Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-315.txt
Chương 315: TỐI NAY ANH SẼ KHÔNG BUÔNG TAY NỮA (2)
Con tim hắn không hề báo trước mà thắt lại.
Hắn bước từng bước về phía cô, bước chân nặng trịch. Bóng dáng cao lớn che lấp trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên, nước mắt dưới ánh trăng lại càng trong suốt một cách dị thường.
Hắn kéo cô dậy khỏi ghế, ôm chặt vào lòng. Hiếm2lắm mới thấy cô không phản kháng lại, âm thanh nghẹn ngào truyền ra từ ngực hắn, “Tôi ngưỡng mộ những đôi tình nhân bình thường, những cặp vợ chồng bình dị, tôi ngưỡng mộ vì họ có thể lớn tiếng nói ra tiếng yêu, tôi ngưỡng mộ vì họ có thể yêu thương nhau mà8không cần phải lo lắng gì.”. Giọng nói ôn tồn của hắn vang lên trên đầu cô, “Chúng ta cũng có thể, anh yêu em, An Noãn, anh yêu em.” “Nhưng ba tôi không thể quay về được nữa rồi, con của chúng ta cũng không kịp đến với thế giới xinh đẹp này.”
“Đã qua cả6rồi, An Noãn, mọi chuyện đều đã qua hết rồi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?”
Nước mắt cô thấm ướt áo sơ mi của hắn. Bắt đầu lại từ đầu là cụm từ tốt đẹp đến mấy, nhưng dù có ở bên nhau, trái tim vẫn cảm thấy trống rỗng khôn nguôi.3Sau khi rời khỏi khu vực cầu hôn, An Noãn lại quay về dáng vẻ lạnh nhạt trước kia. Chỉ có hai mắt cô là vẫn đỏ lên, điều này nhắc nhở hắn mọi thứ vừa rồi là sự thật, cô đang buồn vì mình. Ăn tối xong, Mạc Trọng Huy đưa cô về, lúc ngồi5trên xe, An Noãn chỉ hờ hững liếc ra ngoài cửa sổ, khẽ nói một câu, “Tôi đã nói với người nhà tối nay không về rồi, anh đưa tôi tới khách sạn gần nhất đi.” Mạc Trọng Huy ngẩn ra, từ góc nhìn của hắn có thể thấy rõ được dấu vết trên cổ cô. Hắn siết chặt vô lăng, ngón tay trắng bệch. Mạc Trọng Huy khởi động xe rồi phóng nhanh trên đường. An Noãn không hiểu sao hắn lại lái xe nhanh như vậy, nhưng cô cũng chẳng có tâm trạng để hỏi. Khi xe đỗ dưới hầm để xe của Shine, An Noãn mới hoàn toàn tỉnh táo lại. “Tại sao lại tới đây, đưa tôi tới khách sạn.” An Noãn ngồi lì trên xe không chịu xuống.
Mạc Trọng Huy mở cửa, bắt cô phải xuống xe. Cô không biết tại sao hắn lại nổi giận, cô bị hắn nửa đẩy nửa ôm vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
“Mạc Trọng Huy, anh buông tôi ra, tôi tự đi được.”
Hắn không để ý đến cô, trên gương mặt lạnh tanh không có một chút ý cười nào. Vào căn phòng riêng nằm ở cuối hành lang, Mạc Trọng Huy kéo thẳng cố vào nhà tắm, chỉ bỏ lại một câu “tắm cho sạch sẽ” rồi quay người đi ra ngoài. An Noãn đứng trước gương, bản thân trong gương hơi chật vật, cổ áo vốn dựng thẳng không biết đã bị đổ xuống từ lúc nào, để lộ ra dấu vết rõ ràng trên cổ, thì ra Mạc Trọng Huy vừa mới rồi nổi giận là vì cái này. Cô khẽ lắc đầu, đứng dưới vòi sen. Độ ẩm của vòi sen vĩnh viễn không thể xóa bỏ sự trống rỗng và băn khoăn trong lòng cô, những dấu vết rửa không sạch được này như con dấu và nỗi đau ở tận sâu trong cõi lòng cổ. Cô không dám tắm quá lâu vì sợ Mạc Trọng Huy sẽ đột ngột xông vào, lúc này cô đã lau khô người và mặc chiếc áo choàng tắm sạch sẽ. Ra khỏi nhà tắm, cô thấy Mạc Trọng Huy đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa ngoài phòng khách, lắc lắc cái ly chân cao, rượu vang va đập vào ly thủy tinh, hắn khống chế lực rất tốt, không hề để rượu sánh ra ngoài,
An Noãn hắng giọng, khẽ nói: “Anh có nhiều phòng ở đây, tối nay cho tôi mượn một phòng, sáng mai tôi sẽ đi, được chứ?”
Mạc Trọng Huy ngẩng lên nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm của hắn xen lẫn loại dục vọng nào đó.
An Noãn thót tim, ngay một giây sau Mạc Trọng Huy đã đập vỡ chiếc ly xuống sàn gỗ, thủy tinh vỡ bắn khắp sàn, rượu cũng lênh láng. “Mạc Trọng Huy.” Cô khẽ gọi. Hắn đi đến trước mặt cô, tóm lấy cổ tay rồi kéo cô đi về phía giường. “Mạc Trọng Huy, anh làm gì vậy?” Cô khó chịu, cau chặt mày. Hắn đẩy cô ngã xuống giường, hừ lạnh, “An Noãn, anh sẽ không cho em cơ hội để em lùi bước nữa, anh sẽ không cho em cơ hội để em trở về bên Lâm Dịch Xuyên đâu.”
An Noãn vùng vằng ngồi dậy, Mạc Trọng Huy đã cởi áo mình ra, phủ lên người cô.
“Sự ra đi của ba em, anh sẽ dùng thời gian cả đời này của mình để bù đắp.”
Hắn cởi thắt lưng của cô khiến cô nhanh chóng lõa lồ nằm trước mặt hắn. “Mạc Trọng Huy, anh làm như vậy, tôi sẽ hận anh.” Hắn không kịp ngắm nghía cơ thể xinh đẹp của cô, cũng không kịp nghĩ tới lời cô nói, đập vào mắt là những dấu vết trên vai cô, nó hiển hiện rất rõ, chắc chắn là mới không bao lâu. Hắn cắn môi, tức giận gầm lên, “Tại sao lại để hắn chạm vào em?”
Hắn thấy may vì những nơi khác của cô không có những dấu vết giống như vậy.
“Mạc Trọng Huy, anh đè thể này tôi không thở được, anh xuống trước đã rồi có gì chúng ta từ từ nói.” “Không kịp nữa rồi, tối nay anh sẽ không buông tay nữa đâu.”
An Noãn tóm chặt lấy tóc hắn, Mạc Trọng Huy lại tóm cả hai tay cô ép lên đầu, khiến cô không thể nhúc nhích được.
Hắn hôn cổ, hôn vai cô như muốn xóa đi vết tích Lâm Dịch Xuyên để lại, còn khẽ mút mát những nơi khác nữa. “Mạc Trọng Huy, anh mà cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ giết anh.” Hắn vừa hôn cô, vừa mơ hồ nói: “An Noãn, chúng ta đừng trốn tránh thêm nữa, anh sẽ không nhường em cho bất cứ ai khác đâu, anh sẽ không để em phải đau lòng, chúng ta sinh một đứa con, anh nhất định sẽ bảo vệ hai mẹ con thật tốt.”
“Mạc Trọng Huy, tôi sẽ không sinh con cho anh nữa đâu, tôi sẽ không để bi kịch tái diễn. Tôi yêu anh, nhưng tôi không thể...” Nụ hôn của hắn lại quay trở về bờ môi hồng của cô, chặn không cho cô nói lời tiếp theo.
“An Noãn, có câu này của em là đủ rồi, những điều khác xin em đừng nói ra có được không?”
Hắn dịch chuyển dần xuống ngực cô, An Noãn bị trêu đùa khiến cả cơ thể trở nên rất khó chịu. Cố gắng sức vùng ra khỏi sự trói buộc của hắn, hai tay đấm mạnh lên lưng hắn, gào lên: “Mạc Trọng Huy, anh không thể làm như thế với tôi.”
Cô vừa dứt lời, hắn liền tiến thẳng vào cơ thể cô.
An Noãn hít sâu một hơi, đau đến mức mặt mày nhăn nhó.
Lần đó say rượu nên cô hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì, nhưng giờ phút này đây, cô có thể cảm nhận rõ ràng vật thể to lớn của hắn.
Không ngờ sau bao năm, hắn vẫn có thể nhớ được cảm giác của cô.
An Noãn khóc thành tiếng, một phần vì cơ thể khó chịu, một phần vì tâm trạng buồn rầu, móng tay dài cào lên lưng hắn đến mức chảy máu. “Mạc Trọng Huy, anh không bằng cầm thú.”. Cô vừa khóc vừa chửi, nhưng vẫn không quên cào hắn. Mạc Trọng Huy xót xa hôn lên giọt nước mắt của cô, giọng nói quyến rũ vang lên, “Bảo bối, anh yêu em, anh rất yêu, rất yêu, rất yêu em.” Khi mọi thứ bình thường trở lại, đầu hôn tươi đẹp đã phủ khắp làn da trắng nõn của cô, trên người Mạc Trọng Huy cũng đầy vết cào bật máu. Hắn không dám tiến sâu vì sợ sẽ làm cô đau, thậm chí vẫn chưa thể phát tiết hết dục vọng của mình.
Con tim hắn không hề báo trước mà thắt lại.
Hắn bước từng bước về phía cô, bước chân nặng trịch. Bóng dáng cao lớn che lấp trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên, nước mắt dưới ánh trăng lại càng trong suốt một cách dị thường.
Hắn kéo cô dậy khỏi ghế, ôm chặt vào lòng. Hiếm2lắm mới thấy cô không phản kháng lại, âm thanh nghẹn ngào truyền ra từ ngực hắn, “Tôi ngưỡng mộ những đôi tình nhân bình thường, những cặp vợ chồng bình dị, tôi ngưỡng mộ vì họ có thể lớn tiếng nói ra tiếng yêu, tôi ngưỡng mộ vì họ có thể yêu thương nhau mà8không cần phải lo lắng gì.”. Giọng nói ôn tồn của hắn vang lên trên đầu cô, “Chúng ta cũng có thể, anh yêu em, An Noãn, anh yêu em.” “Nhưng ba tôi không thể quay về được nữa rồi, con của chúng ta cũng không kịp đến với thế giới xinh đẹp này.”
“Đã qua cả6rồi, An Noãn, mọi chuyện đều đã qua hết rồi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?”
Nước mắt cô thấm ướt áo sơ mi của hắn. Bắt đầu lại từ đầu là cụm từ tốt đẹp đến mấy, nhưng dù có ở bên nhau, trái tim vẫn cảm thấy trống rỗng khôn nguôi.3Sau khi rời khỏi khu vực cầu hôn, An Noãn lại quay về dáng vẻ lạnh nhạt trước kia. Chỉ có hai mắt cô là vẫn đỏ lên, điều này nhắc nhở hắn mọi thứ vừa rồi là sự thật, cô đang buồn vì mình. Ăn tối xong, Mạc Trọng Huy đưa cô về, lúc ngồi5trên xe, An Noãn chỉ hờ hững liếc ra ngoài cửa sổ, khẽ nói một câu, “Tôi đã nói với người nhà tối nay không về rồi, anh đưa tôi tới khách sạn gần nhất đi.” Mạc Trọng Huy ngẩn ra, từ góc nhìn của hắn có thể thấy rõ được dấu vết trên cổ cô. Hắn siết chặt vô lăng, ngón tay trắng bệch. Mạc Trọng Huy khởi động xe rồi phóng nhanh trên đường. An Noãn không hiểu sao hắn lại lái xe nhanh như vậy, nhưng cô cũng chẳng có tâm trạng để hỏi. Khi xe đỗ dưới hầm để xe của Shine, An Noãn mới hoàn toàn tỉnh táo lại. “Tại sao lại tới đây, đưa tôi tới khách sạn.” An Noãn ngồi lì trên xe không chịu xuống.
Mạc Trọng Huy mở cửa, bắt cô phải xuống xe. Cô không biết tại sao hắn lại nổi giận, cô bị hắn nửa đẩy nửa ôm vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
“Mạc Trọng Huy, anh buông tôi ra, tôi tự đi được.”
Hắn không để ý đến cô, trên gương mặt lạnh tanh không có một chút ý cười nào. Vào căn phòng riêng nằm ở cuối hành lang, Mạc Trọng Huy kéo thẳng cố vào nhà tắm, chỉ bỏ lại một câu “tắm cho sạch sẽ” rồi quay người đi ra ngoài. An Noãn đứng trước gương, bản thân trong gương hơi chật vật, cổ áo vốn dựng thẳng không biết đã bị đổ xuống từ lúc nào, để lộ ra dấu vết rõ ràng trên cổ, thì ra Mạc Trọng Huy vừa mới rồi nổi giận là vì cái này. Cô khẽ lắc đầu, đứng dưới vòi sen. Độ ẩm của vòi sen vĩnh viễn không thể xóa bỏ sự trống rỗng và băn khoăn trong lòng cô, những dấu vết rửa không sạch được này như con dấu và nỗi đau ở tận sâu trong cõi lòng cổ. Cô không dám tắm quá lâu vì sợ Mạc Trọng Huy sẽ đột ngột xông vào, lúc này cô đã lau khô người và mặc chiếc áo choàng tắm sạch sẽ. Ra khỏi nhà tắm, cô thấy Mạc Trọng Huy đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa ngoài phòng khách, lắc lắc cái ly chân cao, rượu vang va đập vào ly thủy tinh, hắn khống chế lực rất tốt, không hề để rượu sánh ra ngoài,
An Noãn hắng giọng, khẽ nói: “Anh có nhiều phòng ở đây, tối nay cho tôi mượn một phòng, sáng mai tôi sẽ đi, được chứ?”
Mạc Trọng Huy ngẩng lên nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm của hắn xen lẫn loại dục vọng nào đó.
An Noãn thót tim, ngay một giây sau Mạc Trọng Huy đã đập vỡ chiếc ly xuống sàn gỗ, thủy tinh vỡ bắn khắp sàn, rượu cũng lênh láng. “Mạc Trọng Huy.” Cô khẽ gọi. Hắn đi đến trước mặt cô, tóm lấy cổ tay rồi kéo cô đi về phía giường. “Mạc Trọng Huy, anh làm gì vậy?” Cô khó chịu, cau chặt mày. Hắn đẩy cô ngã xuống giường, hừ lạnh, “An Noãn, anh sẽ không cho em cơ hội để em lùi bước nữa, anh sẽ không cho em cơ hội để em trở về bên Lâm Dịch Xuyên đâu.”
An Noãn vùng vằng ngồi dậy, Mạc Trọng Huy đã cởi áo mình ra, phủ lên người cô.
“Sự ra đi của ba em, anh sẽ dùng thời gian cả đời này của mình để bù đắp.”
Hắn cởi thắt lưng của cô khiến cô nhanh chóng lõa lồ nằm trước mặt hắn. “Mạc Trọng Huy, anh làm như vậy, tôi sẽ hận anh.” Hắn không kịp ngắm nghía cơ thể xinh đẹp của cô, cũng không kịp nghĩ tới lời cô nói, đập vào mắt là những dấu vết trên vai cô, nó hiển hiện rất rõ, chắc chắn là mới không bao lâu. Hắn cắn môi, tức giận gầm lên, “Tại sao lại để hắn chạm vào em?”
Hắn thấy may vì những nơi khác của cô không có những dấu vết giống như vậy.
“Mạc Trọng Huy, anh đè thể này tôi không thở được, anh xuống trước đã rồi có gì chúng ta từ từ nói.” “Không kịp nữa rồi, tối nay anh sẽ không buông tay nữa đâu.”
An Noãn tóm chặt lấy tóc hắn, Mạc Trọng Huy lại tóm cả hai tay cô ép lên đầu, khiến cô không thể nhúc nhích được.
Hắn hôn cổ, hôn vai cô như muốn xóa đi vết tích Lâm Dịch Xuyên để lại, còn khẽ mút mát những nơi khác nữa. “Mạc Trọng Huy, anh mà cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ giết anh.” Hắn vừa hôn cô, vừa mơ hồ nói: “An Noãn, chúng ta đừng trốn tránh thêm nữa, anh sẽ không nhường em cho bất cứ ai khác đâu, anh sẽ không để em phải đau lòng, chúng ta sinh một đứa con, anh nhất định sẽ bảo vệ hai mẹ con thật tốt.”
“Mạc Trọng Huy, tôi sẽ không sinh con cho anh nữa đâu, tôi sẽ không để bi kịch tái diễn. Tôi yêu anh, nhưng tôi không thể...” Nụ hôn của hắn lại quay trở về bờ môi hồng của cô, chặn không cho cô nói lời tiếp theo.
“An Noãn, có câu này của em là đủ rồi, những điều khác xin em đừng nói ra có được không?”
Hắn dịch chuyển dần xuống ngực cô, An Noãn bị trêu đùa khiến cả cơ thể trở nên rất khó chịu. Cố gắng sức vùng ra khỏi sự trói buộc của hắn, hai tay đấm mạnh lên lưng hắn, gào lên: “Mạc Trọng Huy, anh không thể làm như thế với tôi.”
Cô vừa dứt lời, hắn liền tiến thẳng vào cơ thể cô.
An Noãn hít sâu một hơi, đau đến mức mặt mày nhăn nhó.
Lần đó say rượu nên cô hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì, nhưng giờ phút này đây, cô có thể cảm nhận rõ ràng vật thể to lớn của hắn.
Không ngờ sau bao năm, hắn vẫn có thể nhớ được cảm giác của cô.
An Noãn khóc thành tiếng, một phần vì cơ thể khó chịu, một phần vì tâm trạng buồn rầu, móng tay dài cào lên lưng hắn đến mức chảy máu. “Mạc Trọng Huy, anh không bằng cầm thú.”. Cô vừa khóc vừa chửi, nhưng vẫn không quên cào hắn. Mạc Trọng Huy xót xa hôn lên giọt nước mắt của cô, giọng nói quyến rũ vang lên, “Bảo bối, anh yêu em, anh rất yêu, rất yêu, rất yêu em.” Khi mọi thứ bình thường trở lại, đầu hôn tươi đẹp đã phủ khắp làn da trắng nõn của cô, trên người Mạc Trọng Huy cũng đầy vết cào bật máu. Hắn không dám tiến sâu vì sợ sẽ làm cô đau, thậm chí vẫn chưa thể phát tiết hết dục vọng của mình.