Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-532.txt
Chương 532: Bắt cóc (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Trái tim tài xế thót một cái, ông định đuổi theo, nhưng chiếc xe phía trước mặt bỗng nhiên tăng tốc. Cũng vào lúc đó, đột nhiên có mấy chiếc ô tô màu đen bất ngờ vượt qua ông, ở chỗ rẽ lại xuất hiện thêm mấy chiếc ô tô màu đen nữa, mười mấy chiếc xe rượt đuổi nhau trên đường. Tài xế biết đây là những người mà Thẩm Diệc Minh phải đi đế âm thầm bảo vệ An Noãn, giờ phút này ông đã không thể phân rõ ai là địch, ai là ta. Ông vừa lái xe, vừa run rẩy lấy điện thoại di động ra, việc đầu tiên ông nghĩ tới là gọi điện thoại cho2Thấm Diệc Minh.
An Noãn ngồi ở trong xe, thấy xe bỗng nhiên tăng tốc, cô không ngồi vững nên suýt bị đụng vào ghế đằng trước. Mạc Bình Giang bắt lấy cánh tay cô, giúp cô giữ vững thăng bằng. “Bác cả, có chuyện gì xảy ra vậy ạ? Đây không phải là đường đến nghĩa trang, xe phía sau...” An Noãn nhìn mấy xe truy đuổi ở đằng sau, sắc mặt cô lập tức trắng bệch. “Noãn Noãn, đừng sợ, bác cả dẫn cháu đi gặp một người.” Mạc Bình Giang vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khóe môi nhếch lên thành nụ cười.
Toàn thân An Noãn run rẩy, cố lạnh giọng nói với tài xế: “Dừng xe, xin dừng8xe lại, tôi muốn xuống xe.”
Tài xế không để ý đến cô mà giẫm mạnh xuống chân ga, xe ngày càng chạy nhanh hơn. Tốc độ quá nhanh làm An Noãn cảm thấy xe như sắp bay trên đường. Đằng sau là mười mấy chiếc xe đen rượt đuổi theo bọn họ, thậm chí An Noãn còn nghe thấy cả tiếng súng.
Cô bịt tai lại rồi hét lên. “Bác cả, xin bác hãy thả cháu đi, thả cháu xuống đi!”
Mạc Bình Giang đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhưng An Noãn hất mạnh tay ông ra, “Không được đụng vào cháu, xin bác hãy thả cháu ra, cháu đã tin tưởng bác như vậy mà, xin bác thả cháu xuống!”6Thấy An Noãn sợ hãi đến mức mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy lỗ tai, không dám nghe tiếng vang phía bên ngoài mà giờ phút này, Mạc Bình Giang cảm thấy mềm lòng.
“Noãn Noãn đừng sợ, bác cả chỉ dẫn cháu đi gặp người ta thôi.”
An Noãn lắc mạnh đầu, cổ cầu xin ông: “Bác cả, cháu cầu xin bác, xin bác hãy thả cháu ra, xin bác hãy vì mẹ cháu mà buông tha cho cháu. Bác vẫn luôn là người bác mà cháu tôn kính, bác vẫn là bác cả của anh Mạc Trọng Huy mà, cháu cầu xin bác đây.”
Mạc Bình Giang lộ vẻ do dự.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái đột nhiên cởi3mũ xuống, quay lại và để lộ một khuôn mặt quen thuộc. An Noãn sợ đến mức hét ầm lên, thì ra tất cả đều là một cái bẫy.
Mạc Bình Sơn nói với giọng điệu quái gở: “An Noãn, mày là con đàn bà không biết xấu hổ, sao mày còn có mặt mũi bảo anh cả tạo vì mẹ mày hả? Trước kia mẹ mày đối xử với anh cả tạo như thế nào, đối xử với nhà họ Mạc tao như thế nào chứ?”
An Noãn ôm chặt lấy mình, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Mạc Bình Giang, cô dùng giọng nói nghẹn ngào cầu xin ông: “Bác cả, cháu cầu xin bác đấy, xin bác hãy5thả cháu ra.”
Giờ phút này, ngoài việc cầu xin Mạc Bình Giang ra, cô không nghĩ ra được biện pháp nào để tự cứu mình. Mặt Mạc Bình Sơn đỏ lên, ông ta nói với vẻ hung dữ: “Mày cầu xin ai cũng vô dụng, chờ chết đi!”
Mạc Bình Giang nhíu mày, quát khẽ: “Bình Sơn, đừng có nói lung tung.”
Giờ Mạc Bình Sơn chẳng sợ gì cả, ông ta nói: “Anh cả, anh tuyệt đối đừng để bị nước mắt của nó lừa, lúc này không thể mềm lòng được đâu. Cho dù bây giờ anh có thả nó ra thì Thẩm Diệc Minh cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, hắn sẽ giết chúng ta đấy. Chuyện đã đến nước này thì không còn đường cứu vãn nữa rồi, chúng ta chỉ có thể tiến lên phía trước, dù có là đường chết thì cũng phải đi.”
Mạc Bình Giang đè tay lên mi tâm đau nhức, đã đi tới nước này rồi thì hối hận cũng đã muộn. An Noãn co rúc vào một góc ở trong xe, cô lấy hai tay ôm chặt lấy mình, nước mắt tuôn rơi. Cô như sắp trông thấy tử thần đưa tay ngoắc mình. Giây phút này, cô rất muốn được nhìn thấy Mạc Trọng Huy, nhìn thấy bác hại, nhìn thấy ông ngoại. Cô vẫn chưa sinh con cho Mạc Trọng Huy, vẫn chưa muốn chết. Cô mới hòa thuận được với bác hai thôi, cô vẫn còn muốn được gọi ông một tiếng “Ba”. Cô đã đồng ý sẽ về ăn bữa tối với ông ngoại, nếu ông ngoại biết cố xảy ra chuyện thì ông còn sống tiếp được sao? Nghĩ tới đây, An Noãn vẫn cố gắng nỗ lực lần cuối cùng, “Bác cả, cháu xin cam đoan với mọi người, chỉ cần mọi người thả cháu đi, cháu sẽ quyết không để cho bác hai cháu gây tổn thương đến mọi người đâu.” Mạc Bình Giang còn chưa kịp nói gì thì Mạc Bình Sơn đã cười lạnh, “Đừng nói chúng tạo vốn không tin cái loại xảo trá như Thẩm Diệc Minh. Cho dù hắn đáng giá để tin tưởng thì chúng tao cũng sẽ không làm như thế. Tốt nhất là mày im miệng ngay đi, nếu còn dám nói câu nào nữa tao sẽ giết mày ngay đấy.”
An Noãn không nhịn được mà hét lên, “Vì sao ông lại hận tôi như vậy!” “Tao đâu chỉ hận mày, tao còn hận ông ngoại mày, hận Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Như, tao hận hết cả nhà họ Thẩm chúng mày.”
Từ năm đó khi ông cụ Thẩm chọn Mạc Bình Giang làm con rể thì sự hận thù kia đã khắc sâu ở trong lòng Mạc Bình Sơn. Năm đó chính ông ta là người đến nhà họ Thẩm cầu hôn trước, nhưng ông cụ Thẩm lại lựa chọn anh trai Mạc Bình Giang của ông ta, thậm chí đến cả cơ hội cạnh tranh ông ta cũng không có, chỉ có thế âm thầm nuốt cục tức này xuống.
Sau đó ông ta suýt nữa đã lên giường được với Thẩm Diệc Như, nhưng lại bị Thẩm Diệc Minh phá đám. Những năm này, những gì ông ta làm đều bị Thẩm Diệc Minh chèn ép. Vốn dựa vào năng lực của ông ta thì đã phải leo lên được từ lâu rồi, nhưng Thẩm Diệc Minh không những không đề bạt ông ta, ngược lại còn luôn chống lại ông ta, khiến ông ta không thể nào nuốt trôi cục tức này được. Thấy cầu xin Mạc Bình Sơn vô dụng, An Noãn đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Mạc Bình Giang. Nhưng Mạc Bình Giang lại nhíu mày, quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Giây phút này, An Noãn như nghe được tiếng cõi lòng mình đang tan nát. Cô nói với giọng run rẩy: “Tôi biết các người sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi có thể thỉnh cầu các người, trước khi tôi chết để cho tôi gọi điện cho những người tôi yêu thương được không, tôi muốn nghe giọng nói của bọn họ.” Mạc Bình Sơn gầm khẽ. “Mày đừng tự cho mình là thông minh nữa đi, ngồi yên vào, tao sẽ cho mày chết toàn thây, để Thẩm Diệc Minh đến nhặt xác cho mày.”
“Tôi đã đăng ký kết hôn với Mạc Trọng Huy, giờ có nói thế nào thì tôi cũng là người của nhà họ Mạc các người, sao các người có thể đối xử với tôi như vậy! Cho dù tôi có chết thì cũng phải là Mạc Trọng Huy nhặt xác cho tôi, tôi còn phải được chôn ở nghĩa trang nhà họ Mạc đây.”
“Mày câm miệng!” Hai mắt Mạc Bình Sơn hằn tơ máu.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
An Noãn ngồi ở trong xe, thấy xe bỗng nhiên tăng tốc, cô không ngồi vững nên suýt bị đụng vào ghế đằng trước. Mạc Bình Giang bắt lấy cánh tay cô, giúp cô giữ vững thăng bằng. “Bác cả, có chuyện gì xảy ra vậy ạ? Đây không phải là đường đến nghĩa trang, xe phía sau...” An Noãn nhìn mấy xe truy đuổi ở đằng sau, sắc mặt cô lập tức trắng bệch. “Noãn Noãn, đừng sợ, bác cả dẫn cháu đi gặp một người.” Mạc Bình Giang vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khóe môi nhếch lên thành nụ cười.
Toàn thân An Noãn run rẩy, cố lạnh giọng nói với tài xế: “Dừng xe, xin dừng8xe lại, tôi muốn xuống xe.”
Tài xế không để ý đến cô mà giẫm mạnh xuống chân ga, xe ngày càng chạy nhanh hơn. Tốc độ quá nhanh làm An Noãn cảm thấy xe như sắp bay trên đường. Đằng sau là mười mấy chiếc xe đen rượt đuổi theo bọn họ, thậm chí An Noãn còn nghe thấy cả tiếng súng.
Cô bịt tai lại rồi hét lên. “Bác cả, xin bác hãy thả cháu đi, thả cháu xuống đi!”
Mạc Bình Giang đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhưng An Noãn hất mạnh tay ông ra, “Không được đụng vào cháu, xin bác hãy thả cháu ra, cháu đã tin tưởng bác như vậy mà, xin bác thả cháu xuống!”6Thấy An Noãn sợ hãi đến mức mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy lỗ tai, không dám nghe tiếng vang phía bên ngoài mà giờ phút này, Mạc Bình Giang cảm thấy mềm lòng.
“Noãn Noãn đừng sợ, bác cả chỉ dẫn cháu đi gặp người ta thôi.”
An Noãn lắc mạnh đầu, cổ cầu xin ông: “Bác cả, cháu cầu xin bác, xin bác hãy thả cháu ra, xin bác hãy vì mẹ cháu mà buông tha cho cháu. Bác vẫn luôn là người bác mà cháu tôn kính, bác vẫn là bác cả của anh Mạc Trọng Huy mà, cháu cầu xin bác đây.”
Mạc Bình Giang lộ vẻ do dự.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái đột nhiên cởi3mũ xuống, quay lại và để lộ một khuôn mặt quen thuộc. An Noãn sợ đến mức hét ầm lên, thì ra tất cả đều là một cái bẫy.
Mạc Bình Sơn nói với giọng điệu quái gở: “An Noãn, mày là con đàn bà không biết xấu hổ, sao mày còn có mặt mũi bảo anh cả tạo vì mẹ mày hả? Trước kia mẹ mày đối xử với anh cả tạo như thế nào, đối xử với nhà họ Mạc tao như thế nào chứ?”
An Noãn ôm chặt lấy mình, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Mạc Bình Giang, cô dùng giọng nói nghẹn ngào cầu xin ông: “Bác cả, cháu cầu xin bác đấy, xin bác hãy5thả cháu ra.”
Giờ phút này, ngoài việc cầu xin Mạc Bình Giang ra, cô không nghĩ ra được biện pháp nào để tự cứu mình. Mặt Mạc Bình Sơn đỏ lên, ông ta nói với vẻ hung dữ: “Mày cầu xin ai cũng vô dụng, chờ chết đi!”
Mạc Bình Giang nhíu mày, quát khẽ: “Bình Sơn, đừng có nói lung tung.”
Giờ Mạc Bình Sơn chẳng sợ gì cả, ông ta nói: “Anh cả, anh tuyệt đối đừng để bị nước mắt của nó lừa, lúc này không thể mềm lòng được đâu. Cho dù bây giờ anh có thả nó ra thì Thẩm Diệc Minh cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, hắn sẽ giết chúng ta đấy. Chuyện đã đến nước này thì không còn đường cứu vãn nữa rồi, chúng ta chỉ có thể tiến lên phía trước, dù có là đường chết thì cũng phải đi.”
Mạc Bình Giang đè tay lên mi tâm đau nhức, đã đi tới nước này rồi thì hối hận cũng đã muộn. An Noãn co rúc vào một góc ở trong xe, cô lấy hai tay ôm chặt lấy mình, nước mắt tuôn rơi. Cô như sắp trông thấy tử thần đưa tay ngoắc mình. Giây phút này, cô rất muốn được nhìn thấy Mạc Trọng Huy, nhìn thấy bác hại, nhìn thấy ông ngoại. Cô vẫn chưa sinh con cho Mạc Trọng Huy, vẫn chưa muốn chết. Cô mới hòa thuận được với bác hai thôi, cô vẫn còn muốn được gọi ông một tiếng “Ba”. Cô đã đồng ý sẽ về ăn bữa tối với ông ngoại, nếu ông ngoại biết cố xảy ra chuyện thì ông còn sống tiếp được sao? Nghĩ tới đây, An Noãn vẫn cố gắng nỗ lực lần cuối cùng, “Bác cả, cháu xin cam đoan với mọi người, chỉ cần mọi người thả cháu đi, cháu sẽ quyết không để cho bác hai cháu gây tổn thương đến mọi người đâu.” Mạc Bình Giang còn chưa kịp nói gì thì Mạc Bình Sơn đã cười lạnh, “Đừng nói chúng tạo vốn không tin cái loại xảo trá như Thẩm Diệc Minh. Cho dù hắn đáng giá để tin tưởng thì chúng tao cũng sẽ không làm như thế. Tốt nhất là mày im miệng ngay đi, nếu còn dám nói câu nào nữa tao sẽ giết mày ngay đấy.”
An Noãn không nhịn được mà hét lên, “Vì sao ông lại hận tôi như vậy!” “Tao đâu chỉ hận mày, tao còn hận ông ngoại mày, hận Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Như, tao hận hết cả nhà họ Thẩm chúng mày.”
Từ năm đó khi ông cụ Thẩm chọn Mạc Bình Giang làm con rể thì sự hận thù kia đã khắc sâu ở trong lòng Mạc Bình Sơn. Năm đó chính ông ta là người đến nhà họ Thẩm cầu hôn trước, nhưng ông cụ Thẩm lại lựa chọn anh trai Mạc Bình Giang của ông ta, thậm chí đến cả cơ hội cạnh tranh ông ta cũng không có, chỉ có thế âm thầm nuốt cục tức này xuống.
Sau đó ông ta suýt nữa đã lên giường được với Thẩm Diệc Như, nhưng lại bị Thẩm Diệc Minh phá đám. Những năm này, những gì ông ta làm đều bị Thẩm Diệc Minh chèn ép. Vốn dựa vào năng lực của ông ta thì đã phải leo lên được từ lâu rồi, nhưng Thẩm Diệc Minh không những không đề bạt ông ta, ngược lại còn luôn chống lại ông ta, khiến ông ta không thể nào nuốt trôi cục tức này được. Thấy cầu xin Mạc Bình Sơn vô dụng, An Noãn đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Mạc Bình Giang. Nhưng Mạc Bình Giang lại nhíu mày, quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Giây phút này, An Noãn như nghe được tiếng cõi lòng mình đang tan nát. Cô nói với giọng run rẩy: “Tôi biết các người sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi có thể thỉnh cầu các người, trước khi tôi chết để cho tôi gọi điện cho những người tôi yêu thương được không, tôi muốn nghe giọng nói của bọn họ.” Mạc Bình Sơn gầm khẽ. “Mày đừng tự cho mình là thông minh nữa đi, ngồi yên vào, tao sẽ cho mày chết toàn thây, để Thẩm Diệc Minh đến nhặt xác cho mày.”
“Tôi đã đăng ký kết hôn với Mạc Trọng Huy, giờ có nói thế nào thì tôi cũng là người của nhà họ Mạc các người, sao các người có thể đối xử với tôi như vậy! Cho dù tôi có chết thì cũng phải là Mạc Trọng Huy nhặt xác cho tôi, tôi còn phải được chôn ở nghĩa trang nhà họ Mạc đây.”
“Mày câm miệng!” Hai mắt Mạc Bình Sơn hằn tơ máu.