Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-346.txt
Chương 346: Đừng để tên đó đụng vào em, tôi thực sự sẽ giết người đấy (3)
“Ngài Mạc dạo này đang bận tiến hành một dự án nên không có nhiều thời gian trống.”
“Trợ lý Trương, vậy nhờ anh nhắn hộ, khi nào anh ấy có thời gian rảnh thì gọi điện cho tôi, tôi lại tới.” Trợ lý Trương rất tức giận với An Noãn, nhưng cúp điện thoại xong, cậu ta vẫn quyết định báo cáo chuyện này cho ngài Mạc biết. Mạc Trọng Huy chỉ ở lại bệnh viện một ngày,2đêm ngày thứ hai hắn bỗng tỉnh dậy, làm thủ tục xuất viện. Sau đó hắn về công ty, hắn không dùng công việc làm tê liệt mình, mà vẫn làm việc bình thường, sinh hoạt khỏe mạnh. Phòng bên cạnh là phòng tập thể thao, ngày nào sau khi hoàn thành công việc, Mạc Trọng Huy cũng sẽ tới đó tập luyện. Mấy dự án của công ty vẫn do hắn tự đứng ra làm, còn tự8mình đi xã giao với đối tác, trên bàn rượu, hắn vẫn trò chuyện vui vẻ với người khác. Trợ lý Trương không biết trạng thái này là tốt hay xấu, trong lòng cậu ta cảm thấy hơi lo lắng. Trợ lý Trương nhẹ nhàng gõ cửa phòng tập thể thao, bên trong không có ai trả lời, cậu ta dứt khoát mở cửa đi vào. “Có chuyện gì à?” Hắn thuận miệng hỏi. Trợ lý Trương đột6nhiên do dự, cuộc sống của Mạc Trọng Huy đang trở nên rất có quy luật, cậu ta có nên nhắc đến An Noãn ở trước mặt hắn không. Cuối cùng cậu ta vẫn cắn răng nói ra. “Ngài Mạc, là thế này, cô An đang ở dưới bãi đỗ xe, cô ấy nói ông cụ Thẩm bảo cô ấy mang một thứ đến cho ngài ạ.” Trong nháy mắt, Mạc Trọng Huy ngừng tất cả các động3tác, vẻ mặt vốn đang bình thản bỗng chốc đanh lại. “Ngài Mạc, để tôi bảo cô ấy đi về.” Trợ lý Trường quay người chuẩn bị đi xuống một chuyến xem sao, đột nhiên Mạc Trọng Huy bình tĩnh nói: “Để cô ấy lên.” Trợ lý Trương hơi ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu. An Noãn đang chuẩn bị quay đầu lái xe đi thì chuông điện thoại vang lên, là trợ lý Trương gọi.5Điện thoại kết nối, giọng nói quen thuộc của trợ lý Trương vang lên: “Cô An khoan hãy đi, ngài Mạc nói để cô đi lên.” Cúp điện thoại, An Noãn bảo tài xế đỗ xe vào chỗ. Cô ôm bức tranh xuống xe, lúc này trợ lý Trường đã xuống tới nơi.
Đúng như cậu ta đoán, đúng là cô mang bức tranh có giá ngất ngưởng kia tới. “Cô An, tôi xuống giúp cô cầm đồ, ngài Mạc đang ở phòng trên cùng chờ cô.”
Trương Húc ôm bức tranh và đi cùng An Noãn vào thang máy.
Đến nơi, Trương Húc đi cất bức họa, cậu ta nói với giọng nghiêm túc. “Ngài Mạc vừa mới tập thể dục, người ra khá nhiều mồ hôi nên bây giờ đang tắm rửa, mời cô An ngồi trên ghế sofa chờ một lát.”
Trợ lý Trương đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, An Noãn nghe rõ tiếng nước róc rách truyền đến từ phòng tắm, đầu óc cô vô thức nghĩ miên man. Tiếng nước dừng lại, chẳng bao lâu Mạc Trọng Huy mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình đi ra. An Noãn không dám nhìn vào mặt hắn, cổ đứng dậy khỏi ghế sofa và chỉ tay vào bức tranh kia, cổ nói: “Ông ngoại bảo em đem bức tranh này trả lại cho anh, ông nói nó quá quý giá, ống không thể nhận được.”
Lông mày của Mạc Trọng Huy nhăn lại, hắn cất chất giọng trầm thấp, nói: “Cầm về đi, đồ tôi đã đem tặng sẽ không nhận lại.”
Cũng giống như nỗ lực trong tình cảm của hắn, cho dù có cố gắng thế nào cũng không nhận lại được. An Noãn hơi bực bội nhìn hắn, chỉ mới mấy ngày mà hắn gầy đi trông thấy.
Lòng cô như bị nện mạnh, cô lí nhí nói: “Thật xin lỗi, nó quá quý giá, ông em không thể nhận” An Noãn nói xong, ấy vậy mà lại thấy Mạc Trọng Huy đi tới, cầm bức tranh lên và ném mạnh xuống đất, tiếng kính vỡ vang lên thanh thúy, thủy tinh vỡ tan tành trên mặt đất.
“Mạc Trọng Huy, anh điên rồi à?” An Noãn chạy tới ngăn cản hắn. “Ông ngoại nói bức tranh này giá trị trơn trăm triệu. Mạc Trọng Huy, dù anh có tiền thì cũng không thể làm như thế này được.”
Tuy tấm kính lồng khung ảnh bị vỡ, nhưng may mắn là bức họa vẫn còn nguyên không bị tổn hại. “Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy, anh hãy cất bức tranh đi, giữa chúng ta không cần phải như vậy.” Mạc Trọng Huy đột nhiên cười khẩy, tiếng cười giống như châm chọc, lại như đang tự giễu. An Noãn đứng thẳng người, hít sâu một hơi. “Mạc Trọng Huy, thật sự xin lỗi!” Nói lời xin lỗi bây giờ dường như quá không có thành ý, nhưng ngoài lời này ra cô không biết mình có thể nói cái gì nữa.
“Mạc Trọng Huy, có lẽ trước kia chúng ta không nên dây dưa với nhau, tình yêu của hai chúng ta chỉ gây đến tổn thương cho người khác, chúng ta không có cách nào hạnh phúc được. Tình cảm này làm cho em mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi, yêu mà đau khổ như vậy thì thà chúng ta không yêu, tự mình đi tìm một nửa khác, sống một cuộc sống yên bình thì hơn.”
Dừng lại một chút, An Noãn cúi thấp đầu xuống, cô cất giọng nói khàn khàn. “Sau này anh đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, cũng đừng lại làm tổn thương đến mình, em hi vọng anh có thể hạnh phúc.” Hạnh phúc? Hắn cười tự giễu, ai có thể cho hắn hạnh phúc được? “Mạc Trọng Huy, sau này nếu trong tình huống không cần thiết thì chúng ta cũng đừng gặp lại nhau nữa.”
Nói xong hai chữ cuối cùng, tim An Noãn như bị thứ gì đó đâm mạnh vào.
Cô vừa nhấc chân, còn chưa kịp bước đi thì cổ tay bỗng nhiên bị hắn kéo lại.
65
65
100%
Để bật chế độ hỗ trợ đọc màn hình, nhấn Ctrl+Alt+Z Để tìm hiểu thêm về các phím tắt, nhấn Ctrl+dấu gạch chéo
“Mạc Trọng Huy, còn có việc gì sao?” Giọng cô hơi khẩn
trương. Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm, tiếp theo đó, gáy cô bị bàn tay hắn nắm lấy, hắn cúi người ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ gần như cắn.
An Noãn không có phòng bị, cơ thể bị hắn siết chặt, không thể động
đậy được.
Đầu lưỡi khéo léo của hắn chui vào trong miệng cô, mút điên cuồng. An Noãn hạ quyết tâm tàn nhẫn, dùng sức cắn mạnh xuống, máu tươi lập tức tràn ra trong miệng hai người.
Mạc Trọng Huy bị chọc giận, hắn đẩy cô ngã xuống ghế sofa mềm mại, rồi đè cơ thể to lớn của mình trên người cô, không cho cô bất kì cơ hội phản kháng nào.
“Mạc Trọng Huy, anh điên rồi, em sắp kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, anh còn muốn như thế nào nữa?” Bàn tay hắn trượt vào trong váy cổ nhưng không làm gì tiếp, ánh mắt bị tổn thương nhìn Chuyển đổi hỗ trợ trình đọc màn hình
“Ngài Mạc dạo này đang bận tiến hành một dự án nên không có nhiều thời gian trống.”
“Trợ lý Trương, vậy nhờ anh nhắn hộ, khi nào anh ấy có thời gian rảnh thì gọi điện cho tôi, tôi lại tới.” Trợ lý Trương rất tức giận với An Noãn, nhưng cúp điện thoại xong, cậu ta vẫn quyết định báo cáo chuyện này cho ngài Mạc biết. Mạc Trọng Huy chỉ ở lại bệnh viện một ngày,2đêm ngày thứ hai hắn bỗng tỉnh dậy, làm thủ tục xuất viện. Sau đó hắn về công ty, hắn không dùng công việc làm tê liệt mình, mà vẫn làm việc bình thường, sinh hoạt khỏe mạnh. Phòng bên cạnh là phòng tập thể thao, ngày nào sau khi hoàn thành công việc, Mạc Trọng Huy cũng sẽ tới đó tập luyện. Mấy dự án của công ty vẫn do hắn tự đứng ra làm, còn tự8mình đi xã giao với đối tác, trên bàn rượu, hắn vẫn trò chuyện vui vẻ với người khác. Trợ lý Trương không biết trạng thái này là tốt hay xấu, trong lòng cậu ta cảm thấy hơi lo lắng. Trợ lý Trương nhẹ nhàng gõ cửa phòng tập thể thao, bên trong không có ai trả lời, cậu ta dứt khoát mở cửa đi vào. “Có chuyện gì à?” Hắn thuận miệng hỏi. Trợ lý Trương đột6nhiên do dự, cuộc sống của Mạc Trọng Huy đang trở nên rất có quy luật, cậu ta có nên nhắc đến An Noãn ở trước mặt hắn không. Cuối cùng cậu ta vẫn cắn răng nói ra. “Ngài Mạc, là thế này, cô An đang ở dưới bãi đỗ xe, cô ấy nói ông cụ Thẩm bảo cô ấy mang một thứ đến cho ngài ạ.” Trong nháy mắt, Mạc Trọng Huy ngừng tất cả các động3tác, vẻ mặt vốn đang bình thản bỗng chốc đanh lại. “Ngài Mạc, để tôi bảo cô ấy đi về.” Trợ lý Trường quay người chuẩn bị đi xuống một chuyến xem sao, đột nhiên Mạc Trọng Huy bình tĩnh nói: “Để cô ấy lên.” Trợ lý Trương hơi ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu. An Noãn đang chuẩn bị quay đầu lái xe đi thì chuông điện thoại vang lên, là trợ lý Trương gọi.5Điện thoại kết nối, giọng nói quen thuộc của trợ lý Trương vang lên: “Cô An khoan hãy đi, ngài Mạc nói để cô đi lên.” Cúp điện thoại, An Noãn bảo tài xế đỗ xe vào chỗ. Cô ôm bức tranh xuống xe, lúc này trợ lý Trường đã xuống tới nơi.
Đúng như cậu ta đoán, đúng là cô mang bức tranh có giá ngất ngưởng kia tới. “Cô An, tôi xuống giúp cô cầm đồ, ngài Mạc đang ở phòng trên cùng chờ cô.”
Trương Húc ôm bức tranh và đi cùng An Noãn vào thang máy.
Đến nơi, Trương Húc đi cất bức họa, cậu ta nói với giọng nghiêm túc. “Ngài Mạc vừa mới tập thể dục, người ra khá nhiều mồ hôi nên bây giờ đang tắm rửa, mời cô An ngồi trên ghế sofa chờ một lát.”
Trợ lý Trương đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, An Noãn nghe rõ tiếng nước róc rách truyền đến từ phòng tắm, đầu óc cô vô thức nghĩ miên man. Tiếng nước dừng lại, chẳng bao lâu Mạc Trọng Huy mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình đi ra. An Noãn không dám nhìn vào mặt hắn, cổ đứng dậy khỏi ghế sofa và chỉ tay vào bức tranh kia, cổ nói: “Ông ngoại bảo em đem bức tranh này trả lại cho anh, ông nói nó quá quý giá, ống không thể nhận được.”
Lông mày của Mạc Trọng Huy nhăn lại, hắn cất chất giọng trầm thấp, nói: “Cầm về đi, đồ tôi đã đem tặng sẽ không nhận lại.”
Cũng giống như nỗ lực trong tình cảm của hắn, cho dù có cố gắng thế nào cũng không nhận lại được. An Noãn hơi bực bội nhìn hắn, chỉ mới mấy ngày mà hắn gầy đi trông thấy.
Lòng cô như bị nện mạnh, cô lí nhí nói: “Thật xin lỗi, nó quá quý giá, ông em không thể nhận” An Noãn nói xong, ấy vậy mà lại thấy Mạc Trọng Huy đi tới, cầm bức tranh lên và ném mạnh xuống đất, tiếng kính vỡ vang lên thanh thúy, thủy tinh vỡ tan tành trên mặt đất.
“Mạc Trọng Huy, anh điên rồi à?” An Noãn chạy tới ngăn cản hắn. “Ông ngoại nói bức tranh này giá trị trơn trăm triệu. Mạc Trọng Huy, dù anh có tiền thì cũng không thể làm như thế này được.”
Tuy tấm kính lồng khung ảnh bị vỡ, nhưng may mắn là bức họa vẫn còn nguyên không bị tổn hại. “Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy, anh hãy cất bức tranh đi, giữa chúng ta không cần phải như vậy.” Mạc Trọng Huy đột nhiên cười khẩy, tiếng cười giống như châm chọc, lại như đang tự giễu. An Noãn đứng thẳng người, hít sâu một hơi. “Mạc Trọng Huy, thật sự xin lỗi!” Nói lời xin lỗi bây giờ dường như quá không có thành ý, nhưng ngoài lời này ra cô không biết mình có thể nói cái gì nữa.
“Mạc Trọng Huy, có lẽ trước kia chúng ta không nên dây dưa với nhau, tình yêu của hai chúng ta chỉ gây đến tổn thương cho người khác, chúng ta không có cách nào hạnh phúc được. Tình cảm này làm cho em mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi, yêu mà đau khổ như vậy thì thà chúng ta không yêu, tự mình đi tìm một nửa khác, sống một cuộc sống yên bình thì hơn.”
Dừng lại một chút, An Noãn cúi thấp đầu xuống, cô cất giọng nói khàn khàn. “Sau này anh đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, cũng đừng lại làm tổn thương đến mình, em hi vọng anh có thể hạnh phúc.” Hạnh phúc? Hắn cười tự giễu, ai có thể cho hắn hạnh phúc được? “Mạc Trọng Huy, sau này nếu trong tình huống không cần thiết thì chúng ta cũng đừng gặp lại nhau nữa.”
Nói xong hai chữ cuối cùng, tim An Noãn như bị thứ gì đó đâm mạnh vào.
Cô vừa nhấc chân, còn chưa kịp bước đi thì cổ tay bỗng nhiên bị hắn kéo lại.
65
65
100%
Để bật chế độ hỗ trợ đọc màn hình, nhấn Ctrl+Alt+Z Để tìm hiểu thêm về các phím tắt, nhấn Ctrl+dấu gạch chéo
“Mạc Trọng Huy, còn có việc gì sao?” Giọng cô hơi khẩn
trương. Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm, tiếp theo đó, gáy cô bị bàn tay hắn nắm lấy, hắn cúi người ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ gần như cắn.
An Noãn không có phòng bị, cơ thể bị hắn siết chặt, không thể động
đậy được.
Đầu lưỡi khéo léo của hắn chui vào trong miệng cô, mút điên cuồng. An Noãn hạ quyết tâm tàn nhẫn, dùng sức cắn mạnh xuống, máu tươi lập tức tràn ra trong miệng hai người.
Mạc Trọng Huy bị chọc giận, hắn đẩy cô ngã xuống ghế sofa mềm mại, rồi đè cơ thể to lớn của mình trên người cô, không cho cô bất kì cơ hội phản kháng nào.
“Mạc Trọng Huy, anh điên rồi, em sắp kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, anh còn muốn như thế nào nữa?” Bàn tay hắn trượt vào trong váy cổ nhưng không làm gì tiếp, ánh mắt bị tổn thương nhìn Chuyển đổi hỗ trợ trình đọc màn hình