Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-282.txt
Chương 282: SAY RƯỢU LOẠN TÍNH (4)
“Được, bây giờ tôi đến ngay, anh ấy đang ở đâu?” “Cô đến Shine nhé, tôi sẽ ra cửa đón cô.”.
Cúp điện thoại, An Noãn thay quần áo rồi chạy thẳng xuống lầu. Ông cụ Thẩm đang ngồi trong phòng khách xem thời sự, thấy cô vội vã như thể bèn hỏi: “Muộn thế rồi cháu còn đi đâu? Sắp ăn cơm rồi.” “Cháu không ăn2tối ở nhà đâu, buổi tối hôm nay cháu cũng không trở lại, cháu có chút việc cần đi xử lý” Ông cụ Thẩm ngăn ở trước mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành. “Cho dù muốn đi ra ngoài cũng phải cơm nước xong xuôi rồi hẵng đi chứ, bác gái của cháu đã nấu xong cơm hết rồi.”
“Không được, cháu và bạn ra ngoài ăn.”
“Bạn8nào?” Ông cụ Thẩm truy hỏi.
“Ông không biết.”
“Vậy để lái xe đưa cháu đi.”
An Noãn không từ chối, dù sao ở chỗ này cũng không tiện đón xe. Ông cụ thầy cô đồng ý thì tiếp tục nói: “Đi ăn xong nhớ gọi điện thoại về nhà bảo lái xe tới đón cháu, hoặc là để lái xe ở đấy chờ cháu luôn cũng được.”
“Không cần,6đêm nay cháu ở khách sạn.”
“ở khách sạn không được thoải mái như ở nhà...”
An Noãn ngắt lời: “Ông ngoại, cháu đang rất vội.”
Ông cụ Thẩm thở dài, không nói gì thêm nữa.
An Noãn để lái xe thả mình ở đằng xa, sau đó chạy đến Shine, trợ lý Trường đã chờ sẵn ở cửa đợi cô.
“Cô An, cô chạy tới đây à? Biết thế tôi3đã đi đón cô.” “Không phải, lái xe đưa tôi tới, Mạc Trọng Huy đâu?”
Trợ lý Trường đưa An Noãn lên tầng cao nhất bằng thang máy riêng.
“Thật ra trong những năm này, từ khi ông cụ Mạc bị bệnh, ngài Mạc vẫn luôn tự trách bản thân mình, vì dù sao cũng bởi ngài ấy cố chấp, rời Bắc Kinh nhiều năm như vậy, thời5gian tám năm, điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với một ông lão chứ. Cho nên sau khi trở về, ngài Mạc vẫn luôn cố gắng đền bù, thỏa mãn tất cả những yêu cầu của ông cụ, bao gồm cả chuyện đính hôn cùng cô Lý, cũng là vì để ông cụ Mạc vui lòng.”
An Noãn mấp máy môi, nói: “Tôi biết, trợ lý Trương không cần nói những điều này với tôi.”
Đến tầng cao nhất, nơi này yên tĩnh hơn nhiều so với dưới sảnh, không thấy bất kì ai. Trợ lý Trương dẫn cô đến căn phòng ở góc cuối, cậu ta nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, vì thế trợ lý Trường trực tiếp đẩy cửa ra.
Cô nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Mạc Trọng Huy, giờ phút này hắn đang liều mạng chuốc rượu cho mình.
Trợ lý Trường thở dài, nói: “Cô An, cô tới khuyên ngài ấy một chút đi, nếu cứ uống thế này thì ngày mai lại phải vào bệnh viện đấy.” An Noãn nặng nề đi đến trước mặt Mạc Trọng Huy.
Mạc Trọng Huy ngẩng đầu nhìn lướt qua cô, ánh mắt hắn mông lung mơ hồ.
“An Noãn?” Hắn nghi ngờ hỏi, dường như không quá tin vào mắt mình.
Dạ dày hắn không tốt vậy mà lại cầm chai rượu trực tiếp tu, An Noãn giật lấy chai rượu trong tay hắn, “Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy, sinh lão bệnh tử, đây là chuyện mà mỗi người đều phải trải qua.” “Ngay cả lần cuối cùng mà anh cũng không gặp được ông nội, để ông mang theo tiếc nuối rời khỏi cõi đời này. Những năm qua anh đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian tốt đẹp, anh không nên giận dỗi với ông nhiều năm như vậy, không nên để ông khổ sở lâu như thế.”
“Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy, quá khứ nên để cho nó qua đi, chúng ta không có cách nào quay trở lại quá khứ, bỏ qua hết đi, anh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía trước thôi.”
“Đạo lý này anh hiểu, thế nhưng mà nơi này rất khó chịu.”
Hắn chỉ vào vị trí trái tim mình, sau đó đoạt lấy chai rượu trong tay An Noãn, ngửa đầu uống hết. “Mạc Trọng Huy!” An Noãn lại đoạt chai rượu trở về. “Anh như thế này trong lòng tôi cũng không thoải mái, dù sao cũng bởi vì tôi nên anh mới không thể gặp ông nội mình lần cuối, anh thế này làm tôi cảm thấy rất tự trách, anh biết không?”
Hắn lắc đầu: “An Noãn, chuyện này không liên quan đến em, nguyên nhân là ở anh. Anh hối hận vì tám năm kia, chứ không hối hận vì đã tới Giang Thành tìm em.”
“Mạc Trọng Huy!”
“Không được gặp ông nội lần cuối, anh thấy thật đáng tiếc, rất khó chịu, nhưng anh không hối hận, nếu như để cho anh lựa chọn lần nữa, anh vẫn sẽ làm như thế, anh vẫn sẽ đi tìm em. Nhưng anh rất hối hận vì tám năm kia. Có đôi khi trong lòng anh rất mâu thuẫn, bởi vì như thế nên anh mới gặp được em ở Giang Thành, nếu anh không cãi nhau với gia đình và không đi đến Giang Thành, thì đời này có lẽ anh sẽ không thể gặp được em.”
“Mạc Trọng Huy, anh đừng nói đến những điều này nữa được không?” “An Noãn, chờ đến khi em và Lâm Dịch Xuyên kết hôn, có mấy lời có lẽ cả đời này anh cũng không có cơ hội nói nữa. An Noãn, anh yêu em, yêu đến chính anh cũng không có cách nào khống chế được. Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của anh, nhưng em thì không thể. Em có biết ngày ngày mất ngủ là loại cảm giác gì không? Mỗi lúc trời tối anh nhớ em lại không ngủ được, cứ mở mắt rồi lại nhắm mắt, trong đầu anh đều là hình bóng của em. Anh có cảm giác mình không còn là mình nữa, anh nhớ em đến mức chỉ có thể dùng cách tự tổn thương chính mình mới có thể giảm bớt đi nỗi đau trong lòng.”
“An Noãn, anh không biết, nếu em lấy Lâm Dịch Xuyên thì anh nên làm gì? Có lẽ, chỉ có chết rồi mới không còn đau đớn nữa.” “Mạc Trọng Huy, anh điên rồi.”
Mạc Trọng Huy ngửa đầu tư thêm ngụm rượu, hắn thản nhiên. “Anh không điển, em không ở cạnh anh, anh thật sự cảm thấy sống còn khó chịu hơn chết.”
“Mạc Trọng Huy, anh đừng uống nữa, anh say rồi.” “Nếu say được thì tốt, đáng tiếc uống càng nhiều càng không say nổi, mà chỉ càng đau thêm thôi.”
An Noãn kêu lên một tiếng đau đớn, cô ngồi xuống bên cạnh hắn. “Được, nếu anh đã muốn uống, vậy tôi sẽ uống cùng anh.”
An Noãn mở một chai rượu, học kiểu uống của hắn mà đổ thẳng vào trong miệng.
“Mạc Trọng Huy, anh cho rằng chỉ một mình anh đau khổ sao? Trong lòng tôi không đau à? Giây phút mất đi đứa bé, tôi cảm giác trời đất đều sụp đổ. Tôi muốn mình cứ như vậy mà đi theo nó luôn, nhưng tôi vẫn tỉnh lại. Tôi nói với mình rằng, nhất định là đứa bé không muốn dẫn tôi đi, nó muốn tôi phải sống thật tốt.”
An Noãn lại uống một hớp rượu, cô khóc òa lên. “Khoảng thời gian vừa tới nước Anh, tôi thực sự phát điên rồi, nhiều lần đi trên đường, nhìn thấy con nhà người khác mà tôi chỉ hận không thể tiến lên ôm về nhà. Tôi vừa khó không chỉ được mình, vừa cảm thấy mình thật biến thái.”
“Về sau con của Lâm Dịch Xuyên ra đời, tôi đem tất cả tình yêu trút lên người thằng bé, mãi cho đến lúc đó, tôi mới dần dần trở lại thành một người bình thường. Cho nên Mạc Trọng Huy à, không phải một mình anh đau đớn đâu, tôi cũng đau lắm.”
“Mạc Trọng Huy, tôi thật sự rất thích Giang Thành, tôi ghét Bắc Kinh, mỗi người ở nơi này đều thật phức tạp. Anh biết không, quãng thời gian ba năm tôi theo đuổi anh là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Mặc dù anh đối xử lạnh nhạt với tôi, nhưng mỗi khi được anh đáp lại dù chỉ một chút xíu thôi, tôi đều sẽ rất vui vẻ, hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được. Lúc đó có anh, có ba, tôi cảm thấy tôi thật hạnh phúc. Tôi còn nhớ mình từng sang nước ngoài để mua quà cho anh, tôi dùng tất cả tiền tiết kiệm để mua cho anh chiếc đồng hồ đeo tay đó. Anh biết không, khi về đến Giang Thành, tối bị người ta giật mất túi xách khi đang ở sân bay, tôi đã tháo giày cao gót, đi chân đất đuổi theo gã kia hai con đường, lúc ấy tôi hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là trong đó có món quà tôi muốn tặng anh, bất luận thể nào tôi cũng muốn trao nó vào tay anh. Thế nhưng tôi không đuổi kịp gã kia, tôi ngồi xổm ở góc đường khóc như một đứa ngốc, tôi gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nhận, về sau ngẫm lại, tôi nghĩ lúc đó nhất định là anh đang ở cùng với Tư Kỳ nên không tiện nhận điện thoại của tôi. Sau đó ba tôi đến đón tôi về nhà, anh biết khi ông ấy nhìn thấy hai chân tôi chảy nhiều máu như vậy, ông ấy đã đau lòng đến mức nào không? May mắn là ba đã giúp tôi tìm được chiếc túi xách về, cái đồng hồ vẫn bình yên vô sự nằm trong hộp. Cho đến khi chúng ta đính hôn, tôi đều không nói cho anh biết chuyện đó, tôi sợ anh sẽ đau lòng cho tôi, tôi không đành lòng nhìn thấy anh đau.”
“Được, bây giờ tôi đến ngay, anh ấy đang ở đâu?” “Cô đến Shine nhé, tôi sẽ ra cửa đón cô.”.
Cúp điện thoại, An Noãn thay quần áo rồi chạy thẳng xuống lầu. Ông cụ Thẩm đang ngồi trong phòng khách xem thời sự, thấy cô vội vã như thể bèn hỏi: “Muộn thế rồi cháu còn đi đâu? Sắp ăn cơm rồi.” “Cháu không ăn2tối ở nhà đâu, buổi tối hôm nay cháu cũng không trở lại, cháu có chút việc cần đi xử lý” Ông cụ Thẩm ngăn ở trước mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành. “Cho dù muốn đi ra ngoài cũng phải cơm nước xong xuôi rồi hẵng đi chứ, bác gái của cháu đã nấu xong cơm hết rồi.”
“Không được, cháu và bạn ra ngoài ăn.”
“Bạn8nào?” Ông cụ Thẩm truy hỏi.
“Ông không biết.”
“Vậy để lái xe đưa cháu đi.”
An Noãn không từ chối, dù sao ở chỗ này cũng không tiện đón xe. Ông cụ thầy cô đồng ý thì tiếp tục nói: “Đi ăn xong nhớ gọi điện thoại về nhà bảo lái xe tới đón cháu, hoặc là để lái xe ở đấy chờ cháu luôn cũng được.”
“Không cần,6đêm nay cháu ở khách sạn.”
“ở khách sạn không được thoải mái như ở nhà...”
An Noãn ngắt lời: “Ông ngoại, cháu đang rất vội.”
Ông cụ Thẩm thở dài, không nói gì thêm nữa.
An Noãn để lái xe thả mình ở đằng xa, sau đó chạy đến Shine, trợ lý Trường đã chờ sẵn ở cửa đợi cô.
“Cô An, cô chạy tới đây à? Biết thế tôi3đã đi đón cô.” “Không phải, lái xe đưa tôi tới, Mạc Trọng Huy đâu?”
Trợ lý Trường đưa An Noãn lên tầng cao nhất bằng thang máy riêng.
“Thật ra trong những năm này, từ khi ông cụ Mạc bị bệnh, ngài Mạc vẫn luôn tự trách bản thân mình, vì dù sao cũng bởi ngài ấy cố chấp, rời Bắc Kinh nhiều năm như vậy, thời5gian tám năm, điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với một ông lão chứ. Cho nên sau khi trở về, ngài Mạc vẫn luôn cố gắng đền bù, thỏa mãn tất cả những yêu cầu của ông cụ, bao gồm cả chuyện đính hôn cùng cô Lý, cũng là vì để ông cụ Mạc vui lòng.”
An Noãn mấp máy môi, nói: “Tôi biết, trợ lý Trương không cần nói những điều này với tôi.”
Đến tầng cao nhất, nơi này yên tĩnh hơn nhiều so với dưới sảnh, không thấy bất kì ai. Trợ lý Trương dẫn cô đến căn phòng ở góc cuối, cậu ta nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, vì thế trợ lý Trường trực tiếp đẩy cửa ra.
Cô nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Mạc Trọng Huy, giờ phút này hắn đang liều mạng chuốc rượu cho mình.
Trợ lý Trường thở dài, nói: “Cô An, cô tới khuyên ngài ấy một chút đi, nếu cứ uống thế này thì ngày mai lại phải vào bệnh viện đấy.” An Noãn nặng nề đi đến trước mặt Mạc Trọng Huy.
Mạc Trọng Huy ngẩng đầu nhìn lướt qua cô, ánh mắt hắn mông lung mơ hồ.
“An Noãn?” Hắn nghi ngờ hỏi, dường như không quá tin vào mắt mình.
Dạ dày hắn không tốt vậy mà lại cầm chai rượu trực tiếp tu, An Noãn giật lấy chai rượu trong tay hắn, “Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy, sinh lão bệnh tử, đây là chuyện mà mỗi người đều phải trải qua.” “Ngay cả lần cuối cùng mà anh cũng không gặp được ông nội, để ông mang theo tiếc nuối rời khỏi cõi đời này. Những năm qua anh đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian tốt đẹp, anh không nên giận dỗi với ông nhiều năm như vậy, không nên để ông khổ sở lâu như thế.”
“Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy, quá khứ nên để cho nó qua đi, chúng ta không có cách nào quay trở lại quá khứ, bỏ qua hết đi, anh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía trước thôi.”
“Đạo lý này anh hiểu, thế nhưng mà nơi này rất khó chịu.”
Hắn chỉ vào vị trí trái tim mình, sau đó đoạt lấy chai rượu trong tay An Noãn, ngửa đầu uống hết. “Mạc Trọng Huy!” An Noãn lại đoạt chai rượu trở về. “Anh như thế này trong lòng tôi cũng không thoải mái, dù sao cũng bởi vì tôi nên anh mới không thể gặp ông nội mình lần cuối, anh thế này làm tôi cảm thấy rất tự trách, anh biết không?”
Hắn lắc đầu: “An Noãn, chuyện này không liên quan đến em, nguyên nhân là ở anh. Anh hối hận vì tám năm kia, chứ không hối hận vì đã tới Giang Thành tìm em.”
“Mạc Trọng Huy!”
“Không được gặp ông nội lần cuối, anh thấy thật đáng tiếc, rất khó chịu, nhưng anh không hối hận, nếu như để cho anh lựa chọn lần nữa, anh vẫn sẽ làm như thế, anh vẫn sẽ đi tìm em. Nhưng anh rất hối hận vì tám năm kia. Có đôi khi trong lòng anh rất mâu thuẫn, bởi vì như thế nên anh mới gặp được em ở Giang Thành, nếu anh không cãi nhau với gia đình và không đi đến Giang Thành, thì đời này có lẽ anh sẽ không thể gặp được em.”
“Mạc Trọng Huy, anh đừng nói đến những điều này nữa được không?” “An Noãn, chờ đến khi em và Lâm Dịch Xuyên kết hôn, có mấy lời có lẽ cả đời này anh cũng không có cơ hội nói nữa. An Noãn, anh yêu em, yêu đến chính anh cũng không có cách nào khống chế được. Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của anh, nhưng em thì không thể. Em có biết ngày ngày mất ngủ là loại cảm giác gì không? Mỗi lúc trời tối anh nhớ em lại không ngủ được, cứ mở mắt rồi lại nhắm mắt, trong đầu anh đều là hình bóng của em. Anh có cảm giác mình không còn là mình nữa, anh nhớ em đến mức chỉ có thể dùng cách tự tổn thương chính mình mới có thể giảm bớt đi nỗi đau trong lòng.”
“An Noãn, anh không biết, nếu em lấy Lâm Dịch Xuyên thì anh nên làm gì? Có lẽ, chỉ có chết rồi mới không còn đau đớn nữa.” “Mạc Trọng Huy, anh điên rồi.”
Mạc Trọng Huy ngửa đầu tư thêm ngụm rượu, hắn thản nhiên. “Anh không điển, em không ở cạnh anh, anh thật sự cảm thấy sống còn khó chịu hơn chết.”
“Mạc Trọng Huy, anh đừng uống nữa, anh say rồi.” “Nếu say được thì tốt, đáng tiếc uống càng nhiều càng không say nổi, mà chỉ càng đau thêm thôi.”
An Noãn kêu lên một tiếng đau đớn, cô ngồi xuống bên cạnh hắn. “Được, nếu anh đã muốn uống, vậy tôi sẽ uống cùng anh.”
An Noãn mở một chai rượu, học kiểu uống của hắn mà đổ thẳng vào trong miệng.
“Mạc Trọng Huy, anh cho rằng chỉ một mình anh đau khổ sao? Trong lòng tôi không đau à? Giây phút mất đi đứa bé, tôi cảm giác trời đất đều sụp đổ. Tôi muốn mình cứ như vậy mà đi theo nó luôn, nhưng tôi vẫn tỉnh lại. Tôi nói với mình rằng, nhất định là đứa bé không muốn dẫn tôi đi, nó muốn tôi phải sống thật tốt.”
An Noãn lại uống một hớp rượu, cô khóc òa lên. “Khoảng thời gian vừa tới nước Anh, tôi thực sự phát điên rồi, nhiều lần đi trên đường, nhìn thấy con nhà người khác mà tôi chỉ hận không thể tiến lên ôm về nhà. Tôi vừa khó không chỉ được mình, vừa cảm thấy mình thật biến thái.”
“Về sau con của Lâm Dịch Xuyên ra đời, tôi đem tất cả tình yêu trút lên người thằng bé, mãi cho đến lúc đó, tôi mới dần dần trở lại thành một người bình thường. Cho nên Mạc Trọng Huy à, không phải một mình anh đau đớn đâu, tôi cũng đau lắm.”
“Mạc Trọng Huy, tôi thật sự rất thích Giang Thành, tôi ghét Bắc Kinh, mỗi người ở nơi này đều thật phức tạp. Anh biết không, quãng thời gian ba năm tôi theo đuổi anh là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Mặc dù anh đối xử lạnh nhạt với tôi, nhưng mỗi khi được anh đáp lại dù chỉ một chút xíu thôi, tôi đều sẽ rất vui vẻ, hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được. Lúc đó có anh, có ba, tôi cảm thấy tôi thật hạnh phúc. Tôi còn nhớ mình từng sang nước ngoài để mua quà cho anh, tôi dùng tất cả tiền tiết kiệm để mua cho anh chiếc đồng hồ đeo tay đó. Anh biết không, khi về đến Giang Thành, tối bị người ta giật mất túi xách khi đang ở sân bay, tôi đã tháo giày cao gót, đi chân đất đuổi theo gã kia hai con đường, lúc ấy tôi hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là trong đó có món quà tôi muốn tặng anh, bất luận thể nào tôi cũng muốn trao nó vào tay anh. Thế nhưng tôi không đuổi kịp gã kia, tôi ngồi xổm ở góc đường khóc như một đứa ngốc, tôi gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nhận, về sau ngẫm lại, tôi nghĩ lúc đó nhất định là anh đang ở cùng với Tư Kỳ nên không tiện nhận điện thoại của tôi. Sau đó ba tôi đến đón tôi về nhà, anh biết khi ông ấy nhìn thấy hai chân tôi chảy nhiều máu như vậy, ông ấy đã đau lòng đến mức nào không? May mắn là ba đã giúp tôi tìm được chiếc túi xách về, cái đồng hồ vẫn bình yên vô sự nằm trong hộp. Cho đến khi chúng ta đính hôn, tôi đều không nói cho anh biết chuyện đó, tôi sợ anh sẽ đau lòng cho tôi, tôi không đành lòng nhìn thấy anh đau.”