Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-680.html
Chương 680: Kết thúc hoàn mỹ (13)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cung Chủ Nhi biết hai người này đang cố ý diễn kịch cho cô ta xem, nhưng cô ta vẫn ghen ghét đến mức phát điện
Cổ ta yêu Mạc Trọng Huy như vậy, mà khi hắn đứng trước mặt, cô ta cũng không dám chạm vào dù chỉ một chút
Thế nhưng hắn lại cùng An Noãn ôm ấp, thân mật ở trước mặt cô ta, cô ta biết trên thực tế bọn họ cũng không hề ngọt ngào như vậy.
Cung Chủ Nhi cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, cô ta đi đến bên cạnh Đường Tĩnh Vi và nói với vẻ dịu dàng
“Bác gái, bác bế đứa bé mãi có một không ạ, để cháu giúp bác bề một lúc nhé.”
“Chủ Nhi cũng tới à?” Thì ra đến lúc này Đường Tỉnh Vi mới chú ý tới Cung Chủ2Nhi: “Bác không mệt, không hề mệt chút nào cả, cháu không biết đấy thôi, thằng bé này rất giống Huy hồi nhỏ, thật sự quá thần kỳ
Bác thật sự muốn có thể được bế nó mỗi ngày.” Cung Chủ Nhi gần như cắn nát bờ môi, cô ta cố ý nói: “Bác gái, bác là bà nội của thằng bé, vốn là có thể ngày nào cũng được bể nó, nhưng chắc mẹ của nó sẽ không đồng ý.” Nghe Cung Chủ Nhi nói thế, Đường Tĩnh Vi khẩn trương hỏi: “Vừa rồi An Noãn có nhìn thấy cháu không? Bác chỉ sợ nó nhìn thấy cháu rồi sau này sẽ không chịu mang thằng bé đến thăm bác nữa.”
Lửa giận lại vọt lên lần nữa, cô ta lạnh lùng nói: “Bác gái, bác đang muốn đuổi cháu đi sao?”
Đường Tĩnh9Vi tỏ vẻ khó xử: “Chủ Nhi, bác gái không có ý này, chỉ là hôm nay An Noãn tới, bác sợ..”
“Thôi được rồi, để cháu đi vậy, cháu không quấy rầy nhà bác được hưởng thụ niềm vui gia đình nữa.” “Chủ Nhi, bác gái thật sự không có ý đó, được rồi được rồi, cháu đừng đi, bác nghĩ An Noãn cũng sẽ không hiểu lầm đâu.” Cung Chủ Nhi dụi mắt, tỏ ra tủi thân.
“Thôi thôi, là bác gái không đúng, bác gái quá nóng lòng
Thằng bé này quá đáng yêu, bác gái thật không nỡ để nó đi
Nó vừa nhìn thấy bác đã cười toe toét, trái tim bác đều bị nụ cười của nó làm cho tan chảy rồi.” Cung Chủ Nhi đề nghị: “Bác gái, bác có thể yêu cầu An Noãn mà, thằng bé là6cốt nhục nhà họ Mạc, để nó ở lại đây với bác mấy ngày cũng là điều nên làm mà.” Đường Tỉnh Vi thở dài
“Chuyện này khó lắm, bác cũng không dám nghĩ tới.” “Bác gái, bác không thử một lần làm sao biết là không được chứ ạ.” “Được rồi, chờ lát nữa bác sĩ để cập chuyện này với An Noãn.” Mạc Trọng Huy cưỡng ép kéo Án Noãn về phòng mình, vừa vào phòng, An Noãn đã đẩy mạnh hắn ra
“Mạc Trọng Huy, hôm nay anh đưa tôi tới là để tôi diễn kịch cùng anh à? Diễn như thể anh không sợ cô Cung nhà anh tức giận à?” Mạc Trọng Huy liếc xéo An Noãn: “An Noãn, đừng nói những lời làm anh tức giận
Em biết anh không hề có hứng thú với cô ta.” An Noãn0không để tâm, hừ một tiếng
“Không phải đàn ông đều thích gái trẻ xinh đẹp à? Cung Chủ Nhi mới hơn hai mươi tuổi, dáng dấp cũng tốt, đàn ông nhìn mà không động tâm mới lạ.” Mạc Trọng Huy chép miệng, hắn cười và nói: “Đúng là trẻ tuổi thật, nhưng cô ta thẩm mỹ xong cũng vẫn không xinh đẹp bằng em.” An Noãn híp mắt lại: “Làm sao anh biết cô ta thẩm mỹ?”
Mạc Trọng Huy cười nhạt, ôm lấy cô từ sau lưng, hắn thì thẩm mập mờ vào tai cô: “Nhìn xem em khẩn trương này, anh thể anh chưa từng động vào cô ta, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái
Thông tin về cô ta còn là do trợ lý Trương nói cho anh biết đấy.”
“Phòng cũng từng thuế rồi mà7còn nói là không thèm nhìn, Mạc Trọng Huy, anh càng ngày càng điều đấy.”
Mạc Trọng Huy hậm hực nói: “Được rồi, cả ngày toàn nói linh tinh
Từ khi ở bên em, anh chưa từng chạm vào những người phụ nữ khác
Anh càng ngày càng cảm thấy mình yêu em gần đến mức thành bệnh rồi, bây giờ nhìn thấy những người phụ nữ khác anh chỉ cảm thấy buồn nôn
An Noãn, nếu như em không muốn anh thì đời này anh chỉ có thể sống cô độc thôi.”
An Noãn bĩu môi, dùng sức muốn thoát ra khỏi ngực hắn
Mạc Trọng Huy lại càng ôm cô chặt hơn, vùi đầu xuống mút cổ cô
“Mạc Trọng Huy, anh muốn làm gì?” Mạc Trọng Huy xoay cô lại, hôn lên môi cô
Hắn hồn rất dịu dàng, nhưng An Noãn lại bất lực, không thể tránh thoát được
“Mạc Trọng Huy, đừng như vậy.” An Noãn bị hắn hôn đến cả người mềm nhũn, hoàn toàn không có sức đẩy hắn ra
Cũng may hắn không tiến thêm một bước nữa, mà chỉ ôm cô thật chặt: “An Noãn, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi, anh muốn có con gái.” Khóe miệng An Noãn giật một cái: “Ai muốn sinh thêm con với anh, chúng ta không có quan hệ gì với nhau cả.”
Hẳn thở dài: “An Noãn, chúng ta tái hôn đi.”
“Không, tôi không muốn tái hôn với anh.”
“An Noãn, em xem mẹ anh thích thằng bé đến thế nào, giống như ông ngoại em nói vậy, giờ đã có con rồi, những chuyện trước kia đều bỏ qua hết, giữa em và mẹ anh cũng sẽ không còn mâu thuẫn
An Noãn, hiện tại mọi vấn đề đều được giải quyết, chúng ta cũng không có thời gian để lãng phí nữa, nhân lúc còn trẻ, chúng ta nên sinh thêm một đứa con gái nữa, nếu không Đinh Đinh lớn lên sẽ cô đơn đấy.”
An Noãn hừ mũi: “Anh đừng có lôi Đinh Đinh ra làm cái cớ
Tôi sẽ sinh cho thằng bé thêm em trai hoặc em gái, nhưng tuyệt đối không sinh cùng anh.” Sắc mặt Mạc Trọng Huy sa sâm, hắn gắt lên: “An Noãn, đừng bạ đâu nói đây như vậy, không sinh với anh thì em muốn sinh con với ai?” “Với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không phải là anh.” “An Noãn, em đừng khiêu khích anh, em mà ép anh, anh sẽ liều lĩnh giống như đêm đó...” “Mạc Trọng Huy, anh dám!” Giọng điệu của Mạc Trọng Huy lại mềm mỏng: “An Noãn, anh xin em đấy, em mà không tái hôn với anh là anh sẽ điền đấy.”
An Noãn hừ lạnh, không thèm để ý hắn.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng khóc của Đinh Đinh, hai người cùng chạy ngay ra ngoài
Họ thấy Đường Tỉnh Vi đang bé thằng bé và kiên nhẫn dỗ dành nó: “Cục cưng không khóc nữa, bà nội pha sữa cho cháu uống nhé.” Nhìn thấy Mạc Trọng Huy và An Noãn, bà ta vội vàng giải thích: “Có thể là nó đói bụng.”
An Noãn cười đi qua, đón lấy thằng bé, Mạc Trọng Huy thì rất tự giác đi pha sữa, hai người hầu như không cần nói với nhau câu nào, hợp tác vô cùng ăn ý.
Đứa bé vừa vào lòng An Noãn là Mạc Trọng Huy đã nhanh chóng pha sữa mang tới rồi, thằng bé có bình sữa là nín khóc ngay, nó nhắm mắt lại, chỉ một lát sau là ngủ mất.
“Đi, bể con đến phòng anh đi.”
Mạc Trọng Huy ôm An Noãn, một nhà ba người bọn họ đi đến phòng của Mạc Trọng Huy
Cung Chủ Nhi nhìn mà ghen ghét đến mức muốn nổi điên
Đường Tĩnh Vị nhìn hình ảnh ấm áp của gia đình con trai mà trong lòng bùi ngùi xúc động
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu bà ta đã sai rồi, hạnh phúc của con trai chung quy vẫn là An Noãn
Giờ chúng nó cũng đã có con, nếu còn chia rẽ chúng thì quá tàn nhẫn với thằng bé
Bà ta lại nhìn sang Cung Chủ Nhi, cuối cùng chỉ đành để cô gái này chịu thiệt thôi
Cái thứ cảm tình này, không phải bỏ ra bao nhiêu là có thể thu về bấy nhiêu, yêu chính là yêu, mà không yêu chính là không yêu, dù có nỗ lực đến thế nào mà không yêu thì cũng không thể nhận lại được.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cổ ta yêu Mạc Trọng Huy như vậy, mà khi hắn đứng trước mặt, cô ta cũng không dám chạm vào dù chỉ một chút
Thế nhưng hắn lại cùng An Noãn ôm ấp, thân mật ở trước mặt cô ta, cô ta biết trên thực tế bọn họ cũng không hề ngọt ngào như vậy.
Cung Chủ Nhi cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, cô ta đi đến bên cạnh Đường Tĩnh Vi và nói với vẻ dịu dàng
“Bác gái, bác bế đứa bé mãi có một không ạ, để cháu giúp bác bề một lúc nhé.”
“Chủ Nhi cũng tới à?” Thì ra đến lúc này Đường Tỉnh Vi mới chú ý tới Cung Chủ2Nhi: “Bác không mệt, không hề mệt chút nào cả, cháu không biết đấy thôi, thằng bé này rất giống Huy hồi nhỏ, thật sự quá thần kỳ
Bác thật sự muốn có thể được bế nó mỗi ngày.” Cung Chủ Nhi gần như cắn nát bờ môi, cô ta cố ý nói: “Bác gái, bác là bà nội của thằng bé, vốn là có thể ngày nào cũng được bể nó, nhưng chắc mẹ của nó sẽ không đồng ý.” Nghe Cung Chủ Nhi nói thế, Đường Tĩnh Vi khẩn trương hỏi: “Vừa rồi An Noãn có nhìn thấy cháu không? Bác chỉ sợ nó nhìn thấy cháu rồi sau này sẽ không chịu mang thằng bé đến thăm bác nữa.”
Lửa giận lại vọt lên lần nữa, cô ta lạnh lùng nói: “Bác gái, bác đang muốn đuổi cháu đi sao?”
Đường Tĩnh9Vi tỏ vẻ khó xử: “Chủ Nhi, bác gái không có ý này, chỉ là hôm nay An Noãn tới, bác sợ..”
“Thôi được rồi, để cháu đi vậy, cháu không quấy rầy nhà bác được hưởng thụ niềm vui gia đình nữa.” “Chủ Nhi, bác gái thật sự không có ý đó, được rồi được rồi, cháu đừng đi, bác nghĩ An Noãn cũng sẽ không hiểu lầm đâu.” Cung Chủ Nhi dụi mắt, tỏ ra tủi thân.
“Thôi thôi, là bác gái không đúng, bác gái quá nóng lòng
Thằng bé này quá đáng yêu, bác gái thật không nỡ để nó đi
Nó vừa nhìn thấy bác đã cười toe toét, trái tim bác đều bị nụ cười của nó làm cho tan chảy rồi.” Cung Chủ Nhi đề nghị: “Bác gái, bác có thể yêu cầu An Noãn mà, thằng bé là6cốt nhục nhà họ Mạc, để nó ở lại đây với bác mấy ngày cũng là điều nên làm mà.” Đường Tỉnh Vi thở dài
“Chuyện này khó lắm, bác cũng không dám nghĩ tới.” “Bác gái, bác không thử một lần làm sao biết là không được chứ ạ.” “Được rồi, chờ lát nữa bác sĩ để cập chuyện này với An Noãn.” Mạc Trọng Huy cưỡng ép kéo Án Noãn về phòng mình, vừa vào phòng, An Noãn đã đẩy mạnh hắn ra
“Mạc Trọng Huy, hôm nay anh đưa tôi tới là để tôi diễn kịch cùng anh à? Diễn như thể anh không sợ cô Cung nhà anh tức giận à?” Mạc Trọng Huy liếc xéo An Noãn: “An Noãn, đừng nói những lời làm anh tức giận
Em biết anh không hề có hứng thú với cô ta.” An Noãn0không để tâm, hừ một tiếng
“Không phải đàn ông đều thích gái trẻ xinh đẹp à? Cung Chủ Nhi mới hơn hai mươi tuổi, dáng dấp cũng tốt, đàn ông nhìn mà không động tâm mới lạ.” Mạc Trọng Huy chép miệng, hắn cười và nói: “Đúng là trẻ tuổi thật, nhưng cô ta thẩm mỹ xong cũng vẫn không xinh đẹp bằng em.” An Noãn híp mắt lại: “Làm sao anh biết cô ta thẩm mỹ?”
Mạc Trọng Huy cười nhạt, ôm lấy cô từ sau lưng, hắn thì thẩm mập mờ vào tai cô: “Nhìn xem em khẩn trương này, anh thể anh chưa từng động vào cô ta, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái
Thông tin về cô ta còn là do trợ lý Trương nói cho anh biết đấy.”
“Phòng cũng từng thuế rồi mà7còn nói là không thèm nhìn, Mạc Trọng Huy, anh càng ngày càng điều đấy.”
Mạc Trọng Huy hậm hực nói: “Được rồi, cả ngày toàn nói linh tinh
Từ khi ở bên em, anh chưa từng chạm vào những người phụ nữ khác
Anh càng ngày càng cảm thấy mình yêu em gần đến mức thành bệnh rồi, bây giờ nhìn thấy những người phụ nữ khác anh chỉ cảm thấy buồn nôn
An Noãn, nếu như em không muốn anh thì đời này anh chỉ có thể sống cô độc thôi.”
An Noãn bĩu môi, dùng sức muốn thoát ra khỏi ngực hắn
Mạc Trọng Huy lại càng ôm cô chặt hơn, vùi đầu xuống mút cổ cô
“Mạc Trọng Huy, anh muốn làm gì?” Mạc Trọng Huy xoay cô lại, hôn lên môi cô
Hắn hồn rất dịu dàng, nhưng An Noãn lại bất lực, không thể tránh thoát được
“Mạc Trọng Huy, đừng như vậy.” An Noãn bị hắn hôn đến cả người mềm nhũn, hoàn toàn không có sức đẩy hắn ra
Cũng may hắn không tiến thêm một bước nữa, mà chỉ ôm cô thật chặt: “An Noãn, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi, anh muốn có con gái.” Khóe miệng An Noãn giật một cái: “Ai muốn sinh thêm con với anh, chúng ta không có quan hệ gì với nhau cả.”
Hẳn thở dài: “An Noãn, chúng ta tái hôn đi.”
“Không, tôi không muốn tái hôn với anh.”
“An Noãn, em xem mẹ anh thích thằng bé đến thế nào, giống như ông ngoại em nói vậy, giờ đã có con rồi, những chuyện trước kia đều bỏ qua hết, giữa em và mẹ anh cũng sẽ không còn mâu thuẫn
An Noãn, hiện tại mọi vấn đề đều được giải quyết, chúng ta cũng không có thời gian để lãng phí nữa, nhân lúc còn trẻ, chúng ta nên sinh thêm một đứa con gái nữa, nếu không Đinh Đinh lớn lên sẽ cô đơn đấy.”
An Noãn hừ mũi: “Anh đừng có lôi Đinh Đinh ra làm cái cớ
Tôi sẽ sinh cho thằng bé thêm em trai hoặc em gái, nhưng tuyệt đối không sinh cùng anh.” Sắc mặt Mạc Trọng Huy sa sâm, hắn gắt lên: “An Noãn, đừng bạ đâu nói đây như vậy, không sinh với anh thì em muốn sinh con với ai?” “Với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không phải là anh.” “An Noãn, em đừng khiêu khích anh, em mà ép anh, anh sẽ liều lĩnh giống như đêm đó...” “Mạc Trọng Huy, anh dám!” Giọng điệu của Mạc Trọng Huy lại mềm mỏng: “An Noãn, anh xin em đấy, em mà không tái hôn với anh là anh sẽ điền đấy.”
An Noãn hừ lạnh, không thèm để ý hắn.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng khóc của Đinh Đinh, hai người cùng chạy ngay ra ngoài
Họ thấy Đường Tỉnh Vi đang bé thằng bé và kiên nhẫn dỗ dành nó: “Cục cưng không khóc nữa, bà nội pha sữa cho cháu uống nhé.” Nhìn thấy Mạc Trọng Huy và An Noãn, bà ta vội vàng giải thích: “Có thể là nó đói bụng.”
An Noãn cười đi qua, đón lấy thằng bé, Mạc Trọng Huy thì rất tự giác đi pha sữa, hai người hầu như không cần nói với nhau câu nào, hợp tác vô cùng ăn ý.
Đứa bé vừa vào lòng An Noãn là Mạc Trọng Huy đã nhanh chóng pha sữa mang tới rồi, thằng bé có bình sữa là nín khóc ngay, nó nhắm mắt lại, chỉ một lát sau là ngủ mất.
“Đi, bể con đến phòng anh đi.”
Mạc Trọng Huy ôm An Noãn, một nhà ba người bọn họ đi đến phòng của Mạc Trọng Huy
Cung Chủ Nhi nhìn mà ghen ghét đến mức muốn nổi điên
Đường Tĩnh Vị nhìn hình ảnh ấm áp của gia đình con trai mà trong lòng bùi ngùi xúc động
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu bà ta đã sai rồi, hạnh phúc của con trai chung quy vẫn là An Noãn
Giờ chúng nó cũng đã có con, nếu còn chia rẽ chúng thì quá tàn nhẫn với thằng bé
Bà ta lại nhìn sang Cung Chủ Nhi, cuối cùng chỉ đành để cô gái này chịu thiệt thôi
Cái thứ cảm tình này, không phải bỏ ra bao nhiêu là có thể thu về bấy nhiêu, yêu chính là yêu, mà không yêu chính là không yêu, dù có nỗ lực đến thế nào mà không yêu thì cũng không thể nhận lại được.