Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-357.txt
Chương 357: Chỉ có tôi mới được (3)
“Bác hai!” An Noãn yếu ớt gọi một tiếng.
Một tiếng “bác hai” nghẹn ngào như muốn khắc sâu vào tim Thẩm Diệc Minh, ông thương xót nắm lấy tay cô, dỗ dành, “Cháu gái, bác sẽ luôn ở bên cháu, chờ cho cháu khỏe hẳn lại.” Giờ An Noãn hoàn toàn không nghe thấy những lời nói lạnh nhạt lúc trước nữa, nước mắt lưng tròng.
“Bác hai, sau này cháu sẽ nghe lời bác,2chuyện gì cũng nghe bác hết, cháu sẽ không bao giờ cãi nhau với bác nữa.” Tim Thẩm Diệc Minh thắt lại, “Là bác không tốt, sau này chuyện gì bác cũng sẽ đồng ý với cháu, cho cháu tự do và sự tin tưởng.” An Noãn cố gắng ngồi dậy, ôm lấy ông.
Tấm lưng rộng lớn của ông khiến cô có cảm giác giống như đang ôm ba mình, tựa như chỉ cần8được ông ôm như thế này thôi sẽ rất an toàn, không ai có thể làm hại cô được.
Hôm nay, An Noãn hạ sốt một cách thần kì, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, chỉ có điều cô vẫn thèm ngủ, phần lớn thời gian cô đều ngủ cả, thỉnh thoảng tỉnh lại sẽ làm nũng đòi Thẩm Diệc Minh ôm.
Bác cả và bác ba trêu, “Chú hai vừa về, An Noãn lập tức6khỏe lên, tôi thấy đây là cái duyên đấy, hay chú hai nhận An Noãn làm con nuôi luôn đi.”
Khóe môi Thẩm Diệc Minh khẽ cong lên.
An Noãn lại bĩu môi nói: “Bác còn thân thiết hơn cả ba nuôi ấy ạ.” Trong bữa cơm tối, Tiết Ngọc Lan mang cháo trắng thanh đạm đến bệnh viện, An Noãn ăn một ít, nói chuyện với mọi người một lát rồi mới ngủ. Thấy An3Noãn ngủ rồi, Thẩm Diệc Bái nói với Thẩm Diệc Minh: “Chú hai, chú về nghỉ ngơi trước đi, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ xong lại ở đây với Noãn Noãn cả ngày trời, chắc mệt lắm rồi.” Thẩm Diệc Bác cũng nói: “Đúng đấy anh hai, anh phải chú ý sức khỏe của mình vào, anh và chị dâu về nghỉ ngơi đi, Noãn Noãn cũng hạ sốt rồi, chắc5không có chuyện gì lớn nữa đâu, anh cứ yên tâm.”
Thẩm Diệc Minh lắc đầu, cười nói: “Mọi người về hết đi, để tôi ở lại đây chăm sóc con bé” Thẩm Diệc Bái và Thẩm Diệc Bác quay ra nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiết Ngọc Lan cau mày, hờ hững nói: “Diệc Minh, ông về nhà với tôi đi, sức khỏe của ông quan trọng hơn bất cứ điều gì, không thể sơ suất được.” Lúc này, Thẩm Diệc Minh đã mất hết kiên nhẫn, ông lạnh lùng căn dặn: “Anh cả, chú ba, giúp tôi đưa bà ấy về nhà.” Tiết Ngọc Lan cắn môi, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Trong căn phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại hai người, tất cả cảnh vệ cũng lui hết ra ngoài canh gác. Thẩm Diệc Minh bỗng cảm thấy rất thích khoảng thời gian này, ông hi vọng thời gian có thể dừng lại, cho dù chỉ ngồi trên giường, được ngắm nhìn con bé ông cũng cảm thấy thỏa mãn. Trước đây ông đã làm quá nhiều điều sai lầm, nợ con bé quá nhiều, dường như kiếp này có bù đắp thế nào cũng không thể bù đắp đủ được. Diệc Như đã ra đi vĩnh viễn, đây là sự trừng phạt lớn nhất dành cho ông, cũng là nỗi áy náy cả đời này của ông.
Ông cúi xuống hôn lên trán cô, thầm thề trong lòng, “Noãn Noãn, cháu nhất định phải khỏe lên, bác sẽ không bao giờ để cháu phải chịu bất cứ tủi nhục nào nữa.”
Thẩm Diệc Minh cả đêm không chợp mắt, bàn tay to lớn không ngừng sờ lên trán thử nhiệt độ của cô, may mà không sốt, ông mới có thể yên tâm được. An Noãn ở lại bệnh viện thêm hai ngày, hai ngày này, Thẩm Diệc Minh gác hết công việc lại, gần như túc trực bên cạnh cô không rời, tự mình cho cô uống nước, tự mình đút cháo cho cô. Sau khi ăn uống lại được, sắc mặt của An Noãn cũng tốt lên trông thấy.
“Bác, cháu biết bác rất bận, bác không cần phải ở cạnh cháu nữa đâu ạ.”
An Noãn ngồi trên giường, tay cầm cốc trà, vừa uống vừa chậm rãi nói.
Thẩm Diệc Minh cưng chiều xoa tóc cô, cười bảo: “Đối với bác, không có chuyện gì quan trọng bằng cháu hết.”
An Noãn nghe vậy thì không khỏi giật mình. Cô đặt cốc trà sang một bên, ôm lấy Thẩm Diệc Minh, gối đầu lên vai ông, tình cảm nói: “Bác, sau này chúng ta sẽ yêu thương nhau, không cãi nhau nữa được không?” Thẩm Diệc Minh vỗ vai cổ, cười: “Được, không cãi nhau, bác sẽ yêu thương cháu gấp bội, để cháu trở thành cô công chúa hạnh phúc nhất trên đời.”
Hai mắt An Noãn cay xè, câu nói này nghe mới thân thuộc làm sao, trước đây ba cô cũng từng nói với cô như vậy.
“Bác, là bác nói đây nhé, bác sẽ yêu thương chiều chuộng cháu, giờ cháu có một chuyện muốn cầu xin bác.”
“Hả? Nếu cháu nói muốn ra viện, bác khuyên cháu đừng nói thì hơn, bác không đồng ý đầu. Lần này cháu nhất định phải khỏe hẳn thì mới được xuất viện.”
An Noãn bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Cháu không nói muốn ra viện, cháu muốn gặp một người.”
Thẩm Diệc Minh nhíu mày. “Cháu muốn gặp Lâm Dịch Xuyên và thằng bé.” Mấy ngày nay, Lâm Dịch Xuyên lo lắng sắp chết luôn rồi, thoáng cái cô đã nằm viện nhiều ngày. An Noãn chỉ dám nhân lúc Thẩm Diệc Minh không chú ý mà lén gửi tin nhắn cho Lâm Dịch Xuyên, nói cho anh biết cô vẫn ổn.
Thẩm Diệc Minh do dự một hồi nhưng vẫn đồng ý.
Lâm Dịch Xuyên đưa Tảo Tảo đến phòng bệnh, bé con vừa vào tới nơi liền nhào lên giường, cơ thể bé nhỏ chui tọt vào lòng An Noãn, nhóc tỏ vẻ đáng thương nói: “Mẹ, con còn tưởng mẹ lại không cần con nữa.”
An Noãn xoa đầu nhóc, cười nói: “Sao có thể như thế được? Mẹ chỉ bị ốm nên không có thời gian đi thăm Tảo Tảo thôi.”
Lâm Dịch Xuyên nhìn một lớn một nhỏ trên giường, trong lòng cảm khái không thôi. An Noãn gầy đi rồi, mấy ngày qua cô dường như đã gầy sọp hẳn đi, khiến người ta xót xa vô cùng. Thẩm Diệc Minh vỗ nhẹ vai anh, lạnh lùng nói: “Cậu ra đây một lát.”
An Noãn vội thốt lên: “Bác!”
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ cười, “Yên tâm, bác chỉ nói chuyện với cậu ta vài câu thôi, chuyện bác đã hứa với cháu nhất định sẽ làm được.” Thẩm Diệc Minh và Lâm Dịch Xuyên đi tới tận cuối hành lang, cả tầng này chỉ có một mình An Noãn, ngay đến cả bác sĩ hay y tá cũng không thấy đâu.
“An Noãn cố chấp muốn kết hôn với cậu.” Thẩm Diệc Minh khẽ nói lên một sự thật. Lâm Dịch Xuyên nghiêm túc nói: “Cháu sẽ chăm sóc, yêu thương cô ấy thật tốt.”
“Tôi vẫn luôn không xem trọng cậu, tuy sự nghiệp của cậu rất có thành tựu, nhưng thứ nhất cậu là người Anh, thân phận này đối với gia đình chúng tôi hơi nhạy cảm. Thứ hai, cậu đã có một đứa con, tôi không muốn Noãn Noãn phải chịu thiệt thòi. Thứ ba, Noãn Noãn muốn lấy cậu không phải vì con bé yêu cậu, mà là vì đứa bé kia.”
Lời của Thẩm Diệc Minh hoàn toàn chạm đến nơi sâu nhất trong lòng Lâm Dịch Xuyên.
“Tôi hi vọng Noãn Noãn nhà chúng tôi có thể lấy người mà nó yêu, nhưng rõ ràng điều này rất khó thực hiện được. Dù là vì nguyên nhân gì, con bé cũng đã chọn cậu, từ nay về sau, cậu phải yêu thương con bé, coi nó như bảo bối trong tay. Chỉ cần cậu để nó phải chịu một chút ấm ức nào thôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.”
Lâm Dịch Xuyên kiên định trả lời, “Cháu có thể làm được.”
“Ngoài ra, tôi biết nếu khuyên cậu từ bỏ hết tất cả mọi thứ ở Anh là điều không thể, nhưng hôm nay, cậu phải hứa với tôi một chuyện, nếu một ngày nào đó, cậu phải lựa chọn giữa sự nghiệp và Noãn Noãn, sự lựa chọn của cậu nhất định phải là Noãn Noãn, cậu có thể làm được không?”
Lâm Dịch Xuyên thoáng cau mày lại.
Thẩm Diệc Minh lạnh lùng nói, “Nếu không làm được thì nhân lúc còn sớm hay buông tay đi, đừng làm mất thời gian của mọi người, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa rồi. Thẩm Diệc Minh tôi muốn tìm cho con bé một người chồng tốt cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”
“Bác hai!” An Noãn yếu ớt gọi một tiếng.
Một tiếng “bác hai” nghẹn ngào như muốn khắc sâu vào tim Thẩm Diệc Minh, ông thương xót nắm lấy tay cô, dỗ dành, “Cháu gái, bác sẽ luôn ở bên cháu, chờ cho cháu khỏe hẳn lại.” Giờ An Noãn hoàn toàn không nghe thấy những lời nói lạnh nhạt lúc trước nữa, nước mắt lưng tròng.
“Bác hai, sau này cháu sẽ nghe lời bác,2chuyện gì cũng nghe bác hết, cháu sẽ không bao giờ cãi nhau với bác nữa.” Tim Thẩm Diệc Minh thắt lại, “Là bác không tốt, sau này chuyện gì bác cũng sẽ đồng ý với cháu, cho cháu tự do và sự tin tưởng.” An Noãn cố gắng ngồi dậy, ôm lấy ông.
Tấm lưng rộng lớn của ông khiến cô có cảm giác giống như đang ôm ba mình, tựa như chỉ cần8được ông ôm như thế này thôi sẽ rất an toàn, không ai có thể làm hại cô được.
Hôm nay, An Noãn hạ sốt một cách thần kì, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, chỉ có điều cô vẫn thèm ngủ, phần lớn thời gian cô đều ngủ cả, thỉnh thoảng tỉnh lại sẽ làm nũng đòi Thẩm Diệc Minh ôm.
Bác cả và bác ba trêu, “Chú hai vừa về, An Noãn lập tức6khỏe lên, tôi thấy đây là cái duyên đấy, hay chú hai nhận An Noãn làm con nuôi luôn đi.”
Khóe môi Thẩm Diệc Minh khẽ cong lên.
An Noãn lại bĩu môi nói: “Bác còn thân thiết hơn cả ba nuôi ấy ạ.” Trong bữa cơm tối, Tiết Ngọc Lan mang cháo trắng thanh đạm đến bệnh viện, An Noãn ăn một ít, nói chuyện với mọi người một lát rồi mới ngủ. Thấy An3Noãn ngủ rồi, Thẩm Diệc Bái nói với Thẩm Diệc Minh: “Chú hai, chú về nghỉ ngơi trước đi, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ xong lại ở đây với Noãn Noãn cả ngày trời, chắc mệt lắm rồi.” Thẩm Diệc Bác cũng nói: “Đúng đấy anh hai, anh phải chú ý sức khỏe của mình vào, anh và chị dâu về nghỉ ngơi đi, Noãn Noãn cũng hạ sốt rồi, chắc5không có chuyện gì lớn nữa đâu, anh cứ yên tâm.”
Thẩm Diệc Minh lắc đầu, cười nói: “Mọi người về hết đi, để tôi ở lại đây chăm sóc con bé” Thẩm Diệc Bái và Thẩm Diệc Bác quay ra nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiết Ngọc Lan cau mày, hờ hững nói: “Diệc Minh, ông về nhà với tôi đi, sức khỏe của ông quan trọng hơn bất cứ điều gì, không thể sơ suất được.” Lúc này, Thẩm Diệc Minh đã mất hết kiên nhẫn, ông lạnh lùng căn dặn: “Anh cả, chú ba, giúp tôi đưa bà ấy về nhà.” Tiết Ngọc Lan cắn môi, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Trong căn phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại hai người, tất cả cảnh vệ cũng lui hết ra ngoài canh gác. Thẩm Diệc Minh bỗng cảm thấy rất thích khoảng thời gian này, ông hi vọng thời gian có thể dừng lại, cho dù chỉ ngồi trên giường, được ngắm nhìn con bé ông cũng cảm thấy thỏa mãn. Trước đây ông đã làm quá nhiều điều sai lầm, nợ con bé quá nhiều, dường như kiếp này có bù đắp thế nào cũng không thể bù đắp đủ được. Diệc Như đã ra đi vĩnh viễn, đây là sự trừng phạt lớn nhất dành cho ông, cũng là nỗi áy náy cả đời này của ông.
Ông cúi xuống hôn lên trán cô, thầm thề trong lòng, “Noãn Noãn, cháu nhất định phải khỏe lên, bác sẽ không bao giờ để cháu phải chịu bất cứ tủi nhục nào nữa.”
Thẩm Diệc Minh cả đêm không chợp mắt, bàn tay to lớn không ngừng sờ lên trán thử nhiệt độ của cô, may mà không sốt, ông mới có thể yên tâm được. An Noãn ở lại bệnh viện thêm hai ngày, hai ngày này, Thẩm Diệc Minh gác hết công việc lại, gần như túc trực bên cạnh cô không rời, tự mình cho cô uống nước, tự mình đút cháo cho cô. Sau khi ăn uống lại được, sắc mặt của An Noãn cũng tốt lên trông thấy.
“Bác, cháu biết bác rất bận, bác không cần phải ở cạnh cháu nữa đâu ạ.”
An Noãn ngồi trên giường, tay cầm cốc trà, vừa uống vừa chậm rãi nói.
Thẩm Diệc Minh cưng chiều xoa tóc cô, cười bảo: “Đối với bác, không có chuyện gì quan trọng bằng cháu hết.”
An Noãn nghe vậy thì không khỏi giật mình. Cô đặt cốc trà sang một bên, ôm lấy Thẩm Diệc Minh, gối đầu lên vai ông, tình cảm nói: “Bác, sau này chúng ta sẽ yêu thương nhau, không cãi nhau nữa được không?” Thẩm Diệc Minh vỗ vai cổ, cười: “Được, không cãi nhau, bác sẽ yêu thương cháu gấp bội, để cháu trở thành cô công chúa hạnh phúc nhất trên đời.”
Hai mắt An Noãn cay xè, câu nói này nghe mới thân thuộc làm sao, trước đây ba cô cũng từng nói với cô như vậy.
“Bác, là bác nói đây nhé, bác sẽ yêu thương chiều chuộng cháu, giờ cháu có một chuyện muốn cầu xin bác.”
“Hả? Nếu cháu nói muốn ra viện, bác khuyên cháu đừng nói thì hơn, bác không đồng ý đầu. Lần này cháu nhất định phải khỏe hẳn thì mới được xuất viện.”
An Noãn bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Cháu không nói muốn ra viện, cháu muốn gặp một người.”
Thẩm Diệc Minh nhíu mày. “Cháu muốn gặp Lâm Dịch Xuyên và thằng bé.” Mấy ngày nay, Lâm Dịch Xuyên lo lắng sắp chết luôn rồi, thoáng cái cô đã nằm viện nhiều ngày. An Noãn chỉ dám nhân lúc Thẩm Diệc Minh không chú ý mà lén gửi tin nhắn cho Lâm Dịch Xuyên, nói cho anh biết cô vẫn ổn.
Thẩm Diệc Minh do dự một hồi nhưng vẫn đồng ý.
Lâm Dịch Xuyên đưa Tảo Tảo đến phòng bệnh, bé con vừa vào tới nơi liền nhào lên giường, cơ thể bé nhỏ chui tọt vào lòng An Noãn, nhóc tỏ vẻ đáng thương nói: “Mẹ, con còn tưởng mẹ lại không cần con nữa.”
An Noãn xoa đầu nhóc, cười nói: “Sao có thể như thế được? Mẹ chỉ bị ốm nên không có thời gian đi thăm Tảo Tảo thôi.”
Lâm Dịch Xuyên nhìn một lớn một nhỏ trên giường, trong lòng cảm khái không thôi. An Noãn gầy đi rồi, mấy ngày qua cô dường như đã gầy sọp hẳn đi, khiến người ta xót xa vô cùng. Thẩm Diệc Minh vỗ nhẹ vai anh, lạnh lùng nói: “Cậu ra đây một lát.”
An Noãn vội thốt lên: “Bác!”
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ cười, “Yên tâm, bác chỉ nói chuyện với cậu ta vài câu thôi, chuyện bác đã hứa với cháu nhất định sẽ làm được.” Thẩm Diệc Minh và Lâm Dịch Xuyên đi tới tận cuối hành lang, cả tầng này chỉ có một mình An Noãn, ngay đến cả bác sĩ hay y tá cũng không thấy đâu.
“An Noãn cố chấp muốn kết hôn với cậu.” Thẩm Diệc Minh khẽ nói lên một sự thật. Lâm Dịch Xuyên nghiêm túc nói: “Cháu sẽ chăm sóc, yêu thương cô ấy thật tốt.”
“Tôi vẫn luôn không xem trọng cậu, tuy sự nghiệp của cậu rất có thành tựu, nhưng thứ nhất cậu là người Anh, thân phận này đối với gia đình chúng tôi hơi nhạy cảm. Thứ hai, cậu đã có một đứa con, tôi không muốn Noãn Noãn phải chịu thiệt thòi. Thứ ba, Noãn Noãn muốn lấy cậu không phải vì con bé yêu cậu, mà là vì đứa bé kia.”
Lời của Thẩm Diệc Minh hoàn toàn chạm đến nơi sâu nhất trong lòng Lâm Dịch Xuyên.
“Tôi hi vọng Noãn Noãn nhà chúng tôi có thể lấy người mà nó yêu, nhưng rõ ràng điều này rất khó thực hiện được. Dù là vì nguyên nhân gì, con bé cũng đã chọn cậu, từ nay về sau, cậu phải yêu thương con bé, coi nó như bảo bối trong tay. Chỉ cần cậu để nó phải chịu một chút ấm ức nào thôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.”
Lâm Dịch Xuyên kiên định trả lời, “Cháu có thể làm được.”
“Ngoài ra, tôi biết nếu khuyên cậu từ bỏ hết tất cả mọi thứ ở Anh là điều không thể, nhưng hôm nay, cậu phải hứa với tôi một chuyện, nếu một ngày nào đó, cậu phải lựa chọn giữa sự nghiệp và Noãn Noãn, sự lựa chọn của cậu nhất định phải là Noãn Noãn, cậu có thể làm được không?”
Lâm Dịch Xuyên thoáng cau mày lại.
Thẩm Diệc Minh lạnh lùng nói, “Nếu không làm được thì nhân lúc còn sớm hay buông tay đi, đừng làm mất thời gian của mọi người, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa rồi. Thẩm Diệc Minh tôi muốn tìm cho con bé một người chồng tốt cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”