Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-345.txt
Chương 345: Đừng để tên đó đụng vào em, tôi thực sự sẽ giết người đấy (2)
Bấy giờ ông cụ mới nhìn thấy An Noãn, bèn cười cất tiếng gọi: “Cháu gái, tới đây, chắc đói bụng rồi hả, chúng ta đi ăn sáng.”
Tảo Tảo rất hiểu chuyện, thằng bé lễ phép chào hỏi mọi người. Thẩm Diệc Minh không có phản ứng gì, nhưng2những người khác lại rất thích thằng bé, dù gì nó cũng là một đứa trẻ đáng yêu như thế cơ mà.
Trong lúc ăn sáng, Thẩm Thần Bằng vẫn luôn trừng mắt với cô, như muốn dùng mắt đục ra hai cái lỗ ở trên người cô vậy. An8Noãn giả vờ như không nhìn thấy, cô chỉ lo cho Tảo Tảo ăn sáng. Ăn xong, ông cụ Thẩm nói với An Noãn: “Cháu gái, vào thư phòng của ông đi, ông ngoại có chuyện muốn nói với cháu.”
An Noãn giao Tảo Tảo cho bác gái, sau đó6theo ông cụ đi đến thư phòng.
An Noãn rất ít khi đến phòng đọc sách của ông cụ Thẩm, mà chính ông cụ cũng rất ít khi tới. Cô vừa vào đã chú ý tới một bức tranh trừu tượng treo ở trên tường, trước kia ở đây không3có bức tranh này.
“Bức tranh này là do Huy mang đến đây cầu hôn cách đây mấy ngày, là bức tranh gốc của danh họa Picasso mà thằng bé đã mua được ở Mỹ, giá trị hơn trăm triệu.” An Noãn nghe con số này mà không kìm được5kinh ngạc. “Lúc ấy ông đã nói với thằng bé thế này: nếu như hai cháu có thể thành công đến được với nhau, ông sẽ nhận cái lễ cầu hôn này, nếu như cuối cùng các cháu không thể thì ông sẽ trả lại bức tranh này cho nó.”
An Noãn cúi thấp đầu. “Hôm nay ông ngoại gọi cháu đến đây là vì muốn cháu đem bức họa này đi trả cho thằng bé.”
An Noãn ngẩng phắt đầu lên. “Ông ngoại, sao ông lại bảo cháu đi, ông bảo cho người khác đi được không ạ?”
“Không được, bức tranh này quý báu như vậy, sao ông có thể tùy tiện giao cho người khác làm được, nhất định phải do cháu tự mình đi trả. Giữa cháu và Huy cũng nên có cái kết thúc, cháu hãy nói rõ ràng với thằng bé, tuổi của thằng bé cũng không còn nhỏ nữa, không thể tiếp tục để nó lỡ dở.”
“Cháu biết.” Ông cụ Thẩm cầm tay cô thật chặt, khuyên bảo. “Cháu gái, ông ngoại biết cháu rất khó khăn khi phải làm ra quyết định này, nhưng mà cháu đã lựa chọn thì phải kiên định không được thay đổi, nếu không thì ai cũng sẽ bị tổn thương.
Ông cụ Thẩm kéo cô vào lòng, ôm cô.
“Thật ra ông ngoại đã biết từ sớm rằng cháu và Huy không có khả năng đi đến cuối cùng. Nhà họ Mạc và họ Thẩm quan hệ gần với nhau như vậy là nhờ sự thân thiết của ông và ông Mạc, nhưng bác hai cháu lại bất hòa với ba và bác cả của Huy. Trong lòng ông vẫn nghĩ, nếu hai đứa thích nhau, ông có thể đứng ra làm chủ cho hai đứa, nhưng chờ sau khi ông chết đi, hai đứa khó mà ở bên nhau được nữa. Giới chính trị rất phức tạp, cháu không hiểu được đâu.”
Nói đến đây, ông cụ Thẩm thở dài. “Nếu mấy đứa đã thế này thì ông ngoại cũng không miễn cưỡng nữa. Chỉ hi vọng sau này cháu không hối hận.”
Mạc Bình Sơn vừa gọi điện thoại, Lý Hân Như lập tức bay từ Hồng Kông đến Bắc Kinh. Vào bệnh viện nhìn thấy Mạc Trọng Huy, tim cô như bị bóp nghẹt, đau đớn, sự căm hận với An Noãn càng tăng lên mãnh liệt.
Ông trời thật không công bằng, cô yêu hắn như vậy mà hắn lại yêu tha thiết người khác. Nhìn hắn bị tổn thương vì người phụ nữ khác, cô lại đau lòng vì hắn.
“Hân Như, sao cháu cũng tới đây?” Đường Tỉnh Vi ở trong phòng bệnh chăm sóc cho Mạc Trọng Huy suốt cả đêm, cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa mở miệng nói câu nào, cũng không ăn một hạt cơm, uống một ngụm nước nào. Cứ nằm trên giường ngây người, hai mắt vô hồn nhìn trần nhà.
“Bác Đường, bác Mạc gọi điện thoại cho cháu nói Huy bị nhập viện, cháu lập tức chạy từ Hồng Kông đến đây đấy ạ.”
Đường Tĩnh Vị nhìn trên trán Lý Hân Như rịn đầy mồ hôi, trong lòng bà thẩm thở dài, nhẹ nhàng nói một câu: “Hân Như, cảm ơn cháu đã có lòng.”
Trong lòng Đường Tĩnh Vi rất khổ sở, vì sao tình yêu không thể là thứ đơn giản, nếu con trai của bà yêu bất cứ đứa con gái nào khác cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay. Nếu nó thích cô gái xinh đẹp trước mắt này thì tốt biết bao, nó sẽ ít bị tổn thương hơn. Lý Hân Như có thể giúp nó trong sự nghiệp, mà quan trọng nhất là cô gái này còn yêu nó, sẽ không đành lòng để nó bị tổn thương.
Nhưng trên thế giới này có quá nhiều điều không phải muốn là được.
“Bác gái, chắc bác đã ở đây chăm sóc Huy cả đêm rồi, bác cứ về nghỉ ngơi đi ạ, để cháu ở lại chăm sóc anh ấy cho.”
Đường Tĩnh Vi ngẫm thấy cũng nên cho hai đứa cơ hội, thế là bà khẽ gật đầu. “Cũng tốt, có cháu chăm sóc cho Huy, bác gái cũng có thể yên tâm.” Đường Tĩnh vi cố ý bảo trợ lý Trường đưa bà về, cho Lý Hân Như có cơ hội được ở riêng một mình với Mạc Trọng Huy. Trợ lý Trương hơi chần chừ, nhưng cậu ta không dám vi phạm lời của Đường Tĩnh Vi. Cậu ta nhìn qua người đang nằm trên giường bệnh, nhưng người kia vẫn tỏ vẻ thờ ơ, như thể linh hồn đã không còn ở trong cơ thể. Sau khi Đường Tĩnh Vi và Trương Húc đi rồi, Lý Hân Như thận trọng đi đến bên giường bệnh rồi ngồi xuống. Cô dịu dàng hỏi: “Anh có muốn ăn chút gì không?” Người trên giường bệnh không để ý đến cô.
“Hay là em lấy nước cho anh?”
Hắn vẫn không đáp lại.
Cô hơi tức giận, không nhịn được gào lên, “Mạc Trọng Huy, anh nhu nhược như thế này cho ai nhìn? Chị ta có biết anh vì chị ta mà phải nằm ở chỗ này không? Chị ta đã không cần anh nữa, cho dù anh giày vò mình như thế nào, chị ta cũng không cần anh nữa. Nếu anh là đàn ông thì phải sống thật tốt, thật kiêu ngạo, thật hạnh phúc cho chị ta nhìn chứ, để cho chị ta biết mất đi anh là tổn thất của chị ta. Mạc Trọng Huy, cho dù anh không chọn em cũng không sao, em chỉ hi vọng anh sống tốt, thật sự đấy, em chỉ cần được thấy anh sống tốt là đủ. Nhưng bây giờ anh như thế này làm trong lòng em rất khó chịu, em thậm chí còn nghĩ muốn chịu đau thay anh nữa.”
Lý Hân Như vừa nói vừa quệt mắt. “Mạc Trọng Huy, vì một đứa con gái mà thành ra thế này thật không đáng, xin anh hãy tỉnh táo lại, biết tự quý trọng mình hơn đi!”
Liên tục mấy ngày nay An Noãn gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, muốn hỏi hắn xem hôm nào rảnh để cô đem bức tranh trả lại cho hắn, nhưng Mạc Trọng Huy vẫn mãi không nhận điện thoại của cô, cô gọi cho trợ lý Trương cũng không tiếp máy. Ông cụ Thẩm ngày nào cũng thúc giục cô, An Noãn chỉ còn cách mạng bức họa đến thẳng Shine, ngoài nơi này, cô thực sự không nghĩ ra được Mạc Trọng Huy sẽ ở nơi nào khác, coi như cô đi thử vận may. Cô bảo tài xế lái xe xuống tầng hầm, quả đúng như cô nghĩ, dưới hầm cô nhìn thấy chiếc Bentley của Mạc Trọng Huy. Dường như Mạc Trọng Huy rất chung thủy với chiếc xe này, hắn khác với những kẻ có tiền khác, hôm nay mua Ferrari, ngày mai đổi Porsche, như phụ nữ thay quần áo vậy, đổi nguyên một tuần không đụng hàng. Từ lúc còn ở Giang Thành, hắn vẫn luôn đi chiếc Bentley này.
An Noãn thử gọi điện lại cho Mạc Trọng Huy, hắn vẫn không nghe máy. Cô ôm tia hi vọng cuối cùng gọi cho trợ lý Trương, vậy mà lúc này điện thoại lại thông. Giọng nói của trợ lý Trương vô cùng lạnh lùng. “Xin hỏi cô có chuyện gì không?” Nghe rất có khoảng cách. An Noãn nói: “Ông ngoại tôi bảo tôi đưa đổ đến cho Mạc Trọng Huy, bây giờ tôi đang ở dưới bãi đỗ xe của Shine, xin giúp tôi hỏi anh ấy xem lúc nào anh ấy có thời gian gặp tôi.”
Bấy giờ ông cụ mới nhìn thấy An Noãn, bèn cười cất tiếng gọi: “Cháu gái, tới đây, chắc đói bụng rồi hả, chúng ta đi ăn sáng.”
Tảo Tảo rất hiểu chuyện, thằng bé lễ phép chào hỏi mọi người. Thẩm Diệc Minh không có phản ứng gì, nhưng2những người khác lại rất thích thằng bé, dù gì nó cũng là một đứa trẻ đáng yêu như thế cơ mà.
Trong lúc ăn sáng, Thẩm Thần Bằng vẫn luôn trừng mắt với cô, như muốn dùng mắt đục ra hai cái lỗ ở trên người cô vậy. An8Noãn giả vờ như không nhìn thấy, cô chỉ lo cho Tảo Tảo ăn sáng. Ăn xong, ông cụ Thẩm nói với An Noãn: “Cháu gái, vào thư phòng của ông đi, ông ngoại có chuyện muốn nói với cháu.”
An Noãn giao Tảo Tảo cho bác gái, sau đó6theo ông cụ đi đến thư phòng.
An Noãn rất ít khi đến phòng đọc sách của ông cụ Thẩm, mà chính ông cụ cũng rất ít khi tới. Cô vừa vào đã chú ý tới một bức tranh trừu tượng treo ở trên tường, trước kia ở đây không3có bức tranh này.
“Bức tranh này là do Huy mang đến đây cầu hôn cách đây mấy ngày, là bức tranh gốc của danh họa Picasso mà thằng bé đã mua được ở Mỹ, giá trị hơn trăm triệu.” An Noãn nghe con số này mà không kìm được5kinh ngạc. “Lúc ấy ông đã nói với thằng bé thế này: nếu như hai cháu có thể thành công đến được với nhau, ông sẽ nhận cái lễ cầu hôn này, nếu như cuối cùng các cháu không thể thì ông sẽ trả lại bức tranh này cho nó.”
An Noãn cúi thấp đầu. “Hôm nay ông ngoại gọi cháu đến đây là vì muốn cháu đem bức họa này đi trả cho thằng bé.”
An Noãn ngẩng phắt đầu lên. “Ông ngoại, sao ông lại bảo cháu đi, ông bảo cho người khác đi được không ạ?”
“Không được, bức tranh này quý báu như vậy, sao ông có thể tùy tiện giao cho người khác làm được, nhất định phải do cháu tự mình đi trả. Giữa cháu và Huy cũng nên có cái kết thúc, cháu hãy nói rõ ràng với thằng bé, tuổi của thằng bé cũng không còn nhỏ nữa, không thể tiếp tục để nó lỡ dở.”
“Cháu biết.” Ông cụ Thẩm cầm tay cô thật chặt, khuyên bảo. “Cháu gái, ông ngoại biết cháu rất khó khăn khi phải làm ra quyết định này, nhưng mà cháu đã lựa chọn thì phải kiên định không được thay đổi, nếu không thì ai cũng sẽ bị tổn thương.
Ông cụ Thẩm kéo cô vào lòng, ôm cô.
“Thật ra ông ngoại đã biết từ sớm rằng cháu và Huy không có khả năng đi đến cuối cùng. Nhà họ Mạc và họ Thẩm quan hệ gần với nhau như vậy là nhờ sự thân thiết của ông và ông Mạc, nhưng bác hai cháu lại bất hòa với ba và bác cả của Huy. Trong lòng ông vẫn nghĩ, nếu hai đứa thích nhau, ông có thể đứng ra làm chủ cho hai đứa, nhưng chờ sau khi ông chết đi, hai đứa khó mà ở bên nhau được nữa. Giới chính trị rất phức tạp, cháu không hiểu được đâu.”
Nói đến đây, ông cụ Thẩm thở dài. “Nếu mấy đứa đã thế này thì ông ngoại cũng không miễn cưỡng nữa. Chỉ hi vọng sau này cháu không hối hận.”
Mạc Bình Sơn vừa gọi điện thoại, Lý Hân Như lập tức bay từ Hồng Kông đến Bắc Kinh. Vào bệnh viện nhìn thấy Mạc Trọng Huy, tim cô như bị bóp nghẹt, đau đớn, sự căm hận với An Noãn càng tăng lên mãnh liệt.
Ông trời thật không công bằng, cô yêu hắn như vậy mà hắn lại yêu tha thiết người khác. Nhìn hắn bị tổn thương vì người phụ nữ khác, cô lại đau lòng vì hắn.
“Hân Như, sao cháu cũng tới đây?” Đường Tỉnh Vi ở trong phòng bệnh chăm sóc cho Mạc Trọng Huy suốt cả đêm, cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa mở miệng nói câu nào, cũng không ăn một hạt cơm, uống một ngụm nước nào. Cứ nằm trên giường ngây người, hai mắt vô hồn nhìn trần nhà.
“Bác Đường, bác Mạc gọi điện thoại cho cháu nói Huy bị nhập viện, cháu lập tức chạy từ Hồng Kông đến đây đấy ạ.”
Đường Tĩnh Vị nhìn trên trán Lý Hân Như rịn đầy mồ hôi, trong lòng bà thẩm thở dài, nhẹ nhàng nói một câu: “Hân Như, cảm ơn cháu đã có lòng.”
Trong lòng Đường Tĩnh Vi rất khổ sở, vì sao tình yêu không thể là thứ đơn giản, nếu con trai của bà yêu bất cứ đứa con gái nào khác cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay. Nếu nó thích cô gái xinh đẹp trước mắt này thì tốt biết bao, nó sẽ ít bị tổn thương hơn. Lý Hân Như có thể giúp nó trong sự nghiệp, mà quan trọng nhất là cô gái này còn yêu nó, sẽ không đành lòng để nó bị tổn thương.
Nhưng trên thế giới này có quá nhiều điều không phải muốn là được.
“Bác gái, chắc bác đã ở đây chăm sóc Huy cả đêm rồi, bác cứ về nghỉ ngơi đi ạ, để cháu ở lại chăm sóc anh ấy cho.”
Đường Tĩnh Vi ngẫm thấy cũng nên cho hai đứa cơ hội, thế là bà khẽ gật đầu. “Cũng tốt, có cháu chăm sóc cho Huy, bác gái cũng có thể yên tâm.” Đường Tĩnh vi cố ý bảo trợ lý Trường đưa bà về, cho Lý Hân Như có cơ hội được ở riêng một mình với Mạc Trọng Huy. Trợ lý Trương hơi chần chừ, nhưng cậu ta không dám vi phạm lời của Đường Tĩnh Vi. Cậu ta nhìn qua người đang nằm trên giường bệnh, nhưng người kia vẫn tỏ vẻ thờ ơ, như thể linh hồn đã không còn ở trong cơ thể. Sau khi Đường Tĩnh Vi và Trương Húc đi rồi, Lý Hân Như thận trọng đi đến bên giường bệnh rồi ngồi xuống. Cô dịu dàng hỏi: “Anh có muốn ăn chút gì không?” Người trên giường bệnh không để ý đến cô.
“Hay là em lấy nước cho anh?”
Hắn vẫn không đáp lại.
Cô hơi tức giận, không nhịn được gào lên, “Mạc Trọng Huy, anh nhu nhược như thế này cho ai nhìn? Chị ta có biết anh vì chị ta mà phải nằm ở chỗ này không? Chị ta đã không cần anh nữa, cho dù anh giày vò mình như thế nào, chị ta cũng không cần anh nữa. Nếu anh là đàn ông thì phải sống thật tốt, thật kiêu ngạo, thật hạnh phúc cho chị ta nhìn chứ, để cho chị ta biết mất đi anh là tổn thất của chị ta. Mạc Trọng Huy, cho dù anh không chọn em cũng không sao, em chỉ hi vọng anh sống tốt, thật sự đấy, em chỉ cần được thấy anh sống tốt là đủ. Nhưng bây giờ anh như thế này làm trong lòng em rất khó chịu, em thậm chí còn nghĩ muốn chịu đau thay anh nữa.”
Lý Hân Như vừa nói vừa quệt mắt. “Mạc Trọng Huy, vì một đứa con gái mà thành ra thế này thật không đáng, xin anh hãy tỉnh táo lại, biết tự quý trọng mình hơn đi!”
Liên tục mấy ngày nay An Noãn gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, muốn hỏi hắn xem hôm nào rảnh để cô đem bức tranh trả lại cho hắn, nhưng Mạc Trọng Huy vẫn mãi không nhận điện thoại của cô, cô gọi cho trợ lý Trương cũng không tiếp máy. Ông cụ Thẩm ngày nào cũng thúc giục cô, An Noãn chỉ còn cách mạng bức họa đến thẳng Shine, ngoài nơi này, cô thực sự không nghĩ ra được Mạc Trọng Huy sẽ ở nơi nào khác, coi như cô đi thử vận may. Cô bảo tài xế lái xe xuống tầng hầm, quả đúng như cô nghĩ, dưới hầm cô nhìn thấy chiếc Bentley của Mạc Trọng Huy. Dường như Mạc Trọng Huy rất chung thủy với chiếc xe này, hắn khác với những kẻ có tiền khác, hôm nay mua Ferrari, ngày mai đổi Porsche, như phụ nữ thay quần áo vậy, đổi nguyên một tuần không đụng hàng. Từ lúc còn ở Giang Thành, hắn vẫn luôn đi chiếc Bentley này.
An Noãn thử gọi điện lại cho Mạc Trọng Huy, hắn vẫn không nghe máy. Cô ôm tia hi vọng cuối cùng gọi cho trợ lý Trương, vậy mà lúc này điện thoại lại thông. Giọng nói của trợ lý Trương vô cùng lạnh lùng. “Xin hỏi cô có chuyện gì không?” Nghe rất có khoảng cách. An Noãn nói: “Ông ngoại tôi bảo tôi đưa đổ đến cho Mạc Trọng Huy, bây giờ tôi đang ở dưới bãi đỗ xe của Shine, xin giúp tôi hỏi anh ấy xem lúc nào anh ấy có thời gian gặp tôi.”