Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Đại ngữ, cô yêu rồi à?
Mỗi lần đăng status, Dụ Tranh đều chia nhóm, ông bà nội, bố mẹ, cô dì chú bác, tất cả đều nằm trong một nhóm, không cho bọn họ đọc được status.
Những người còn lại toàn là bạn bè sàn sàn tuổi nhau, không có khoảng cách thế hệ, trên mạng toàn làm trò hề như nhau, nói chuyện cũng không dè dặt, nghĩ thế nào thì nói thế vậy, bung lụa thỏa thích.
Hậu quả của việc bung lụa chính là bẽ mặt với nam thần, Dụ Tranh chỉ muốn nhảy xuống biển làm bạn với cá mập.
Thật là xấu hổ!
Quỳ dưới ống quần u của anh, kêu meo meo trong lòng anh, vồ lấy anh này kia, xấu hổ không biết chui vào đầu luôn. Trước kia mỗi khi đọc, Dụ Tranh không hề cảm thấy có vấn đề gì, nhưng bây giờ chỉ thấy thẹn đỏ cả mặt, tim đập gia tốc.
“A a...”
Cô kêu một tiếng, hai tay ôm mặt, người cúi gập xuống, đụng thẳng đầu vào chiếc chăn bông mềm mại, suýt thì tắc thở.
Đó mới chỉ là mấy status gần đây thôi đấy, trước kia cô còn xốc nổi hơn nữa, nói toàn những lời lố lăng, có thể còn từng đăng những nội dung đáng xấu hổ hơn, dù sao chính cô cũng chẳng nhớ.
Xin hỏi bây giờ xóa bài thì có kịp không?
Thực ra cũng chẳng cần chứng thực, chắc hẳn là không kịp nữa rồi.
Tính từ lúc kết bạn WeChat tối qua cho đến giờ là hơn mười tiếng, chắc chắn anh đã xem khoảnh khắc của cô.
Điều cô lo lắng là lúc ở trước mặt anh, rõ ràng cô luôn có vẻ ngại ngùng, nói một câu thôi cũng đỏ mặt, nhưng đằng sau thì lại có hàng loạt những hành động ngổ ngáo, liệu anh có cảm thấy cô bị bệnh tâm thần phân liệt không?
Chưa biết chừng xem hết khoảnh khắc của cô, anh còn chỉ vào một status nào đó, chậc chậc nói: Thật không thể ngờ được, con nhóc này có những hai khuôn mặt!
Dụ Tranh khóc không ra nước mắt, ảo não đấm ngực dậm chân, hối hận vì những gì đã làm trước kia.
Cô thực sự rất muốn giải thích một câu, cô không bị tâm thần phân liệt, chỉ không giỏi tiếp xúc với người khác phái thôi.
Sau khi hít sâu một hơi, Dụ Tranh bỗng ngẩng đầu lên, nghiêng đầu chớp mắt, đờ đẫn nhìn bức tường toàn poster các nam thần.
“Đối mặt với người trên giấy vẫn an toàn hơn, gặp mặt ngoài đời gì đó, mức rủi ro quá cao.” Cô lẩm bẩm một mình.
m thầm an ủi bản thân vài phút, cô mới chấp nhận số phận, bỏ mặc tất cả.
Dụ Tranh cầm điện thoại lên, vội vã ấn vào khoảnh khắc của Chu Mộ Quân, muốn tìm một ít thông tin đen” của anh để thăng bằng tâm lý.
Cô chính là một người u ám thế đấy!
Kết quả là sự thật đã giáng cho cô một cái tát vang dội.
Khoảnh khắc của Chu Mộ Quân:
[Hôm nay đọc một quyển sách, rất thích đoạn văn này, chia sẻ cho mọi người.] Hình ảnh kèm theo là một trang sách, có một đoạn văn được gạch chân bằng bút đen.
[Chiều nay tới sân Golf mà lão Thập mới mua để luyện tay không?]
[Dự đoán miếng đất ở khu đại học gần phía tây thành phố sẽ tăng giá một đợt nữa, ai thích thì mau chóng mua đi.]
Vì sao khoảnh khắc của anh có vẻ yên ả êm đềm, ấm áp như mùa xuân vậy?
Dụ Tranh một lần nữa cảm thán, cùng là người mà sao khác nhau một trời một vực quá.
Xem hết khoảnh khắc của anh, cô chẳng những không cảm thấy tâm lý thăng bằng hơn, ngược lại càng thêm phiền muộn.
Dụ Tranh chán nản ngồi trên giường nửa tiếng, đến tận khi bụng phát ra tiếng ọt ọt, cô mới hoàn hồn lại, ủ ê bò xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, cô tươi tắn hơn một chút, không còn phờ phạc như một u hồn bay tới bay lui nữa, vừa mở cửa phòng vừa xoa đầu, ra ngoài kiếm đồ ăn.
Dụ Tranh nhìn thấy tờ giấy nhớ mà bố cô để lại trên cửa tủ lạnh. Ông nói là bữa sáng của cô ở trong phòng bếp, cho vào lò vi sóng hâm lên là ăn được.
Cô “a” một tiếng, giơ tay đập bộp vào trán.
Tối qua đã nói là sáng nay dậy làm bữa sáng cho bố, kết quả đến khi ngủ dậy, bố đã đi mất rồi.
*****
Ăn sáng xong, Dụ Tranh bưng một bát salad hoa quả vào phòng ngủ. Cô ngồi trước bàn học, dẹp hết những suy nghĩ vẩn vơ đi, chuyên tâm chỉnh sửa ảnh.
Tất cả có mười mấy bức ảnh, bởi vì kỹ xảo chỉnh sửa ảnh thành thạo, chưa đến một tiếng là cô đã hoàn thành.
Sau khi chỉnh sửa, hình ảnh rực rỡ sắc màu, ánh sáng dịu nhẹ ấm áp, nguyên liệu nấu ăn trông cũng đẹp hơn hẳn.
Dụ Tranh hài lòng ngắm một lát rồi lưu lại, mở word ra bắt đầu viết trình tự cách làm. Lối văn vẫn hài hước như cũ, toát lên sự dí dỏm đáng yêu của một thiếu nữ, có nét đặc trưng riêng. Thậm chí lúc sửa lỗi chính tả, cô còn tự bật cười.
Đám dân mạng hài hước và thần kỳ thế đấy, đoạn văn mà mình viết ra có thể khiến bản thân phải phì cười trước.
Dụ Tranh kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn rằng hình ảnh khớp với các bước làm, sau đó đăng lên Weibo.
Có lẽ là vì nửa tháng rồi không đăng Weibo, lần này đám fan của cô nhiệt tình chưa từng thấy. Mới đăng chưa tới hai phút mà đã có hơn một trăm lượt chia sẻ và bình luận rồi, đồng thời vẫn còn đang tăng nhanh.
[Đại Ngư Tiên Tử, nhớ cô chết mất, cuối cùng cô cũng quay lại! Ôm lên xoay một vòng!]
[Đại Ngư Đại Ngư, cho cô xem món tôm sốt mà tôi làm theo hướng dẫn của cô! Ngon cực!]
[Hu hu, tôi chưa ăn sáng, nhìn thấy bánh trân châu kem chảy này đúng là một sự tra tấn!]
[Ý, tôi nhớ Đại Ngư không thích ăn đồ ngọt mà, sao lại nghĩ tới chuyện làm bánh kem vậy? Đại Ngư, cô yêu rồi à?]
Đúng là Dụ Tranh không thích đồ ngọt cho lắm, bánh kem cũng chỉ ăn Black Forest. Cô thường chia sẻ nhật ký cuộc sống lên Weibo, các fan đều biết khẩu vị của cô.
Tránh trường hợp bọn họ đoán lung tung, Dụ Tranh trả lời bình luận ấy.
[Không phải, Ngư của thím vẫn còn FA, chỉ thấy bánh kem ngọt ngào rất hợp với mùa đông thôi.]
Cô tương tác với mấy fan nữa rồi gấp laptop lại, chống vào bàn đứng lên, đi tới tủ lạnh lấy sữa chua.
Làm việc gần hai tiếng rồi mà mắt vẫn chưa hết sưng. Cô ngẩng đầu nhắm mắt lại, sữa chua lành lạnh đắp lên mí mắt, lạnh đến mức cô rùng mình một cái.
m báo WeChat vang lên từ điện thoại, phá vỡ ý định đắp hai phút của cô.
Dụ Tranh cầm điện thoại lên xem, giữ nguyên tư thế ngửa đầu.
Chu Mộ Quân gửi một bức ảnh cho cô.
[Cô thích anh ta à?]
Đây là ảnh một trong số các nam thần mà cô thích - Giang Hạo Nguyên, ca sĩ hát nhảy, đẹp trai chết mê chết mệt. Tháng này có một buổi biểu diễn của anh ấy ở thủ đô, cô đã mua vé rồi, định đi xem với một cô bạn cùng phòng.
Dụ Tranh tuyệt vọng nhắm mắt lại, gục đầu xuống mặt bàn.
Quả nhiên, anh đã xem khoảnh khắc của cô rồi, bức ảnh này được lấy từ đó.
Anh Giang đứng giữa sân khấu, một chùm sáng chiếu xuống đỉnh đầu. Anh ấy mặc đồ biểu diễn màu trắng bạc, tay cầm micro, đầu hơi ngước lên, đường công từ cằm kéo thẳng xuống, mồ hôi óng ánh chảy xuống cổ, gương mặt trang điểm nhẹ, đẹp như một vị thần.
Dụ Tranh thường xuyên cảm thán, đậu xanh rau muống, nhan sắc thần thánh gì thế này!
Lúc này, cô chôn cằm trong khuỷu tay, vật vã soạn tin nhắn: [Khá thích.]
Chu Mộ Quân: [Là thần tượng của cô à?]
Trong khoảnh khắc của cô còn rất nhiều ảnh của các sao nam khác, cô cũng nói là thích bọn họ, Chu Mộ Quân không dám chắc đây có phải thần tượng của cô hay không.
Dụ Tranh có đặc điểm là thành thật, khai báo mà không cần suy nghĩ gì cả: [Anh ấy là một trong các idol của tôi, tôi còn rất nhiều idol khác nữa.]
Chu Mộ Quân: [...]
Anh vẫn chưa họp xong, vừa nghe trưởng phòng báo cáo công việc, vừa dành sự chú ý gửi tin nhắn cho cô: [Thích điểm nào ở anh ta nhất?]
Dụ Tranh tiếp tục trả lời một cách thật thà: [Đẹp trai, hát hay.]
Chu Mộ Quân đặt ngón tay lên môi, vừa ngẫm nghĩ vừa có hai cái. Anh sụp mí mắt, một suy nghĩ không quá hoàn thiện hiện lên trong đầu.
Những người còn lại toàn là bạn bè sàn sàn tuổi nhau, không có khoảng cách thế hệ, trên mạng toàn làm trò hề như nhau, nói chuyện cũng không dè dặt, nghĩ thế nào thì nói thế vậy, bung lụa thỏa thích.
Hậu quả của việc bung lụa chính là bẽ mặt với nam thần, Dụ Tranh chỉ muốn nhảy xuống biển làm bạn với cá mập.
Thật là xấu hổ!
Quỳ dưới ống quần u của anh, kêu meo meo trong lòng anh, vồ lấy anh này kia, xấu hổ không biết chui vào đầu luôn. Trước kia mỗi khi đọc, Dụ Tranh không hề cảm thấy có vấn đề gì, nhưng bây giờ chỉ thấy thẹn đỏ cả mặt, tim đập gia tốc.
“A a...”
Cô kêu một tiếng, hai tay ôm mặt, người cúi gập xuống, đụng thẳng đầu vào chiếc chăn bông mềm mại, suýt thì tắc thở.
Đó mới chỉ là mấy status gần đây thôi đấy, trước kia cô còn xốc nổi hơn nữa, nói toàn những lời lố lăng, có thể còn từng đăng những nội dung đáng xấu hổ hơn, dù sao chính cô cũng chẳng nhớ.
Xin hỏi bây giờ xóa bài thì có kịp không?
Thực ra cũng chẳng cần chứng thực, chắc hẳn là không kịp nữa rồi.
Tính từ lúc kết bạn WeChat tối qua cho đến giờ là hơn mười tiếng, chắc chắn anh đã xem khoảnh khắc của cô.
Điều cô lo lắng là lúc ở trước mặt anh, rõ ràng cô luôn có vẻ ngại ngùng, nói một câu thôi cũng đỏ mặt, nhưng đằng sau thì lại có hàng loạt những hành động ngổ ngáo, liệu anh có cảm thấy cô bị bệnh tâm thần phân liệt không?
Chưa biết chừng xem hết khoảnh khắc của cô, anh còn chỉ vào một status nào đó, chậc chậc nói: Thật không thể ngờ được, con nhóc này có những hai khuôn mặt!
Dụ Tranh khóc không ra nước mắt, ảo não đấm ngực dậm chân, hối hận vì những gì đã làm trước kia.
Cô thực sự rất muốn giải thích một câu, cô không bị tâm thần phân liệt, chỉ không giỏi tiếp xúc với người khác phái thôi.
Sau khi hít sâu một hơi, Dụ Tranh bỗng ngẩng đầu lên, nghiêng đầu chớp mắt, đờ đẫn nhìn bức tường toàn poster các nam thần.
“Đối mặt với người trên giấy vẫn an toàn hơn, gặp mặt ngoài đời gì đó, mức rủi ro quá cao.” Cô lẩm bẩm một mình.
m thầm an ủi bản thân vài phút, cô mới chấp nhận số phận, bỏ mặc tất cả.
Dụ Tranh cầm điện thoại lên, vội vã ấn vào khoảnh khắc của Chu Mộ Quân, muốn tìm một ít thông tin đen” của anh để thăng bằng tâm lý.
Cô chính là một người u ám thế đấy!
Kết quả là sự thật đã giáng cho cô một cái tát vang dội.
Khoảnh khắc của Chu Mộ Quân:
[Hôm nay đọc một quyển sách, rất thích đoạn văn này, chia sẻ cho mọi người.] Hình ảnh kèm theo là một trang sách, có một đoạn văn được gạch chân bằng bút đen.
[Chiều nay tới sân Golf mà lão Thập mới mua để luyện tay không?]
[Dự đoán miếng đất ở khu đại học gần phía tây thành phố sẽ tăng giá một đợt nữa, ai thích thì mau chóng mua đi.]
Vì sao khoảnh khắc của anh có vẻ yên ả êm đềm, ấm áp như mùa xuân vậy?
Dụ Tranh một lần nữa cảm thán, cùng là người mà sao khác nhau một trời một vực quá.
Xem hết khoảnh khắc của anh, cô chẳng những không cảm thấy tâm lý thăng bằng hơn, ngược lại càng thêm phiền muộn.
Dụ Tranh chán nản ngồi trên giường nửa tiếng, đến tận khi bụng phát ra tiếng ọt ọt, cô mới hoàn hồn lại, ủ ê bò xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, cô tươi tắn hơn một chút, không còn phờ phạc như một u hồn bay tới bay lui nữa, vừa mở cửa phòng vừa xoa đầu, ra ngoài kiếm đồ ăn.
Dụ Tranh nhìn thấy tờ giấy nhớ mà bố cô để lại trên cửa tủ lạnh. Ông nói là bữa sáng của cô ở trong phòng bếp, cho vào lò vi sóng hâm lên là ăn được.
Cô “a” một tiếng, giơ tay đập bộp vào trán.
Tối qua đã nói là sáng nay dậy làm bữa sáng cho bố, kết quả đến khi ngủ dậy, bố đã đi mất rồi.
*****
Ăn sáng xong, Dụ Tranh bưng một bát salad hoa quả vào phòng ngủ. Cô ngồi trước bàn học, dẹp hết những suy nghĩ vẩn vơ đi, chuyên tâm chỉnh sửa ảnh.
Tất cả có mười mấy bức ảnh, bởi vì kỹ xảo chỉnh sửa ảnh thành thạo, chưa đến một tiếng là cô đã hoàn thành.
Sau khi chỉnh sửa, hình ảnh rực rỡ sắc màu, ánh sáng dịu nhẹ ấm áp, nguyên liệu nấu ăn trông cũng đẹp hơn hẳn.
Dụ Tranh hài lòng ngắm một lát rồi lưu lại, mở word ra bắt đầu viết trình tự cách làm. Lối văn vẫn hài hước như cũ, toát lên sự dí dỏm đáng yêu của một thiếu nữ, có nét đặc trưng riêng. Thậm chí lúc sửa lỗi chính tả, cô còn tự bật cười.
Đám dân mạng hài hước và thần kỳ thế đấy, đoạn văn mà mình viết ra có thể khiến bản thân phải phì cười trước.
Dụ Tranh kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn rằng hình ảnh khớp với các bước làm, sau đó đăng lên Weibo.
Có lẽ là vì nửa tháng rồi không đăng Weibo, lần này đám fan của cô nhiệt tình chưa từng thấy. Mới đăng chưa tới hai phút mà đã có hơn một trăm lượt chia sẻ và bình luận rồi, đồng thời vẫn còn đang tăng nhanh.
[Đại Ngư Tiên Tử, nhớ cô chết mất, cuối cùng cô cũng quay lại! Ôm lên xoay một vòng!]
[Đại Ngư Đại Ngư, cho cô xem món tôm sốt mà tôi làm theo hướng dẫn của cô! Ngon cực!]
[Hu hu, tôi chưa ăn sáng, nhìn thấy bánh trân châu kem chảy này đúng là một sự tra tấn!]
[Ý, tôi nhớ Đại Ngư không thích ăn đồ ngọt mà, sao lại nghĩ tới chuyện làm bánh kem vậy? Đại Ngư, cô yêu rồi à?]
Đúng là Dụ Tranh không thích đồ ngọt cho lắm, bánh kem cũng chỉ ăn Black Forest. Cô thường chia sẻ nhật ký cuộc sống lên Weibo, các fan đều biết khẩu vị của cô.
Tránh trường hợp bọn họ đoán lung tung, Dụ Tranh trả lời bình luận ấy.
[Không phải, Ngư của thím vẫn còn FA, chỉ thấy bánh kem ngọt ngào rất hợp với mùa đông thôi.]
Cô tương tác với mấy fan nữa rồi gấp laptop lại, chống vào bàn đứng lên, đi tới tủ lạnh lấy sữa chua.
Làm việc gần hai tiếng rồi mà mắt vẫn chưa hết sưng. Cô ngẩng đầu nhắm mắt lại, sữa chua lành lạnh đắp lên mí mắt, lạnh đến mức cô rùng mình một cái.
m báo WeChat vang lên từ điện thoại, phá vỡ ý định đắp hai phút của cô.
Dụ Tranh cầm điện thoại lên xem, giữ nguyên tư thế ngửa đầu.
Chu Mộ Quân gửi một bức ảnh cho cô.
[Cô thích anh ta à?]
Đây là ảnh một trong số các nam thần mà cô thích - Giang Hạo Nguyên, ca sĩ hát nhảy, đẹp trai chết mê chết mệt. Tháng này có một buổi biểu diễn của anh ấy ở thủ đô, cô đã mua vé rồi, định đi xem với một cô bạn cùng phòng.
Dụ Tranh tuyệt vọng nhắm mắt lại, gục đầu xuống mặt bàn.
Quả nhiên, anh đã xem khoảnh khắc của cô rồi, bức ảnh này được lấy từ đó.
Anh Giang đứng giữa sân khấu, một chùm sáng chiếu xuống đỉnh đầu. Anh ấy mặc đồ biểu diễn màu trắng bạc, tay cầm micro, đầu hơi ngước lên, đường công từ cằm kéo thẳng xuống, mồ hôi óng ánh chảy xuống cổ, gương mặt trang điểm nhẹ, đẹp như một vị thần.
Dụ Tranh thường xuyên cảm thán, đậu xanh rau muống, nhan sắc thần thánh gì thế này!
Lúc này, cô chôn cằm trong khuỷu tay, vật vã soạn tin nhắn: [Khá thích.]
Chu Mộ Quân: [Là thần tượng của cô à?]
Trong khoảnh khắc của cô còn rất nhiều ảnh của các sao nam khác, cô cũng nói là thích bọn họ, Chu Mộ Quân không dám chắc đây có phải thần tượng của cô hay không.
Dụ Tranh có đặc điểm là thành thật, khai báo mà không cần suy nghĩ gì cả: [Anh ấy là một trong các idol của tôi, tôi còn rất nhiều idol khác nữa.]
Chu Mộ Quân: [...]
Anh vẫn chưa họp xong, vừa nghe trưởng phòng báo cáo công việc, vừa dành sự chú ý gửi tin nhắn cho cô: [Thích điểm nào ở anh ta nhất?]
Dụ Tranh tiếp tục trả lời một cách thật thà: [Đẹp trai, hát hay.]
Chu Mộ Quân đặt ngón tay lên môi, vừa ngẫm nghĩ vừa có hai cái. Anh sụp mí mắt, một suy nghĩ không quá hoàn thiện hiện lên trong đầu.