Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 636
CHƯƠNG 636: ĐA TÀI ĐA NGHỆ
Chu Kiên Cường cụt hứng ngồi trên sô pha ngắn người, trên mặt không còn sự hăng hái lúc đầu nữa mà thay vào đó là sắc mặt thay đổi xoành xoạch cuối cùng dừng lại ở dáng vẻ ủ rũ nhất.
Chu Kiên Cường giống như người bị suy thận lâu năm, đỡ thắt lưng đứng dậy, vẻ mặt ngập tràn kiên cường.
Chu Kiên Cường nhìn Lý Phàm cười chế giễu, cố gắng ngẩng đầu lên, giả vờ bày ra bộ dáng cực kỳ khí thế nói: “Thằng nhóc thích cãi chày cãi cối, tôi sẽ chứng minh sự vĩ đại của sóng Kondratieff cho cậu thấy! Tại cuộc họp thường niên của diễn đàn Kinh tế năm nay, tôi sẽ có một bài phát biểu, đến lúc đó tôi sẽ gửi thư mời cho cậu. Mong cậu sẽ đến hiện trường lắng nghe báo cáo của tôi, để cậu thầy được có bao nhiêu học giả kinh tế sùng bái và ngưỡng mộ tôi.”
“Chậc, công việc của tôi khá bận, bình thường đều ở bên cạnh Họa Y, vì vậy sợ là không có thời gian đi lắng nghe báo cáo dở hơi của anh đâu. Anh hãy tự mình lảm nhảm máy lời vô nghĩa đó đi.”
Lý Phàm cực kỳ thẳng thắn nói.
Mái tóc chải chuốt chỉn chu của Chu Kiên Cường rốt cuộc cũng rối tung giống như tâm trạng của anh ta lúc này.
Anh ta tức đến độ con ngươi đỏ ngầu: “Cô Có, thứ ngông cuồng ngạo mạo này tuyệt đối không phải là người chồng tốt của cô.
Đây là những lời thật lòng của tôi, tôi không muốn nhìn thấy sau này cô sẽ khổ sổ, nếu vậy tôi rất đau lòng! Tốt nhất cô hãy nhanh chóng ly hôn với thứ hàng càn rỡ này đi, nếu không cái miệng của cậu ta sẽ mang tới vô số tai vạ cho cô, chắc cô cũng biết cái gì gọi là cái miệng kiện cái thân đúng không?”
Cố Họa Y khit mũi xem thường lời nói gây xích mích của Chu Kiên Cường: “Chúng tôi là người đã từng sống chết có nhau, dù Lý Phàm có gây ra họa tôi cũng sẽ đồng cam cộng khổ với anh áy. Việc của chúng tôi không cần tiến sĩ Chu nhọc lòng. Anh mau uống cà phê đi, ngoài ra tôi cũng chính thức nói cho anh biết, anh đã không thông qua buổi phỏng vấn tuyển dụng của tôi.”
Chu Kiên cường tức giận che ngực, cảm thấy cả người sắp hỏng rồi.
Chu Kiên Cường tôi là tiến sĩ học viện thương mại Warthon, ấy vậy mà các người dám nói tôi rớt phỏng vấn của các người. Có nhục nào bằng mối nhục này không?
Giám đốc đứng bên cạnh rất có mắt nhìn, anh ta có thể thấy được Lý Phàm và Có Họa Y rất không hài lòng Chu Kiên Cường, thế là anh ta nháy mắt ra hiệu với nữ phục vụ đẫy đà đứng sau lưng Chu Kiên Cường.
Cô gái đẫy đà yên lặng như bóng ma xuất hiện bên cạnh Chu Kiên Cường, lặng lẽ bưng ly cà phê lên đưa đến bên miệng Chu Kiên Cường.
Chu Kiên Cường sợ hết hỗn lăn long lóc từ sô pha xuống, sau đó ngôi xụp xuống đất khóc nức nở nói: “Các người bắt nạt người quá đáng, các người hối hận về sau, bao gồm cả Quan Nhân Đường của các người nữa, tôi sẽ để cho các người biết hậu quả đắc tội tôi đáng sợ đến cỡ nào!”
“Tôi sợ quá, vậy anh hãy mau cho tôi biết nó đáng sợ đến cỡ nào đi!”
Lý Phàm vừa ăn điểm tâm vừa nheo mắt cười nói.
“Được lắm, các người hãy đợi đầy!”
Chu Kiên Cường vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi Quan Nhân Đường, Chu Kiên Cường ngồi trong xe móc điện thoại ra mở danh bạ điện thoại nhìn một hồi, rõ ràng anh ta cũng hơi do dự.
“Rốt cuộc có nên gọi cho Thompson hay không? Thảy nói bây giờ anh ta đang ở Hán Thành, nếu xin anh ta giúp đỡ chắc hẳn có thể đối phó Lý Phàm đúng không?”
Chu Kiên Cường suy ngẫm một hồi rốt cuộc quyết định gọi điện cho Thompson.
Sau khi điện thoại được nói máy, Chu Kiên Cường lắm bẩm nửa ngày, cuối cùng trên mặt anh ta cũng lộ ra nụ cười càn rỡ.
“Mấy ngày nay tôi ở Hán Thành, ba của Cố Họa Y là bạn của ba tôi. Tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp người của các anh tham gia buổi tiệc tân gia kia.”
“Nếu được vậy thì quá tốt. Chỉ cần anh có thể giúp chúng tôi vào được buổi tiệc tân gia thì chúng tôi sẽ có thẻ xử lý tên Lý Phàm kia. Đến lúc đó anh muốn chà đạp anh ta thế nào chả được!”
Thompson khá vui vẻ nói.
Mắy ngày qua đám người Thompson không dám hành động liều lĩnh, cứ âm thầm ản núp chờ cơ hội. Sau máy lần bàn bạc, đám người Thompson đều coi buổi tiệc tân gia lần này là cơ hội tốt nhát.
Nhưng điều khiến bọn Thompson buôn rầu chính là không có cách nào lặng lẽ đột nhập vào buổi tiệc tân gia được. Bởi vì bọn họ đều là người nước ngoài, chỉ cần liếc mắt liền nhận ra ngay, rất khó để giả dạng lẻn vào.
Lúc này lại có Chu Kiên Cường giúp đỡ từ bên trong, vậy thì kế hoạch của đám người Thompson sẽ có thẻ tiền hành thuận lợi rồi.
Chu Kiên Cường mặt mày hớn hở nói: “Cứ đề đấy tôi lo. Đến lúc đó tôi chẳng những muốn chà đạp Lý Phàm mà còn phải đạp lên mặt anh ta mới xả giận được!”
Sau đó Chu Kiên Cường lại nói luyên thuyên dăm ba câu rồi mới cúp điện thoại.
Chu Kiên Cường cúp điện thoại xong liền phun nước bọt nói: “Phụt! Tao xem thứ rác rưởi như mày có thể càn rỡ được bao lâu?
Chu Kiên Cường tao cũng là người có bối cảnh địa vị. Hôm nay tao chơi trò chơi bình đẳng với mày, mày lại nghĩ tao dễ bị bắt nạt lắm à?”
Trong phòng Vip, Lý Phàm và Cố Họa Y đang ăn điểm tâm, uống nước trái cây, chậm rãi trò chuyện.
Giám đốc tháy thế cũng không làm kỳ đà cản mũi nữa, dẫn đám nhân viên phục vụ nối đuôi nhau ra ngoài, thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Phàm và Cố Họa Y.
“Sao anh lại biết về kinh tế học? Anh nói em nghe anh còn biết gì nữa?”
Đôi mắt Cố Họa Y sáng lấp lánh nhìn Lý Phàm, dáng vẻ si mê kia chẳng khác nào fan cuồng nữ gặp được thần tượng của mình.
“Chỉ tùy tiện xem hai quyền sách, trùng hợp là trong đó có một quyền nói về sóng Kondratieff.”
Lý Phàm bịa đại một câu.
Sau khi thoáng suy nghĩ một hồi Lý Phàm lại nói tiếp: “Anh cũng biết sơ sơ về nhạc cụ, thổi kèn acmonica khá hay. Cũng biết vẽ tranh trừu tượng nhưng giỏi nhất là cưỡi ngựa. Chơi golf chỉ là chuyện nhỏ. Ngoài ra anh còn biết trượt tuyết, lặn nước, lướt sóng, nhảy dù… Ò, tính ra anh bỗng cảm thấy mình là một thiên tài xuất sắc, đa tài đa nghệ nhỉ?”
Lý Phàm càng nói càng cảm thấy mình không tầm thường bởi vì người bình thường sao có thể biết nhiều thứ như vậy? Thế mà anh ta đã hoàn thành xong máy thứ tu dưỡng của giới quý tộc rồi đấy.
“Anh biết nhiều như vậy à? Em rất muốn đi biển lặn nước, lướt sóng. Đợi sau khi công ty chúng ta đi vào quỹ đạo rồi, chúng ta đi biển chơi được không? Anh dạy em lặn nước, lướt sóng, bơi lội nhé. Nghe nói trong biển có cá mập, anh phải bảo vệ em đấy.” Có Họa Y ngập tràn chờ mong nói.
“Không thành ván đề, anh bảo sẽ dạy em biết ngay. Anh sẽ nhỏ sạch răng cá mập, tuyệt đối không để cho bọn cá mập de dọa em.
Lý Phàm rắt tự tin nói.
“Hì hì, em mới không cần anh đánh cá mập, chỉ cần bình an và vui vẻ là được rồi. Xét thấy biểu hiện xuất sắc của anh lúc nãy nên em quyết định sẽ thưởng cho anh. Anh mau nhắm mắt lại.”
“Thưởng mà cũng cần nhắm mắt lại à?” Tuy ngoài miệng hỏi thế nhưng Lý Phàm vẫn nhanh chóng nhắm mắt lại.
Có Họa Y đỏ bừng mặt nhăn nhó nói: “Em chưa nói mở mắt ra thì anh không được mở mắt đâu đấy.”
“Được, anh không mở mắt, khi nào em cho phép thì anh mới mở mắt ra.”
Lý Phàm nhắm chặt mắt, bày ra dáng vẻ anh đây đã nhắm mắt kỹ lắm rồi.
Có Họa Y cũng chậm rãi khép mắt lại, sau đó từ từ vươn mặt về phía trước, cuối cùng môi cô chạm lên môi Lý Phàm.
Chu Kiên Cường cụt hứng ngồi trên sô pha ngắn người, trên mặt không còn sự hăng hái lúc đầu nữa mà thay vào đó là sắc mặt thay đổi xoành xoạch cuối cùng dừng lại ở dáng vẻ ủ rũ nhất.
Chu Kiên Cường giống như người bị suy thận lâu năm, đỡ thắt lưng đứng dậy, vẻ mặt ngập tràn kiên cường.
Chu Kiên Cường nhìn Lý Phàm cười chế giễu, cố gắng ngẩng đầu lên, giả vờ bày ra bộ dáng cực kỳ khí thế nói: “Thằng nhóc thích cãi chày cãi cối, tôi sẽ chứng minh sự vĩ đại của sóng Kondratieff cho cậu thấy! Tại cuộc họp thường niên của diễn đàn Kinh tế năm nay, tôi sẽ có một bài phát biểu, đến lúc đó tôi sẽ gửi thư mời cho cậu. Mong cậu sẽ đến hiện trường lắng nghe báo cáo của tôi, để cậu thầy được có bao nhiêu học giả kinh tế sùng bái và ngưỡng mộ tôi.”
“Chậc, công việc của tôi khá bận, bình thường đều ở bên cạnh Họa Y, vì vậy sợ là không có thời gian đi lắng nghe báo cáo dở hơi của anh đâu. Anh hãy tự mình lảm nhảm máy lời vô nghĩa đó đi.”
Lý Phàm cực kỳ thẳng thắn nói.
Mái tóc chải chuốt chỉn chu của Chu Kiên Cường rốt cuộc cũng rối tung giống như tâm trạng của anh ta lúc này.
Anh ta tức đến độ con ngươi đỏ ngầu: “Cô Có, thứ ngông cuồng ngạo mạo này tuyệt đối không phải là người chồng tốt của cô.
Đây là những lời thật lòng của tôi, tôi không muốn nhìn thấy sau này cô sẽ khổ sổ, nếu vậy tôi rất đau lòng! Tốt nhất cô hãy nhanh chóng ly hôn với thứ hàng càn rỡ này đi, nếu không cái miệng của cậu ta sẽ mang tới vô số tai vạ cho cô, chắc cô cũng biết cái gì gọi là cái miệng kiện cái thân đúng không?”
Cố Họa Y khit mũi xem thường lời nói gây xích mích của Chu Kiên Cường: “Chúng tôi là người đã từng sống chết có nhau, dù Lý Phàm có gây ra họa tôi cũng sẽ đồng cam cộng khổ với anh áy. Việc của chúng tôi không cần tiến sĩ Chu nhọc lòng. Anh mau uống cà phê đi, ngoài ra tôi cũng chính thức nói cho anh biết, anh đã không thông qua buổi phỏng vấn tuyển dụng của tôi.”
Chu Kiên cường tức giận che ngực, cảm thấy cả người sắp hỏng rồi.
Chu Kiên Cường tôi là tiến sĩ học viện thương mại Warthon, ấy vậy mà các người dám nói tôi rớt phỏng vấn của các người. Có nhục nào bằng mối nhục này không?
Giám đốc đứng bên cạnh rất có mắt nhìn, anh ta có thể thấy được Lý Phàm và Có Họa Y rất không hài lòng Chu Kiên Cường, thế là anh ta nháy mắt ra hiệu với nữ phục vụ đẫy đà đứng sau lưng Chu Kiên Cường.
Cô gái đẫy đà yên lặng như bóng ma xuất hiện bên cạnh Chu Kiên Cường, lặng lẽ bưng ly cà phê lên đưa đến bên miệng Chu Kiên Cường.
Chu Kiên Cường sợ hết hỗn lăn long lóc từ sô pha xuống, sau đó ngôi xụp xuống đất khóc nức nở nói: “Các người bắt nạt người quá đáng, các người hối hận về sau, bao gồm cả Quan Nhân Đường của các người nữa, tôi sẽ để cho các người biết hậu quả đắc tội tôi đáng sợ đến cỡ nào!”
“Tôi sợ quá, vậy anh hãy mau cho tôi biết nó đáng sợ đến cỡ nào đi!”
Lý Phàm vừa ăn điểm tâm vừa nheo mắt cười nói.
“Được lắm, các người hãy đợi đầy!”
Chu Kiên Cường vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi Quan Nhân Đường, Chu Kiên Cường ngồi trong xe móc điện thoại ra mở danh bạ điện thoại nhìn một hồi, rõ ràng anh ta cũng hơi do dự.
“Rốt cuộc có nên gọi cho Thompson hay không? Thảy nói bây giờ anh ta đang ở Hán Thành, nếu xin anh ta giúp đỡ chắc hẳn có thể đối phó Lý Phàm đúng không?”
Chu Kiên Cường suy ngẫm một hồi rốt cuộc quyết định gọi điện cho Thompson.
Sau khi điện thoại được nói máy, Chu Kiên Cường lắm bẩm nửa ngày, cuối cùng trên mặt anh ta cũng lộ ra nụ cười càn rỡ.
“Mấy ngày nay tôi ở Hán Thành, ba của Cố Họa Y là bạn của ba tôi. Tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp người của các anh tham gia buổi tiệc tân gia kia.”
“Nếu được vậy thì quá tốt. Chỉ cần anh có thể giúp chúng tôi vào được buổi tiệc tân gia thì chúng tôi sẽ có thẻ xử lý tên Lý Phàm kia. Đến lúc đó anh muốn chà đạp anh ta thế nào chả được!”
Thompson khá vui vẻ nói.
Mắy ngày qua đám người Thompson không dám hành động liều lĩnh, cứ âm thầm ản núp chờ cơ hội. Sau máy lần bàn bạc, đám người Thompson đều coi buổi tiệc tân gia lần này là cơ hội tốt nhát.
Nhưng điều khiến bọn Thompson buôn rầu chính là không có cách nào lặng lẽ đột nhập vào buổi tiệc tân gia được. Bởi vì bọn họ đều là người nước ngoài, chỉ cần liếc mắt liền nhận ra ngay, rất khó để giả dạng lẻn vào.
Lúc này lại có Chu Kiên Cường giúp đỡ từ bên trong, vậy thì kế hoạch của đám người Thompson sẽ có thẻ tiền hành thuận lợi rồi.
Chu Kiên Cường mặt mày hớn hở nói: “Cứ đề đấy tôi lo. Đến lúc đó tôi chẳng những muốn chà đạp Lý Phàm mà còn phải đạp lên mặt anh ta mới xả giận được!”
Sau đó Chu Kiên Cường lại nói luyên thuyên dăm ba câu rồi mới cúp điện thoại.
Chu Kiên Cường cúp điện thoại xong liền phun nước bọt nói: “Phụt! Tao xem thứ rác rưởi như mày có thể càn rỡ được bao lâu?
Chu Kiên Cường tao cũng là người có bối cảnh địa vị. Hôm nay tao chơi trò chơi bình đẳng với mày, mày lại nghĩ tao dễ bị bắt nạt lắm à?”
Trong phòng Vip, Lý Phàm và Cố Họa Y đang ăn điểm tâm, uống nước trái cây, chậm rãi trò chuyện.
Giám đốc tháy thế cũng không làm kỳ đà cản mũi nữa, dẫn đám nhân viên phục vụ nối đuôi nhau ra ngoài, thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Phàm và Cố Họa Y.
“Sao anh lại biết về kinh tế học? Anh nói em nghe anh còn biết gì nữa?”
Đôi mắt Cố Họa Y sáng lấp lánh nhìn Lý Phàm, dáng vẻ si mê kia chẳng khác nào fan cuồng nữ gặp được thần tượng của mình.
“Chỉ tùy tiện xem hai quyền sách, trùng hợp là trong đó có một quyền nói về sóng Kondratieff.”
Lý Phàm bịa đại một câu.
Sau khi thoáng suy nghĩ một hồi Lý Phàm lại nói tiếp: “Anh cũng biết sơ sơ về nhạc cụ, thổi kèn acmonica khá hay. Cũng biết vẽ tranh trừu tượng nhưng giỏi nhất là cưỡi ngựa. Chơi golf chỉ là chuyện nhỏ. Ngoài ra anh còn biết trượt tuyết, lặn nước, lướt sóng, nhảy dù… Ò, tính ra anh bỗng cảm thấy mình là một thiên tài xuất sắc, đa tài đa nghệ nhỉ?”
Lý Phàm càng nói càng cảm thấy mình không tầm thường bởi vì người bình thường sao có thể biết nhiều thứ như vậy? Thế mà anh ta đã hoàn thành xong máy thứ tu dưỡng của giới quý tộc rồi đấy.
“Anh biết nhiều như vậy à? Em rất muốn đi biển lặn nước, lướt sóng. Đợi sau khi công ty chúng ta đi vào quỹ đạo rồi, chúng ta đi biển chơi được không? Anh dạy em lặn nước, lướt sóng, bơi lội nhé. Nghe nói trong biển có cá mập, anh phải bảo vệ em đấy.” Có Họa Y ngập tràn chờ mong nói.
“Không thành ván đề, anh bảo sẽ dạy em biết ngay. Anh sẽ nhỏ sạch răng cá mập, tuyệt đối không để cho bọn cá mập de dọa em.
Lý Phàm rắt tự tin nói.
“Hì hì, em mới không cần anh đánh cá mập, chỉ cần bình an và vui vẻ là được rồi. Xét thấy biểu hiện xuất sắc của anh lúc nãy nên em quyết định sẽ thưởng cho anh. Anh mau nhắm mắt lại.”
“Thưởng mà cũng cần nhắm mắt lại à?” Tuy ngoài miệng hỏi thế nhưng Lý Phàm vẫn nhanh chóng nhắm mắt lại.
Có Họa Y đỏ bừng mặt nhăn nhó nói: “Em chưa nói mở mắt ra thì anh không được mở mắt đâu đấy.”
“Được, anh không mở mắt, khi nào em cho phép thì anh mới mở mắt ra.”
Lý Phàm nhắm chặt mắt, bày ra dáng vẻ anh đây đã nhắm mắt kỹ lắm rồi.
Có Họa Y cũng chậm rãi khép mắt lại, sau đó từ từ vươn mặt về phía trước, cuối cùng môi cô chạm lên môi Lý Phàm.