Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 941-945
CHƯƠNG 941: CHÓ VẪY ĐUÔI MỪNG CHỦ
Thời điểm nghe đến đó, Lý Phàm đã tin tưởng hơn phân nửa. Anh nhìn cậu chủ Long một cách cổ quái, không nghĩ tới cậu chủ Long lại thẳng thẳn như vậy.
Cậu chủ Long chà xát hai tay: “Anh Lý, anh thấy như vậy thế nào?”
Sau khi nghe đến đó, Lý Phàm không khỏi trầm tư.
Theo bản năng cậu chủ Long móc ra nút ấn rồi quyết đoán ấn vào cái nút màu đỏ.
Lý Phàm cũng chú ý thấy điểm này của đối phương, anh vô thức đứng lên.
Trong lúc bất chợt, mặt đất trở nên trống rỗng, toàn bộ gạch ở dưới đất đều biến mất.
Cho dù tốc độ phản ứng của Lý Phàm có nhanh hơn nữa thì cũng không thể không rơi xuống.
Thấy Lý Phàm rơi xuống, cậu chủ Long và ông Võ lập tức lộ ra một nụ cười vui vẻ.
“Ha ha, người này chết chắc rồi.” Cậu chủ Long cực kỳ vui mừng, trừ khử được một mối hoạ lớn, khỏi phải nói anh ta phấn khởi đến mức nào. Anh ta không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng như vậy.
Mà lúc này, ông Võ cũng cười ha hả, cũng không ngờ sự tình lại thay đổi đến mức phức tạp như vậy.
Nhưng đối với ông ta mà nói, Lý Phàm chết cũng là một chuyện tốt.
Nếu cứ như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc cậu chủ Long sẽ đồng ý hợp tác với mình sao?
Ông Võ nghĩ tới đây, lập tức kích động xoa hai tay vào nhau, nhìn về phía cậu chủ Long nói: “Cậu chủ, vậy thì chúng ta có thể hợp tác rồi sao?”
Sắc mặt cậu chủ Long bất chợt biến đổi, anh ta hừ lạnh mở miệng: “Ai nói chúng ta có thể hợp tác? Tôi muốn hợp tác với Võ Thành thì đương nhiên là cần người thân tín, còn ông thì ngay cả tư cách xách dép cho tôi cũng không có.”
Anh ta trở mặt ngay tức khắc. Trước đó anh ta cho rằng ông Võ vẫn có tác dụng, hiện tại đã không còn bất cứ tác dụng nào nữa, chỉ là một con chó mà thôi. Vì thế nên anh ta không thèm để ở trong mắt.
Sau khi nghe xong, ông Võ gần như bị chọc giận đến mức sắp nổ tung. Anh ta chưa từng bị khuất nhục như vậy bao giờ, đối với chuyện lần này anh ta vô cùng phẫn nộ, gắt gao nhìn cậu chủ Long, ngực như muốn bùng nổ.
“Cậu chủ Long, anh nói thế là có chút quá đáng rồi đó, có cần thiết phải như vậy không?” ông Võ tức giận nói.
Cậu chủ Long khinh thường nhìn thoáng qua nói: “Cần gì à? Tôi nói ông không có tư cách thì chính là không có tư cách.”
Lúc ông Võ vừa định động thủ, thư kí của cậu chủ Long đã đá văng ông Võ.
Vì vậy mà ông Võ bị thương, ông ta nổi giận đùng đùng nhìn cậu chủ Long. Tốt xấu gì ông ta cũng là một đại nhân vật ở Võ Thành, ai ngờ lại bị cậu chủ Long hạ nhục như vậy.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng đó của ông Võ, cậu chủ Long chắc lưỡi nói: “Ha hả, còn muốn đánh tôi?
Chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi. Tôi khuyên ông tốt nhất là nên thu đuôi lại đi.”
Ông Võ hít một ngụm khí lạnh, cũng không biết phải nói gì cho đúng. Ông ta biết đối phương không phải nhân vật bình thường.
Thế nhưng ông ta cũng không cam lòng cầu xin cậu chủ Long tha thứ, bởi vì như vậy quá mất mặt. Tuy nhiên, ở thời điểm này lại không có lựa chọn nào tốt hơn.
Ngoại trừ chỗ dựa vững chắc như cậu chủ Long, ông ta không thể nghĩ ra người nào có khả năng làm chỗ dựa cho chính mình.
Trong lúc bất chợt nhìn về phía cái động tối om, nhưng ngay sau đó lại bỏ qua ngay lập tức.
Ông ta biết lúc này khẳng định là Lý Phàm không có sức phản kháng, chắc chắn là anh sẽ không còn cách nào.
“Các người vui vẻ hơi sớm rồi.” Bỗng nhiên, giọng nói của Lý Phàm vang lên từ dưới lòng đất, tuy nhiên lại có tiếng vọng. Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, nặng nề gõ vào lòng đám người cậu chủ Long.
Cậu chủ Long quá sợ hãi, cảm thấy không thể nào tin nổi. Tình huống này là gì đây? Anh ta cho rằng tất cả những chuyện xảy ra trước mắt quá mức khoa trương, có thể nói là hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của anh ta.
Mà anh ta cũng không biết rõ rốt cuộc là ở bên dưới đã xảy ra chuyện gì, cho rằng trong này chắc chắn có nguyên nhân nào đó.
Sắc mặt cậu chủ Long âm trầm, nếu như Lý Phàm vẫn không chết, đối với anh ta mà nói đây là một chuyện xấu.
Anh ta trừng mắt nhìn trợ lý một cái, bảo trợ lý đi kiểm tra một chút xem đã có chuyện gì xảy ra.
Tên trợ lý nuốt nước bọt, lúc này mới cưỡng ép lấy được một chút can đảm đi tới đáy hang động. Thời điểm anh ta vừa đi tới đáy động, thoạt đầu vẫn chưa nhìn thấy gì, anh ta định mở đèn pin cầm tay thì bất thình lình bị một bàn tay bắt lấy.
Trợ lý còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị lôi xuống dưới.
Ngược lai là một bóng đen chui ra, sau khi cậu chủ Long nhìn thấy bóng lưng của Lý Phàm, hai chân anh ta hầu như đều phát run, trong lòng là mười vạn câu hỏi vì sao.
Chuyện gì xảy ra vậy? Đáng lẽ là ai té xuống đều sẽ cửu tử vô sinh, hơn nữa độ cao còn là ba mươi mét, một khi ngã thì nhất định sẽ biến thành cái bánh thịt.
Nhưng làm thế nào mà Lý Phàm lại chẳng sao cả?
“Vì sao mà anh lại không có việc gì?” Cậu chủ Long kinh hãi bật thốt một tiếng, câu hỏi đầu tiên là chất vấn đối phương vì sao chưa chết.
Lý Phàm xoay người, giễu cợt nói: “Xem ra anh rất mong chờ tôi chết ở chỗ này nhỉ?”
Cậu chủ Long không nói gì, lúc này anh ta vừa phiền muộn vừa khiếp sợ.
Mà giờ đây Lý Phàm lại lấy ra một vật bằng sắt, đột nhiên thứ này dài ra, giống như một thanh trường kiếm vậy, dài khoảng nửa mét.
“May mà có nó.” Lý Phàm cười nói, nếu như không có vật này, khẳng định là anh sẽ té ngã. Dù sao thì cái hang cũng rất rộng, chắc chắn là anh không thể bám vào thành hang được.
Cũng nhờ đầu ốc của anh tỉnh táo, vận hành cực kỳ nhanh cho nên lúc này mới kịp thời nghĩ tới biện pháp như vậy.
Lý Phàm không ngờ lúc tách nhau ra giáng thủ sư xinh đẹp lại cho mình một món bảo bối tốt như thế.
Cậu chủ Long thấy thế thì lập tức hiểu ra. Thời điểm biết được chuyện Lý Phàm là nhờ vật này thì mới có thể thoát được, khỏi phải nói nội tâm anh ta sụp đổ đến mức nào.
Chuyện này không giống với tưởng tượng của anh ta lắm.
Cậu chủ Long gần như tức đến mức sắp nổ, anh ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Lý Phàm, sau cùng lạnh giọng nói: “Hừ, không ngờ thứ này lại cứu anh một mạng.”
“Sao nào? Có phải khiến anh thất vọng rồi không?” Lý Phàm cười hỏi.
Cậu chủ Long thấy Lý Phàm bước tới gần, hơn nữa giọng nói của đối phương còn vô cùng băng lãnh, anh ta bắt đầu luống cuống, người này có chút khác biệt với người mà anh ta nghĩ tới.
Lý Phàm quả quyết đánh tới một quyền, ngay cả cậu chủ Long cũng không phải là đối thủ của Lý Phàm, thời điểm bị đánh anh ta trở tay không kịp.
Lý Phàm cười lạnh cất lời: “Với bản lĩnh như vậy mà còn muốn xuất thủ đối phó với tôi? Tôi thấy anh có chút suy nghĩ viển vông rồi đó.”
Cậu chủ Long nuốt nước bọt thật mạnh, trong lòng không biết nên nói cái gì. Anh ta bắt đầu sợ, thực lực của đối phương vượt quá tưởng tượng của anh ta.
Lý Phàm lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ anh đừng nên đối nghịch với tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến anh đẹp mặt.”
Lần này cậu chủ Long cuống quýt cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa.”
Thấy cậu chủ Long đột nhiên quỳ xuống, Lý Phàm căn bản là coi thường. Chiêu chó vẫy đuôi mừng chủ này thực sự là quá mất mặt, khiến anh cực kỳ chán ghét.
Cậu chủ Long cầu khẩn: “Tôi không dám nữa, tôi xin thề, tôi sẽ không tới tìm anh gây phiền phức nữa.”
Lý Phàm ngáp một cái nói: “Đừng có bày ra cái bộ dạng đó với tôi, anh là ai tôi còn không rõ ràng sao?”
CHƯƠNG 942: UY HIẾP TÔI?
Lý Phàm không có kiên nhẫn với cậu chủ Long. Đã đến lúc này rồi, đối phương còn suy nghĩ ngây thơ như thế.
Vừa nãy bọn họ còn muốn giết chết anh, hiện tại nếu như anh mềm lòng đối với cậu chủ Long thì cũng tương đương với việc tàn nhẫn đối với chính mình.
Đối phó với một người thay đổi thất thường như cậu chủ Long, nhất định Lý Phàm phải hạ thủ tàn nhẫn một chút mới được.
Cậu chủ Long cho rằng cầu xin tha thứ có tác dụng, nhưng nhìn vào mắt của Lý Phàm lại khiến lòng anh ta trở nên lo lắng. Cậu chủ Long bắt đầu sử dụng lá bài tẩy của mình: “Lý Phàm, nếu như anh giết chết tôi, ba tôi là Thất Long Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Thất Long Vương thì sao? Bát Long Vương cũng đã chết trong tay tôi.” Lý Phàm mỉm cười, dùng những lời này để hù doạ anh, đối phương cũng thật đơn thuần.
Cậu chủ Long nuốt nước bọt, nội tâm cực kỳ sợ hãi, anh ta không nghĩ Lý Phàm vậy mà lại ra tay đối với mình.
“Nhưng mà tôi nói cho anh biết, nếu như anh xuất thủ đối với tôi, anh cũng không có kết quả tốt đẹp gì đâu.” Lúc này cậu chủ Long không quên đe doạ: “Anh sẽ hối hận.”
Lý Phàm cũng không bị hù doạ, ngược lại còn cho rằng cậu chủ Long là một người ngu ngốc. Đột nhiên một tay anh tóm lấy cậu chủ Long đi tới chỗ cái miệng hang.
Cả người cậu chủ Long run rẩy, đối phương muốn làm gì đây? Chẳng lẽ muốn ném anh ta xuống đó?
Trong khoảnh khắc nội tâm anh ta rối loạn, chợt phát giác tử vong lại cách bản thân mình gần như vậy.
Âm thanh cầu xin tha thứ của cậu chủ Long càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì không còn nữa.
Chuyện này khiến ông Võ trợn tròn mắt, không ngờ Lý Phàm lại sát phạt và quả đoán như thế, dám đối phó với cậu chủ Long mà không hề do dự chút nào, quả đúng là ném xuống thật.
Trong phút chốc không biết nên nói cái gì, chuyện này quá khoa trương rồi, hoàn toàn đảo loạn tam quan của ông ta.
Ông ta hít một hơi thật sâu, cảm thấy khó mà tin nổi.
Lúc nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, ông Võ bắt đầu trở nên tuyệt vọng. Không lẽ người này muốn ra tay với mình sao? Nếu thật sự là vậy thì mình hoàn toàn xong đời.
“Chuyện đó, trước tiên anh chờ một lát đã, anh cho qua cho tôi đi, tôi chỉ bị ép buộc mà thôi.” Ông Võ khoát tay nói, sắc mặt hoảng sợ tột cùng. Ông ta sợ ông ta cũng sẽ biến thành một người chết giống như cậu chủ Long.
Ông ta cũng không muốn mình rơi xuống đó, ông ta bắt đầu khóc không ra nước mắt. Ông ta chỉ là một người qua đường lướt qua mà thôi, tại sao lại liên luỵ đến trên người ông ta?
Lý Phàm tức giận nói: “Bớt ở đây nói nhảm với tôi, anh cũng bắt đầu đi xuống đi, dù sao thì anh cũng đã thấy rồi.”
“Cậu đừng giết tôi, tôi sẽ không nói gì cả. Tôi không nhìn thấy gì cả, nếu như cậu không giết tôi, tôi có thể khiến cho tất cả những công ty mà tôi có ở Võ Thành hợp tác với tập đoàn Hoạ Vân Y.” Ông Võ cầu xin một lần nữa.
Lý Phàm nghe xong cũng ngây ngẩn cả người, anh trầm tư. Không thể không nói những lời này của ông Võ đã bắt được tâm tư của anh, anh không thể không bội phục.
“Được.” Lý Phàm gật đầu nói, cũng không nói nhiều lời vô ích, đột nhiên không còn suy nghĩ muốn diệt trừ đối phương nữa.
Anh chỉ muốn hù doạ ông Võ một chút, đối thủ chính của anh là cậu chủ Long. Hiện tại cậu chủ Long đã bị diệt trừ, ông Võ cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Ông Võ nghe xong thì cũng sững sờ. Đối với kết quả này ông ta cảm thấy vô cùng ký quái, có cảm giác như hết thảy những gì trước mắt đều vượt quá tưởng tượng của bản thân.
“Cảm ơn cậu Lý.” Lúc này ông Võ mới vội vàng cầu xin Lý Phàm tha thứ, sợ nếu như bây giờ không cầu thì về sau cũng sẽ không có cơ hội nữa.
Lý Phàm bình thản nói: “Được rồi, đứng lên đi. Ông nói sẽ khiến cho tất cả các công ty ở Võ Thành hợp tác với tập đoàn Hoạ Vân Y, chuyện này là thật sao?”
Ông Võ liên tục gật đầu nói: “Đương nhiên là thật rồi, nếu không thì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể xử lý tôi.”
“Ông cũng không cần sợ tôi như vậy, hiện tại chúng ta là bạn bè. Chỉ cần không làm ra chuyện gây bất lợi cho tôi thì tôi sẽ không hại ông.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Anh chủ yếu chỉ muốn mượn hơi ông Võ một chút, vừa rồi nếu đã cho ông Võ một cái tát, vậy thì đương nhiên anh sẽ cho đối phương một quả táo ngọt.
Sau đó anh bồi thêm một câu.
“Nếu như ông hợp tác, tôi bảo đảm ông cũng sẽ có một vị trí trong Long Môn.”
Dĩ nhiên, Lý Phàm không phải đại Long Vương, cũng không phải Long Hậu, không có quyền lợi như thế.
Nhưng mà anh là thiếu chủ của Long Môn. Thân phận của anh vẫn còn bày ra ở chỗ này.
Cho nên đối với kết quả như vậy, Lý Phàm cũng không quá ngoài ý muốn.
Ông Võ nghe xong, lập tức gật đầu nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, cảm ơn cậu Lý.”
Khỏi phải nói trong lòng ông ta vui vẻ biết chừng nào, thật sự không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy. Nếu không phải chính tai nghe được, sẽ không hề tin là thật.
Ồng ta vội vã cảm kích nhìn Lý Phàm, Lý Phàm thản nhiên nói: “Đừng có ra vẻ với tôi, ông là ai trong lòng tôi còn không rõ sao?”
Ông Võ thầm chắc lưỡi không ngớt, lúc này mới cười thêm một cái.
Sau khi Lý Phàm rời khỏi, lúc này mới giải tán. Nhưng hiện tại việt muốn làm được, là phải khiến tập đoàn Hoạ Vân Y ở Hán Thành phát triển đến quy mô lớn một chút.
Mà trong lúc Lý Phàm không có ở đây, Cố Hoạ Y hẹn một số đối tác làm ăn nói chuyện, định một mình bàn bạc chuyện hợp tác với đối phương. Lúc này, cô chỉ dẫn theo Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt.
Cô tin tưởng có hai người này ở đây, khẳng định là sẽ không có chuyện gì.
Hơn nữa, cô cũng không muốn lần nào cũng làm phiền Lý Phàm. Huống chi, theo như những gì cô biết, nhân phẩm của vị đối tác này không tồi, không phải loại người có suy nghĩ không an phận.
Đó là một người khá trẻ tuổi. Khi nhìn thấy Cố Hoạ Y, hai mắt anh ta lập tức sáng lên. Mà lúc nhìn thấy Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt, anh ta lại càng động tâm.
Anh ta lập tức nảy sinh suy nghĩ, xoa xoa hai tay nhiệt tình nói: “Tổng giám đốc Cố, để cô chờ lâu rồi. Tôi là Đông Hào, nghe nói Tổng giám đốc Cố muốn mua đất của tôi phải không?”
“Đúng vậy.” Cố Hoạ Y gật đầu nói.
Đông Hào cười ha ha một tiếng, sau đó lập tức khoác lác: “Tổng giám đốc Cố, ánh mắt của cô thật sự rất tốt. Đổi lại là những người khác như chưa chắc đã có được mắt nhìn như cô.”
Cố Hoạ Y để lộ nụ cười ngượng ngùng mà không lúng túng, lúc này Đông Hào mới thở dài nói: “Tổng giám đốc Cố, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, vào trước rồi nói.”
Cố Hoạ Y gật đầu tiến vào trong phòng, Đông Hào cười nói: “Tổng giám đốc Cố, có muốn uống rượu hay không?”
Cố Hoạ Y nghe vậy thì khoát tay nói: “Hay là thôi vậy.”
Đông Hào thoáng có chút thất vọng, giả vờ giận nói: “Tổng giám đốc Cố, cô như vậy quá không nể tình rồi, ít nhiều gì cũng phải nể mặt tôi một chút chứ.”
Trần Hiểu Đồng tính tình nóng nảy, bèn mở miệng nói: “Đây là bàn chuyện hợp tác, cũng không phải nói chuyện phiếm. Nếu như anh đã muốn uống rượu, cũng có thể thấy anh không có ý tốt đối với Tổng giám đốc Cố của chúng tôi.”
Đông Hào lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng tức Trần Hiểu Đồng muốn chết.
CHƯƠNG 943: NGƯỜI NÊN CÚT LÀ ANH
Cố Hoạ Y cũng không tức giận, đây là những lời trong lòng cô muốn nói, nếu không vì e ngại mặt mũi thì cô đã nói ra rồi.
“Thật ngại quá, để anh chê cười rồi.” Cố Hoạ Y mỉm cười nhìn Đông Hào một chút, giả vờ trừng mắt nhìn Trần Hiểu Đồng một cái.
Đông Hào bỏ qua khoát tay nói: “Tổng giám đốc Cố, không sao cả, chuyện này rất bình thường. Cái đó Tổng giám đốc Cố à, cô tuyệt đối đừng để ý nhé, tôi chỉ đùa một chút mà thôi.”
Cố Hoạ Y không nói gì nữa, cô biết suy nghĩ của đối phương, đột nhiên cô cất lời: “Tổng giám đốc Đông, tôi cũng không nói những chuyện khác nữa, chúng ta bàn bạc một chút đi.”
Đông Hào biết uống rượu là không thể, rơi vào đường cùng, anh ta không thể làm gì khác hơn là chọn giúp mấy người Cố Hoạ Y một chai nước suối.”
“Tổng giám đốc Cố, thư ký bên cạnh cô là gì của cô vậy?” Đông Hào tò mò hỏi một câu.
Đối với anh ta, anh ta cho rằng mỗi một người ở bên cạnh Cố Hoạ Y đều không đơn giản cho nên mới tò mò hỏi một câu.
Lúc này, Cố Hoạ Y mới giải thích một chút: “Những người này đều là bạn bè của tôi.”
Đông Hào nghe xong, trong thoáng chốc nảy sinh ý nghĩ muốn tiếp cận với Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt, bởi vì hai người này quá xinh đẹp. Nếu có thể thành đôi với một trong hai, anh ta cảm thấy có chết cũng không tiếc.
Cố Hoạ Y cũng nhìn ra Đông Hào có hứng thú đối với Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt, tuy nhiên cô cũng không muốn mai mối. Từ ánh mắt của đối phương, cô có thể nhìn ra Đông Hào không phải một người tốt.
Tiếp theo Đông Hào lại chủ động đứng lên nói với Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng: “Hai người đẹp, các cô là người ở đâu?”
Trần Hiểu Đồng tức giận nói: “Liên quan gì đến anh?”
Còn Trúc Hoa Nguyệt thì lại không nóng nảy như Trần Hiểu Đồng, cô ta thản nhiên nói: “Tôi là người Tây Vực.”
Đông Hào thấy Trần Hiểu Đồng không nể mặt như thế, không thèm đếm xỉa đến Trần Hiểu Đồng nữa mà vô thức lựa chọn Trúc Hoa Nguyệt.
Trúc Hoa Nguyệt vốn chỉ định lễ phép trả lời, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với đối phương.
Đông Hào thấy cô ta dần dần trầm mặc, bắp thịt trên mặt hơi co rúm, có cảm giác vô cùng xấu hố. Anh ta không ngờ mọi chuyện lại như vậy, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của chính mình.
Lúc này Đông Hào mới không thể làm gì khác hơn là bắt đầu nói chuyện làm ăn. Trong khoảng thời gian đó, anh ta lặng lẽ sờ soạng túi áo một chút rồi bóp nát một viên thuốc, thuốc lập tức hoá thành bột phấn.
Lúc anh ta mở nắp chai nước, thần không biết quỷ không hay bỏ vào.
Bởi vì động tác này vô cùng tỉ mỉ, cũng không ai chú ý tới.
Rất nhanh sau đó, mấy người Cố Hoạ Y đã uống vào.
Thấy bọn họ uống xong, trong lòng Đông Hào lập tức vui vẻ không xiết. Nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo, anh ta hầu như sảng khoái đến mức méo mó, đây chính là một chuyện quá tốt.
Khỏi phải nói trong lòng anh ta vui vẻ biết chừng nào, đối với kết quả như vậy, anh ta cũng không quá ngoài ý muốn.
Đông Hào cố tình chuyển chủ đề câu chuyện, cố ý làm bộ không đứng đắn.
Mấy người Cố Hoạ Y đều cảm giác được có chút khô nóng, sắc mặt bọn họ trầm xuống, cảm thấy không đúng lắm.
Cố Hoạ Y vô cùng rõ ràng đối với tình huống này, rất nhanh sau đó cô đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cô lặng lẽ gửi định vị của mình cho Lý Phàm, đồng thời dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Đông Hào, mở miệng nói: “Không ngờ anh lại là người như vậy.”
Đông Hào tưởng rằng một lát nữa mấy người Cố Hoạ Y mới phát hiện, điều này khiến anh ta hết sức bất ngờ, vậy mà hiện tại bọn họ đã phát hiện ra rồi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta sẽ không thể tin được. Anh ta cảm thấy hết thảy những gì xảy ra trước mắt đã vượt xa sự tưởng tượng của bản thân.
Đông Hào có chút chột dạ, làm bộ như không hiểu gì nhìn Cố Hoạ Y nói: “Cái đó, tôi không hiểu ý của cô.”
Cố Hoạ Y thấy đến lúc này rồi mà đối phương vẫn còn giả vờ, cô lập tức nghĩ rằng người này quá giả dối.
Tiếp sau đó Trần Hiểu Đồng cũng phát hiện điểm bất thường, trước đây cô ta đã từng lăn lộn dưới trướng Trương Đức Võ, cũng quen biết nhiều, cho nên biết rất rõ tình huống hiện tại là do thứ gì gây ra.
“Anh vậy mà lại đê tiện như thế.” Trần Hiểu Đồng chuẩn bị xuất thủ đối với Đông Hào, cũng phát giác được cả người mềm nhũn, hầu như không thể nào nhúc nhích được dù chỉ là nửa phần.
Đông Hào thấy vậy lập tức nở nụ cười. Đối với anh ta, đây quả là một chuyện cực kỳ tốt, điều anh ta muốn chính là kết quả này.
Lý Phàm đang lái xe, chợt thấy được Cố Hoạ Y gửi tin nhắn đến. Anh cũng đoán được đại khái, nếu như anh không nhầm, chắc chắn cô đã gặp phiền phức cho nên mới gửi tin nhắn cho anh.
Nghĩ tới đây, Lý Phàm không thể nào bình tĩnh được nữa. Mặc kệ như thế nào, anh vẫn phải đi xử lý chuyện này. Dù sao thì tình huống trước mắt cũng đã vượt quá tưởng tượng của anh.
Anh cho là có Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt ở đó, Cố Hoạ Y sẽ không có việc gì, ai ngờ lại khó mà phòng bị.
Đông Hào ở trong phòng nhất thời thả lỏng, anh ta nghĩ chắc là những người này không thể nào làm gì được mình, sau đó hoàn toàn quay ngoắt một trăm tám mươi độ không còn dè chừng nữa, mở miệng cười nói: “Ha ha, các người nên bỏ cái ý định đó đi. Ở chỗ này, các người trốn không thoát lòng bàn tay của tôi đâu.”
Mấy người Cố Hoạ Y nghe vậy thì đều tức giận nhìn Đông Hào.
Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt đều cảm thấy tuyệt vọng, lúc nghĩ đến chính mình cũng bị đối phương vấy bẩn, khỏi phải nói bọn họ có bao nhiêu căm tức.
Bọn họ cho rằng kết quả trước mắt phải khác với những gì mà bọn họ tưởng tượng.
Khoảnh khắc Đông Hào chuẩn bị hành động, đột nhiên cửa phòng bị đạp ra.
Cả người Đông Hào giật nảy mình, khi nhìn thấy người tới có một khuôn mặt xa lạ, anh ta liền không đặt vào trong mắt, tức giận măng chửi: “Có phải mày uống say đi nhầm phòng không? Nếu như đi nhầm thì mau cút ra ngoài cho tao, bằng không tao sẽ khiến mày đẹp mặt.”
Mấy người Cố Hoạ Y nhìn về phía Lý Phàm theo bản năng, trong lòng lập tức mừng rỡ. Các cô không ngờ Lý Phàm sẽ tới cứu mình. Sau khi nhìn thấy anh, các cô đều lập tức cảm thấy yên lòng, cũng giống như khi nhìn thấy tia hy vọng vậy.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Trong số bọn họ có một người là vợ của tôi, hai người khác là bạn bè của tôi, anh nói xem tôi là người đi ngang qua đây sao? Tôi thấy anh mới chính là người đi ngang qua.”
Nghe Lý Phàm nói, cả người Đông Hào đều ngây ngẩn. Tình huống gì đây? Trong số ba người đẹp ở đây có một người là người yêu của Lý Phàm sao?
Trong khoảnh khắc, anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó. Đối với Cố Hoạ Y anh ta vẫn có chút hiểu biết, chồng của đối phương là một người ở rể. Sau khi nhìn thấy Lý Phàm ăn mặc bình thường, anh ta lập tức không đặt vào mắt.
“Ha ha, hoá ra mày là cái người ở rể kia à? Một thằng ở rể như mày thì tới nơi này làm gì? Còn không mau cút ra ngoài cho tao.” Đông Hào khinh bỉ nhìn thoáng qua, coi thường nói.
Anh ta cho rằng một tên ở rể như Lý Phàm vốn chẳng thể nào làm gì được anh ta, cho nên anh ta không thèm để Lý Phàm vào mắt.
Lý Phàm cười nói: “Người phải cút chính là anh.”
Sau khi nhìn thấy tình trạng của mấy người Cố Hoạ Y, anh không nán lại làm chậm trễ thời gian nữa, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng. Anh đánh mạnh một quyền vào mặt Đông Hào.
CHƯƠNG 944: CHI TRẢ VIỆN PHÍ
Khi nhìn thấy cú đấm của đối thủ, Đông Hào đã trở tay không kịp, cảm thấy mọi thứ đều nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, Đông Hào không thể tin đó là sự thật.
Đông Hào bay ra ngoài, suýt nữa không gượng dậy được, anh ta sửng sốt trước điều này, cho rằng kết cục ngoài sức tưởng tượng của mình.
“Hừ, dám ra tay với ông đây, mày chắc chắn là thần kinh bất thường rồi.” giọng Đông Hào lạnh như băng.
Lý Phàm cười cười không nói gì. Ngược lại, anh làm như không thấy gì, như đang nhìn một tên ngốc, lúc này rồi mà Đông Hào vẫn ngây ngô như vậy.
Anh nghi ngờ đầu óc đối phương có vấn đề. Lúc Đông Hào nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Lý Phàm, anh ta bắt đầu hoảng sợ.
Anh thừa nhận mình không phải đối thủ của Lý Phàm, sau đó nhanh chóng nói: “Tôi không dám, đại ca, xin tha mạng.”
Thấy đối phương cầu xin tha thứ nhanh như vậy, Lý Phàm rất khinh thường.
“Hừm, ra tay với ông đây, còn tùy thuộc vào việc mày có khả năng đó không.” Đông Hào chế nhạo.
Nghe vậy, Lý Phàm nở nụ cười, giống như đang nhìn thấy một tên ngốc. Anh không biết đối phương lấy đâu ra tự tin để nói như vậy.
Tuy nhiên, Lý Phàm rất có niềm tin với bản thân. Nếu đối phương đã muốn đấu thì anh sẽ cho hắn biết mình lợi hại tới đâu.
Đông Hào hoàn toàn sợ hãi, nói: “Đại ca, rốt cuộc anh định làm gì vậy, em sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh.”
Lý Phàm nói thẳng: “Đưa thuốc giải đây.”
Đông Hào biết thuốc giải mà Lý Phàm là ý gì, nên anh ta không chần chừ, dứt khoát lấy thuốc giải ra.
Thật ra, trong lòng anh ta vẫn rất sợ hãi Lý Phàm, anh ta sợ Lý Phàm sẽ đột nhiên tấn công mình.
Dù sao anh ta cũng đã nhìn ra được thực lực của đối phương, tận mắt thấy nên anh ta mới sợ hãi như vậy.
Sau đó Lý Phàm mới đưa thuốc giải cho Cố Họa Y và những người khác, khi nhìn Đông Hào, anh tỏ ra rất khinh thường.
Đông Hào vô cùng oán hận Lý Phàm, muốn dạy cho anh một bài học.
“Hừm, ra tay với tôi ư, xem anh có bản lĩnh đó không đã. Nếu đã không có, tôi sẽ cho anh biết thế nào là lợi hại.” Đông Hào cười trong lòng, anh ta đã nghĩ xong cách xử lý Lý Phàm.
Sau khi Lý Phàm thấy Đông Hào không còn giá trị gì nữa, anh để anh ta đi và nói, “Tôi hy vọng anh có thể thành thật chút.”
Đông Hào vừa chạy như điên ra ngoài, vừa chạy ra ngoài trong lòng anh ta vừa tràn đầy ý nghĩ muốn giết chết Lý Phàm.
Trong mắt anh ta, đối thủ dù có mạnh cỡ nào cũng không phải là đối thủ của anh ta. Anh ta luống cuống chạy ra ngoài.
Thấy bộ dạng thảm hại của anh ta, Lý Phàm chỉ biết cười.
Bộ dạng vầy vẫn muốn ra tay với anh. Chuyện này có hơi trái đạo lý thì phải.
Đông Hào gọi một người phục vụ đến với vẻ mặt không mấy vui vẻ, người phục vụ biết Đông Hào là một nhân vật lớn nên vội vàng chạy đến và nói: “Thưa anh, anh cần phục vụ gì ạ?”
“Hừ, dịch vụ khỉ gì. Trải nghiệm của tôi rất tệ, vì có người đã đột nhập và làm hỏng việc tốt của tôi.” Đông Hào nói một cách ngạo mạn.
Người phục vụ lau mồ hôi lạnh, anh ta biết khách hàng lớn như vậy không thể kích động, hơn nữa lại là thành viên VIP.
“Thưa anh, xin chờ một chút, tôi sẽ gọi bảo vệ lo liệu.” Người phục vụ rất bình tĩnh, để giúp Đông Hào xử lý chuyện này, anh ta trực tiếp gọi bảo vệ đi lên.
Qua những lời nói đơn giản của Đông Hào, anh ta chỉ nghe được là ai đó đang gây rắc rối.
Đông Hào rất hài lòng với hành động của người phục vụ, vậy nên đã đưa tiền boa cho anh ta.
Người phục vụ vui mừng khôn xiết, anh ta lén giấu tiền đi.
Lúc Lý Phàm vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Đông Hào lập tức chỉ vào Lý Phàm nói: “Là anh ta, anh tìm người giải quyết anh ta đi, càng nặng càng tốt, tôi chịu tiền bệnh viện. “
Khi người phục vụ nghe vậy, anh ta vẫn đang do dự. Dù sao thì họ cũng sợ phải bồi thường, khi nghe Đông Hào nói sẽ đích thân đến bồi thường, anh ta mới yên tâm hơn.
“Haha, số tiền này là của anh.” Nghe xong, người phục vụ lập tức đồng ý, không nói thêm gì nữa.
Đông Hào gật đầu, vỗ vai người kia và ra hiệu cho bên kia đi làm việc.
Một đám bảo vệ đi đến trước cửa cầu thang, tất cả đều mang dáng vẻ uy hiếp, bọn họ hung hăng đi tới trước người phục vụ, nói: “Gọi chúng ta lên có chuyện gì?”
Trước đây bọn họ đi làm rất nhàn rỗi, hôm nay nghe nói có chuyện, lòng bọn họ rất kích động.
Vừa khéo đang ngứa nghề, đang muốn tìm người để luyện tay chân.
Người phục vụ có phần sợ những tên to xác đó, dù sao cũng biết những tên to xác đó không dễ đụng vào, liền chỉ tay về phía xa nói: “Người kia, ở đằng kia, mấy người qua đó đi.”
Nghe xong mấy tên kia xoa xoa tay, lập tức đi tới, vừa nhìn thấy Lý Phàm đã bày vẻ khinh thường. Bọn họ tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ có vậy.
Cả đám bỗng cười rộ lên, tỏ vẻ khinh thường, cái tên gầy yếu này có thể là đối thủ của bọn họ sao?
Khi Lý Phàm nhìn thấy đám người to lớn đang đi về phía mình, anh cũng nhìn Đông Hào đang giễu cợt.
Dưỡng như anh đã biết điều gì đó, Xem ra là Đông Hào đang cố ý.
Nhưng nếu đã như vậy, Lý Phàm đương nhiên sẽ không bỏ qua nữa. Đông Hào muốn xem trò vui ư, vậy phải xem anh ta có đủ tư cách hay không.
Những tên bảo vệ kia nhìn thấy Lý Phàm giống như nhìn thấy một con cừu non, người phục vụ nói nhỏ: “Mấy ngươi xử lý hắn đi, cậu Đông Hào sẽ trả viện phí.”
Mấy tên kia tặc lưỡi, nhất loạt gật đầu. Không có gì bất ngờ, đây cũng là điều chúng muốn.
“Được.” Mấy tên kia đồng ý, đi đến nhắm vào Lý Phàm.
Nhìn thấy đám bảo vệ đó, Lý Phàm chỉ cười cười. Chỉ mấy tên này mà đòi làm đối thủ của anh, vậy thì cũng quá ngây thơ.
Có điều Lý Phàm cũng tỏ ra không quan tâm lắm, coi như không thấy.
Đám bảo vệ thấy Lý Phàm thật sự không để ý tới mình thì nhốn nháo hết cả lên, bắt đầu tấn công Lý Phàm.
Lý Phàm vô thức bóp vai một tên trong đó, thờ ơ nói: “Không phải đối thủ của tôi đâu nên đừng tự làm mất thể diện. Thực tế chút đi.”
Mấy tên kia đau đến mức suýt chút nữa hét lên, không ngờ Lý Phàm lại ra tay mạnh như vậy. Nếu không phải bản thân trải qua, bọn họ không thể tin đó là sự thật.
Lý Phàm giễu cợt: “Vốn tưởng mấy người thế nào, nhưng hóa ra cũng chỉ có vậy.”
Cả đám gần như phát điên, đây là sỉ nhục lớn nhất đối với bọn họ. Cả đám người bắt đầu tấn công Lý Phàm: “Thằng nhãi, mày đừng có ngông cuồng!”
CHƯƠNG 945: CHỌC VÀO ANH TA LÀM GÌ
Những tên kia biết mình không phải là đối thủ của Lý Phàm, nhưng đều là một đám sĩ diện. Lý Phàm đối phó với bọn họ thế này là hoàn toàn không cho bọn họ chút mặt mũi nào.
Sắc mặt cả đám người trở nên lạnh lẽo, tất cả đều nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt tức giận.
Lý Phàm thấy vậy nhưng vẫn coi như không. Đối với anh mà nói, cho dù những người này ra tay với mình, anh vẫn nắm chắc phần thắng.
“Hay là xông lên một lần đi.” Lý Phàm ngoắc ngoắc ngón tay nói.
Đột nhiên mấy tên đó không nói nên lời. Về phần này bọn họ hoàn toàn bị thuyết phục, vì ai cũng rõ thực lực của Lý Phàm.
Về điểm này, cả đám phải thừa nhận rằng mình không phải là đối thủ của Lý Phàm.
Sau khi Đông Hào nhìn thấy những kẻ đó không phải là đối thủ của Lý Phàm thì không khỏi nhíu mày, đối với anh ta mà nói, đây không phải là chuyện tốt.
Anh ta lạnh lùng nhìn Lý Phàm, như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ở trong mắt anh ta, Lý Phàm quá khó đối phó.
“Hừm, tao biết thực lực mày mạnh, nhưng muốn ra tay với tao ư, còn phải xem mày có năng lực như thế nào.” Lúc này Đông Hào khinh thường nói.
Lý Phàm thấy vậy cũng bật cười. Anh biết mình và đối phương có quan hệ rất lớn.
Thuốc giải đó có hiệu quả với Cố Họa Y và những người khác, khi nhìn thấy Đông Hào, tất cả đều lộ ra vẻ kinh tởm. Cũng may mà đối phương không thực hiện được, nếu không bọn họ sẽ hối hận đến chết.
Lý Phàm bình tĩnh nói: “Chuyện này không liên quan đến các người.”
Đám bảo vệ nghe xong, sắc mặt sa sầm. Suy nghĩ kỹ càng, nếu phải đấu với nhau thì sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cả đám đành từ bỏ.
Đối với bọn họ, bọn họ đều thừa nhận mình không phải đối thủ của Lý Phàm, nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự không có lợi ích gì cho tất cả, vậy nên cuối cùng bọn họ đành rút lui.
“Mau rút.” Đám người kia đều lo lắng, bọn họ đều biết Lý Phàm không phải người thường.
Lúc nhìn thấy Lý Phàm, ai cũng đều vội vàng chạy đi.
Đông Hào theo phản xạ nhìn về phía người phục vụ, đối người phục vụ nói: “Chuyện này giao cho anh xử lý. Nếu không xử lý tốt, đừng trách tôi không khách sáo.”
Người phục vụ nghe vậy, khóe miệng giật giật vài cái, chuyện này liên quan gì đến anh ta? Anh ta nghĩ tới chuyện mình đã lấy được tiền, quyết định giúp đối phương đến cùng.
“Anh có biết đây là địa bàn của ai không? Đây là địa bàn của ngài Thiên. Muốn gây rắc rối ở đây ư, cứ thử xem.” Lúc đe dọa người phục vụ nhắc tới ngài Thiên.
Lý Phàm cũng cười, nếu đây không phải là địa bàn của Sở Trung Thiên thì sẽ khó đối phó. Còn nếu đã là địa bàn của Sở Trung Thiên, thì chuyện lại càng dễ dàng hơn.
Người phục vụ thấy Lý Phàm không lên tiếng, nghĩ thầm anh sợ hãi, dù sao ngài Thiên cũng rất nổi tiếng ở Hán Thành.
Đông Hào được nước lấn tới, cười khẩy nói: “Sao, không phải rất lợi hại à? Sao biết đây là địa bàn của ngài Thiên rồi thì lại câm như hến thế?”
Lúc này anh ta mới chú ý tới ánh mắt của Lý Phàm, lúc nhìn thấy ánh mắt của anh, anh đã có dự cảm không tốt lành gì.
Đột nhiên anh ta giật thót, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, đây không phải là điềm lành cho anh ta.
“Vậy anh gọi ông ta tới đây đi.” Lý Phàm nói.
Người phục vụ ra vẻ như đang nhìn một tên ngốc, không biết Lý Phàm lấy tự tin ở đâu ra, anh ta không sợ hãi khi biết rằng đây là địa bàn của Ngài Thiên.
Đông Hào lại nhìn người phục vụ, cười nói: “Nếu anh ta đã muốn chết đến vậy, hay anh cứ gọi cho Ngài Thiên đi.”
Người phục vụ không hề do dự, anh ta là bồi bàn, nên đương nhiên không đủ tư cách để gọi Ngài Thiên.
Nhưng anh ta đã báo cáo vấn đề với quản lý của mình.
Quản lý tiền sảnh đi tới, anh ta rất quen thuộc với Lý Phàm, vừa nhìn thấy anh thì ngẩn người tại chỗ, đây không phải là bạn của Ngài Thiên sao? Anh ta xoa xoa tay, chuẩn bị nên nói như thế nào.
Người phục vụ chỉ vào Lý Phàm nói với quản lý tiền sảnh: “Quản lý, tên này quá hung hãn, tôi đề nghị anh dạy anh ta một bài học.”
Người quản lý sảnh sững sờ ngay tại chỗ. Yêu cầu ông ta dạy dỗ Lý Phàm ư, đây là điều mà chỉ những người thần kinh mới dám làm.
“Rốt cuộc đã gì xảy ra chuyện gì vậy, các người có phải chọc giận anh ta rồi không?” Quản lý sảnh cau mày, nếu người của anh ta chọc phải anh Lý, đó sẽ là một rắc rối lớn.
Điều anh ta chắc chắn là ngài Thiên nhất định sẽ giúp anh Lý trút giận.
Người phục vụ hoàn toàn không hiểu lời của quản lý sảnh, thay vào đó anh ta cong môi nói: “Quản lý, anh đang nói cái gì vậy, bọn tôi sao có thể chọc vào anh ta được, tên này rõ ràng là bị điên rồi.”
“Tôi nghĩ cậu mới điên đấy.” Quản lý sảnh nói xong liền tát vào mặt người phục vụ một cái.
Người phục vụ sững sờ tại chỗ, chuyện gì vậy, liên quan gì đến anh ta. Anh ta đâu làm gì đối phương, sao lại bị đánh?
“Ông chủ, thế này là sao?” Người phục vụ hỏi với vẻ khó hiểu, thậm chí anh ta còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Rốt cuộc là anh ta đã chọc phải ai, bỗng dưng quản lý lại tát anh ta mà không có lý do gì.
Người quản lý tiền sảnh bực bội nói: “Cậu im đi, cậu có biết anh Lý là ai không? Anh Lý là bạn của ngài Thiên. Nhưng cậu lại muốn ngài Thiên ra tay với anh Lý ư. Cậu có uống nhầm thuốc không mà dám tìm ngài Thiên. “
Ông ta thấy may mắn là đã đến kịp thời và xử lý sự việc này nhanh chóng. Nếu không cứ để tên nhân viên đầu bò này làm việc, ông ta chắc chắn sẽ không toàn mạng.
Ông ta hận không thể tát thêm người phục vụ, đánh cho anh ta ngu hẳn thì thôi.
Người phục vụ ngây ra tại chỗ, anh ta vô cùng bất ngờ trước thông tin này, nếu không phải tận tai nghe thấy thì anh ta cũng không thể tin đây là sự thật.
Anh ta hít một hơi thật sâu, khi nhìn Lý Phàm, ánh mắt anh ta chuyển từ khinh thường sang tôn trọng và nghi ngờ. Mặc dù anh ta không biết Lý Phàm và Ngài Thiên quen biết nhau như thế nào.
Nhưng ngay cả người quản lý tiền sảnh cũng đã nói như vậy, anh ta đương nhiên tin vào điều đó.
“Tôi thực sự đã có mắt như mù.” Người phục vụ giải thích, giả vờ vô tội.
Quản lý sảnh tức giận liếc mắt nhìn anh ta, cảm thấy đối phương rất hèn hạ, ông ta tức giận nói: “Ít nói năng ngu đần ở đây đi, bây giờ anh lập tức xin lỗi anh Lý.”
Người phục vụ cũng biết anh đang gặp rắc rối nghiêm trọng nên chạy đến gần Lý Phàm và nói: “Anh Lý, em thực sự không biết anh và ngài Thiên là bạn. Vừa rồi tất cả là lỗi của em. Em không có mắt, mong anh không chấp nhặt mà bỏ qua. “
Đông Hào chết lặng, anh ta đứng ngây ra đó, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Thời điểm nghe đến đó, Lý Phàm đã tin tưởng hơn phân nửa. Anh nhìn cậu chủ Long một cách cổ quái, không nghĩ tới cậu chủ Long lại thẳng thẳn như vậy.
Cậu chủ Long chà xát hai tay: “Anh Lý, anh thấy như vậy thế nào?”
Sau khi nghe đến đó, Lý Phàm không khỏi trầm tư.
Theo bản năng cậu chủ Long móc ra nút ấn rồi quyết đoán ấn vào cái nút màu đỏ.
Lý Phàm cũng chú ý thấy điểm này của đối phương, anh vô thức đứng lên.
Trong lúc bất chợt, mặt đất trở nên trống rỗng, toàn bộ gạch ở dưới đất đều biến mất.
Cho dù tốc độ phản ứng của Lý Phàm có nhanh hơn nữa thì cũng không thể không rơi xuống.
Thấy Lý Phàm rơi xuống, cậu chủ Long và ông Võ lập tức lộ ra một nụ cười vui vẻ.
“Ha ha, người này chết chắc rồi.” Cậu chủ Long cực kỳ vui mừng, trừ khử được một mối hoạ lớn, khỏi phải nói anh ta phấn khởi đến mức nào. Anh ta không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng như vậy.
Mà lúc này, ông Võ cũng cười ha hả, cũng không ngờ sự tình lại thay đổi đến mức phức tạp như vậy.
Nhưng đối với ông ta mà nói, Lý Phàm chết cũng là một chuyện tốt.
Nếu cứ như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc cậu chủ Long sẽ đồng ý hợp tác với mình sao?
Ông Võ nghĩ tới đây, lập tức kích động xoa hai tay vào nhau, nhìn về phía cậu chủ Long nói: “Cậu chủ, vậy thì chúng ta có thể hợp tác rồi sao?”
Sắc mặt cậu chủ Long bất chợt biến đổi, anh ta hừ lạnh mở miệng: “Ai nói chúng ta có thể hợp tác? Tôi muốn hợp tác với Võ Thành thì đương nhiên là cần người thân tín, còn ông thì ngay cả tư cách xách dép cho tôi cũng không có.”
Anh ta trở mặt ngay tức khắc. Trước đó anh ta cho rằng ông Võ vẫn có tác dụng, hiện tại đã không còn bất cứ tác dụng nào nữa, chỉ là một con chó mà thôi. Vì thế nên anh ta không thèm để ở trong mắt.
Sau khi nghe xong, ông Võ gần như bị chọc giận đến mức sắp nổ tung. Anh ta chưa từng bị khuất nhục như vậy bao giờ, đối với chuyện lần này anh ta vô cùng phẫn nộ, gắt gao nhìn cậu chủ Long, ngực như muốn bùng nổ.
“Cậu chủ Long, anh nói thế là có chút quá đáng rồi đó, có cần thiết phải như vậy không?” ông Võ tức giận nói.
Cậu chủ Long khinh thường nhìn thoáng qua nói: “Cần gì à? Tôi nói ông không có tư cách thì chính là không có tư cách.”
Lúc ông Võ vừa định động thủ, thư kí của cậu chủ Long đã đá văng ông Võ.
Vì vậy mà ông Võ bị thương, ông ta nổi giận đùng đùng nhìn cậu chủ Long. Tốt xấu gì ông ta cũng là một đại nhân vật ở Võ Thành, ai ngờ lại bị cậu chủ Long hạ nhục như vậy.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng đó của ông Võ, cậu chủ Long chắc lưỡi nói: “Ha hả, còn muốn đánh tôi?
Chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi. Tôi khuyên ông tốt nhất là nên thu đuôi lại đi.”
Ông Võ hít một ngụm khí lạnh, cũng không biết phải nói gì cho đúng. Ông ta biết đối phương không phải nhân vật bình thường.
Thế nhưng ông ta cũng không cam lòng cầu xin cậu chủ Long tha thứ, bởi vì như vậy quá mất mặt. Tuy nhiên, ở thời điểm này lại không có lựa chọn nào tốt hơn.
Ngoại trừ chỗ dựa vững chắc như cậu chủ Long, ông ta không thể nghĩ ra người nào có khả năng làm chỗ dựa cho chính mình.
Trong lúc bất chợt nhìn về phía cái động tối om, nhưng ngay sau đó lại bỏ qua ngay lập tức.
Ông ta biết lúc này khẳng định là Lý Phàm không có sức phản kháng, chắc chắn là anh sẽ không còn cách nào.
“Các người vui vẻ hơi sớm rồi.” Bỗng nhiên, giọng nói của Lý Phàm vang lên từ dưới lòng đất, tuy nhiên lại có tiếng vọng. Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, nặng nề gõ vào lòng đám người cậu chủ Long.
Cậu chủ Long quá sợ hãi, cảm thấy không thể nào tin nổi. Tình huống này là gì đây? Anh ta cho rằng tất cả những chuyện xảy ra trước mắt quá mức khoa trương, có thể nói là hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của anh ta.
Mà anh ta cũng không biết rõ rốt cuộc là ở bên dưới đã xảy ra chuyện gì, cho rằng trong này chắc chắn có nguyên nhân nào đó.
Sắc mặt cậu chủ Long âm trầm, nếu như Lý Phàm vẫn không chết, đối với anh ta mà nói đây là một chuyện xấu.
Anh ta trừng mắt nhìn trợ lý một cái, bảo trợ lý đi kiểm tra một chút xem đã có chuyện gì xảy ra.
Tên trợ lý nuốt nước bọt, lúc này mới cưỡng ép lấy được một chút can đảm đi tới đáy hang động. Thời điểm anh ta vừa đi tới đáy động, thoạt đầu vẫn chưa nhìn thấy gì, anh ta định mở đèn pin cầm tay thì bất thình lình bị một bàn tay bắt lấy.
Trợ lý còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị lôi xuống dưới.
Ngược lai là một bóng đen chui ra, sau khi cậu chủ Long nhìn thấy bóng lưng của Lý Phàm, hai chân anh ta hầu như đều phát run, trong lòng là mười vạn câu hỏi vì sao.
Chuyện gì xảy ra vậy? Đáng lẽ là ai té xuống đều sẽ cửu tử vô sinh, hơn nữa độ cao còn là ba mươi mét, một khi ngã thì nhất định sẽ biến thành cái bánh thịt.
Nhưng làm thế nào mà Lý Phàm lại chẳng sao cả?
“Vì sao mà anh lại không có việc gì?” Cậu chủ Long kinh hãi bật thốt một tiếng, câu hỏi đầu tiên là chất vấn đối phương vì sao chưa chết.
Lý Phàm xoay người, giễu cợt nói: “Xem ra anh rất mong chờ tôi chết ở chỗ này nhỉ?”
Cậu chủ Long không nói gì, lúc này anh ta vừa phiền muộn vừa khiếp sợ.
Mà giờ đây Lý Phàm lại lấy ra một vật bằng sắt, đột nhiên thứ này dài ra, giống như một thanh trường kiếm vậy, dài khoảng nửa mét.
“May mà có nó.” Lý Phàm cười nói, nếu như không có vật này, khẳng định là anh sẽ té ngã. Dù sao thì cái hang cũng rất rộng, chắc chắn là anh không thể bám vào thành hang được.
Cũng nhờ đầu ốc của anh tỉnh táo, vận hành cực kỳ nhanh cho nên lúc này mới kịp thời nghĩ tới biện pháp như vậy.
Lý Phàm không ngờ lúc tách nhau ra giáng thủ sư xinh đẹp lại cho mình một món bảo bối tốt như thế.
Cậu chủ Long thấy thế thì lập tức hiểu ra. Thời điểm biết được chuyện Lý Phàm là nhờ vật này thì mới có thể thoát được, khỏi phải nói nội tâm anh ta sụp đổ đến mức nào.
Chuyện này không giống với tưởng tượng của anh ta lắm.
Cậu chủ Long gần như tức đến mức sắp nổ, anh ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Lý Phàm, sau cùng lạnh giọng nói: “Hừ, không ngờ thứ này lại cứu anh một mạng.”
“Sao nào? Có phải khiến anh thất vọng rồi không?” Lý Phàm cười hỏi.
Cậu chủ Long thấy Lý Phàm bước tới gần, hơn nữa giọng nói của đối phương còn vô cùng băng lãnh, anh ta bắt đầu luống cuống, người này có chút khác biệt với người mà anh ta nghĩ tới.
Lý Phàm quả quyết đánh tới một quyền, ngay cả cậu chủ Long cũng không phải là đối thủ của Lý Phàm, thời điểm bị đánh anh ta trở tay không kịp.
Lý Phàm cười lạnh cất lời: “Với bản lĩnh như vậy mà còn muốn xuất thủ đối phó với tôi? Tôi thấy anh có chút suy nghĩ viển vông rồi đó.”
Cậu chủ Long nuốt nước bọt thật mạnh, trong lòng không biết nên nói cái gì. Anh ta bắt đầu sợ, thực lực của đối phương vượt quá tưởng tượng của anh ta.
Lý Phàm lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ anh đừng nên đối nghịch với tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến anh đẹp mặt.”
Lần này cậu chủ Long cuống quýt cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa.”
Thấy cậu chủ Long đột nhiên quỳ xuống, Lý Phàm căn bản là coi thường. Chiêu chó vẫy đuôi mừng chủ này thực sự là quá mất mặt, khiến anh cực kỳ chán ghét.
Cậu chủ Long cầu khẩn: “Tôi không dám nữa, tôi xin thề, tôi sẽ không tới tìm anh gây phiền phức nữa.”
Lý Phàm ngáp một cái nói: “Đừng có bày ra cái bộ dạng đó với tôi, anh là ai tôi còn không rõ ràng sao?”
CHƯƠNG 942: UY HIẾP TÔI?
Lý Phàm không có kiên nhẫn với cậu chủ Long. Đã đến lúc này rồi, đối phương còn suy nghĩ ngây thơ như thế.
Vừa nãy bọn họ còn muốn giết chết anh, hiện tại nếu như anh mềm lòng đối với cậu chủ Long thì cũng tương đương với việc tàn nhẫn đối với chính mình.
Đối phó với một người thay đổi thất thường như cậu chủ Long, nhất định Lý Phàm phải hạ thủ tàn nhẫn một chút mới được.
Cậu chủ Long cho rằng cầu xin tha thứ có tác dụng, nhưng nhìn vào mắt của Lý Phàm lại khiến lòng anh ta trở nên lo lắng. Cậu chủ Long bắt đầu sử dụng lá bài tẩy của mình: “Lý Phàm, nếu như anh giết chết tôi, ba tôi là Thất Long Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Thất Long Vương thì sao? Bát Long Vương cũng đã chết trong tay tôi.” Lý Phàm mỉm cười, dùng những lời này để hù doạ anh, đối phương cũng thật đơn thuần.
Cậu chủ Long nuốt nước bọt, nội tâm cực kỳ sợ hãi, anh ta không nghĩ Lý Phàm vậy mà lại ra tay đối với mình.
“Nhưng mà tôi nói cho anh biết, nếu như anh xuất thủ đối với tôi, anh cũng không có kết quả tốt đẹp gì đâu.” Lúc này cậu chủ Long không quên đe doạ: “Anh sẽ hối hận.”
Lý Phàm cũng không bị hù doạ, ngược lại còn cho rằng cậu chủ Long là một người ngu ngốc. Đột nhiên một tay anh tóm lấy cậu chủ Long đi tới chỗ cái miệng hang.
Cả người cậu chủ Long run rẩy, đối phương muốn làm gì đây? Chẳng lẽ muốn ném anh ta xuống đó?
Trong khoảnh khắc nội tâm anh ta rối loạn, chợt phát giác tử vong lại cách bản thân mình gần như vậy.
Âm thanh cầu xin tha thứ của cậu chủ Long càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì không còn nữa.
Chuyện này khiến ông Võ trợn tròn mắt, không ngờ Lý Phàm lại sát phạt và quả đoán như thế, dám đối phó với cậu chủ Long mà không hề do dự chút nào, quả đúng là ném xuống thật.
Trong phút chốc không biết nên nói cái gì, chuyện này quá khoa trương rồi, hoàn toàn đảo loạn tam quan của ông ta.
Ông ta hít một hơi thật sâu, cảm thấy khó mà tin nổi.
Lúc nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, ông Võ bắt đầu trở nên tuyệt vọng. Không lẽ người này muốn ra tay với mình sao? Nếu thật sự là vậy thì mình hoàn toàn xong đời.
“Chuyện đó, trước tiên anh chờ một lát đã, anh cho qua cho tôi đi, tôi chỉ bị ép buộc mà thôi.” Ông Võ khoát tay nói, sắc mặt hoảng sợ tột cùng. Ông ta sợ ông ta cũng sẽ biến thành một người chết giống như cậu chủ Long.
Ông ta cũng không muốn mình rơi xuống đó, ông ta bắt đầu khóc không ra nước mắt. Ông ta chỉ là một người qua đường lướt qua mà thôi, tại sao lại liên luỵ đến trên người ông ta?
Lý Phàm tức giận nói: “Bớt ở đây nói nhảm với tôi, anh cũng bắt đầu đi xuống đi, dù sao thì anh cũng đã thấy rồi.”
“Cậu đừng giết tôi, tôi sẽ không nói gì cả. Tôi không nhìn thấy gì cả, nếu như cậu không giết tôi, tôi có thể khiến cho tất cả những công ty mà tôi có ở Võ Thành hợp tác với tập đoàn Hoạ Vân Y.” Ông Võ cầu xin một lần nữa.
Lý Phàm nghe xong cũng ngây ngẩn cả người, anh trầm tư. Không thể không nói những lời này của ông Võ đã bắt được tâm tư của anh, anh không thể không bội phục.
“Được.” Lý Phàm gật đầu nói, cũng không nói nhiều lời vô ích, đột nhiên không còn suy nghĩ muốn diệt trừ đối phương nữa.
Anh chỉ muốn hù doạ ông Võ một chút, đối thủ chính của anh là cậu chủ Long. Hiện tại cậu chủ Long đã bị diệt trừ, ông Võ cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Ông Võ nghe xong thì cũng sững sờ. Đối với kết quả này ông ta cảm thấy vô cùng ký quái, có cảm giác như hết thảy những gì trước mắt đều vượt quá tưởng tượng của bản thân.
“Cảm ơn cậu Lý.” Lúc này ông Võ mới vội vàng cầu xin Lý Phàm tha thứ, sợ nếu như bây giờ không cầu thì về sau cũng sẽ không có cơ hội nữa.
Lý Phàm bình thản nói: “Được rồi, đứng lên đi. Ông nói sẽ khiến cho tất cả các công ty ở Võ Thành hợp tác với tập đoàn Hoạ Vân Y, chuyện này là thật sao?”
Ông Võ liên tục gật đầu nói: “Đương nhiên là thật rồi, nếu không thì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể xử lý tôi.”
“Ông cũng không cần sợ tôi như vậy, hiện tại chúng ta là bạn bè. Chỉ cần không làm ra chuyện gây bất lợi cho tôi thì tôi sẽ không hại ông.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Anh chủ yếu chỉ muốn mượn hơi ông Võ một chút, vừa rồi nếu đã cho ông Võ một cái tát, vậy thì đương nhiên anh sẽ cho đối phương một quả táo ngọt.
Sau đó anh bồi thêm một câu.
“Nếu như ông hợp tác, tôi bảo đảm ông cũng sẽ có một vị trí trong Long Môn.”
Dĩ nhiên, Lý Phàm không phải đại Long Vương, cũng không phải Long Hậu, không có quyền lợi như thế.
Nhưng mà anh là thiếu chủ của Long Môn. Thân phận của anh vẫn còn bày ra ở chỗ này.
Cho nên đối với kết quả như vậy, Lý Phàm cũng không quá ngoài ý muốn.
Ông Võ nghe xong, lập tức gật đầu nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, cảm ơn cậu Lý.”
Khỏi phải nói trong lòng ông ta vui vẻ biết chừng nào, thật sự không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy. Nếu không phải chính tai nghe được, sẽ không hề tin là thật.
Ồng ta vội vã cảm kích nhìn Lý Phàm, Lý Phàm thản nhiên nói: “Đừng có ra vẻ với tôi, ông là ai trong lòng tôi còn không rõ sao?”
Ông Võ thầm chắc lưỡi không ngớt, lúc này mới cười thêm một cái.
Sau khi Lý Phàm rời khỏi, lúc này mới giải tán. Nhưng hiện tại việt muốn làm được, là phải khiến tập đoàn Hoạ Vân Y ở Hán Thành phát triển đến quy mô lớn một chút.
Mà trong lúc Lý Phàm không có ở đây, Cố Hoạ Y hẹn một số đối tác làm ăn nói chuyện, định một mình bàn bạc chuyện hợp tác với đối phương. Lúc này, cô chỉ dẫn theo Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt.
Cô tin tưởng có hai người này ở đây, khẳng định là sẽ không có chuyện gì.
Hơn nữa, cô cũng không muốn lần nào cũng làm phiền Lý Phàm. Huống chi, theo như những gì cô biết, nhân phẩm của vị đối tác này không tồi, không phải loại người có suy nghĩ không an phận.
Đó là một người khá trẻ tuổi. Khi nhìn thấy Cố Hoạ Y, hai mắt anh ta lập tức sáng lên. Mà lúc nhìn thấy Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt, anh ta lại càng động tâm.
Anh ta lập tức nảy sinh suy nghĩ, xoa xoa hai tay nhiệt tình nói: “Tổng giám đốc Cố, để cô chờ lâu rồi. Tôi là Đông Hào, nghe nói Tổng giám đốc Cố muốn mua đất của tôi phải không?”
“Đúng vậy.” Cố Hoạ Y gật đầu nói.
Đông Hào cười ha ha một tiếng, sau đó lập tức khoác lác: “Tổng giám đốc Cố, ánh mắt của cô thật sự rất tốt. Đổi lại là những người khác như chưa chắc đã có được mắt nhìn như cô.”
Cố Hoạ Y để lộ nụ cười ngượng ngùng mà không lúng túng, lúc này Đông Hào mới thở dài nói: “Tổng giám đốc Cố, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, vào trước rồi nói.”
Cố Hoạ Y gật đầu tiến vào trong phòng, Đông Hào cười nói: “Tổng giám đốc Cố, có muốn uống rượu hay không?”
Cố Hoạ Y nghe vậy thì khoát tay nói: “Hay là thôi vậy.”
Đông Hào thoáng có chút thất vọng, giả vờ giận nói: “Tổng giám đốc Cố, cô như vậy quá không nể tình rồi, ít nhiều gì cũng phải nể mặt tôi một chút chứ.”
Trần Hiểu Đồng tính tình nóng nảy, bèn mở miệng nói: “Đây là bàn chuyện hợp tác, cũng không phải nói chuyện phiếm. Nếu như anh đã muốn uống rượu, cũng có thể thấy anh không có ý tốt đối với Tổng giám đốc Cố của chúng tôi.”
Đông Hào lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng tức Trần Hiểu Đồng muốn chết.
CHƯƠNG 943: NGƯỜI NÊN CÚT LÀ ANH
Cố Hoạ Y cũng không tức giận, đây là những lời trong lòng cô muốn nói, nếu không vì e ngại mặt mũi thì cô đã nói ra rồi.
“Thật ngại quá, để anh chê cười rồi.” Cố Hoạ Y mỉm cười nhìn Đông Hào một chút, giả vờ trừng mắt nhìn Trần Hiểu Đồng một cái.
Đông Hào bỏ qua khoát tay nói: “Tổng giám đốc Cố, không sao cả, chuyện này rất bình thường. Cái đó Tổng giám đốc Cố à, cô tuyệt đối đừng để ý nhé, tôi chỉ đùa một chút mà thôi.”
Cố Hoạ Y không nói gì nữa, cô biết suy nghĩ của đối phương, đột nhiên cô cất lời: “Tổng giám đốc Đông, tôi cũng không nói những chuyện khác nữa, chúng ta bàn bạc một chút đi.”
Đông Hào biết uống rượu là không thể, rơi vào đường cùng, anh ta không thể làm gì khác hơn là chọn giúp mấy người Cố Hoạ Y một chai nước suối.”
“Tổng giám đốc Cố, thư ký bên cạnh cô là gì của cô vậy?” Đông Hào tò mò hỏi một câu.
Đối với anh ta, anh ta cho rằng mỗi một người ở bên cạnh Cố Hoạ Y đều không đơn giản cho nên mới tò mò hỏi một câu.
Lúc này, Cố Hoạ Y mới giải thích một chút: “Những người này đều là bạn bè của tôi.”
Đông Hào nghe xong, trong thoáng chốc nảy sinh ý nghĩ muốn tiếp cận với Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt, bởi vì hai người này quá xinh đẹp. Nếu có thể thành đôi với một trong hai, anh ta cảm thấy có chết cũng không tiếc.
Cố Hoạ Y cũng nhìn ra Đông Hào có hứng thú đối với Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt, tuy nhiên cô cũng không muốn mai mối. Từ ánh mắt của đối phương, cô có thể nhìn ra Đông Hào không phải một người tốt.
Tiếp theo Đông Hào lại chủ động đứng lên nói với Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng: “Hai người đẹp, các cô là người ở đâu?”
Trần Hiểu Đồng tức giận nói: “Liên quan gì đến anh?”
Còn Trúc Hoa Nguyệt thì lại không nóng nảy như Trần Hiểu Đồng, cô ta thản nhiên nói: “Tôi là người Tây Vực.”
Đông Hào thấy Trần Hiểu Đồng không nể mặt như thế, không thèm đếm xỉa đến Trần Hiểu Đồng nữa mà vô thức lựa chọn Trúc Hoa Nguyệt.
Trúc Hoa Nguyệt vốn chỉ định lễ phép trả lời, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với đối phương.
Đông Hào thấy cô ta dần dần trầm mặc, bắp thịt trên mặt hơi co rúm, có cảm giác vô cùng xấu hố. Anh ta không ngờ mọi chuyện lại như vậy, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của chính mình.
Lúc này Đông Hào mới không thể làm gì khác hơn là bắt đầu nói chuyện làm ăn. Trong khoảng thời gian đó, anh ta lặng lẽ sờ soạng túi áo một chút rồi bóp nát một viên thuốc, thuốc lập tức hoá thành bột phấn.
Lúc anh ta mở nắp chai nước, thần không biết quỷ không hay bỏ vào.
Bởi vì động tác này vô cùng tỉ mỉ, cũng không ai chú ý tới.
Rất nhanh sau đó, mấy người Cố Hoạ Y đã uống vào.
Thấy bọn họ uống xong, trong lòng Đông Hào lập tức vui vẻ không xiết. Nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo, anh ta hầu như sảng khoái đến mức méo mó, đây chính là một chuyện quá tốt.
Khỏi phải nói trong lòng anh ta vui vẻ biết chừng nào, đối với kết quả như vậy, anh ta cũng không quá ngoài ý muốn.
Đông Hào cố tình chuyển chủ đề câu chuyện, cố ý làm bộ không đứng đắn.
Mấy người Cố Hoạ Y đều cảm giác được có chút khô nóng, sắc mặt bọn họ trầm xuống, cảm thấy không đúng lắm.
Cố Hoạ Y vô cùng rõ ràng đối với tình huống này, rất nhanh sau đó cô đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cô lặng lẽ gửi định vị của mình cho Lý Phàm, đồng thời dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Đông Hào, mở miệng nói: “Không ngờ anh lại là người như vậy.”
Đông Hào tưởng rằng một lát nữa mấy người Cố Hoạ Y mới phát hiện, điều này khiến anh ta hết sức bất ngờ, vậy mà hiện tại bọn họ đã phát hiện ra rồi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta sẽ không thể tin được. Anh ta cảm thấy hết thảy những gì xảy ra trước mắt đã vượt xa sự tưởng tượng của bản thân.
Đông Hào có chút chột dạ, làm bộ như không hiểu gì nhìn Cố Hoạ Y nói: “Cái đó, tôi không hiểu ý của cô.”
Cố Hoạ Y thấy đến lúc này rồi mà đối phương vẫn còn giả vờ, cô lập tức nghĩ rằng người này quá giả dối.
Tiếp sau đó Trần Hiểu Đồng cũng phát hiện điểm bất thường, trước đây cô ta đã từng lăn lộn dưới trướng Trương Đức Võ, cũng quen biết nhiều, cho nên biết rất rõ tình huống hiện tại là do thứ gì gây ra.
“Anh vậy mà lại đê tiện như thế.” Trần Hiểu Đồng chuẩn bị xuất thủ đối với Đông Hào, cũng phát giác được cả người mềm nhũn, hầu như không thể nào nhúc nhích được dù chỉ là nửa phần.
Đông Hào thấy vậy lập tức nở nụ cười. Đối với anh ta, đây quả là một chuyện cực kỳ tốt, điều anh ta muốn chính là kết quả này.
Lý Phàm đang lái xe, chợt thấy được Cố Hoạ Y gửi tin nhắn đến. Anh cũng đoán được đại khái, nếu như anh không nhầm, chắc chắn cô đã gặp phiền phức cho nên mới gửi tin nhắn cho anh.
Nghĩ tới đây, Lý Phàm không thể nào bình tĩnh được nữa. Mặc kệ như thế nào, anh vẫn phải đi xử lý chuyện này. Dù sao thì tình huống trước mắt cũng đã vượt quá tưởng tượng của anh.
Anh cho là có Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt ở đó, Cố Hoạ Y sẽ không có việc gì, ai ngờ lại khó mà phòng bị.
Đông Hào ở trong phòng nhất thời thả lỏng, anh ta nghĩ chắc là những người này không thể nào làm gì được mình, sau đó hoàn toàn quay ngoắt một trăm tám mươi độ không còn dè chừng nữa, mở miệng cười nói: “Ha ha, các người nên bỏ cái ý định đó đi. Ở chỗ này, các người trốn không thoát lòng bàn tay của tôi đâu.”
Mấy người Cố Hoạ Y nghe vậy thì đều tức giận nhìn Đông Hào.
Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt đều cảm thấy tuyệt vọng, lúc nghĩ đến chính mình cũng bị đối phương vấy bẩn, khỏi phải nói bọn họ có bao nhiêu căm tức.
Bọn họ cho rằng kết quả trước mắt phải khác với những gì mà bọn họ tưởng tượng.
Khoảnh khắc Đông Hào chuẩn bị hành động, đột nhiên cửa phòng bị đạp ra.
Cả người Đông Hào giật nảy mình, khi nhìn thấy người tới có một khuôn mặt xa lạ, anh ta liền không đặt vào trong mắt, tức giận măng chửi: “Có phải mày uống say đi nhầm phòng không? Nếu như đi nhầm thì mau cút ra ngoài cho tao, bằng không tao sẽ khiến mày đẹp mặt.”
Mấy người Cố Hoạ Y nhìn về phía Lý Phàm theo bản năng, trong lòng lập tức mừng rỡ. Các cô không ngờ Lý Phàm sẽ tới cứu mình. Sau khi nhìn thấy anh, các cô đều lập tức cảm thấy yên lòng, cũng giống như khi nhìn thấy tia hy vọng vậy.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Trong số bọn họ có một người là vợ của tôi, hai người khác là bạn bè của tôi, anh nói xem tôi là người đi ngang qua đây sao? Tôi thấy anh mới chính là người đi ngang qua.”
Nghe Lý Phàm nói, cả người Đông Hào đều ngây ngẩn. Tình huống gì đây? Trong số ba người đẹp ở đây có một người là người yêu của Lý Phàm sao?
Trong khoảnh khắc, anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó. Đối với Cố Hoạ Y anh ta vẫn có chút hiểu biết, chồng của đối phương là một người ở rể. Sau khi nhìn thấy Lý Phàm ăn mặc bình thường, anh ta lập tức không đặt vào mắt.
“Ha ha, hoá ra mày là cái người ở rể kia à? Một thằng ở rể như mày thì tới nơi này làm gì? Còn không mau cút ra ngoài cho tao.” Đông Hào khinh bỉ nhìn thoáng qua, coi thường nói.
Anh ta cho rằng một tên ở rể như Lý Phàm vốn chẳng thể nào làm gì được anh ta, cho nên anh ta không thèm để Lý Phàm vào mắt.
Lý Phàm cười nói: “Người phải cút chính là anh.”
Sau khi nhìn thấy tình trạng của mấy người Cố Hoạ Y, anh không nán lại làm chậm trễ thời gian nữa, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng. Anh đánh mạnh một quyền vào mặt Đông Hào.
CHƯƠNG 944: CHI TRẢ VIỆN PHÍ
Khi nhìn thấy cú đấm của đối thủ, Đông Hào đã trở tay không kịp, cảm thấy mọi thứ đều nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, Đông Hào không thể tin đó là sự thật.
Đông Hào bay ra ngoài, suýt nữa không gượng dậy được, anh ta sửng sốt trước điều này, cho rằng kết cục ngoài sức tưởng tượng của mình.
“Hừ, dám ra tay với ông đây, mày chắc chắn là thần kinh bất thường rồi.” giọng Đông Hào lạnh như băng.
Lý Phàm cười cười không nói gì. Ngược lại, anh làm như không thấy gì, như đang nhìn một tên ngốc, lúc này rồi mà Đông Hào vẫn ngây ngô như vậy.
Anh nghi ngờ đầu óc đối phương có vấn đề. Lúc Đông Hào nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Lý Phàm, anh ta bắt đầu hoảng sợ.
Anh thừa nhận mình không phải đối thủ của Lý Phàm, sau đó nhanh chóng nói: “Tôi không dám, đại ca, xin tha mạng.”
Thấy đối phương cầu xin tha thứ nhanh như vậy, Lý Phàm rất khinh thường.
“Hừm, ra tay với ông đây, còn tùy thuộc vào việc mày có khả năng đó không.” Đông Hào chế nhạo.
Nghe vậy, Lý Phàm nở nụ cười, giống như đang nhìn thấy một tên ngốc. Anh không biết đối phương lấy đâu ra tự tin để nói như vậy.
Tuy nhiên, Lý Phàm rất có niềm tin với bản thân. Nếu đối phương đã muốn đấu thì anh sẽ cho hắn biết mình lợi hại tới đâu.
Đông Hào hoàn toàn sợ hãi, nói: “Đại ca, rốt cuộc anh định làm gì vậy, em sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh.”
Lý Phàm nói thẳng: “Đưa thuốc giải đây.”
Đông Hào biết thuốc giải mà Lý Phàm là ý gì, nên anh ta không chần chừ, dứt khoát lấy thuốc giải ra.
Thật ra, trong lòng anh ta vẫn rất sợ hãi Lý Phàm, anh ta sợ Lý Phàm sẽ đột nhiên tấn công mình.
Dù sao anh ta cũng đã nhìn ra được thực lực của đối phương, tận mắt thấy nên anh ta mới sợ hãi như vậy.
Sau đó Lý Phàm mới đưa thuốc giải cho Cố Họa Y và những người khác, khi nhìn Đông Hào, anh tỏ ra rất khinh thường.
Đông Hào vô cùng oán hận Lý Phàm, muốn dạy cho anh một bài học.
“Hừm, ra tay với tôi ư, xem anh có bản lĩnh đó không đã. Nếu đã không có, tôi sẽ cho anh biết thế nào là lợi hại.” Đông Hào cười trong lòng, anh ta đã nghĩ xong cách xử lý Lý Phàm.
Sau khi Lý Phàm thấy Đông Hào không còn giá trị gì nữa, anh để anh ta đi và nói, “Tôi hy vọng anh có thể thành thật chút.”
Đông Hào vừa chạy như điên ra ngoài, vừa chạy ra ngoài trong lòng anh ta vừa tràn đầy ý nghĩ muốn giết chết Lý Phàm.
Trong mắt anh ta, đối thủ dù có mạnh cỡ nào cũng không phải là đối thủ của anh ta. Anh ta luống cuống chạy ra ngoài.
Thấy bộ dạng thảm hại của anh ta, Lý Phàm chỉ biết cười.
Bộ dạng vầy vẫn muốn ra tay với anh. Chuyện này có hơi trái đạo lý thì phải.
Đông Hào gọi một người phục vụ đến với vẻ mặt không mấy vui vẻ, người phục vụ biết Đông Hào là một nhân vật lớn nên vội vàng chạy đến và nói: “Thưa anh, anh cần phục vụ gì ạ?”
“Hừ, dịch vụ khỉ gì. Trải nghiệm của tôi rất tệ, vì có người đã đột nhập và làm hỏng việc tốt của tôi.” Đông Hào nói một cách ngạo mạn.
Người phục vụ lau mồ hôi lạnh, anh ta biết khách hàng lớn như vậy không thể kích động, hơn nữa lại là thành viên VIP.
“Thưa anh, xin chờ một chút, tôi sẽ gọi bảo vệ lo liệu.” Người phục vụ rất bình tĩnh, để giúp Đông Hào xử lý chuyện này, anh ta trực tiếp gọi bảo vệ đi lên.
Qua những lời nói đơn giản của Đông Hào, anh ta chỉ nghe được là ai đó đang gây rắc rối.
Đông Hào rất hài lòng với hành động của người phục vụ, vậy nên đã đưa tiền boa cho anh ta.
Người phục vụ vui mừng khôn xiết, anh ta lén giấu tiền đi.
Lúc Lý Phàm vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Đông Hào lập tức chỉ vào Lý Phàm nói: “Là anh ta, anh tìm người giải quyết anh ta đi, càng nặng càng tốt, tôi chịu tiền bệnh viện. “
Khi người phục vụ nghe vậy, anh ta vẫn đang do dự. Dù sao thì họ cũng sợ phải bồi thường, khi nghe Đông Hào nói sẽ đích thân đến bồi thường, anh ta mới yên tâm hơn.
“Haha, số tiền này là của anh.” Nghe xong, người phục vụ lập tức đồng ý, không nói thêm gì nữa.
Đông Hào gật đầu, vỗ vai người kia và ra hiệu cho bên kia đi làm việc.
Một đám bảo vệ đi đến trước cửa cầu thang, tất cả đều mang dáng vẻ uy hiếp, bọn họ hung hăng đi tới trước người phục vụ, nói: “Gọi chúng ta lên có chuyện gì?”
Trước đây bọn họ đi làm rất nhàn rỗi, hôm nay nghe nói có chuyện, lòng bọn họ rất kích động.
Vừa khéo đang ngứa nghề, đang muốn tìm người để luyện tay chân.
Người phục vụ có phần sợ những tên to xác đó, dù sao cũng biết những tên to xác đó không dễ đụng vào, liền chỉ tay về phía xa nói: “Người kia, ở đằng kia, mấy người qua đó đi.”
Nghe xong mấy tên kia xoa xoa tay, lập tức đi tới, vừa nhìn thấy Lý Phàm đã bày vẻ khinh thường. Bọn họ tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ có vậy.
Cả đám bỗng cười rộ lên, tỏ vẻ khinh thường, cái tên gầy yếu này có thể là đối thủ của bọn họ sao?
Khi Lý Phàm nhìn thấy đám người to lớn đang đi về phía mình, anh cũng nhìn Đông Hào đang giễu cợt.
Dưỡng như anh đã biết điều gì đó, Xem ra là Đông Hào đang cố ý.
Nhưng nếu đã như vậy, Lý Phàm đương nhiên sẽ không bỏ qua nữa. Đông Hào muốn xem trò vui ư, vậy phải xem anh ta có đủ tư cách hay không.
Những tên bảo vệ kia nhìn thấy Lý Phàm giống như nhìn thấy một con cừu non, người phục vụ nói nhỏ: “Mấy ngươi xử lý hắn đi, cậu Đông Hào sẽ trả viện phí.”
Mấy tên kia tặc lưỡi, nhất loạt gật đầu. Không có gì bất ngờ, đây cũng là điều chúng muốn.
“Được.” Mấy tên kia đồng ý, đi đến nhắm vào Lý Phàm.
Nhìn thấy đám bảo vệ đó, Lý Phàm chỉ cười cười. Chỉ mấy tên này mà đòi làm đối thủ của anh, vậy thì cũng quá ngây thơ.
Có điều Lý Phàm cũng tỏ ra không quan tâm lắm, coi như không thấy.
Đám bảo vệ thấy Lý Phàm thật sự không để ý tới mình thì nhốn nháo hết cả lên, bắt đầu tấn công Lý Phàm.
Lý Phàm vô thức bóp vai một tên trong đó, thờ ơ nói: “Không phải đối thủ của tôi đâu nên đừng tự làm mất thể diện. Thực tế chút đi.”
Mấy tên kia đau đến mức suýt chút nữa hét lên, không ngờ Lý Phàm lại ra tay mạnh như vậy. Nếu không phải bản thân trải qua, bọn họ không thể tin đó là sự thật.
Lý Phàm giễu cợt: “Vốn tưởng mấy người thế nào, nhưng hóa ra cũng chỉ có vậy.”
Cả đám gần như phát điên, đây là sỉ nhục lớn nhất đối với bọn họ. Cả đám người bắt đầu tấn công Lý Phàm: “Thằng nhãi, mày đừng có ngông cuồng!”
CHƯƠNG 945: CHỌC VÀO ANH TA LÀM GÌ
Những tên kia biết mình không phải là đối thủ của Lý Phàm, nhưng đều là một đám sĩ diện. Lý Phàm đối phó với bọn họ thế này là hoàn toàn không cho bọn họ chút mặt mũi nào.
Sắc mặt cả đám người trở nên lạnh lẽo, tất cả đều nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt tức giận.
Lý Phàm thấy vậy nhưng vẫn coi như không. Đối với anh mà nói, cho dù những người này ra tay với mình, anh vẫn nắm chắc phần thắng.
“Hay là xông lên một lần đi.” Lý Phàm ngoắc ngoắc ngón tay nói.
Đột nhiên mấy tên đó không nói nên lời. Về phần này bọn họ hoàn toàn bị thuyết phục, vì ai cũng rõ thực lực của Lý Phàm.
Về điểm này, cả đám phải thừa nhận rằng mình không phải là đối thủ của Lý Phàm.
Sau khi Đông Hào nhìn thấy những kẻ đó không phải là đối thủ của Lý Phàm thì không khỏi nhíu mày, đối với anh ta mà nói, đây không phải là chuyện tốt.
Anh ta lạnh lùng nhìn Lý Phàm, như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ở trong mắt anh ta, Lý Phàm quá khó đối phó.
“Hừm, tao biết thực lực mày mạnh, nhưng muốn ra tay với tao ư, còn phải xem mày có năng lực như thế nào.” Lúc này Đông Hào khinh thường nói.
Lý Phàm thấy vậy cũng bật cười. Anh biết mình và đối phương có quan hệ rất lớn.
Thuốc giải đó có hiệu quả với Cố Họa Y và những người khác, khi nhìn thấy Đông Hào, tất cả đều lộ ra vẻ kinh tởm. Cũng may mà đối phương không thực hiện được, nếu không bọn họ sẽ hối hận đến chết.
Lý Phàm bình tĩnh nói: “Chuyện này không liên quan đến các người.”
Đám bảo vệ nghe xong, sắc mặt sa sầm. Suy nghĩ kỹ càng, nếu phải đấu với nhau thì sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cả đám đành từ bỏ.
Đối với bọn họ, bọn họ đều thừa nhận mình không phải đối thủ của Lý Phàm, nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự không có lợi ích gì cho tất cả, vậy nên cuối cùng bọn họ đành rút lui.
“Mau rút.” Đám người kia đều lo lắng, bọn họ đều biết Lý Phàm không phải người thường.
Lúc nhìn thấy Lý Phàm, ai cũng đều vội vàng chạy đi.
Đông Hào theo phản xạ nhìn về phía người phục vụ, đối người phục vụ nói: “Chuyện này giao cho anh xử lý. Nếu không xử lý tốt, đừng trách tôi không khách sáo.”
Người phục vụ nghe vậy, khóe miệng giật giật vài cái, chuyện này liên quan gì đến anh ta? Anh ta nghĩ tới chuyện mình đã lấy được tiền, quyết định giúp đối phương đến cùng.
“Anh có biết đây là địa bàn của ai không? Đây là địa bàn của ngài Thiên. Muốn gây rắc rối ở đây ư, cứ thử xem.” Lúc đe dọa người phục vụ nhắc tới ngài Thiên.
Lý Phàm cũng cười, nếu đây không phải là địa bàn của Sở Trung Thiên thì sẽ khó đối phó. Còn nếu đã là địa bàn của Sở Trung Thiên, thì chuyện lại càng dễ dàng hơn.
Người phục vụ thấy Lý Phàm không lên tiếng, nghĩ thầm anh sợ hãi, dù sao ngài Thiên cũng rất nổi tiếng ở Hán Thành.
Đông Hào được nước lấn tới, cười khẩy nói: “Sao, không phải rất lợi hại à? Sao biết đây là địa bàn của ngài Thiên rồi thì lại câm như hến thế?”
Lúc này anh ta mới chú ý tới ánh mắt của Lý Phàm, lúc nhìn thấy ánh mắt của anh, anh đã có dự cảm không tốt lành gì.
Đột nhiên anh ta giật thót, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, đây không phải là điềm lành cho anh ta.
“Vậy anh gọi ông ta tới đây đi.” Lý Phàm nói.
Người phục vụ ra vẻ như đang nhìn một tên ngốc, không biết Lý Phàm lấy tự tin ở đâu ra, anh ta không sợ hãi khi biết rằng đây là địa bàn của Ngài Thiên.
Đông Hào lại nhìn người phục vụ, cười nói: “Nếu anh ta đã muốn chết đến vậy, hay anh cứ gọi cho Ngài Thiên đi.”
Người phục vụ không hề do dự, anh ta là bồi bàn, nên đương nhiên không đủ tư cách để gọi Ngài Thiên.
Nhưng anh ta đã báo cáo vấn đề với quản lý của mình.
Quản lý tiền sảnh đi tới, anh ta rất quen thuộc với Lý Phàm, vừa nhìn thấy anh thì ngẩn người tại chỗ, đây không phải là bạn của Ngài Thiên sao? Anh ta xoa xoa tay, chuẩn bị nên nói như thế nào.
Người phục vụ chỉ vào Lý Phàm nói với quản lý tiền sảnh: “Quản lý, tên này quá hung hãn, tôi đề nghị anh dạy anh ta một bài học.”
Người quản lý sảnh sững sờ ngay tại chỗ. Yêu cầu ông ta dạy dỗ Lý Phàm ư, đây là điều mà chỉ những người thần kinh mới dám làm.
“Rốt cuộc đã gì xảy ra chuyện gì vậy, các người có phải chọc giận anh ta rồi không?” Quản lý sảnh cau mày, nếu người của anh ta chọc phải anh Lý, đó sẽ là một rắc rối lớn.
Điều anh ta chắc chắn là ngài Thiên nhất định sẽ giúp anh Lý trút giận.
Người phục vụ hoàn toàn không hiểu lời của quản lý sảnh, thay vào đó anh ta cong môi nói: “Quản lý, anh đang nói cái gì vậy, bọn tôi sao có thể chọc vào anh ta được, tên này rõ ràng là bị điên rồi.”
“Tôi nghĩ cậu mới điên đấy.” Quản lý sảnh nói xong liền tát vào mặt người phục vụ một cái.
Người phục vụ sững sờ tại chỗ, chuyện gì vậy, liên quan gì đến anh ta. Anh ta đâu làm gì đối phương, sao lại bị đánh?
“Ông chủ, thế này là sao?” Người phục vụ hỏi với vẻ khó hiểu, thậm chí anh ta còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Rốt cuộc là anh ta đã chọc phải ai, bỗng dưng quản lý lại tát anh ta mà không có lý do gì.
Người quản lý tiền sảnh bực bội nói: “Cậu im đi, cậu có biết anh Lý là ai không? Anh Lý là bạn của ngài Thiên. Nhưng cậu lại muốn ngài Thiên ra tay với anh Lý ư. Cậu có uống nhầm thuốc không mà dám tìm ngài Thiên. “
Ông ta thấy may mắn là đã đến kịp thời và xử lý sự việc này nhanh chóng. Nếu không cứ để tên nhân viên đầu bò này làm việc, ông ta chắc chắn sẽ không toàn mạng.
Ông ta hận không thể tát thêm người phục vụ, đánh cho anh ta ngu hẳn thì thôi.
Người phục vụ ngây ra tại chỗ, anh ta vô cùng bất ngờ trước thông tin này, nếu không phải tận tai nghe thấy thì anh ta cũng không thể tin đây là sự thật.
Anh ta hít một hơi thật sâu, khi nhìn Lý Phàm, ánh mắt anh ta chuyển từ khinh thường sang tôn trọng và nghi ngờ. Mặc dù anh ta không biết Lý Phàm và Ngài Thiên quen biết nhau như thế nào.
Nhưng ngay cả người quản lý tiền sảnh cũng đã nói như vậy, anh ta đương nhiên tin vào điều đó.
“Tôi thực sự đã có mắt như mù.” Người phục vụ giải thích, giả vờ vô tội.
Quản lý sảnh tức giận liếc mắt nhìn anh ta, cảm thấy đối phương rất hèn hạ, ông ta tức giận nói: “Ít nói năng ngu đần ở đây đi, bây giờ anh lập tức xin lỗi anh Lý.”
Người phục vụ cũng biết anh đang gặp rắc rối nghiêm trọng nên chạy đến gần Lý Phàm và nói: “Anh Lý, em thực sự không biết anh và ngài Thiên là bạn. Vừa rồi tất cả là lỗi của em. Em không có mắt, mong anh không chấp nhặt mà bỏ qua. “
Đông Hào chết lặng, anh ta đứng ngây ra đó, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.