Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 880
Chương 880
Nhưng trên bầu trời có nhiều ngôi sao như vậy, chúng trông giống y hệt nhau.
Nếu chúng trở thành ngôi sao, phụ vương và mẫu phi sẽ không thể nhận ra chúng nữa. Chỉ cần chúng vẫn như bây giờ, phụ mẫu chúng mới có thể luôn luôn dõi theo, sẽ không bao giờ nhận nhận nhầm.
Ma ma ôm chầm lấy hai hài tử, nước mắt bà giàn giụa: "Nghe này, hai người có còn nhớ Tứ thúc và Tứ thẩm không? Đó là Vương thúc trông rất đẹp trai. Ngày trước, Dung Nhật còn nói rằng sau này muốn giống như thúc ấy"
Dung Nhật gật đầu.
Tứ thúc và Tứ thẩm đều trông rất đẹp, nó rất thích hai người họ. "Nếu hai người có cơ hội gặp họ, hãy nhớ cầu xin họ bảo vệ hai người. Bởi vì hai người ấy rất tốt bụng, dịu dàng hơn hẳn những người khác, hai người ấy sẽ không hung dữ đâu."
Cứ như vậy, Dung Sương cũng đã nhớ được.
Nó sợ nhất những người lớn hung dữ.
Suốt dọc đường đi, các thị vệ thúc thúc bảo vệ đưa hai hài tử vào Kinh Thành đều rất hung dữ, nha đầu còn không dám nói nhiều.
Ma ma nhắc nhở hài tử như vậy, vì trước khi có ý định đưa hai hài tử đi, Lê Vương phi đã nói nhỏ với bà.
Khi đó, nàng không ngờ rằng bọn họ sẽ không thể rời đi, chỉ nói với ma ma rằng, nếu một ngày nào đó tới bước đường thực sự không còn nơi nào để đi, có thể đến Kinh
Thành để tìm Thần Vương.
Thần Vương và Thần vương phi đều là những người tài giỏi bậc nhất, họ có trái tim nhân hậu, lại thông minh nhiều chủ ý nên sẽ không bỏ mặc hài tử không quản.
Ma ma nghĩ đến bộ quần áo trong gói đồ của mình, sắc mặt nghiêm nghị lại.
Trước đó người canh gác Lê Vương phi nói rằng, vương phi có một bộ y phục mới thêu được một nửa chưa hoàn thành, kêu ma ma qua lấy về.
Tuy nhiên, quần áo của tiểu điện hạ trước giờ đều do ma ma tự tay làm, vương phi không giỏi chuyện này, căn bản là chưa từng động tay đến.
Lúc đó, trong lòng bà đã nảy sinh chút ngờ vực, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cũng không tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
Có thể trong bộ y phục đó, giấu bí mật nào đó không thể nói cho người ngoài.
Nhưng hài tử còn quá nhỏ, kể cả bà nói ra, chúng chưa chắc đã hiểu.
Nếu chẳng may không cẩn thận nói lỡ miệng, tự nhiên thành ra tự rước họa vào thân, như vậy càng không để được.
Vì vậy, ma ma chỉ có thể nói với họ trẻ rằng: "Chiếc áo choàng trắng ở trong đây là mẫu phi của hai người tự mình làm cho trước khi chết. Dù cho có chuyện gì xảy ra cũng phải giữ gìn cẩn thận. Chỉ khi được gặp riêng Tứ thúc hoặc Tứ thẩm mới được đem chiếc áo choàng này đưa cho họ, để họ giúp hai người bảo quản, có hiểu không?" Hài tử rất chú ý lắng nghe, thận trọng gật đầu.
Chúng không biết tại sao, chúng cảm thấy rằng ma ma trông rất đau lòng. Rõ ràng cả đoạn đường vừa qua, bà ấy đều đang dỗ dành cho hai hài tử ấy được vui vẻ.
Nhưng khi đã đến Kinh Thành, bà ấy lại chau mày ủ dột rầu rĩ.
Dung Sương ôm lấy ma ma: "Ma ma có chuyện gì vậy?" "Không sao đâu. Nô tì chỉ là cảm thấy không khỏe lắm, rất nhanh sẽ sớm khỏe lại thôi."
Vừa nói dứt lời, thị vệ bước tới gõ cửa: "Hai vị tiểu điện hạ, thuộc hạ phụng mệnh tới đón hai vị vào cung. Nhưng ma ma thân phận không giống, không thể vào cung cùng hai vị. Mời hai vị tiểu điện hạ đi theo thuộc hạ
Nước mắt ma ma lã chã lăn dài trên má.
Dung Nhật nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt trên mặt ma ma: "Ma ma, hai bọn ta rất nhanh sẽ quay trở lại, bà chờ bọn ta nhé." “Được. ta sẽ đợi” Bà cố nở một nụ cười, đưa hài tử ra ngoài cửa.
Đợi khi cỗ xe ngựa khuất dần, ma ma quay người lại, trong tích tắc, một nhát dao chém đứt cổ bà.
Dung Nhật và Dung Sương sẽ không biết rằng, người ở bên cạnh chăm sóc chúng lớn lên lại mất mạng như vậy. Con đường tiến về phía cung điện, hai hài tử sớm đã quá quen thuộc rồi.
Trước đây mỗi làm tiến cung, đều là để gặp Hoàng tổ phụ thân thương của chúng, và còn cả Thái hậu lão tổ tông nữa.
Nhưng lần này, tất cả mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, ngay cả những cung nhân đi ngang qua cũng dùng ánh mắt kỳ lạ chúng.
Dù rằng tuổi còn bé, chúng cũng biết rằng những ánh mắt đó đã khác trước rất nhiều.
Hơn nữa, linh cữu của Lê Vương và Lê Vương phi vẫn còn ở phía sau, không còn ai ôm lấy chúng cười đùa nữa rồi.
Nhưng trên bầu trời có nhiều ngôi sao như vậy, chúng trông giống y hệt nhau.
Nếu chúng trở thành ngôi sao, phụ vương và mẫu phi sẽ không thể nhận ra chúng nữa. Chỉ cần chúng vẫn như bây giờ, phụ mẫu chúng mới có thể luôn luôn dõi theo, sẽ không bao giờ nhận nhận nhầm.
Ma ma ôm chầm lấy hai hài tử, nước mắt bà giàn giụa: "Nghe này, hai người có còn nhớ Tứ thúc và Tứ thẩm không? Đó là Vương thúc trông rất đẹp trai. Ngày trước, Dung Nhật còn nói rằng sau này muốn giống như thúc ấy"
Dung Nhật gật đầu.
Tứ thúc và Tứ thẩm đều trông rất đẹp, nó rất thích hai người họ. "Nếu hai người có cơ hội gặp họ, hãy nhớ cầu xin họ bảo vệ hai người. Bởi vì hai người ấy rất tốt bụng, dịu dàng hơn hẳn những người khác, hai người ấy sẽ không hung dữ đâu."
Cứ như vậy, Dung Sương cũng đã nhớ được.
Nó sợ nhất những người lớn hung dữ.
Suốt dọc đường đi, các thị vệ thúc thúc bảo vệ đưa hai hài tử vào Kinh Thành đều rất hung dữ, nha đầu còn không dám nói nhiều.
Ma ma nhắc nhở hài tử như vậy, vì trước khi có ý định đưa hai hài tử đi, Lê Vương phi đã nói nhỏ với bà.
Khi đó, nàng không ngờ rằng bọn họ sẽ không thể rời đi, chỉ nói với ma ma rằng, nếu một ngày nào đó tới bước đường thực sự không còn nơi nào để đi, có thể đến Kinh
Thành để tìm Thần Vương.
Thần Vương và Thần vương phi đều là những người tài giỏi bậc nhất, họ có trái tim nhân hậu, lại thông minh nhiều chủ ý nên sẽ không bỏ mặc hài tử không quản.
Ma ma nghĩ đến bộ quần áo trong gói đồ của mình, sắc mặt nghiêm nghị lại.
Trước đó người canh gác Lê Vương phi nói rằng, vương phi có một bộ y phục mới thêu được một nửa chưa hoàn thành, kêu ma ma qua lấy về.
Tuy nhiên, quần áo của tiểu điện hạ trước giờ đều do ma ma tự tay làm, vương phi không giỏi chuyện này, căn bản là chưa từng động tay đến.
Lúc đó, trong lòng bà đã nảy sinh chút ngờ vực, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cũng không tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
Có thể trong bộ y phục đó, giấu bí mật nào đó không thể nói cho người ngoài.
Nhưng hài tử còn quá nhỏ, kể cả bà nói ra, chúng chưa chắc đã hiểu.
Nếu chẳng may không cẩn thận nói lỡ miệng, tự nhiên thành ra tự rước họa vào thân, như vậy càng không để được.
Vì vậy, ma ma chỉ có thể nói với họ trẻ rằng: "Chiếc áo choàng trắng ở trong đây là mẫu phi của hai người tự mình làm cho trước khi chết. Dù cho có chuyện gì xảy ra cũng phải giữ gìn cẩn thận. Chỉ khi được gặp riêng Tứ thúc hoặc Tứ thẩm mới được đem chiếc áo choàng này đưa cho họ, để họ giúp hai người bảo quản, có hiểu không?" Hài tử rất chú ý lắng nghe, thận trọng gật đầu.
Chúng không biết tại sao, chúng cảm thấy rằng ma ma trông rất đau lòng. Rõ ràng cả đoạn đường vừa qua, bà ấy đều đang dỗ dành cho hai hài tử ấy được vui vẻ.
Nhưng khi đã đến Kinh Thành, bà ấy lại chau mày ủ dột rầu rĩ.
Dung Sương ôm lấy ma ma: "Ma ma có chuyện gì vậy?" "Không sao đâu. Nô tì chỉ là cảm thấy không khỏe lắm, rất nhanh sẽ sớm khỏe lại thôi."
Vừa nói dứt lời, thị vệ bước tới gõ cửa: "Hai vị tiểu điện hạ, thuộc hạ phụng mệnh tới đón hai vị vào cung. Nhưng ma ma thân phận không giống, không thể vào cung cùng hai vị. Mời hai vị tiểu điện hạ đi theo thuộc hạ
Nước mắt ma ma lã chã lăn dài trên má.
Dung Nhật nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt trên mặt ma ma: "Ma ma, hai bọn ta rất nhanh sẽ quay trở lại, bà chờ bọn ta nhé." “Được. ta sẽ đợi” Bà cố nở một nụ cười, đưa hài tử ra ngoài cửa.
Đợi khi cỗ xe ngựa khuất dần, ma ma quay người lại, trong tích tắc, một nhát dao chém đứt cổ bà.
Dung Nhật và Dung Sương sẽ không biết rằng, người ở bên cạnh chăm sóc chúng lớn lên lại mất mạng như vậy. Con đường tiến về phía cung điện, hai hài tử sớm đã quá quen thuộc rồi.
Trước đây mỗi làm tiến cung, đều là để gặp Hoàng tổ phụ thân thương của chúng, và còn cả Thái hậu lão tổ tông nữa.
Nhưng lần này, tất cả mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, ngay cả những cung nhân đi ngang qua cũng dùng ánh mắt kỳ lạ chúng.
Dù rằng tuổi còn bé, chúng cũng biết rằng những ánh mắt đó đã khác trước rất nhiều.
Hơn nữa, linh cữu của Lê Vương và Lê Vương phi vẫn còn ở phía sau, không còn ai ôm lấy chúng cười đùa nữa rồi.
Bình luận facebook