Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 876: LẬT ĐỔ TAM QUAN
Gã đàn ông chột mắt không còn bình tĩnh được nữa, anh ta lạnh lùng quát: “Đầu trọc, mày gọi anh của mày đến sao, mày có ý gì đây? Không phải đã nói chỉ có hai người chúng ta quyết đấu với nhau thôi sao?”
Anh ta nghe ra ý của gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm, hình như đối phương đã gọi người đến giúp từ trước, lúc này sắc mặt anh ta trở nên ảm đạm, đối phương lại đi cầu xin trợ giúp từ trước, đây rõ ràng đã phá vỡ quy tắc.
Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm chế nhạo: “Vậy thì sao, miễn là có thể thắng, còn lại không quan trọng.”
Sau đó anh ta hét lên một tiếng, anh ta quên mất Lý Phàm còn đang khống chế hành động của anh ta, thấy bộ dạng Lý Phàm bình tĩnh như vậy thì anh ta đã biết mình không thể thoát khỏi tai họa này rồi.
“Anh ơi, em sai rồi, anh tha cho em đi.” Cuối cùng, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm cũng cầu xin tha thứ, nếu cứng không được thì ta chơi mềm vậy.
Lúc này Lý Phàm mới buông tay ra, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm hét vào mặt tên đàn em bên cạnh: “Tụi bây ngăn anh ta lại cho tao, tranh thủ để anh trai tao đến.”
Mặc dù đám đàn em biết nhiệm vụ này không thể hoàn thành, nhưng ông chủ đã lên tiếng, bọn họ không dám không nghe, đành phải cắn răng vây lấy Lý Phàm.
Lý Phàm cũng không có ý định rời đi, cho dù anh muốn đi thì những người này cũng không thể ngăn cản anh được, Hà Băng khuyên anh: “Hay là chúng ta đi thôi.”
Cô ta cũng thấy những chuyện trước mắt không có lợi cho mình, nếu không đi thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Đúng lúc này, hơn chục chiếc xe hơi dừng lại, sau đó một đám người mặc đồ vest bước xuống, khí thế của bọn họ đủ gây chấn động cả hai bên.
Người cuối cùng bước xuống là một gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest.
Khi Lý Phàm và Hà Băng nhìn thấy gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest kia thì có chút kinh ngạc, bởi vì ngày hôm kia, họ từng có xích mích với gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest kia, nhưng cuối cùng ân oán đã được giải quyết.
Gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest cũng chú ý tới Lý Phàm và Hà Băng, ban đầu anh ta muốn dùng khí thế để uy hiếp đối phương nhưng lúc nhìn thấy Lý Phàm thì lại lập tức trở nên ỉu xìu, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Anh ta biết Lý Phàm là ai, anh chính là bạn của ngài Thiên, anh ta nuốt nước miếng, hi vọng em trai anh ta đừng chọc giận Lý Phàm, nếu không thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Anh, anh tới đúng lúc lắm, anh mau thu thập anh ta đi, anh ta không coi em ra gì hết!” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm phá vỡ sự im lặng, anh ta tức giận chỉ vào Lý Phàm.
Gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest ngây người tại chỗ, quả nhiên sợ cái gì thì gặp ngay cái đó, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi, anh ta lạnh lùng nhìn em trai mình, trong lòng đột nhiên có loại kích động không muốn nhận người thân.
Hôm nay suýt nữa mất chức, cũng may anh ta nhanh chóng nhận thua, bây giờ lại gặp phải Lý Phàm, hơn nữa còn là em trai mình chủ động trêu chọc Lý Phàm nữa, anh đột nhiên cảm thấy không biết có thể ngồi ở vị trí này được một tháng không nữa.
Sắc mặt của gã đàn ông chột mắt bỗng trầm xuống, anh ta biết gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest kia là trợ thủ đắc lực của ngài Thiên, hơn nữa đối phương chắc chắn sẽ bảo vệ em trai mình, lỡ như đối phương động tay động chân với anh ta thì anh ta chắc chắc sẽ là người chịu thiệt.
“Ông chủ, hay chúng ta đi trước đi.” Tên đàn em của gã đàn ông chột mắt thúc giục.
Gã đàn ông chột mắt đột nhiên nhìn Lý Phàm, nói: “Không vội, tao rất thích xem náo nhiệt, đợi anh ta bị thu thập xong thì chúng ta rời đi cũng không muộn.”
Đám đàn em của gã đàn ông chột mắt gật đầu, chỉ cần mấy chục giây thôi thì bọn họ vẫn có thể chạy thoát được.
“Anh ơi, anh mau giúp em lấy lại thể diện đi.” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm muốn để anh trai lấy lại thể diện cho mình nên mở miệng nói.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest tức giận tát anh ta một bạt tay, cái tát này rất lớn và vang, mọi người có mặt đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Những người có mặt tại đây đều sững sờ, ngoại trừ Lý Phàm và Hà Băng biết chuyện ra thì bọn họ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, vốn muốn xem trò hay nhưng sau khi nhìn thấy một màn này của gã đàn ông đầu trọc mặc vest, cằm của anh ta như rớt xuống đất.
Trong nhận thức của anh ta, gã đàn ông đầu trọc mặc vest này rất cưng chiều em trai mình, nhưng lúc này, gã đàn ông đầu trọc mặc vest lại đánh đứa em trai mình yêu thương nhất.
Điều này khiến anh ta có chút khó đoán, cốt truyện phát triển hơi nhanh thì phải.
Sau khi bị tát một bạt tay, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm khó hiểu nhìn gã đàn ông đầu trọc mặc vest, không hiểu tại sao anh trai lại tát mình.
“Anh, em đã làm sai gì sao?” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm không nhịn được hỏi.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest lạnh lùng nói: “Điều duy nhất em làm sai chính là đắc tội với anh Lý.”
“Anh Lý gì?” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm sững người, anh ta chưa từng nghe nói đến tên anh Lý, nếu anh nổi tiếng như vậy thì anh ta nhất định sẽ nhận ra.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest tức giận nhìn đối phương, sau đó đi thẳng đến chỗ Lý Phàm, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm tưởng anh trai đang đi thu thập Lý Phàm.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo đã hoàn toàn lật đổ tam quan của anh ta, khi gã đàn ông đầu trọc mặc vest đi đến chỗ Lý Phàm, anh ta đột nhiên quỳ xuống.
Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm sững sờ, anh ta dụi dụi mắt, vẻ mặt không thể tin được.
“Anh Lý, em trai tôi không biết thân phận thật của anh, nếu có chỗ nào đã đắc tội với anh thì tôi thay mặc nó xin lỗi anh.” Gã đàn ông đầu trọc mặc vest chân thành nói.
Ai nấy đều bàng hoàng, cũng quá nhúng nhường rồi đi, dù sao đối phương cũng là trợ thủ đắc lực của ngài Thiên, bọn họ chưa từng nhìn thấy trợ thủ đắc lực của ngài Thiên cúi đầu trước ai, nhưng bây giờ, trợ thủ đắc lực của ngài Thiên lại cung kính với một người bình thường như vậy.
Bọn họ không nhịn được quan sát Lý Phàm, sau đó kết luận Lý Phàm nhất định không phải là người thường.
Lý Phàm khẽ cười: “Không sao.”
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta quay đầu lại quát gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm: “Còn đứng ngơ ở đó làm gì, mau đến xin lỗi anh Lý đi.”
Lúc này gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm mới nhận ra anh Lý trong miệng anh trai chính là Lý Phàm, anh ta khó tin nhìn Lý Phàm, đứng sững sờ tại chỗ.
Mặc dù không biết tại sao anh trai lại gọi Lý Phàm là anh Lý, hơn nữa thái độ còn rất lễ phép, nhưng bây giờ trong đầu anh ta chỉ có một ý niệm, đó là phải nghe lời anh trai.
“Anh Lý, tôi…” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm nhất thời không biết nói gì mới tốt, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Tôi biết sai rồi.”
Lý Phàm trợn tròn mắt, nhưng anh cũng biết đối phương vì căng thẳng nên không tìm được từ ngữ thích hợp. Gã đàn ông đầu trọc mặc vest kia đã cho anh mặt mũi rồi, nếu anh cứ tiếp tục truy cứu nữa thì cũng không hay lắm.
Lý Phàm cười nói: “Tôi không phải người nhỏ mọn, các người đứng lên đi.”
Lúc này gã đàn ông đầu trọc mặc vest và gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm mới đứng dậy, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Gã đàn ông chột mắt sững sờ không nói nên lời, trong lòng có hàng vạn câu hỏi muốn hỏi.
Anh ta nghe ra ý của gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm, hình như đối phương đã gọi người đến giúp từ trước, lúc này sắc mặt anh ta trở nên ảm đạm, đối phương lại đi cầu xin trợ giúp từ trước, đây rõ ràng đã phá vỡ quy tắc.
Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm chế nhạo: “Vậy thì sao, miễn là có thể thắng, còn lại không quan trọng.”
Sau đó anh ta hét lên một tiếng, anh ta quên mất Lý Phàm còn đang khống chế hành động của anh ta, thấy bộ dạng Lý Phàm bình tĩnh như vậy thì anh ta đã biết mình không thể thoát khỏi tai họa này rồi.
“Anh ơi, em sai rồi, anh tha cho em đi.” Cuối cùng, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm cũng cầu xin tha thứ, nếu cứng không được thì ta chơi mềm vậy.
Lúc này Lý Phàm mới buông tay ra, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm hét vào mặt tên đàn em bên cạnh: “Tụi bây ngăn anh ta lại cho tao, tranh thủ để anh trai tao đến.”
Mặc dù đám đàn em biết nhiệm vụ này không thể hoàn thành, nhưng ông chủ đã lên tiếng, bọn họ không dám không nghe, đành phải cắn răng vây lấy Lý Phàm.
Lý Phàm cũng không có ý định rời đi, cho dù anh muốn đi thì những người này cũng không thể ngăn cản anh được, Hà Băng khuyên anh: “Hay là chúng ta đi thôi.”
Cô ta cũng thấy những chuyện trước mắt không có lợi cho mình, nếu không đi thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Đúng lúc này, hơn chục chiếc xe hơi dừng lại, sau đó một đám người mặc đồ vest bước xuống, khí thế của bọn họ đủ gây chấn động cả hai bên.
Người cuối cùng bước xuống là một gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest.
Khi Lý Phàm và Hà Băng nhìn thấy gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest kia thì có chút kinh ngạc, bởi vì ngày hôm kia, họ từng có xích mích với gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest kia, nhưng cuối cùng ân oán đã được giải quyết.
Gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest cũng chú ý tới Lý Phàm và Hà Băng, ban đầu anh ta muốn dùng khí thế để uy hiếp đối phương nhưng lúc nhìn thấy Lý Phàm thì lại lập tức trở nên ỉu xìu, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Anh ta biết Lý Phàm là ai, anh chính là bạn của ngài Thiên, anh ta nuốt nước miếng, hi vọng em trai anh ta đừng chọc giận Lý Phàm, nếu không thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Anh, anh tới đúng lúc lắm, anh mau thu thập anh ta đi, anh ta không coi em ra gì hết!” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm phá vỡ sự im lặng, anh ta tức giận chỉ vào Lý Phàm.
Gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest ngây người tại chỗ, quả nhiên sợ cái gì thì gặp ngay cái đó, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi, anh ta lạnh lùng nhìn em trai mình, trong lòng đột nhiên có loại kích động không muốn nhận người thân.
Hôm nay suýt nữa mất chức, cũng may anh ta nhanh chóng nhận thua, bây giờ lại gặp phải Lý Phàm, hơn nữa còn là em trai mình chủ động trêu chọc Lý Phàm nữa, anh đột nhiên cảm thấy không biết có thể ngồi ở vị trí này được một tháng không nữa.
Sắc mặt của gã đàn ông chột mắt bỗng trầm xuống, anh ta biết gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest kia là trợ thủ đắc lực của ngài Thiên, hơn nữa đối phương chắc chắn sẽ bảo vệ em trai mình, lỡ như đối phương động tay động chân với anh ta thì anh ta chắc chắc sẽ là người chịu thiệt.
“Ông chủ, hay chúng ta đi trước đi.” Tên đàn em của gã đàn ông chột mắt thúc giục.
Gã đàn ông chột mắt đột nhiên nhìn Lý Phàm, nói: “Không vội, tao rất thích xem náo nhiệt, đợi anh ta bị thu thập xong thì chúng ta rời đi cũng không muộn.”
Đám đàn em của gã đàn ông chột mắt gật đầu, chỉ cần mấy chục giây thôi thì bọn họ vẫn có thể chạy thoát được.
“Anh ơi, anh mau giúp em lấy lại thể diện đi.” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm muốn để anh trai lấy lại thể diện cho mình nên mở miệng nói.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest tức giận tát anh ta một bạt tay, cái tát này rất lớn và vang, mọi người có mặt đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Những người có mặt tại đây đều sững sờ, ngoại trừ Lý Phàm và Hà Băng biết chuyện ra thì bọn họ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, vốn muốn xem trò hay nhưng sau khi nhìn thấy một màn này của gã đàn ông đầu trọc mặc vest, cằm của anh ta như rớt xuống đất.
Trong nhận thức của anh ta, gã đàn ông đầu trọc mặc vest này rất cưng chiều em trai mình, nhưng lúc này, gã đàn ông đầu trọc mặc vest lại đánh đứa em trai mình yêu thương nhất.
Điều này khiến anh ta có chút khó đoán, cốt truyện phát triển hơi nhanh thì phải.
Sau khi bị tát một bạt tay, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm khó hiểu nhìn gã đàn ông đầu trọc mặc vest, không hiểu tại sao anh trai lại tát mình.
“Anh, em đã làm sai gì sao?” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm không nhịn được hỏi.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest lạnh lùng nói: “Điều duy nhất em làm sai chính là đắc tội với anh Lý.”
“Anh Lý gì?” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm sững người, anh ta chưa từng nghe nói đến tên anh Lý, nếu anh nổi tiếng như vậy thì anh ta nhất định sẽ nhận ra.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest tức giận nhìn đối phương, sau đó đi thẳng đến chỗ Lý Phàm, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm tưởng anh trai đang đi thu thập Lý Phàm.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo đã hoàn toàn lật đổ tam quan của anh ta, khi gã đàn ông đầu trọc mặc vest đi đến chỗ Lý Phàm, anh ta đột nhiên quỳ xuống.
Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm sững sờ, anh ta dụi dụi mắt, vẻ mặt không thể tin được.
“Anh Lý, em trai tôi không biết thân phận thật của anh, nếu có chỗ nào đã đắc tội với anh thì tôi thay mặc nó xin lỗi anh.” Gã đàn ông đầu trọc mặc vest chân thành nói.
Ai nấy đều bàng hoàng, cũng quá nhúng nhường rồi đi, dù sao đối phương cũng là trợ thủ đắc lực của ngài Thiên, bọn họ chưa từng nhìn thấy trợ thủ đắc lực của ngài Thiên cúi đầu trước ai, nhưng bây giờ, trợ thủ đắc lực của ngài Thiên lại cung kính với một người bình thường như vậy.
Bọn họ không nhịn được quan sát Lý Phàm, sau đó kết luận Lý Phàm nhất định không phải là người thường.
Lý Phàm khẽ cười: “Không sao.”
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta quay đầu lại quát gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm: “Còn đứng ngơ ở đó làm gì, mau đến xin lỗi anh Lý đi.”
Lúc này gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm mới nhận ra anh Lý trong miệng anh trai chính là Lý Phàm, anh ta khó tin nhìn Lý Phàm, đứng sững sờ tại chỗ.
Mặc dù không biết tại sao anh trai lại gọi Lý Phàm là anh Lý, hơn nữa thái độ còn rất lễ phép, nhưng bây giờ trong đầu anh ta chỉ có một ý niệm, đó là phải nghe lời anh trai.
“Anh Lý, tôi…” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm nhất thời không biết nói gì mới tốt, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Tôi biết sai rồi.”
Lý Phàm trợn tròn mắt, nhưng anh cũng biết đối phương vì căng thẳng nên không tìm được từ ngữ thích hợp. Gã đàn ông đầu trọc mặc vest kia đã cho anh mặt mũi rồi, nếu anh cứ tiếp tục truy cứu nữa thì cũng không hay lắm.
Lý Phàm cười nói: “Tôi không phải người nhỏ mọn, các người đứng lên đi.”
Lúc này gã đàn ông đầu trọc mặc vest và gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm mới đứng dậy, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Gã đàn ông chột mắt sững sờ không nói nên lời, trong lòng có hàng vạn câu hỏi muốn hỏi.