Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 759
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Dung Bắc Uyên lại nhíu mày: “Theo nhị thần thì trong lúc này Thiết Ngô Quân không thể di chuyển một cách tùy tiện”
“Bởi vì Vinh Dương là một biến số mà không ai có thể hiểu được trong tình hình này”
Trong lòng Chiêu Vũ đế giật mình: “Ý của con là ngay lúc này Vinh Dương có khả năng sẽ gây rối sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên mím mím môi, trở nên im lặng.
Ở Đại doanh Tây Bắc, Lạc Quân Vương thả con bồ câu đưa tin ở trong tay ra, nheo lại đôi mắt và ngửa đầu nhìn lên mặt trời.
Đây là bức thư thứ ba mà hẳn ta đã gửi đi gần đây, hắn ta tin chắc rãng những bức thư này đã được gửi đến lãnh thổ Vinh Dương.
Mộ Dung Bác Hiền từ phía sau tiến lại gần hắn ta: “Quốc tang của Vinh Dương vừa mới kết thúc, chưa chắc đã chịu ra tay vào thời điểm này”
“Chắc là ngài vẫn không hiểu tên Lý Mặc kia, còn ta thì rất quen thuộc hản, Tên Lý Mặc này có khứu giác khá nhạy bén, nhất định sẽ nảm chắc.
thời cơ. Trong lòng hắn biết mục đích những bức thư của chúng ta là để hẳn cản trở Thiết Ngô Quân, hắn nhất định sẽ dốc sức vì phần ân tình này. Theo ta được biết, không lâu trước đây Lý Mặc đã âm thầm phái người tấn công Tây Vực, lúc này có không ít binh mã đang đóng quân ở lãnh thổ của Tây Vực. Hắn không thể ra tay gây chiến với Thịnh Khang, cho nên sẽ không lựa chọn đối đầu với Thịnh Khang vào lúc này. Nhưng mà, chỉ cần hắn có một chút hành động, với sự cẩn thận của La Tước thì cũng sẽ không dám mang binh rời đi. Trong tình hình như vậy, chỉ có thủy quân Đông Nam của vị huynh trưởng vụng về kia của ngài mới có thể đến trấn áp chúng ta”
Khi hai người bọn họ nhắc đến Lê Vương thì đáy mắt đều có chút kinh thường.
Thực rõ ràng, Mộ Dung Bắc Hiền không coi trọng vị huynh trưởng Mộ Dung Bắc Yến kia.
Thủy quân Đông Nam giao vào tay của loại người như vậy thì quả thực là đóa hoa nhài cảm bãi cứt trâu!
Trong lòng Mộ Dung Bắc Hiền vô cùng ghen ghét.
Trước đây nếu không phải Mộ Dung Bäc Yến cản đường mình thì thủy Quân Đông Nam bây giờ đã ở trong túi của hẳn ta rồi.
Hản ta cũng không cần phải cùng hổ tính kế, đồng ý với Lạc Quận vương sau này sẽ chắp tay dâng Giang Nam cho hắn Khởi đầu cho mọi tội lỗi, chẳng qua cũng đều bắt nguồn từ sự đối xử bất công của người phụ hoàng kia thôi.
Cho nên cha con bọn họ đi đến bước này cũng chẳng thể trách người khác được.
Tại hoàng thành Vinh Dương, Lý Mặc mỉm cười nhìn ba bức thư do.
mật sứ đưa đến.
Thịnh Khang đã mưa thuận gió hoà nhiều năm như vậy, hẳn ta còn tưởng rằng nó sẽ không bị phá vỡ trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Bây giờ xem ra, thật đúng là ông trời cho cơ hội tốt.
Sở dĩ vị Lạc Quận vương kia vội vàng bày tỏ thái độ với hắn ta, chẳng qua là hy vọng Thiết Ngô Quân có thể thành thật mà nán lại ở biên giới của Vinh Dương và Thịnh Khang.
Nếu không, khi bọn họ chống lại quân đội của La Tước, sợ khó tránh khỏi việc đụng chạm.
Quân cơ đại thân Hầu Tường Tuân tiến lên một bước: “Bệ hạ, thần không hiểu, La Tước đã trấn thủ ở đây lâu như vậy, nếu hẳn thật sự mang binh đi rồi thì chẳng phải đây là cơ hội tốt nhất của Vinh Dương chúng ta sao?”
“Tây Bắc cách Tây Vực không xa, nếu La Tước dẫn người đi tấn công Tây Bắc, trẫm lại có ý đồ công phá trận phòng ngự của Thịnh Khang thì đến lúc đó không cần Chiêu Vũ đế ra lệnh thì La Tước cũng nhất định sẽ liên thủ với Tây Vực. Đến lúc đó, khanh cảm thấy là Trẫm lấy được các thành trì ở biên giới trước, hay là quân ở Tây Vực bị người ta trấn áp trước, đánh đến mức tè ra quần”
Lúc này Hầu Tường Tuân mới nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, vội vàng nhận tội: “Bệ hạ anh minh, là tâm nhìn của thần nông cạn”
Trong thư, Phượng Vệ của Thịnh Thủy đường nhắc đến gần đây đội quân bóng tối của Hầu Tường Tuân thường xuyên có hành động “Thậm chí Thiết Ngô Quân đã bị mất không ít quân giới, còn bị thiêu cháy nhiều lương thực.
Triệu Khương Lan mệt mỏi day day giữa mày, tức giận vo tròn tờ giấy rồi ném xuống đất.
Mộ Dung Bắc Uyên lại nhíu mày: “Theo nhị thần thì trong lúc này Thiết Ngô Quân không thể di chuyển một cách tùy tiện”
“Bởi vì Vinh Dương là một biến số mà không ai có thể hiểu được trong tình hình này”
Trong lòng Chiêu Vũ đế giật mình: “Ý của con là ngay lúc này Vinh Dương có khả năng sẽ gây rối sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên mím mím môi, trở nên im lặng.
Ở Đại doanh Tây Bắc, Lạc Quân Vương thả con bồ câu đưa tin ở trong tay ra, nheo lại đôi mắt và ngửa đầu nhìn lên mặt trời.
Đây là bức thư thứ ba mà hẳn ta đã gửi đi gần đây, hắn ta tin chắc rãng những bức thư này đã được gửi đến lãnh thổ Vinh Dương.
Mộ Dung Bác Hiền từ phía sau tiến lại gần hắn ta: “Quốc tang của Vinh Dương vừa mới kết thúc, chưa chắc đã chịu ra tay vào thời điểm này”
“Chắc là ngài vẫn không hiểu tên Lý Mặc kia, còn ta thì rất quen thuộc hản, Tên Lý Mặc này có khứu giác khá nhạy bén, nhất định sẽ nảm chắc.
thời cơ. Trong lòng hắn biết mục đích những bức thư của chúng ta là để hẳn cản trở Thiết Ngô Quân, hắn nhất định sẽ dốc sức vì phần ân tình này. Theo ta được biết, không lâu trước đây Lý Mặc đã âm thầm phái người tấn công Tây Vực, lúc này có không ít binh mã đang đóng quân ở lãnh thổ của Tây Vực. Hắn không thể ra tay gây chiến với Thịnh Khang, cho nên sẽ không lựa chọn đối đầu với Thịnh Khang vào lúc này. Nhưng mà, chỉ cần hắn có một chút hành động, với sự cẩn thận của La Tước thì cũng sẽ không dám mang binh rời đi. Trong tình hình như vậy, chỉ có thủy quân Đông Nam của vị huynh trưởng vụng về kia của ngài mới có thể đến trấn áp chúng ta”
Khi hai người bọn họ nhắc đến Lê Vương thì đáy mắt đều có chút kinh thường.
Thực rõ ràng, Mộ Dung Bắc Hiền không coi trọng vị huynh trưởng Mộ Dung Bắc Yến kia.
Thủy quân Đông Nam giao vào tay của loại người như vậy thì quả thực là đóa hoa nhài cảm bãi cứt trâu!
Trong lòng Mộ Dung Bắc Hiền vô cùng ghen ghét.
Trước đây nếu không phải Mộ Dung Bäc Yến cản đường mình thì thủy Quân Đông Nam bây giờ đã ở trong túi của hẳn ta rồi.
Hản ta cũng không cần phải cùng hổ tính kế, đồng ý với Lạc Quận vương sau này sẽ chắp tay dâng Giang Nam cho hắn Khởi đầu cho mọi tội lỗi, chẳng qua cũng đều bắt nguồn từ sự đối xử bất công của người phụ hoàng kia thôi.
Cho nên cha con bọn họ đi đến bước này cũng chẳng thể trách người khác được.
Tại hoàng thành Vinh Dương, Lý Mặc mỉm cười nhìn ba bức thư do.
mật sứ đưa đến.
Thịnh Khang đã mưa thuận gió hoà nhiều năm như vậy, hẳn ta còn tưởng rằng nó sẽ không bị phá vỡ trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Bây giờ xem ra, thật đúng là ông trời cho cơ hội tốt.
Sở dĩ vị Lạc Quận vương kia vội vàng bày tỏ thái độ với hắn ta, chẳng qua là hy vọng Thiết Ngô Quân có thể thành thật mà nán lại ở biên giới của Vinh Dương và Thịnh Khang.
Nếu không, khi bọn họ chống lại quân đội của La Tước, sợ khó tránh khỏi việc đụng chạm.
Quân cơ đại thân Hầu Tường Tuân tiến lên một bước: “Bệ hạ, thần không hiểu, La Tước đã trấn thủ ở đây lâu như vậy, nếu hẳn thật sự mang binh đi rồi thì chẳng phải đây là cơ hội tốt nhất của Vinh Dương chúng ta sao?”
“Tây Bắc cách Tây Vực không xa, nếu La Tước dẫn người đi tấn công Tây Bắc, trẫm lại có ý đồ công phá trận phòng ngự của Thịnh Khang thì đến lúc đó không cần Chiêu Vũ đế ra lệnh thì La Tước cũng nhất định sẽ liên thủ với Tây Vực. Đến lúc đó, khanh cảm thấy là Trẫm lấy được các thành trì ở biên giới trước, hay là quân ở Tây Vực bị người ta trấn áp trước, đánh đến mức tè ra quần”
Lúc này Hầu Tường Tuân mới nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, vội vàng nhận tội: “Bệ hạ anh minh, là tâm nhìn của thần nông cạn”
Trong thư, Phượng Vệ của Thịnh Thủy đường nhắc đến gần đây đội quân bóng tối của Hầu Tường Tuân thường xuyên có hành động “Thậm chí Thiết Ngô Quân đã bị mất không ít quân giới, còn bị thiêu cháy nhiều lương thực.
Triệu Khương Lan mệt mỏi day day giữa mày, tức giận vo tròn tờ giấy rồi ném xuống đất.