên hằn lên đuôi lông mày.
Đúng lúc này, khách của một bàn ăn thanh toán và rời khỏi nhà hàng. Dụ Tranh túm ống tay áo của người đàn ông ấy, cúc áo lành lạnh, xuyên qua đầu ngón tay, thấu vào tận đáy lòng. Gò má cô ửng đỏ: “Chúng ta qua đó ngồi đi.”
Trong nhà hàng có nhiều người, chỗ ngồi cũng không dễ tìm.
Có khách ngồi vào bàn, nhân viên rất chu đáo, lập tức thu dọn cơm canh còn thừa của những vị khách trước, đồng thời đưa hai quyển thực đơn cho bọn họ.
Người đàn ông có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cặp mắt trong như ngọc nhìn chăm chú vào cô gái đối diện.
Ánh mắt ấy khiến Dụ Tranh ngại ngùng. Cô nói thầm trong lòng, may mà đã trang điểm trước khi đi, nếu không sẽ hối hận chết mất.
Dụ Tranh dựng quyển thực đơn lên trước mặt, vờ như đang đọc, nhưng rồi lại như một chú chuột hamster bị thức ăn dụ dỗ, cứ nhích dần lên trên, để lộ ra cặp mắt đẹp đẽ.
Nhìn gần mới thấy lông mi của anh chàng này vừa dày vừa công, đuôi mắt có một nốt ruồi nhạt màu, tô điểm cho cặp mắt đen láy ấy.
Dụ Tranh không dám nhìn trộm nữa, sợ bị phát hiện. Cô cúi đầu, len lén lấy điện thoại ra, chia sẻ với đám bạn túc trí đa mưu.
[Đi xem mắt, phát hiện ra đối phương là trai đẹp mười phân vẹn mười, xin hỏi nên làm gì bây giờ? Online chờ, rất gấp!]
Hình Lộ: [Bớt nói nhảm đi, đè anh ta ra!]
Tề Tiểu Quả: [Đại Ngư, lộ tẩy bộ mặt thật rồi nhé!]
Lữ Gia Hân: [Còn cần nói nữa sao? Lấy cái bản lĩnh mê giai mà cậu dùng trên mạng ra là được.]
Chao ôi, đen tối quá đấy.
Dụ Tranh gửi một icon cho bọn họ: [Tớ thường xuyên cảm thấy lạc loài với các cậu vì không đủ biến thái.]
Đang định thoát khỏi WeChat thì lại có âm báo vang lên.
Dụ Tranh tưởng là đám bạn cùng phòng phát biểu trong nhóm, ai ngờ lại nhìn thấy ba chữ “Tần Chi Hằng”.
Hử? Chẳng phải anh chàng này đang ngồi đối diện với cô đấy sao?
Dụ Tranh gấp gáp mở cửa sổ trò chuyện ra.
Tần Chi Hằng: [Xin lỗi, tôi có việc đột xuất, có lẽ trưa nay không thể tới được. Cô... đã đi chưa?]
Dụ Tranh chợt mở to hai mắt, há hốc miệng nhìn người đàn ông đối diện, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh... Anh không phải là Tần Chi Hằng à?!”
Cô nhận nhầm người?!
Người đàn ông mỉm cười, vươn tay ra với cô: “Chào cô, tên tôi là Chu Mộ Quân, Chu trong chu mat(2), Mộ trong mộ sắc(3), Quân được ghép từ chữ Nhật (H) và chữ Quân (4).”
(2) Cho mạt: Cuối tuần.
(3) Mộ sác: Ánh hoàng hôn.
“Bạn đã trải qua nỗi tuyệt vọng khi đi xem mắt mà lại nhận nhầm người bao giờ chưa?”
“Chưa đúng không?”
“Tôi từng trải qua rồi.”
*****
Chiếc chăn màu hồng nhô lên một cục, Dụ Tranh rúc trong chăn, ngủ ngon lành cành đào, trên môi là một nụ cười nhẹ. Trong mơ, cô đang tình tứ với nam thần.
Rèm cửa sổ màu vàng nhạt buông lơi bên giường, nắng ấm mùa đông xuyên qua khe hở, in một dải sáng chói mắt lên giường.
Trong căn phòng ngủ theo phong cách thiếu nữ, thứ bắt mắt nhất là những tờ poster dán đầy tường, tất cả đều là những sao nam đang hot trong showbiz, tờ nào tờ nấy đều là các anh đẹp trai ngời ngời.
Bên ngoài, tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, phá vỡ giấc mơ đẹp của Dụ Tranh. Hai hàng lông mày của cô nhăn như hai con sâu, bất mãn lẩm bẩm: “Gì thế, có để người ta ngủ không vậy!”
Cô vừa mơ đến đoạn cầm tay nam thần đấy!
Nghe thấy tiếng nói, người ở bên ngoài mở cửa bước vào.
“Tiểu Ngư Ngư, mau dậy đi!”
Nghe thấy giọng của bố, Dụ Tranh kéo chăn trùm kín đầu, giọng nói ồm ồm vọng ra: “Lão Ngư, tốt nhất là đồng chí có chuyện gấp.”
Hôm qua cô vừa kết thúc chương trình học của một học kỳ. Trước đó bận rộn với chuyện thi cuối kỳ, chong đèn chiến đấu ban đêm suốt một tuần liền, thị xong là lập tức bay từ Thượng Hải tới thủ đô, cô hoa mắt chóng mặt, chỉ muốn ngủ một giấc hai mươi mấy tiếng.
Lúc này tới đây quấy rầy cô, cô không phi một cái gối qua đã là nể mặt bổ lắm rồi.
“Có chuyện gấp đấy.”
Dụ Tông Văn rón rén vén một góc chăn lên, cười tít mắt nói: “Con chưa quên vụ xem mắt đó chứ?”
“Gì cơ?”
Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Dụ Tranh mở to như hai cái đèn pha, cơn buồn ngủ gần như biến mất.
Bố cô bày ra vẻ mặt “quả nhiên là quên mà”. Ông giơ cái túi giấy màu trắng ngà lên cao: “Đây là bộ đồ chiến đấu mà mẫu thân đại nhân của con chuẩn bị, diện cho đẹp vào, nghe nói cậu đó được lắm đấy.”
Dụ Tranh bật ra khỏi chăn, ôm trán nói: “Từ từ, đồng chí từ từ đã. Lão Ngư, đợi con khởi động lại não.”
Dụ Tông Văn: “...”
Dụ Tranh nhớ ra cái vụ việc trêu ngươi này rồi.
Một tuần trước, vào một buổi tối vắng lặng, cô đang ôn tập trong thư viện thì chuông điện thoại vang lên, cô vội vàng cho nó lại rồi ôm lấy chạy ra hành lang.
Bố nói là bác gái giới thiệu một đối tượng xem mắt cho cô, gia đình nhà người ta môn đăng hộ đối với nhà mình, bề ngoài sáng sủa, công việc ổn định... Tóm lại là khen hết nước chấm, khuyên cô đồng ý.
Lúc ấy cô đang phiền lòng vì chuyện thi cử, đầu óc rối tung rối bời, thuận miệng đồng ý luôn.
Trong mắt Dụ Tranh hiện lên nét hối hận, cô vỗ mạnh một cái vào trán.
Chuyện đâu đâu gì thế này!
“Con nhớ ra rồi à?”
Dụ Tông Văn xoa đầu con gái: “Hôm nay cậu thanh niên đó rảnh, lát nữa sẽ kết bạn WeChat với con, hẹn con đi gặp mặt.”
Dụ Tranh đau đầu, ngã chổng vó xuống giường: “Con không đi có được không?”
“Không được, con đã đồng ý với bác con rồi.”
“Con chỉ không hiểu nổi thôi.”
Dụ Tranh ngồi bật dậy, khoanh chân lại với nhau, nhíu mày thành hình chữ Xuyên (JI|) giữa trán: “Sao bác lại nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho con thế? Chị họ cũng chưa có người yêu mà, anh chàng đó ưu tú như vậy, sao không giữ lại cho chị họ?”
Cô nhẫn tâm lôi chị họ ra làm bia đỡ đạn.
Chị họ lớn hơn Dụ Tranh năm tuổi, năm nay hai mươi bảy, cứ đến ngày lễ ngày Tết là lại bị mẹ mình thúc giục đi xem mắt, đến mức tốt nhất chị ấy cũng không dám về nhà.
Dụ Tông Văn đứng dậy, kéo rèm cửa ra.
Ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, soi sáng căn phòng tối tăm. Trên bệ cửa sổ có mấy chậu sen đá bụ bẫm và tràn trề sức sống.
Dụ Tranh híp mắt, giơ mu bàn tay lên che nắng, nhìn đám sen đá trên bệ cửa sổ.
Cô bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, mình còn không bằng mấy chậu sen đá nữa.
Dụ Tông Văn đứng quay lưng về phía cô, giải thích: “Cậu đó lớn hơn con một tuổi, tốt nghiệp đại học được một năm rồi, không hợp tuổi với chị con.”
“Sao lại không hợp!”
Dụ Tranh lớn tiếng phản bác: “Bây giờ đang thịnh hành tình yêu chị em, yêu giai tơ nhỏ tuổi hơn đấy!”
Dụ Tông Văn gõ một cái vào đầu cô, gạt phắt những lời nói xàm xí của cô đi: “Tự con đồng ý với bác con trước mà, bây giờ đâu thể nuốt lời được.”
Thái độ của bố cứng thế này thì xem ra là hết đường cứu vãn rồi.
Ỷ vào việc bố luôn thương yêu mình, Dụ Tranh giãy chết lần cuối, ôm lấy đùi ông: “Bố, bố yêu của con, con là tình nhân kiếp trước của bố đấy, bố nỡ lòng đối xử với tình nhân của bố như thế sao?”
“... Mẫu thân đại nhân của cô mà nghe thấy thì bà ấy lột da tôi mất.”
“Mẫu thân đại nhân” của Dụ Tranh đi dự đám cưới con gái của bạn học cũ, sẽ ở đó một thời gian, coi như đi du lịch.
Con gái của bạn tốt kết hôn, bà lại nghĩ tới con gái mình, 22 tuổi rồi mà còn chưa có bạn trai, thế nên thúc giục cô đi xem mắt ghê lắm. Đúng lúc bác có ứng cử viên phù hợp, hai người bắt nhịp với nhau.
Dù sao cũng là hòn ngọc quý của mình, Dụ Tông Văn cũng không muốn cây cải thảo mà mình vất vả nuôi lớn bị lợn rừng ủi đi mất nhanh như vậy.
Ông hiến kế cho Dụ Tranh: “Hay là con cứ đi gặp xem, nếu không thích thì từ chối bác con. Xem mắt là chuyện đôi bên tình nguyện, nếu con thật sự không thích, bố sẽ kiên quyết đứng về phía con!”
“... Thôi được rồi.”
Chỉ có thể như thế thôi.
Dụ Tranh mặt ủ mày chau, hai bờ vai vụ xuống, như một cây rau héo tàn trong đất.
Xem mắt mà đã được đưa vào lịch trình rồi thì nhất định sẽ có “thành viên dự bị”. Nghĩ tới đám thanh niên điển trai, có khí chất, có phẩm hạnh trong công ty mình, Dụ Tông Văn hỏi: “Tiểu Ngư Ngư, con thích mẫu đàn ông như thế nào?”
Tuy rằng ông không nỡ gả con gái, nhưng sớm muộn gì con bé cũng phải lấy chồng.
Dụ Tranh đang đắm chìm trong sự đau buồn của mình, không lường trước được là bố mình lại đổi chủ đề.
Thích mẫu đàn ông như thế nào ấy hả?
Cô nhổm lên khỏi giường, chỉ vào đống poster sao nam trên tường: “Bất cứ ai trong số họ.”
Bố cô liếc nhìn, khuôn mặt sa sầm lại. Con gái ông vẫn chưa tỉnh ngủ đây mà...
Vô tình nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, ông cuống lên, ném túi quần áo cho Dụ Tranh: “Bố sắp muộn giờ làm rồi! Con ngoan ngoãn đi xem mắt đi, đến tối bố sẽ về an ủi con sau!”
“Bye bye...”
Dụ Tranh dựng thẳng cùi chỏ lên, như một chú mèo cầu tài, vẫy tay trong sự bất lực.
Đáp lại cô là một tiếng đóng cửa.
Dụ Tranh chán chường chui vào trong chăn. Trước khi ngủ, cô còn cầu nguyện anh chàng kia cũng giống như cô, không muốn gia nhập “liên minh xem mắt”.
Yêu đương tự do, tình cờ gặp mặt gì đó vui vẻ biết bao, tại sao lại phải xem mắt chứ?
Thời gian tích tắc trôi qua. Lúc tỉnh dậy, Dụ Tranh day cái đầu càng lúc càng nặng nề của mình, cầm điện thoại lên nhìn giờ.
Mười giờ ba phút.
Quả nhiên, đối phương không hề liên lạc với cô, rất tốt, cứ tiếp tục duy trì như thế đi!
Dụ Tranh xuống giường, tiện tay ném túi quần áo sang một bên, xỏ dép lê vào rồi chậm rãi ra khỏi phòng. Cô không muốn làm bữa sáng, bèn lấy hoa quả trong tủ lạnh ra, gọt vỏ và cắt thành từng miếng, sau đó lại lấy một hộp sữa chua, trộn bừa một món salad.
Dụ Tranh ngồi cạnh bàn, vừa ăn vừa lướt Weibo, ngắm sắc đẹp của mấy anh chàng đẹp trai.
“Tinh tinh” một tiếng, điện thoại bỗng nhận được thông báo WeChat. Có người lạ gửi lời mời kết bạn cho cô, kèm theo lời nhắn: Tôi là Tần Chi Hằng.
Tần Chi Hằng?
Đậu xanh, đối tượng xem mắt của cô chính là Tần Chi Hằng!
Chuyện gì đã tới thì muốn tránh cũng không được...
Dụ Tranh nhắm mắt, dáng vẻ như thấy chết không sờn, ấn vào ô “đồng ý”. Đối phương lập tức gửi tin nhắn cho cô: [Chào cô.]
Xuất phát từ phép lịch sự, Dụ Tranh trả lời lại bằng hai chữ tương tự: [Chào anh.]
Chết mất thôi! Hai con người xa lạ trò chuyện với thân phận là đối tượng xem mắt, mất tự nhiên đến mức nổi da gà khắp người.
Bởi vì chưa hiểu biết về nhau, đối phương không nhắn những lời tỏ ra thân quen, chỉ gửi một địa chỉ cho cô, là nhà hàng mà bọn họ hẹn gặp nhau trưa nay.
Dụ Tranh gò lưng lại, thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đối phương cũng không nhiệt tình với chuyện xem mắt, chưa biết chừng bọn họ còn chướng mắt lẫn nhau, bắt tay lấy lệ rồi đường ai nấy đi cũng
Dụ Tranh ngửa mặt, trong đầu thỏa sức tưởng tượng. Cô nhếch môi cười, chọc một miếng táo đút vào miệng, tiếng nhai rắc rắc, tâm trạng tốt hơn hẳn.
Thời gian đã hẹn là mười một giờ. Dụ Tranh về phòng, lấy “bộ đồ chiến đấu” mà mẫu thân đại nhân chuẩn bị ra.
Đó là một chiếc váy dài tay kẻ ca rô màu cam, kết hợp với áo dạ choàng màu trắng ngà.
Thời tiết ở thủ đô ngày hôm nay là dưới 0 độ. Quả nhiên, bố ruột vẫn là bố ruột, nhưng mẹ ruột thì chưa chắc đã là mẹ ruột.
Thay quần áo xong, Dụ Tranh đứng trước gương, trang điểm sơ qua một lượt. Cho dù không đánh giá cao đối phương, cô cũng không thể để mặt mộc đi ra ngoài được.
Cô gái trong gương sở hữu vóc người thon thả, gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài xõa trên vai. Làn váy xòe màu cam nghịch ngợm chui ra khỏi áo khoác, bên dưới là đôi bốt da màu đen, Dụ Tranh khá là hài lòng.
Cô ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi, nói địa điểm đã hẹn cho tài xế.
Nhân lúc ngồi trên xe, cô dùng điện thoại tìm kiếm tên nhà hàng. Thì ra là một nhà hàng kiểu Tây mới khai trương, được đánh giá khá tốt, gần như ngày nào cũng kín chỗ.
Dụ Tranh mở WeChat, báo cáo tình hình cho đám bạn tốt cùng phòng ngủ.
Dụ Tranh: [Hôm nay bố đi xem mắt các con ạ!]
Tề Tiểu Quả: [Vãi chưởng, Đại Ngư, cô phản bội bọn tôi!]
Lữ Gia Hân: [Đã nói là không kết hôn trước 30 tuổi cơ mà, đồ phản bội!]
Hình Lộ: [Cô gái, tên cô là Thay Đổi Xoành xoạch. Còn Đại Ngư, tên cậu là Biến Thái.]
Dụ Tranh: [...]
Chiếc xe đến nơi từ lúc nào chẳng hay.
Trên cửa sổ thủy tinh sáng bóng phản chiếu khung cảnh ấm áp, mờ ảo bên trong. Đèn thủy tinh xoay tròn, bàn gỗ kiểu cổ màu nâu nhạt, là một nơi thích hợp để hẹn hò.
Dụ Tranh nhận được thông báo WeChat, là tin nhắn của Tần Chi Hằng: [Tôi mặc áo sơ mi trắng và bộ vest màu xanh thẫm có sọc kẻ].
Không show ảnh trên mạng, gặp mặt toàn dựa vào ám hiệu.
Dụ Tranh đứng ngoài cửa thủy tinh xoay tròn, vừa ngước mắt lên thì đã trông thấy một anh chàng bước vào. Áo sơ mi trắng, bộ vest màu xanh thẫm có sọc kẻ, chuẩn rồi!
Đúng lúc này, anh chàng xoay người lại, Dụ Tranh cũng nhìn thấy mặt người ta.
Đẹp đến ngỡ ngàng!
Làn da trắng nõn sạch sẽ, mắt phượng hẹp dài, thâm thúy như tranh vẽ. Sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mím hờ, tạo thành một độ cong vừa phải, dường như đang cười, mà không biết là cười với ai lại dịu dàng đến thế. Ánh đèn ấm áp như phủ một lớp hiệu ứng lên người anh, mông lung và mộng ảo.
Dụ Tranh còn tưởng là người bước ra từ trong poster nữa cơ.
Ôi mẹ ơi!
Đối tượng hẹn hò thời nay vừa đẹp lại vừa có khí chất thế sao?! Nói sớm có phải hay không!
Dụ Tranh đi nửa vòng theo cửa thủy tinh xoay tròn, chóng hết cả mặt. Cô đi tới trước mặt người đàn ông ấy: “Chào anh, tôi là Dụ Tranh, Dụ trong ví dụ, Tranh trong tranh tử(1).”
(1) Tranh tử: Quả cam.
Người đàn ông ấy hơi sửng sốt, vẻ ngạc nhiên hằn lên đuôi lông mày.
Đúng lúc này, khách của một bàn ăn thanh toán và rời khỏi nhà hàng. Dụ Tranh túm ống tay áo của người đàn ông ấy, cúc áo lành lạnh, xuyên qua đầu ngón tay, thấu vào tận đáy lòng. Gò má cô ửng đỏ: “Chúng ta qua đó ngồi đi.”
Trong nhà hàng có nhiều người, chỗ ngồi cũng không dễ tìm.
Có khách ngồi vào bàn, nhân viên rất chu đáo, lập tức thu dọn cơm canh còn thừa của những vị khách trước, đồng thời đưa hai quyển thực đơn cho bọn họ.
Người đàn ông có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cặp mắt trong như ngọc nhìn chăm chú vào cô gái đối diện.
Ánh mắt ấy khiến Dụ Tranh ngại ngùng. Cô nói thầm trong lòng, may mà đã trang điểm trước khi đi, nếu không sẽ hối hận chết mất.
Dụ Tranh dựng quyển thực đơn lên trước mặt, vờ như đang đọc, nhưng rồi lại như một chú chuột hamster bị thức ăn dụ dỗ, cứ nhích dần lên trên, để lộ ra cặp mắt đẹp đẽ.
Nhìn gần mới thấy lông mi của anh chàng này vừa dày vừa công, đuôi mắt có một nốt ruồi nhạt màu, tô điểm cho cặp mắt đen láy ấy.
Dụ Tranh không dám nhìn trộm nữa, sợ bị phát hiện. Cô cúi đầu, len lén lấy điện thoại ra, chia sẻ với đám bạn túc trí đa mưu.
[Đi xem mắt, phát hiện ra đối phương là trai đẹp mười phân vẹn mười, xin hỏi nên làm gì bây giờ? Online chờ, rất gấp!]
Hình Lộ: [Bớt nói nhảm đi, đè anh ta ra!]
Tề Tiểu Quả: [Đại Ngư, lộ tẩy bộ mặt thật rồi nhé!]
Lữ Gia Hân: [Còn cần nói nữa sao? Lấy cái bản lĩnh mê giai mà cậu dùng trên mạng ra là được.]
Chao ôi, đen tối quá đấy.
Dụ Tranh gửi một icon cho bọn họ: [Tớ thường xuyên cảm thấy lạc loài với các cậu vì không đủ biến thái.]
Đang định thoát khỏi WeChat thì lại có âm báo vang lên.
Dụ Tranh tưởng là đám bạn cùng phòng phát biểu trong nhóm, ai ngờ lại nhìn thấy ba chữ “Tần Chi Hằng”.
Hử? Chẳng phải anh chàng này đang ngồi đối diện với cô đấy sao?
Dụ Tranh gấp gáp mở cửa sổ trò chuyện ra.
Tần Chi Hằng: [Xin lỗi, tôi có việc đột xuất, có lẽ trưa nay không thể tới được. Cô... đã đi chưa?]
Dụ Tranh chợt mở to hai mắt, há hốc miệng nhìn người đàn ông đối diện, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh... Anh không phải là Tần Chi Hằng à?!”
Cô nhận nhầm người?!
Người đàn ông mỉm cười, vươn tay ra với cô: “Chào cô, tên tôi là Chu Mộ Quân, Chu trong chu mat(2), Mộ trong mộ sắc(3), Quân được ghép từ chữ Nhật (H) và chữ Quân (4).”
(2) Cho mạt: Cuối tuần.
(3) Mộ sác: Ánh hoàng hôn.