Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-593.txt
Chương 593: Quay lại với công việc (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thẩm Thần Bằng ở đầu kia cũng mắng mệt rồi, “Mạc Trọng Huy, nếu như không phải là vì công ty của hai chúng ta vẫn còn hạng mục hợp tác, tôi sẽ không nghe điện thoại của cậu. Thật ra tôi luôn muốn nói, nếu như thật sự muốn trả thù ba tôi, có thể nhắm vào tôi không, tôi cũng là con trai của Thẩm Diệc Minh. An Noãn chỉ là một cô gái rất yếu đuối. Nhưng cậu coi thường tối đúng không, đả kích An Noãn mới đâm vào trái tim Thẩm Diệc Minh. Quả nhiên là một người làm ăn.”
Kết quả thảo luận của trợ lý Trương và JM là JM kiên quyết dùng An Noãn. “Ngài Mạc, tổng giám đốc mới nhậm chức của JM rất cứng rắn,2anh ta nói thà kết thúc hợp đồng, cũng sẽ không để cô An rời khỏi dự án này.”
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, “Chuyển lời qua đó, nếu như An Noãn tiếp tục ở lại JM, vậy thì nhánh công ty JM ở Bắc Kinh, thậm chí còn cả chi nhánh công ty ở Thượng Hải đều đừng mong nhận được bất cứ hạng mục nào nữa.”
Trương Húc hít một hơi, cậu ta nhìn thấy sự ác độc trong mắt Mạc Trọng Huy, đã quên mất bao lâu không nhìn thấy loại ánh mắt này rồi. Hình như từ sau khi ở bên An Noãn, hắn không còn lòng dạ độc ác như vậy nữa.
“Ngài Mạc, thật sự phải như vậy sao? Cho dù ép cố An rời khỏi JM, chỉ cần8cô ấy muốn đi làm, cô ấy vẫn sẽ đến những công ty khác. Tôi cảm thấy anh vẫn nên tìm cô ấy nói chuyện trực tiếp, khuyên nhủ cô ấy thì hơn.” Mạc Trọng Huy trầm hẳn giọng xuống, “Làm như tôi bảo, rời khỏi JM, không có công ty nào dám dùng cô ấy cả.” Trương Húc gật đầu, xoay người rời đi. “Trợ lý Trương!” Mạc Trọng Huy gọi cậu ta lại, “Đi lấy hết tất cả tài liệu của tổng giám đốc mới nhậm chức của JM cho tôi.”
“Được ạ.”
Ngày đầu tiên An Noãn đi làm vốn dĩ có dạ tiệc chào mừng cô, nhưng cân nhắc đến tình hình sức khỏe của An Noãn, buổi dạ tiệc đã bị hủy bỏ.
Vừa tan làm An Noãn đã được tài xế6của nhà họ Thẩm đón về nhà. Về đến nhà, người nhà ân cần hỏi han cô, thật sự làm cô cảm thấy hạnh phúc.
“Cháu gái, ngày đầu tiên đi làm thế nào? Mệt rồi thì không đi làm nữa, ông ngoại nuôi cháu.”
“Ông ngoại, cháu mới đi làm ngày đầu tiên, ông đã đả kích tính tích cực của cháu rồi.”
“Được được được, không đả kích cháu, vậy cháu nói với ông xem hôm nay đã làm những việc gì rồi?”
“Thật ra cũng không có gì, chính là đến công ty báo cáo, đọc ít tài liệu.” “Phòng làm việc thế nào? Hôm nào dẫn ông ngoại đi xem một chút.” An Noãn chu môi, cười nói, “Cháu không dám đưa ông đi đâu, ông đi đến đâu người khác cũng đều nhận3ra ông.”
“Thế không tốt sao, như vậy sẽ không có ai dám bắt nạt cháu nữa.” “Cháu không cần đâu, cháu vẫn muốn kết bạn, không thể bởi vì thân phận của cháu mà không có bạn nào được.” Ông cụ hoàn toàn không nói được cô, “Bỏ đi bỏ đi, công việc cứ thuận theo cháu vậy, chuyện gì cũng theo cháu hết.” Cũng không biết có phải là do đi làm không, buổi tối An Noãn ăn rất nhiều, ăn hết một bát lại thêm một bát nhỏ nữa. Đậu Nhã Quyền hầm canh xương cho cô, An Noãn uống một bát to, nhưng không cảm thấy quá no chút nào. Ông cụ nhìn mà vui vẻ, hài lòng nói, “Xem ra làm việc cũng có chỗ tốt, ít nhất thèm ăn5hơn, ở công ty cũng phải ăn nhiều cơm biết chưa?” An Noãn cười gật đầu đồng ý. Buổi tối cô nằm ở trên giường rất buồn ngủ, nhưng lại nhận được điện thoại của Lâm Dịch Xuyên. Anh nhẹ giọng hỏi cô, “An Noãn, đi làm một ngày cảm thấy thế nào?”
An Noãn cười nói, “Vì đi làm nên em ăn ngon miệng hơn hẳn, hơn nữa em đoán cũng sẽ ngủ ngon, bởi vì bây giờ em rất buồn ngủ rồi.”
Lâm Dịch Xuyên ở đầu kia khẽ cười ra tiếng, “Đi làm lại có nhiều lợi ích như vậy à?”
“Lâm Dịch Xuyên, cảm ơn anh!”
Đầu kia hơi khựng lại một chút, “Cảm ơn anh cái gì?”
An Noãn cũng không biết cụ thể cảm ơn anh cái gì, chỉ là sâu trong nội tâm từ đầu đến cuối đều tồn tại một phần cảm kích.
“An Noãn, có phải là Mạc Trọng Huy không không đồng ý cho em đi làm không?”
Vẻ mặt An Noãn tái đi, cô nhẹ giọng nói, “Em đã ly hôn với anh ấy rồi, em có đi làm hay không không liên quan đến anh ấy.”
“Vậy sao?” “Lão Lâm, có thể đừng nhắc đến anh ấy nữa không? Rắc muối lên vết thương của người khác thật sự rất đau.”
Lâm Dịch Xuyên mím môi, không phải là anh chưa từng nếm thử loại cảm giác này.
“An Noãn, em định một mình nuôi đứa bé như vậy sao?”
“Đúng vậy, một mình rất tốt, em cảm thấy đời này em sẽ không yêu ai nữa, em không muốn hại người nữa.”
“An Noãn, đừng bi quan như vậy, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt đáng để em yêu. Nhìn xa một chút, đừng tự ám thị tâm lý Mạc Trọng Huy là người duy nhất em yêu. Có một số người, có một số tình cảm, em luôn không có được, cho nên cảm thấy nó rất tốt đẹp. Có lẽ thật sự có được rồi sẽ không được như ý nữa.”
An Noãn hít sâu một hơi, “Lão Lâm, người đàn ông tốt nhất đời này em gặp là anh, nhưng cho dù anh từng yêu em không vụ lợi như vậy, em vẫn lựa chọn Mạc Trọng Huy. Đời này, không thể ở bên anh ấy, em đã chấp nhận rồi, em sẽ chăm sóc đứa con với anh ấy, cứ sống một mình như vậy thôi.”
Lời An Noãn nói rất sâu sắc.
Tập đoàn Mạc thị, Mạc Trọng Huy nằm trên ghế, nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, cô gái trong bức ảnh cười rực rỡ dưới ánh mặt trời lấp lánh. Hắn nhìn rồi không nhịn được cầm khung ảnh lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô gái trong bức ảnh.
Bận rộn làm việc một ngày, bây giờ cuối cùng cũng kết thúc rồi. Chỉ cần yên tĩnh lại hắn sẽ nhớ đến cô, nỗi nhớ nhung này hình như không làm sao ngừng lại được. Hắn tự hỏi mình, liệu cô có nhớ hắn như hắn đang nhớ cô không? Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Đường Tĩnh Vi xông vào.
Mạch suy nghĩ của Mạc Trọng Huy bị quấy rầy, hắn đặt khung ảnh xuống, cau mày nói, “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Sao mẹ lại không thể đến đây, con mất tích lâu như vậy, con có biết mẹ lo lắng cho con nhiều thể nào không? Tại sao mẹ gọi điện thoại cho con mà con không nghe? Có phải con vẫn đang trách mẹ vì chuyện của An Noãn, trách mẹ chia rẽ hai đứa không? Nếu như thật sự đau đớn như vậy, con lựa chọn nó, vứt bỏ mẹ đi. Cùng lắm thì mẹ theo bước ba con, rời khỏi cái thế giới làm người ta đau lòng này.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Kết quả thảo luận của trợ lý Trương và JM là JM kiên quyết dùng An Noãn. “Ngài Mạc, tổng giám đốc mới nhậm chức của JM rất cứng rắn,2anh ta nói thà kết thúc hợp đồng, cũng sẽ không để cô An rời khỏi dự án này.”
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, “Chuyển lời qua đó, nếu như An Noãn tiếp tục ở lại JM, vậy thì nhánh công ty JM ở Bắc Kinh, thậm chí còn cả chi nhánh công ty ở Thượng Hải đều đừng mong nhận được bất cứ hạng mục nào nữa.”
Trương Húc hít một hơi, cậu ta nhìn thấy sự ác độc trong mắt Mạc Trọng Huy, đã quên mất bao lâu không nhìn thấy loại ánh mắt này rồi. Hình như từ sau khi ở bên An Noãn, hắn không còn lòng dạ độc ác như vậy nữa.
“Ngài Mạc, thật sự phải như vậy sao? Cho dù ép cố An rời khỏi JM, chỉ cần8cô ấy muốn đi làm, cô ấy vẫn sẽ đến những công ty khác. Tôi cảm thấy anh vẫn nên tìm cô ấy nói chuyện trực tiếp, khuyên nhủ cô ấy thì hơn.” Mạc Trọng Huy trầm hẳn giọng xuống, “Làm như tôi bảo, rời khỏi JM, không có công ty nào dám dùng cô ấy cả.” Trương Húc gật đầu, xoay người rời đi. “Trợ lý Trương!” Mạc Trọng Huy gọi cậu ta lại, “Đi lấy hết tất cả tài liệu của tổng giám đốc mới nhậm chức của JM cho tôi.”
“Được ạ.”
Ngày đầu tiên An Noãn đi làm vốn dĩ có dạ tiệc chào mừng cô, nhưng cân nhắc đến tình hình sức khỏe của An Noãn, buổi dạ tiệc đã bị hủy bỏ.
Vừa tan làm An Noãn đã được tài xế6của nhà họ Thẩm đón về nhà. Về đến nhà, người nhà ân cần hỏi han cô, thật sự làm cô cảm thấy hạnh phúc.
“Cháu gái, ngày đầu tiên đi làm thế nào? Mệt rồi thì không đi làm nữa, ông ngoại nuôi cháu.”
“Ông ngoại, cháu mới đi làm ngày đầu tiên, ông đã đả kích tính tích cực của cháu rồi.”
“Được được được, không đả kích cháu, vậy cháu nói với ông xem hôm nay đã làm những việc gì rồi?”
“Thật ra cũng không có gì, chính là đến công ty báo cáo, đọc ít tài liệu.” “Phòng làm việc thế nào? Hôm nào dẫn ông ngoại đi xem một chút.” An Noãn chu môi, cười nói, “Cháu không dám đưa ông đi đâu, ông đi đến đâu người khác cũng đều nhận3ra ông.”
“Thế không tốt sao, như vậy sẽ không có ai dám bắt nạt cháu nữa.” “Cháu không cần đâu, cháu vẫn muốn kết bạn, không thể bởi vì thân phận của cháu mà không có bạn nào được.” Ông cụ hoàn toàn không nói được cô, “Bỏ đi bỏ đi, công việc cứ thuận theo cháu vậy, chuyện gì cũng theo cháu hết.” Cũng không biết có phải là do đi làm không, buổi tối An Noãn ăn rất nhiều, ăn hết một bát lại thêm một bát nhỏ nữa. Đậu Nhã Quyền hầm canh xương cho cô, An Noãn uống một bát to, nhưng không cảm thấy quá no chút nào. Ông cụ nhìn mà vui vẻ, hài lòng nói, “Xem ra làm việc cũng có chỗ tốt, ít nhất thèm ăn5hơn, ở công ty cũng phải ăn nhiều cơm biết chưa?” An Noãn cười gật đầu đồng ý. Buổi tối cô nằm ở trên giường rất buồn ngủ, nhưng lại nhận được điện thoại của Lâm Dịch Xuyên. Anh nhẹ giọng hỏi cô, “An Noãn, đi làm một ngày cảm thấy thế nào?”
An Noãn cười nói, “Vì đi làm nên em ăn ngon miệng hơn hẳn, hơn nữa em đoán cũng sẽ ngủ ngon, bởi vì bây giờ em rất buồn ngủ rồi.”
Lâm Dịch Xuyên ở đầu kia khẽ cười ra tiếng, “Đi làm lại có nhiều lợi ích như vậy à?”
“Lâm Dịch Xuyên, cảm ơn anh!”
Đầu kia hơi khựng lại một chút, “Cảm ơn anh cái gì?”
An Noãn cũng không biết cụ thể cảm ơn anh cái gì, chỉ là sâu trong nội tâm từ đầu đến cuối đều tồn tại một phần cảm kích.
“An Noãn, có phải là Mạc Trọng Huy không không đồng ý cho em đi làm không?”
Vẻ mặt An Noãn tái đi, cô nhẹ giọng nói, “Em đã ly hôn với anh ấy rồi, em có đi làm hay không không liên quan đến anh ấy.”
“Vậy sao?” “Lão Lâm, có thể đừng nhắc đến anh ấy nữa không? Rắc muối lên vết thương của người khác thật sự rất đau.”
Lâm Dịch Xuyên mím môi, không phải là anh chưa từng nếm thử loại cảm giác này.
“An Noãn, em định một mình nuôi đứa bé như vậy sao?”
“Đúng vậy, một mình rất tốt, em cảm thấy đời này em sẽ không yêu ai nữa, em không muốn hại người nữa.”
“An Noãn, đừng bi quan như vậy, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt đáng để em yêu. Nhìn xa một chút, đừng tự ám thị tâm lý Mạc Trọng Huy là người duy nhất em yêu. Có một số người, có một số tình cảm, em luôn không có được, cho nên cảm thấy nó rất tốt đẹp. Có lẽ thật sự có được rồi sẽ không được như ý nữa.”
An Noãn hít sâu một hơi, “Lão Lâm, người đàn ông tốt nhất đời này em gặp là anh, nhưng cho dù anh từng yêu em không vụ lợi như vậy, em vẫn lựa chọn Mạc Trọng Huy. Đời này, không thể ở bên anh ấy, em đã chấp nhận rồi, em sẽ chăm sóc đứa con với anh ấy, cứ sống một mình như vậy thôi.”
Lời An Noãn nói rất sâu sắc.
Tập đoàn Mạc thị, Mạc Trọng Huy nằm trên ghế, nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, cô gái trong bức ảnh cười rực rỡ dưới ánh mặt trời lấp lánh. Hắn nhìn rồi không nhịn được cầm khung ảnh lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô gái trong bức ảnh.
Bận rộn làm việc một ngày, bây giờ cuối cùng cũng kết thúc rồi. Chỉ cần yên tĩnh lại hắn sẽ nhớ đến cô, nỗi nhớ nhung này hình như không làm sao ngừng lại được. Hắn tự hỏi mình, liệu cô có nhớ hắn như hắn đang nhớ cô không? Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Đường Tĩnh Vi xông vào.
Mạch suy nghĩ của Mạc Trọng Huy bị quấy rầy, hắn đặt khung ảnh xuống, cau mày nói, “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Sao mẹ lại không thể đến đây, con mất tích lâu như vậy, con có biết mẹ lo lắng cho con nhiều thể nào không? Tại sao mẹ gọi điện thoại cho con mà con không nghe? Có phải con vẫn đang trách mẹ vì chuyện của An Noãn, trách mẹ chia rẽ hai đứa không? Nếu như thật sự đau đớn như vậy, con lựa chọn nó, vứt bỏ mẹ đi. Cùng lắm thì mẹ theo bước ba con, rời khỏi cái thế giới làm người ta đau lòng này.”