Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-936
Chương 936: Kết thúc hạnh phúc (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thẩm Thần Bằng cười nham hiểm, “Hôm nay là đêm tân hôn, sao anh có thể dễ dàng tha cho em được?” Đồng Hiểu xin tha, “Em thật sự rất mệt rồi
Không phải anh cũng mệt lắm sao, vẫn còn sức à?” Anh híp mắt lại, “Em nghi ngờ anh?” Cô cười lấy lòng, dùng sức ôm lấy eo anh, “Đừng làm loạn nữa, ôm em ngủ thôi.”
Anh cũng chỉ trêu cô mà thôi, đâu có nhẫn tâm làm cô mệt, ôm cô ngủ đến tận sáng
Sau khi cưới, bọn họ luôn ở chung cư của mình, thỉnh thoảng Tiết Ngọc Lan gọi điện thoại tới, bọn họ trở về nhà họ Thẩm ăn cơm
Sắp đến ngày dự sinh của Chung Hân Văn, số lần Đồng Hiểu về nhà họ Thẩm3nhiều hơn, ngày nào cũng nói chuyện với cô ấy
Tối hôm đó, Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng vừa mới lên giường thì nhận được điện thoại nhà họ Thẩm gọi tới, Chung Hân Văn vỡ nước ối, đã được đưa đến bệnh viện rồi.
Lúc bọn họ chạy tới bệnh viện, Chung Hân Văn đã được đưa vào phòng sinh
Thẩm Thần Phong muốn vào cùng cô, Miêu Dung ngăn anh ta lại, “Không được, phụ nữ sinh đàn ông không thể đi vào, mẹ cũng là vì lo nghĩ cho các con sau này.”
Mọi người đợi ở bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng Chung Hân Văn điên cuồng gào thét ở bên trong
Mỗi tiếng đều giống như đập vào tim Đồng Hiểu, Thẩm Thần Bằng nắm chặt tay cô, phát hiện1lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi
Anh cười, “Không phải là em sinh con, sao em lại căng thẳng như vậy?” Trừ lòng bàn tay, trản Đồng Hiểu cũng đầy mồ hôi
Lúc này Thẩm Thần Bằng mới phát hiện ra và đưa Đồng Hiểu về nhà.
Lúc bọn họ về đến nhà thì nhận được điện thoại người nhà họ Thẩm gọi từ bệnh viện tới, Chung Hân Văn sinh một bé trai, ba cần bảy, mẹ con bình an.
Thẩm Thần Bằng nói tin tức tốt này cho Đồng Hiểu, sắc mặt cô mới dần dần khá hơn.
Anh đau lòng ôm cô vào trong lòng, “Anh xin lỗi, trước kia khiến em chịu nhiều đau khổ như vậy, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, anh sẽ luôn ở bên3cạnh em, không xa rời.”
Đồng Hiểu ở trong lòng anh dần dần bình tĩnh lại
Sinh mạng mới khiến nhà họ Thẩm càng thêm vui vẻ
Đồng Hiểu vô cùng yêu thích đứa bé này, cô thật không dám tin, đứa trẻ sinh ra chỉ bé xíu như vậy, sau này từ từ lớn lên, càng ngày càng lớn
Sinh mạng thật sự rất thần kỳ.
Thần kỳ hơn là đứa bé quá giống Chung Hân Văn, y như đúc từ một khuôn, mũi, miệng, không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung sự giống nhau được.
Cứ có cơ hội là Đồng Hiểu ôm đứa bé, Tiết Ngọc Lan nói với cô, “Trẻ con không được bổ suốt thể.”
Đồng Hiểu lúng túng, những điều này cô đều biết, nhưng mà vẫn thích bể nó.
“Con3thích trẻ con như vậy, còn không mau sinh một đứa đi
Thấy ai cũng bế cháu trai, mẹ sắp hâm mộ muốn chết rồi!” Đồng Hiểu cúi đầu, xấu hổ nói, “Chúng con sẽ cố gắng.” Tiết Ngọc Lan nghe thấy thế thì vui vẻ, “Ngoan, có câu này của con, mẹ yên tâm rồi.”
Thấy bọn họ kết hôn được một thời gian rồi mà mãi không có tin tức tốt, Tiết Ngọc Lan rất sốt ruột, nhưng lại không dám nói ra, sợ gây áp lực cho Đồng Hiểu
Bà nói trước mặt con trai hai lần, lần nào anh cũng qua loa lấy lệ với bà, nói thuận theo tự nhiên
Thật ra bà biết, Thẩm Thần Bằng không bài xích trẻ con, bà chỉ sợ Đồng Hiểu không chịu
Bây giờ9Đồng Hiểu cũng đã nói như vậy rồi, bà không có gì để lo lắng nữa.
Thẩm Thần Bằng đi công tác hai ngày rồi trở lại đón ngay Đồng Hiểu về chung cư.
Trên đường đi, anh thăm dò, “Nghe mẹ anh nói, em rất thích Đại Bảo.” “Đúng vậy, thấy nó mỗi ngày một lớn lên, thật sự rất thần kỳ.” “Nếu em thích như vậy, chúng ta cũng sinh một đứa đi.” Đồng Hiểu cúi đầu, không nói gì
Sau đó hai người luôn im lặng.
Đến chung cư, Thẩm Thần Bằng đi thẳng đến phòng tắm, hình như tâm trạng không tốt lắm
Đồng Hiểu biết, có lẽ anh tức giận rồi
Anh đi từ phòng tắm ra, đến phòng khách xem ti vi
Chỉ một lát sau, anh cầm điện thoại của Đồng Hiểu đi vào phòng ngủ, lạnh lùng nói với cô, “Em có điện thoại.” Là một trường học Đồng Hiểu nhận lời mời, thông báo ngày mai cô đi phỏng vấn.
Cô không ôn tập, đi tham gia thi viết luôn, vốn không được vào vòng phỏng vấn, kết quả người phía trước cô từ bỏ cơ hội, Đồng Hiểu được bổ sung vào, cho nên tạm thời nhận được cơ hội này.
Cô đi tới phòng khách, rót cho mình cốc nước, ngồi ở bên cạnh Thẩm Thần Bằng
“Em tham gia kỳ tuyển dụng ở một trường học, ngày mai phỏng vấn.” Thẩm Thần Bằng điều khiển ti vi, đơn giản “Ừ” một tiếng
Cô đặt cốc xuống, khoác lấy cánh tay anh, dựa đầu lên vai anh, “Nếu như anh không muốn em đi làm sớm như vậy, em có thể từ bỏ, chỉ là lúc anh đi làm hoặc là đi công tác, em ở nhà một mình rất nhàm chán.” “Tùy em, em vui thì đi, không vui thì đừng đi.” Anh lạnh lùng nói xong, tắt ti vi, đứng lên, đi về phòng ngủ.
Lúc đi tới cạnh cửa, anh đột nhiên dừng lại, hờ hững nói một câu, “Sau này đừng tùy tiện uống thuốc, anh sẽ phòng tránh, sẽ không khiến em có thai đâu.” Đồng Hiểu ngẩn ra, sau đó hiểu ngay
Anh đã nhìn thấy hộp thuốc tránh thai trong túi xách của cô.
Cô đi lục túi, hộp thuốc trong túi xách đã biến mất, lại xem thùng rác, thuốc đã nằm im trong đó
Đêm đó hai người nằm ở trên giường, bầu không khí hơi kì lạ
Từ khi kết hôn tới nay, chỉ cần ngủ cùng nhau, hai người đều ôm nhau, dính lấy nhau
Bây giờ không ai động vào ai, cách xa nhau không ít.
Đồng Hiểu biết anh đang tức giận
Màn đêm yên tĩnh, phòng ngủ tối đen, có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương
“Không phải là em không muốn có con, chỉ là em cảm thấy chờ tình cảm của chúng ta ổn định chút nữa, lúc đó có con sẽ tốt hơn.”
Thẩm Thần Bằng không lên tiếng
“Em xin lỗi, em không nên không bàn bạc với anh, tự uống thuốc.”
Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, giơ tay kéo cô vào trong lòng, “Nếu như tạm thời em không muốn có con, anh có thể hiểu, cũng sẽ ủng hộ quyết định của em
Nhưng em có biết thuốc này có bao nhiêu tác dụng phụ không? Có người bởi vì uống thuốc này mà cả đời sẽ không thể sinh con.”
Đồng Hiểu bị dọa sợ, giọng cũng run rẩy, “Em không biết sẽ như vậy.” “Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta dọn về nhà họ Thẩm ở, bảo mẹ anh cắt cho em mấy thang thuốc bắc, điều chỉnh sức khỏe cho em
Sau này cứ để anh tránh thai, chỉ cần em không muốn có con, anh sẽ phòng tránh, tuyệt đối sẽ không làm khó em.”
Đồng Hiểu giơ tay ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh, thấp giọng nói, “Nhưng em đã đồng ý với mẹ, cố gắng có thai rồi.” Anh vui vẻ trong lòng, “Em nói gì? Nói lại lần nữa đi.”
“Em biết người nhà anh rất muốn có con, nếu gả cho anh rồi, bọn họ lại đối xử với em tốt như vậy, em không thể để bọn họ thất vọng.”
Thẩm Thần Bằng buồn bực, “Nếu như là vì bọn họ, vậy thì đừng sinh nữa.”
“Tại sao?”
“Không phải cam tâm tình nguyện, không sinh cũng được.” Đồng Hiểu vội vàng nói, “Ai nói không phải em cam tâm tình nguyện, trước kia chỉ là em sợ, em sợ em có thai rồi anh sẽ không cần em nữa.”
Ngực Thẩm Thần Bằng thắt lại, anh biết lần sẩy thai đó đã để lại bóng đen tâm lý rất sâu trong lòng cô, hôm Chung Hân Văn sinh, anh đã phát hiện ra.
Anh ôm chặt cô hơn
“Ngoan, chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không tái diễn nữa
Có một số sai lầm, phạm phải một lần, chỉ có thể có lần đó thôi.” Ngày hôm sau Thẩm Thần Bằng đưa Đồng Hiểu dọn về nhà họ Thẩm, để Tiết Ngọc Lan chăm sóc cho cô
Đồng Hiểu từ bỏ cơ hội phỏng vấn, công việc sau này có thể từ từ tìm, bây giờ quan trọng nhất là điều dưỡng cơ thể, sinh một em bé khỏe mạnh
Nói ra thì bụng cô cũng không chịu thua kém, muốn cái gì có cái đó, chẳng mấy đã có tin tức tốt
Chuyện vui liên tiếp khiến nhà họ Thẩm gần như ngày nào cũng đắm chìm trong vui mừng
Thẩm Thần Bằng thì bỏ hết công việc lại, luôn ở bên cạnh Đồng Hiểu
Người nhà họ Thẩm cũng toàn lực ủng hộ
Chung Hân Văn thì không vui, ngày nào cũng mắng Thẩm Thần Phong xối xả.
“Em nghe nói lúc An Noãn có thai Đông Đông, Mạc Trọng Huy bỏ lại công việc, ngày nào cũng ở bên em ấy, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo
Bây giờ Đồng Hiểu mang thai, Thẩm Thần Bằng cũng bỏ lại công việc, hàng ngày ở bên cậu ấy
Chỉ có em là lúc mang thai, ngày nào anh cũng làm việc xã giao ở bên ngoài, có lẽ còn ở bên cạnh người phụ nữ khác
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì anh lại đối xử với em như vậy?” Thẩm Thần Phong buồn bực, ở nhà có hai tấm gương xấu, chuyện vốn rất bình thường bị Chung Hân Vãn làm ầm lên giống như tội ác tày trời
Thật ra Đồng Hiểu không thích Thẩm Thần Bằng luôn ở bên cô, quá phiền phức
Cái này không được ăn, cái kia không thể uống, điện thoại không được dùng, ti vi không được xem khiến cô rất đau đầu.
Tối hôm đó, cô uyển chuyển nói với anh, “Em cảm thấy anh vẫn nên đi làm đi, mười tháng, ngày nào chúng ta cũng ở bên nhau sẽ ghét nhau mất.”
Thẩm Thần Bằng sầm mặt xuống, “Có phải em đã chán anh rồi không?” Đồng Hiểu bĩu môi, “Hình như có một chút.” Thẩm Thần Bằng bị chọc tức, nhưng không hề thỏa hiệp
Lần đầu tiên cô sẩy thai anh không biết, để cô chịu khổ không nói, còn lưu lại ám ảnh trong lòng
Lần này nói gì anh cũng phải ở bên cạnh cô, đưa cô ra khỏi bóng tối đó
Kiếm tiền để có được sống tốt đương nhiên quan trọng, nhưng ở trong lòng anh, cô vẫn quan trọng nhất
Anh ôm chặt cô, dịu dàng nói: “Có lẽ cả đời chúng ta cũng chỉ sinh một đứa con này thôi, anh phải ở bên em chứng kiến mỗi ngày lớn lên của con, cuối cùng nghênh đón nó đến với thế giới này.” Mười tháng có Thẩm Thần Bằng bầu bạn, được người nhà họ Thẩm chăm sóc cẩn thận, bọn họ nghênh đón đứa con đầu tiên của mình
Thẩm Thần Bằng không mang đến sự phản đối của người nhà và bác sĩ, khăng khăng cùng Đồng Hiểu vào phòng sinh
Lúc Đồng Hiểu mang thai mười tháng sinh được một bé trai, Thẩm Thần Phong và Chung Hân Văn không ngừng cố gắng, lại mang bầu, lần này bọn họ không đi kiểm tra giới tính thai nhi.
Ngày sinh, tất cả mọi người nhà họ Thẩm đều mang tâm trạng mong đợi lo lắng đợi ở ngoài phòng sinh, bác sĩ ra nói với bọn họ, “Chúc mừng, là một bé trai.” Thẩm Thần Phong suýt nữa ngất đi
An Noãn thì cười không ngậm được miệng.
Thẩm Thần Bằng không chịu thua, dỗ Đồng Hiểu sinh một đứa nữa
Hình như ông trời cố ý trêu hai anh em nhà họ Thẩm, lần thứ hai Đồng Hiểu lại sinh ra một đứa con trai.
“Xem ra, chỉ có chúng ta là giỏi nhất, nam nữ song toàn.” An Noãn khoác cánh tay Mạc Trọng Huy, vô cùng đắc ý nói
Từ đó, hai anh em nhà họ Thẩm kết thù hận sâu đậm với vợ chồng An Noãn và Mạc Trọng Huy.
Hai anh em không chịu thua, vẫn muốn sinh nữa
Chung Hân Văn phớt lờ Thẩm Thần Phong, “Đi mà tìm người phụ nữ khác sinh con gái cho anh.” Đồng Hiểu cũng không chút thỏa hiệp, “Thẩm Thần Bằng, anh đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh đi, nếu không sau này anh đừng hòng động vào em.” An Noãn thì khinh bỉ chế nhạo bọn họ, “Cho dù hai người sinh mười tám đứa, cũng vẫn sẽ là con trai thôi.” Vì vậy, mối thù này của ba anh em họ càng ngày càng sâu.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Không phải anh cũng mệt lắm sao, vẫn còn sức à?” Anh híp mắt lại, “Em nghi ngờ anh?” Cô cười lấy lòng, dùng sức ôm lấy eo anh, “Đừng làm loạn nữa, ôm em ngủ thôi.”
Anh cũng chỉ trêu cô mà thôi, đâu có nhẫn tâm làm cô mệt, ôm cô ngủ đến tận sáng
Sau khi cưới, bọn họ luôn ở chung cư của mình, thỉnh thoảng Tiết Ngọc Lan gọi điện thoại tới, bọn họ trở về nhà họ Thẩm ăn cơm
Sắp đến ngày dự sinh của Chung Hân Văn, số lần Đồng Hiểu về nhà họ Thẩm3nhiều hơn, ngày nào cũng nói chuyện với cô ấy
Tối hôm đó, Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng vừa mới lên giường thì nhận được điện thoại nhà họ Thẩm gọi tới, Chung Hân Văn vỡ nước ối, đã được đưa đến bệnh viện rồi.
Lúc bọn họ chạy tới bệnh viện, Chung Hân Văn đã được đưa vào phòng sinh
Thẩm Thần Phong muốn vào cùng cô, Miêu Dung ngăn anh ta lại, “Không được, phụ nữ sinh đàn ông không thể đi vào, mẹ cũng là vì lo nghĩ cho các con sau này.”
Mọi người đợi ở bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng Chung Hân Văn điên cuồng gào thét ở bên trong
Mỗi tiếng đều giống như đập vào tim Đồng Hiểu, Thẩm Thần Bằng nắm chặt tay cô, phát hiện1lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi
Anh cười, “Không phải là em sinh con, sao em lại căng thẳng như vậy?” Trừ lòng bàn tay, trản Đồng Hiểu cũng đầy mồ hôi
Lúc này Thẩm Thần Bằng mới phát hiện ra và đưa Đồng Hiểu về nhà.
Lúc bọn họ về đến nhà thì nhận được điện thoại người nhà họ Thẩm gọi từ bệnh viện tới, Chung Hân Văn sinh một bé trai, ba cần bảy, mẹ con bình an.
Thẩm Thần Bằng nói tin tức tốt này cho Đồng Hiểu, sắc mặt cô mới dần dần khá hơn.
Anh đau lòng ôm cô vào trong lòng, “Anh xin lỗi, trước kia khiến em chịu nhiều đau khổ như vậy, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, anh sẽ luôn ở bên3cạnh em, không xa rời.”
Đồng Hiểu ở trong lòng anh dần dần bình tĩnh lại
Sinh mạng mới khiến nhà họ Thẩm càng thêm vui vẻ
Đồng Hiểu vô cùng yêu thích đứa bé này, cô thật không dám tin, đứa trẻ sinh ra chỉ bé xíu như vậy, sau này từ từ lớn lên, càng ngày càng lớn
Sinh mạng thật sự rất thần kỳ.
Thần kỳ hơn là đứa bé quá giống Chung Hân Văn, y như đúc từ một khuôn, mũi, miệng, không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung sự giống nhau được.
Cứ có cơ hội là Đồng Hiểu ôm đứa bé, Tiết Ngọc Lan nói với cô, “Trẻ con không được bổ suốt thể.”
Đồng Hiểu lúng túng, những điều này cô đều biết, nhưng mà vẫn thích bể nó.
“Con3thích trẻ con như vậy, còn không mau sinh một đứa đi
Thấy ai cũng bế cháu trai, mẹ sắp hâm mộ muốn chết rồi!” Đồng Hiểu cúi đầu, xấu hổ nói, “Chúng con sẽ cố gắng.” Tiết Ngọc Lan nghe thấy thế thì vui vẻ, “Ngoan, có câu này của con, mẹ yên tâm rồi.”
Thấy bọn họ kết hôn được một thời gian rồi mà mãi không có tin tức tốt, Tiết Ngọc Lan rất sốt ruột, nhưng lại không dám nói ra, sợ gây áp lực cho Đồng Hiểu
Bà nói trước mặt con trai hai lần, lần nào anh cũng qua loa lấy lệ với bà, nói thuận theo tự nhiên
Thật ra bà biết, Thẩm Thần Bằng không bài xích trẻ con, bà chỉ sợ Đồng Hiểu không chịu
Bây giờ9Đồng Hiểu cũng đã nói như vậy rồi, bà không có gì để lo lắng nữa.
Thẩm Thần Bằng đi công tác hai ngày rồi trở lại đón ngay Đồng Hiểu về chung cư.
Trên đường đi, anh thăm dò, “Nghe mẹ anh nói, em rất thích Đại Bảo.” “Đúng vậy, thấy nó mỗi ngày một lớn lên, thật sự rất thần kỳ.” “Nếu em thích như vậy, chúng ta cũng sinh một đứa đi.” Đồng Hiểu cúi đầu, không nói gì
Sau đó hai người luôn im lặng.
Đến chung cư, Thẩm Thần Bằng đi thẳng đến phòng tắm, hình như tâm trạng không tốt lắm
Đồng Hiểu biết, có lẽ anh tức giận rồi
Anh đi từ phòng tắm ra, đến phòng khách xem ti vi
Chỉ một lát sau, anh cầm điện thoại của Đồng Hiểu đi vào phòng ngủ, lạnh lùng nói với cô, “Em có điện thoại.” Là một trường học Đồng Hiểu nhận lời mời, thông báo ngày mai cô đi phỏng vấn.
Cô không ôn tập, đi tham gia thi viết luôn, vốn không được vào vòng phỏng vấn, kết quả người phía trước cô từ bỏ cơ hội, Đồng Hiểu được bổ sung vào, cho nên tạm thời nhận được cơ hội này.
Cô đi tới phòng khách, rót cho mình cốc nước, ngồi ở bên cạnh Thẩm Thần Bằng
“Em tham gia kỳ tuyển dụng ở một trường học, ngày mai phỏng vấn.” Thẩm Thần Bằng điều khiển ti vi, đơn giản “Ừ” một tiếng
Cô đặt cốc xuống, khoác lấy cánh tay anh, dựa đầu lên vai anh, “Nếu như anh không muốn em đi làm sớm như vậy, em có thể từ bỏ, chỉ là lúc anh đi làm hoặc là đi công tác, em ở nhà một mình rất nhàm chán.” “Tùy em, em vui thì đi, không vui thì đừng đi.” Anh lạnh lùng nói xong, tắt ti vi, đứng lên, đi về phòng ngủ.
Lúc đi tới cạnh cửa, anh đột nhiên dừng lại, hờ hững nói một câu, “Sau này đừng tùy tiện uống thuốc, anh sẽ phòng tránh, sẽ không khiến em có thai đâu.” Đồng Hiểu ngẩn ra, sau đó hiểu ngay
Anh đã nhìn thấy hộp thuốc tránh thai trong túi xách của cô.
Cô đi lục túi, hộp thuốc trong túi xách đã biến mất, lại xem thùng rác, thuốc đã nằm im trong đó
Đêm đó hai người nằm ở trên giường, bầu không khí hơi kì lạ
Từ khi kết hôn tới nay, chỉ cần ngủ cùng nhau, hai người đều ôm nhau, dính lấy nhau
Bây giờ không ai động vào ai, cách xa nhau không ít.
Đồng Hiểu biết anh đang tức giận
Màn đêm yên tĩnh, phòng ngủ tối đen, có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương
“Không phải là em không muốn có con, chỉ là em cảm thấy chờ tình cảm của chúng ta ổn định chút nữa, lúc đó có con sẽ tốt hơn.”
Thẩm Thần Bằng không lên tiếng
“Em xin lỗi, em không nên không bàn bạc với anh, tự uống thuốc.”
Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, giơ tay kéo cô vào trong lòng, “Nếu như tạm thời em không muốn có con, anh có thể hiểu, cũng sẽ ủng hộ quyết định của em
Nhưng em có biết thuốc này có bao nhiêu tác dụng phụ không? Có người bởi vì uống thuốc này mà cả đời sẽ không thể sinh con.”
Đồng Hiểu bị dọa sợ, giọng cũng run rẩy, “Em không biết sẽ như vậy.” “Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta dọn về nhà họ Thẩm ở, bảo mẹ anh cắt cho em mấy thang thuốc bắc, điều chỉnh sức khỏe cho em
Sau này cứ để anh tránh thai, chỉ cần em không muốn có con, anh sẽ phòng tránh, tuyệt đối sẽ không làm khó em.”
Đồng Hiểu giơ tay ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh, thấp giọng nói, “Nhưng em đã đồng ý với mẹ, cố gắng có thai rồi.” Anh vui vẻ trong lòng, “Em nói gì? Nói lại lần nữa đi.”
“Em biết người nhà anh rất muốn có con, nếu gả cho anh rồi, bọn họ lại đối xử với em tốt như vậy, em không thể để bọn họ thất vọng.”
Thẩm Thần Bằng buồn bực, “Nếu như là vì bọn họ, vậy thì đừng sinh nữa.”
“Tại sao?”
“Không phải cam tâm tình nguyện, không sinh cũng được.” Đồng Hiểu vội vàng nói, “Ai nói không phải em cam tâm tình nguyện, trước kia chỉ là em sợ, em sợ em có thai rồi anh sẽ không cần em nữa.”
Ngực Thẩm Thần Bằng thắt lại, anh biết lần sẩy thai đó đã để lại bóng đen tâm lý rất sâu trong lòng cô, hôm Chung Hân Văn sinh, anh đã phát hiện ra.
Anh ôm chặt cô hơn
“Ngoan, chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không tái diễn nữa
Có một số sai lầm, phạm phải một lần, chỉ có thể có lần đó thôi.” Ngày hôm sau Thẩm Thần Bằng đưa Đồng Hiểu dọn về nhà họ Thẩm, để Tiết Ngọc Lan chăm sóc cho cô
Đồng Hiểu từ bỏ cơ hội phỏng vấn, công việc sau này có thể từ từ tìm, bây giờ quan trọng nhất là điều dưỡng cơ thể, sinh một em bé khỏe mạnh
Nói ra thì bụng cô cũng không chịu thua kém, muốn cái gì có cái đó, chẳng mấy đã có tin tức tốt
Chuyện vui liên tiếp khiến nhà họ Thẩm gần như ngày nào cũng đắm chìm trong vui mừng
Thẩm Thần Bằng thì bỏ hết công việc lại, luôn ở bên cạnh Đồng Hiểu
Người nhà họ Thẩm cũng toàn lực ủng hộ
Chung Hân Văn thì không vui, ngày nào cũng mắng Thẩm Thần Phong xối xả.
“Em nghe nói lúc An Noãn có thai Đông Đông, Mạc Trọng Huy bỏ lại công việc, ngày nào cũng ở bên em ấy, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo
Bây giờ Đồng Hiểu mang thai, Thẩm Thần Bằng cũng bỏ lại công việc, hàng ngày ở bên cậu ấy
Chỉ có em là lúc mang thai, ngày nào anh cũng làm việc xã giao ở bên ngoài, có lẽ còn ở bên cạnh người phụ nữ khác
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì anh lại đối xử với em như vậy?” Thẩm Thần Phong buồn bực, ở nhà có hai tấm gương xấu, chuyện vốn rất bình thường bị Chung Hân Vãn làm ầm lên giống như tội ác tày trời
Thật ra Đồng Hiểu không thích Thẩm Thần Bằng luôn ở bên cô, quá phiền phức
Cái này không được ăn, cái kia không thể uống, điện thoại không được dùng, ti vi không được xem khiến cô rất đau đầu.
Tối hôm đó, cô uyển chuyển nói với anh, “Em cảm thấy anh vẫn nên đi làm đi, mười tháng, ngày nào chúng ta cũng ở bên nhau sẽ ghét nhau mất.”
Thẩm Thần Bằng sầm mặt xuống, “Có phải em đã chán anh rồi không?” Đồng Hiểu bĩu môi, “Hình như có một chút.” Thẩm Thần Bằng bị chọc tức, nhưng không hề thỏa hiệp
Lần đầu tiên cô sẩy thai anh không biết, để cô chịu khổ không nói, còn lưu lại ám ảnh trong lòng
Lần này nói gì anh cũng phải ở bên cạnh cô, đưa cô ra khỏi bóng tối đó
Kiếm tiền để có được sống tốt đương nhiên quan trọng, nhưng ở trong lòng anh, cô vẫn quan trọng nhất
Anh ôm chặt cô, dịu dàng nói: “Có lẽ cả đời chúng ta cũng chỉ sinh một đứa con này thôi, anh phải ở bên em chứng kiến mỗi ngày lớn lên của con, cuối cùng nghênh đón nó đến với thế giới này.” Mười tháng có Thẩm Thần Bằng bầu bạn, được người nhà họ Thẩm chăm sóc cẩn thận, bọn họ nghênh đón đứa con đầu tiên của mình
Thẩm Thần Bằng không mang đến sự phản đối của người nhà và bác sĩ, khăng khăng cùng Đồng Hiểu vào phòng sinh
Lúc Đồng Hiểu mang thai mười tháng sinh được một bé trai, Thẩm Thần Phong và Chung Hân Văn không ngừng cố gắng, lại mang bầu, lần này bọn họ không đi kiểm tra giới tính thai nhi.
Ngày sinh, tất cả mọi người nhà họ Thẩm đều mang tâm trạng mong đợi lo lắng đợi ở ngoài phòng sinh, bác sĩ ra nói với bọn họ, “Chúc mừng, là một bé trai.” Thẩm Thần Phong suýt nữa ngất đi
An Noãn thì cười không ngậm được miệng.
Thẩm Thần Bằng không chịu thua, dỗ Đồng Hiểu sinh một đứa nữa
Hình như ông trời cố ý trêu hai anh em nhà họ Thẩm, lần thứ hai Đồng Hiểu lại sinh ra một đứa con trai.
“Xem ra, chỉ có chúng ta là giỏi nhất, nam nữ song toàn.” An Noãn khoác cánh tay Mạc Trọng Huy, vô cùng đắc ý nói
Từ đó, hai anh em nhà họ Thẩm kết thù hận sâu đậm với vợ chồng An Noãn và Mạc Trọng Huy.
Hai anh em không chịu thua, vẫn muốn sinh nữa
Chung Hân Văn phớt lờ Thẩm Thần Phong, “Đi mà tìm người phụ nữ khác sinh con gái cho anh.” Đồng Hiểu cũng không chút thỏa hiệp, “Thẩm Thần Bằng, anh đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh đi, nếu không sau này anh đừng hòng động vào em.” An Noãn thì khinh bỉ chế nhạo bọn họ, “Cho dù hai người sinh mười tám đứa, cũng vẫn sẽ là con trai thôi.” Vì vậy, mối thù này của ba anh em họ càng ngày càng sâu.
Last edited: