Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-176.txt
Chương 176: PHÁ THAI (3)
Mấy ngày nay thật ra Thường Tử Phi vẫn luôn đấu tranh tư tưởng, anh do dự muốn nói cho Mạc Trọng Huy biết sự thật, không muốn An Noãn chịu tội, không muốn đứa bé đáng thương bị vạ lây.
Nhưng vì sự thù hận sâu nặng trong lòng anh đối với Mạc Trọng Huy đã khiến anh quyết định không2nói ra.
Nghe ngóng được từ chỗ Thẩm Cầm Phong, anh biết sáng sớm hôm nay An Noãn sẽ đi phẫu thuật. Trong phòng bệnh của Nghệ Tuệ, anh đứng ngồi không yên, Nghê Tuệ nhận ra dáng vẻ không yên lòng của anh.
Sau đó anh viện cớ đi lấy thuốc, đi thẳng tới phòng phẫu thuật.
Nếu Mạc Trọng Huy không xông8vào, Thường Tử Phi nghĩ có lẽ mình cũng xông vào. Cho dù có hận Mạc Trọng Huy tới mức nào, suy cho cùng đứa bé cũng là con của An Noãn và nó vô tội, anh không thể vì hận thù mà đánh mất đi lương tâm và tình cảm dành cho An Noãn.
May mắn là bây giờ mọi chuyện6đều đã tốt đẹp.
Cứ để cho trong lòng Mạc Trọng Huy luôn mang một tảng đá nặng đi, chờ đến khi đứa bé ra đời, đó coi như là một sự trả thù lớn nhất dành cho Mạc Trọng Huy vậy.
Trên đường về, An Noãn vẫn không thể bình tĩnh lại, cô vừa la hét vừa đánh Mạc Trọng Huy. Mạc3Trọng Huy không thèm chấp, để mặc cô cho cô trút giận. Hắn thừa nhận ban đầu hắn rất tức giận, rất phẫn nộ. Hắn hận không thể giết chết Thường Tử Phi, đứa bé này đương nhiên cũng không thể dung tha. Thế nhưng dần dần, khi lòng bình tĩnh lại, thấy chân An Noãn bị thương như vậy, phải5băng bó như vậy, hắn lại hối hận tự trách, thật sự muốn đánh chính mình một trận. Sau đó nữa, thấy cô nôn mửa dữ dội thì hắn lại xót xa. Hắn không nỡ để cô phải chịu khổ sở, thế mà đứa bé chết tiệt này lại khiến cô khốn khổ như vậy. Nhưng ngày phẫu thuật càng gần, hắn càng thấy hối hận. Thực ra, chỉ cần cô nhún nhường một chút, chỉ cần cô khẩn cầu, hoặc cho hắn một cái bậc thang để bước xuống, hắn tuyệt đối sẽ tha cho đứa bé kia.
Tên khốn Trương Húc kia còn đem chuyện không thể sinh con được nữa ra hù dọa hắn, làm hắn lo sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được. “Mạc Trọng Huy, tại sao tự dưng anh lại đổi ý?”
Mạc Trọng Huy dựa vào cửa xe, chống cằm, lo lắng nói bằng giọng nói trầm ấm: “Anh nghi ngờ đứa bé này là con anh, nếu không, vì sao em lại bình tĩnh như thế khi nằm trên giường phẫu thuật, để mặc cho bác sĩ làm gì thì làm?”
Hắn vừa nói như vậy, An Noãn đã kích động đến mức muốn liều mạng với hắn: “Mạc Trọng Huy, đừng nằm mơ! Đứa bé này là con của Thường Tử Phi, không liên quan một chút nào tới anh hết.”
Mạc Trọng Huy nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, khẽ nói: “Em kích động như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ bị anh đoán trúng rồi?”
Hắn nói như vậy, An Noãn liền bình tĩnh lại.
“Mạc Trọng Huy, cuộc phẫu thuật ngày hôm nay không thành, sau này bất kể anh làm gì tôi, tôi đều sẽ sống chết bảo vệ đứa bé này, hy vọng là sau này anh sẽ không hối hận.” An Noãn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, có lẽ số mệnh đã định sẵn, đứa bé này đã định trước sẽ đến với thế giới đẹp đẽ này. Cho dù trên thiên đường ba mẹ không thể tha thứ cho cô, cô cũng đành chịu. Mọi người đều nói với cô đứa bé là vô tội.
*****
Về đến nhà, mấy người giúp việc nghe nói không làm phẫu thuật nữa, ai nấy đều mừng như điên.
“Cô An, cô khiến chúng tôi lo lắng quá! Tôi biết là ngài Mạc thương cô, sẽ không để cô phải chịu tội đầu mà. Bây giờ thì ổn rồi, cuối cùng đứa bé cũng không việc gì nữa rồi, từ giờ trở đi, chúng ta bắt đầu phải chuẩn bị cho sự ra đời của bé rồi.”
An Noãn “xì” một tiếng: “Đừng có khoa trương như vậy, mới hơn một tháng thôi, còn lâu dài mà!”
“Cô đừng nghĩ là còn lâu, thời gian trôi qua nhanh như chớp ấy.”
An Noãn bĩu môi, cô biết đã có bọn họ thì cô sẽ không cần phải chuẩn bị hay lo lắng gì nữa hết. “Tôi đi nghỉ ngơi một chút đây, tôi hơi mệt.” An Noãn trở về phòng, Mạc Trọng Huy cũng đi theo cô. Nhìn thấy ga trải giường, vỏ chăn đều đổi thành loại có hoa nhỏ, mặt Mạc Trọng Huy sa sầm. “Không phải anh đã sai người vứt đi rồi sao?” An Noãn lơ đễnh nói: “Tôi lại nhặt về đấy, tôi không thích màu trắng, đen.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, lạnh lùng nói: “An Noãn, em cố ý chống lại anh phải không? Làm như vậy em vui lắm sao? Anh cảnh cáo em, trước khi trời tối phải đổi lại cái khác cho anh, nếu không, anh sẽ cho em biết tay!”
“Mạc Trọng Huy, anh điên à? Tôi dùng ga trải giường màu gì thì liên quan gì tới anh?” Mạc Trọng Huy ngồi xuống giường, mặt cứ nhích tới gần cô, rồi còn hơi ngả ngớn nâng cằm cô lên, cười nhạt nói: “Tối nay anh muốn ngủ ở đây.”
“Mạc Trọng Huy, anh về phòng mình mà ngủ đi! Tôi đang mang thai, ban đêm thường xuyên thức dậy đi tìm đồ ăn, nhiều đêm còn muốn nôn, sẽ làm phiền giấc ngủ của anh.”
Hắn nghiêm trang nói: “Vậy thì anh càng phải ở đây để có thể chăm sóc cho em.” “Trong nhà có nhiều người giúp việc như vậy, tôi không cần anh chăm sóc.” “Vậy không được, sau này con sinh ra sẽ gọi anh là ba, anh cũng phải bỏ ra chút công sức chứ?” An Noãn ấn vào thái dương nhức nhối, từ bao giờ mồm mép của Mạc Trọng Huy lại láu lỉnh như vậy chứ? “Mạc Trọng Huy, anh thực sự không ngại sao? Trong bụng tôi là cốt nhục của Thường Tử Phi đó!”
Vừa nghe vậy, Mạc Trọng Huy liền biến sắc, quát khẽ: “Mẹ nó nữa, anh để ý thì có tác dụng gì không hả? Đằng nào thì em cũng đã mang thai rồi, nếu hôm nay thực sự tiến hành phẫu thuật, cả đời này em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa đúng không?”
Mạc Trọng Huy thở dài, nói: “Em ngủ trước đi, khi nào em tỉnh dậy, anh sẽ cho người thay ga trải giường.”
An Noãn ngủ thẳng một giấc tới trưa mới dậy, xuống lầu ăn. Ngày hôm nay trong nhà rất nhộn nhịp, Thẩm Cầm Phong cũng tới. Tên này cả đời chưa hề biết hai chữ đứng đắn là gì, đang đùa giỡn với mấy cô bé giúp việc, mấy cô bé bị anh ta trêu chọc, mặt mày đều đỏ lựng. Bình thường Mạc Trọng Huy rất độ lượng, chỉ cần tâm trạng hắn thoải mái thì Thầm Cầm Phong có trêu ghẹo các cô gái trước mặt hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lại lườm tên kia với vẻ khinh thường.
Đến bữa ăn, Thẩm Cầm Phong nghiêm trang nói với An Noãn: “Cô An, cô cứ ăn rồi lại ngủ suốt ngày như vậy, thật ra là không tốt cho sức khỏe, cũng không khoa học tí nào. Hiện giờ cô là một thai phụ, càng phải chú ý đến quy luật sinh hoạt của mình, ngủ nhiều hơn bình thường một chút là điều bình thường, nhưng ngủ quá nhiều lại có hại đối với thai nhi.”
An Noãn mím môi, quả thực cô ngủ rất nhiều. “Thai phụ cũng phải tăng cường rèn luyện cơ thể, ăn cơm xong không có việc gì thì phải ra ngoài dạo một vòng, dù sao thì nơi này phong cảnh đẹp, không khí mát mẻ, ra ngoài đi dạo nhiều một chút cũng có lợi cho việc sinh nở sau này. Thường ngày ở nhà, lúc rảnh rỗi thì nghe nhạc, đọc sách một chút, chú ý dưỡng thai. Cô đừng tưởng rằng đứa bé nằm trong bụng thì không biết gì nhé, thực ra hành vi của người mẹ có ảnh hưởng rất lớn đối với đứa bé.” An Noãn quả thật không phải là một người mẹ đúng nghĩa, cô chẳng biết gì, lại mơ mơ hồ hồ sắp trở thành một người mẹ. “Vậy thì tôi phải ra ngoài một chuyến, đến tiệm sách mua vài cuốn.”
Câu này là cô nói với Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy gật đầu, nói: “Để bác sĩ Thẩm đi cùng em.”
Thẩm Cầm Phong cũng là người mau miệng, anh ta mỉm cười nói đùa: “Một mình tôi đưa cô ấy đi sao? Cậu không sợ tôi dụ cô ấy chạy trốn luôn à?”
Mấy ngày nay thật ra Thường Tử Phi vẫn luôn đấu tranh tư tưởng, anh do dự muốn nói cho Mạc Trọng Huy biết sự thật, không muốn An Noãn chịu tội, không muốn đứa bé đáng thương bị vạ lây.
Nhưng vì sự thù hận sâu nặng trong lòng anh đối với Mạc Trọng Huy đã khiến anh quyết định không2nói ra.
Nghe ngóng được từ chỗ Thẩm Cầm Phong, anh biết sáng sớm hôm nay An Noãn sẽ đi phẫu thuật. Trong phòng bệnh của Nghệ Tuệ, anh đứng ngồi không yên, Nghê Tuệ nhận ra dáng vẻ không yên lòng của anh.
Sau đó anh viện cớ đi lấy thuốc, đi thẳng tới phòng phẫu thuật.
Nếu Mạc Trọng Huy không xông8vào, Thường Tử Phi nghĩ có lẽ mình cũng xông vào. Cho dù có hận Mạc Trọng Huy tới mức nào, suy cho cùng đứa bé cũng là con của An Noãn và nó vô tội, anh không thể vì hận thù mà đánh mất đi lương tâm và tình cảm dành cho An Noãn.
May mắn là bây giờ mọi chuyện6đều đã tốt đẹp.
Cứ để cho trong lòng Mạc Trọng Huy luôn mang một tảng đá nặng đi, chờ đến khi đứa bé ra đời, đó coi như là một sự trả thù lớn nhất dành cho Mạc Trọng Huy vậy.
Trên đường về, An Noãn vẫn không thể bình tĩnh lại, cô vừa la hét vừa đánh Mạc Trọng Huy. Mạc3Trọng Huy không thèm chấp, để mặc cô cho cô trút giận. Hắn thừa nhận ban đầu hắn rất tức giận, rất phẫn nộ. Hắn hận không thể giết chết Thường Tử Phi, đứa bé này đương nhiên cũng không thể dung tha. Thế nhưng dần dần, khi lòng bình tĩnh lại, thấy chân An Noãn bị thương như vậy, phải5băng bó như vậy, hắn lại hối hận tự trách, thật sự muốn đánh chính mình một trận. Sau đó nữa, thấy cô nôn mửa dữ dội thì hắn lại xót xa. Hắn không nỡ để cô phải chịu khổ sở, thế mà đứa bé chết tiệt này lại khiến cô khốn khổ như vậy. Nhưng ngày phẫu thuật càng gần, hắn càng thấy hối hận. Thực ra, chỉ cần cô nhún nhường một chút, chỉ cần cô khẩn cầu, hoặc cho hắn một cái bậc thang để bước xuống, hắn tuyệt đối sẽ tha cho đứa bé kia.
Tên khốn Trương Húc kia còn đem chuyện không thể sinh con được nữa ra hù dọa hắn, làm hắn lo sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được. “Mạc Trọng Huy, tại sao tự dưng anh lại đổi ý?”
Mạc Trọng Huy dựa vào cửa xe, chống cằm, lo lắng nói bằng giọng nói trầm ấm: “Anh nghi ngờ đứa bé này là con anh, nếu không, vì sao em lại bình tĩnh như thế khi nằm trên giường phẫu thuật, để mặc cho bác sĩ làm gì thì làm?”
Hắn vừa nói như vậy, An Noãn đã kích động đến mức muốn liều mạng với hắn: “Mạc Trọng Huy, đừng nằm mơ! Đứa bé này là con của Thường Tử Phi, không liên quan một chút nào tới anh hết.”
Mạc Trọng Huy nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, khẽ nói: “Em kích động như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ bị anh đoán trúng rồi?”
Hắn nói như vậy, An Noãn liền bình tĩnh lại.
“Mạc Trọng Huy, cuộc phẫu thuật ngày hôm nay không thành, sau này bất kể anh làm gì tôi, tôi đều sẽ sống chết bảo vệ đứa bé này, hy vọng là sau này anh sẽ không hối hận.” An Noãn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, có lẽ số mệnh đã định sẵn, đứa bé này đã định trước sẽ đến với thế giới đẹp đẽ này. Cho dù trên thiên đường ba mẹ không thể tha thứ cho cô, cô cũng đành chịu. Mọi người đều nói với cô đứa bé là vô tội.
*****
Về đến nhà, mấy người giúp việc nghe nói không làm phẫu thuật nữa, ai nấy đều mừng như điên.
“Cô An, cô khiến chúng tôi lo lắng quá! Tôi biết là ngài Mạc thương cô, sẽ không để cô phải chịu tội đầu mà. Bây giờ thì ổn rồi, cuối cùng đứa bé cũng không việc gì nữa rồi, từ giờ trở đi, chúng ta bắt đầu phải chuẩn bị cho sự ra đời của bé rồi.”
An Noãn “xì” một tiếng: “Đừng có khoa trương như vậy, mới hơn một tháng thôi, còn lâu dài mà!”
“Cô đừng nghĩ là còn lâu, thời gian trôi qua nhanh như chớp ấy.”
An Noãn bĩu môi, cô biết đã có bọn họ thì cô sẽ không cần phải chuẩn bị hay lo lắng gì nữa hết. “Tôi đi nghỉ ngơi một chút đây, tôi hơi mệt.” An Noãn trở về phòng, Mạc Trọng Huy cũng đi theo cô. Nhìn thấy ga trải giường, vỏ chăn đều đổi thành loại có hoa nhỏ, mặt Mạc Trọng Huy sa sầm. “Không phải anh đã sai người vứt đi rồi sao?” An Noãn lơ đễnh nói: “Tôi lại nhặt về đấy, tôi không thích màu trắng, đen.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, lạnh lùng nói: “An Noãn, em cố ý chống lại anh phải không? Làm như vậy em vui lắm sao? Anh cảnh cáo em, trước khi trời tối phải đổi lại cái khác cho anh, nếu không, anh sẽ cho em biết tay!”
“Mạc Trọng Huy, anh điên à? Tôi dùng ga trải giường màu gì thì liên quan gì tới anh?” Mạc Trọng Huy ngồi xuống giường, mặt cứ nhích tới gần cô, rồi còn hơi ngả ngớn nâng cằm cô lên, cười nhạt nói: “Tối nay anh muốn ngủ ở đây.”
“Mạc Trọng Huy, anh về phòng mình mà ngủ đi! Tôi đang mang thai, ban đêm thường xuyên thức dậy đi tìm đồ ăn, nhiều đêm còn muốn nôn, sẽ làm phiền giấc ngủ của anh.”
Hắn nghiêm trang nói: “Vậy thì anh càng phải ở đây để có thể chăm sóc cho em.” “Trong nhà có nhiều người giúp việc như vậy, tôi không cần anh chăm sóc.” “Vậy không được, sau này con sinh ra sẽ gọi anh là ba, anh cũng phải bỏ ra chút công sức chứ?” An Noãn ấn vào thái dương nhức nhối, từ bao giờ mồm mép của Mạc Trọng Huy lại láu lỉnh như vậy chứ? “Mạc Trọng Huy, anh thực sự không ngại sao? Trong bụng tôi là cốt nhục của Thường Tử Phi đó!”
Vừa nghe vậy, Mạc Trọng Huy liền biến sắc, quát khẽ: “Mẹ nó nữa, anh để ý thì có tác dụng gì không hả? Đằng nào thì em cũng đã mang thai rồi, nếu hôm nay thực sự tiến hành phẫu thuật, cả đời này em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa đúng không?”
Mạc Trọng Huy thở dài, nói: “Em ngủ trước đi, khi nào em tỉnh dậy, anh sẽ cho người thay ga trải giường.”
An Noãn ngủ thẳng một giấc tới trưa mới dậy, xuống lầu ăn. Ngày hôm nay trong nhà rất nhộn nhịp, Thẩm Cầm Phong cũng tới. Tên này cả đời chưa hề biết hai chữ đứng đắn là gì, đang đùa giỡn với mấy cô bé giúp việc, mấy cô bé bị anh ta trêu chọc, mặt mày đều đỏ lựng. Bình thường Mạc Trọng Huy rất độ lượng, chỉ cần tâm trạng hắn thoải mái thì Thầm Cầm Phong có trêu ghẹo các cô gái trước mặt hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lại lườm tên kia với vẻ khinh thường.
Đến bữa ăn, Thẩm Cầm Phong nghiêm trang nói với An Noãn: “Cô An, cô cứ ăn rồi lại ngủ suốt ngày như vậy, thật ra là không tốt cho sức khỏe, cũng không khoa học tí nào. Hiện giờ cô là một thai phụ, càng phải chú ý đến quy luật sinh hoạt của mình, ngủ nhiều hơn bình thường một chút là điều bình thường, nhưng ngủ quá nhiều lại có hại đối với thai nhi.”
An Noãn mím môi, quả thực cô ngủ rất nhiều. “Thai phụ cũng phải tăng cường rèn luyện cơ thể, ăn cơm xong không có việc gì thì phải ra ngoài dạo một vòng, dù sao thì nơi này phong cảnh đẹp, không khí mát mẻ, ra ngoài đi dạo nhiều một chút cũng có lợi cho việc sinh nở sau này. Thường ngày ở nhà, lúc rảnh rỗi thì nghe nhạc, đọc sách một chút, chú ý dưỡng thai. Cô đừng tưởng rằng đứa bé nằm trong bụng thì không biết gì nhé, thực ra hành vi của người mẹ có ảnh hưởng rất lớn đối với đứa bé.” An Noãn quả thật không phải là một người mẹ đúng nghĩa, cô chẳng biết gì, lại mơ mơ hồ hồ sắp trở thành một người mẹ. “Vậy thì tôi phải ra ngoài một chuyến, đến tiệm sách mua vài cuốn.”
Câu này là cô nói với Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy gật đầu, nói: “Để bác sĩ Thẩm đi cùng em.”
Thẩm Cầm Phong cũng là người mau miệng, anh ta mỉm cười nói đùa: “Một mình tôi đưa cô ấy đi sao? Cậu không sợ tôi dụ cô ấy chạy trốn luôn à?”
Bình luận facebook