Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 730
Lặp lại như vậy mấy lần cuối cùng cũng chịu khai bá Nói rằng toàn bộ chủ ý là bà ta đưa ra, Lâm Linh Nhi là bị bà ta cho ăn dược đưa lên giường của người khác.
Còn nói Lâm thái úy cái gì cũng không, bà ta không dám nói với Lâm thái úy.
Đến cuối cùng, nữ nhân luôn nhát gan không có chủ kiến gì, rốt cuộc đã “có chủ kiến” một lần, thay trượng phu và nhi nữ nhận phần lớn tội lỗi.
Nhưng cho dù bà ta có nói cái gì đi nữa, đều là việc vô ích.
Rất nhanh, Mộ Dung Bắc Uyên liễn dẫn theo người ở biệt trang đến nhà lao Đại Lý tự.
Tất cả người nhà họ Lâm đã bị tách ra giam giữ riêng.
Triệu Khương Lan cũng đã được thả ra.
Nàng ở nhà lao chưa được bao lâu, hơn nữa Nghiêm Chính cung cấp ăn ngon uống ngon, cho nên một chút chuyện cũng không có.
Trước khi Mộ Dung Bắc Uyên quay về, nàng đã tranh thủ về vương phủ tắm rửa sạch sẽ, cũng thay một bộ y phục mới, chỉnh lý bản thân thong dong thoải mái.
Đợi Mộ Dung Bắc Uyên đến Đại Lý tự, liếc mắt thì nhìn thấy nữ nhân đang đứng bên cạnh Mộ Dung Bắc Hải Hắn cũng không để ý bên cạnh đều là người ngoài, bước nhanh tới ôm nàng vào trong ngực.
“Nàng vất vả rồi” Mộ Dung Bắc Uyên ôm chặt nàng.
Triệu Khương Lan võ võ lưng hän: ‘Ai ya, chàng buông thiếp ra trước, ở đây nhiều người như vậy”
“Mặc kệ bọn họ”
Mọi người bị bỏ qua đành phải ngửa đầu nhìn trần nhà ngẩn người.
Triệu Khương Lan làm bộ cấu hắn một chút: “Được rồi, có cái gì chúng ta về nhà lại nói. Xử lý chính sự trước”
Mộ Dung Bắc Uyên dẫn những người mà hẳn đưa về đến trước mặt Mộ Dung Bảc Hải: “Những người này đều là những người vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Lâm Linh Nhi. Không bằng để bọn họ gặp mặt Lâm Linh Nhi, chân tướng có lẽ sẽ được công bố”
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Người đâu, dẫn Lâm Linh Nhi đến”
Không lâu sau, Lâm Linh Nhi tay chân đeo gông cùm đã bị đưa tới.
Nàng ta hung hăng nhìn chăm chăm Triệu Khương Lan, trong mắt hung ác lạnh lẽo không nói nên lời.
Triệu Khương Lan nhếch môi mỉm cười, cho nàng ta một ánh mắt khinh thường.
Mấy người từ biệt trang quay về nhìn thấy Lâm Linh Nhi, đều cực kỳ hoảng sợ.
Bởi vì nữ nhân này thoạt nhìn rất giống nhị tiểu thư, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại một chút, sẽ phát hiện không giống nhau Lâm Linh Nhi làm sao phẩm chất đoan chính như vậy, lộ ra duyên dáng yêu kiều.
Trước kia rõ ràng là yếu ớt bệnh tật, làm sao chịu được gánh nặng gông cùm trên tay chân Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của mấy người đó, Mộ Dung Bắc Hải đã rõ hơn phân nửa.
Nhưng hắn vẫn muốn chứng thực lại một chút.
Lâm Linh Nhi, ngươi lại nhìn thử mấy người này, bọn họ là ai?”
Lâm Linh Nhi căn bản không nghĩ đến bọn họ sẽ là người của biệt trang, chỉ cho rằng Mộ Dung Bắc Hải lại từ đâu tìm đến nhân chứng chứng minh đứa nhỏ là dã chủng.
Nàng ta giận giữ liếc nhìn bọn họ: “Thiếp làm sao biết được, những người này không phải điện hạ chàng tìm đến giá họa cho thiếp sao, còn có thể hi vọng thiếp biết bọn họ hay sao!
Còn nói Lâm thái úy cái gì cũng không, bà ta không dám nói với Lâm thái úy.
Đến cuối cùng, nữ nhân luôn nhát gan không có chủ kiến gì, rốt cuộc đã “có chủ kiến” một lần, thay trượng phu và nhi nữ nhận phần lớn tội lỗi.
Nhưng cho dù bà ta có nói cái gì đi nữa, đều là việc vô ích.
Rất nhanh, Mộ Dung Bắc Uyên liễn dẫn theo người ở biệt trang đến nhà lao Đại Lý tự.
Tất cả người nhà họ Lâm đã bị tách ra giam giữ riêng.
Triệu Khương Lan cũng đã được thả ra.
Nàng ở nhà lao chưa được bao lâu, hơn nữa Nghiêm Chính cung cấp ăn ngon uống ngon, cho nên một chút chuyện cũng không có.
Trước khi Mộ Dung Bắc Uyên quay về, nàng đã tranh thủ về vương phủ tắm rửa sạch sẽ, cũng thay một bộ y phục mới, chỉnh lý bản thân thong dong thoải mái.
Đợi Mộ Dung Bắc Uyên đến Đại Lý tự, liếc mắt thì nhìn thấy nữ nhân đang đứng bên cạnh Mộ Dung Bắc Hải Hắn cũng không để ý bên cạnh đều là người ngoài, bước nhanh tới ôm nàng vào trong ngực.
“Nàng vất vả rồi” Mộ Dung Bắc Uyên ôm chặt nàng.
Triệu Khương Lan võ võ lưng hän: ‘Ai ya, chàng buông thiếp ra trước, ở đây nhiều người như vậy”
“Mặc kệ bọn họ”
Mọi người bị bỏ qua đành phải ngửa đầu nhìn trần nhà ngẩn người.
Triệu Khương Lan làm bộ cấu hắn một chút: “Được rồi, có cái gì chúng ta về nhà lại nói. Xử lý chính sự trước”
Mộ Dung Bắc Uyên dẫn những người mà hẳn đưa về đến trước mặt Mộ Dung Bảc Hải: “Những người này đều là những người vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Lâm Linh Nhi. Không bằng để bọn họ gặp mặt Lâm Linh Nhi, chân tướng có lẽ sẽ được công bố”
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Người đâu, dẫn Lâm Linh Nhi đến”
Không lâu sau, Lâm Linh Nhi tay chân đeo gông cùm đã bị đưa tới.
Nàng ta hung hăng nhìn chăm chăm Triệu Khương Lan, trong mắt hung ác lạnh lẽo không nói nên lời.
Triệu Khương Lan nhếch môi mỉm cười, cho nàng ta một ánh mắt khinh thường.
Mấy người từ biệt trang quay về nhìn thấy Lâm Linh Nhi, đều cực kỳ hoảng sợ.
Bởi vì nữ nhân này thoạt nhìn rất giống nhị tiểu thư, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại một chút, sẽ phát hiện không giống nhau Lâm Linh Nhi làm sao phẩm chất đoan chính như vậy, lộ ra duyên dáng yêu kiều.
Trước kia rõ ràng là yếu ớt bệnh tật, làm sao chịu được gánh nặng gông cùm trên tay chân Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của mấy người đó, Mộ Dung Bắc Hải đã rõ hơn phân nửa.
Nhưng hắn vẫn muốn chứng thực lại một chút.
Lâm Linh Nhi, ngươi lại nhìn thử mấy người này, bọn họ là ai?”
Lâm Linh Nhi căn bản không nghĩ đến bọn họ sẽ là người của biệt trang, chỉ cho rằng Mộ Dung Bắc Hải lại từ đâu tìm đến nhân chứng chứng minh đứa nhỏ là dã chủng.
Nàng ta giận giữ liếc nhìn bọn họ: “Thiếp làm sao biết được, những người này không phải điện hạ chàng tìm đến giá họa cho thiếp sao, còn có thể hi vọng thiếp biết bọn họ hay sao!