Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-431
Chương 431
Lần trước Triệu Khương Lan gặp chuyện còn liên lụy ông bị Chiêu Vũ Đế trút giận lên đầu.
Ninh Thần Vương vừa nghĩ đến lần thiệt thòi đó liền rất tức giận: “Thần Vương, hiện giờ người đang đứng đầu phủ Kinh Triệu, chắc hẳn cũng biết khi thẩm vấn không thể không dụng hình, chẳng lẽ bởi vì ả là Vương phi của người nên bổn vương phải làm trái lại phép tắc mà nhân nhượng sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên tiến lại gần ông, gằn thấp giọng nói: “Vương thúc, vương phi của cháu mềm yếu mỏng manh, không chịu được tra tấn. Bình thường cháu của cháu rất yêu thương chiều chuộng nàng ấy, không muốn thấy bất cứ ai ức hiếp nàng. Nếu như Thần vương phi ở trong ngục bị xây xát một chút xíu nào, vậy thì xin Vương thúc đừng trách cháu không nể tình, thù mới nợ cũ gom lại tính hết”.
Ninh Thần Vương híp mắt, trong mắt lóe lên tia tức giận.
“Bắc Uyên, cháu đang đe dọa ta đó sao?”
“Vương thức nói quá lời rồi. Đây không phải là đe dọa mà chỉ là nhắc nhở mà thôi. Cháu có thể cam đoan với thúc, Vương phi nhất định sẽ được minh oan, bình an vô sự bước ra khỏi chỗ đó. Hôm nay thức đưa nàng đi, ta không ngăn cản được, nhưng nàng ấy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chịu oan ức. Đợi nỗi oan của nàng được rửa sạch rồi, nếu như khắp người là vết thương, thì thúc nên biết đến lúc đó người bị hỏi tội sẽ là thúc”
Triệu Khương Lan cũng hiểu rất rõ rằng cho dù nàng có phân tích hợp lý đến đâu đi nữa, thì người cũng đã chết ở cạnh nàng.
Cho nên hôm nay không thể không đến Đại Tống Chính Viện một chuyến rồi.
Nàng đứng rất gần Mộ Dung Bắc Uyên, những lời hắn vừa nói với Ninh Thần Vương cũng mơ hồ lót vào tai cô.
Trong lòng Triệu Khương Lan cảm thấy rất ấm áp, nỗi bất an ban đầu cũng đã giảm đi không ít.
Đến bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên vẫn nắm lấy tay nàng, nàng có thể cảm nhận được sự ẩm | ướt cùng căng thẳng nơi đôi bàn tay ấy | Có chút cảm động dấy lên từ đáy tim nàng.
So với lần trước nàng một thân một mình bị người ta đưa đi, lúc biết được Thần vương phủ sẽ không thể nào trở thành chỗ dựa của mình thì hoàn cảnh hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên siết chặt lấy ngón tay cô, nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp cùng lưu luyến không rời.
“Vương phi, mọi chuyện đã có ta, đừng sợ. Bổn vương hứa nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho nàng, sẽ nhanh chóng cứu nàng ra khỏi đó.
Nói xong, hắn nghĩ đến điều gì đó, ghé sát vào tai của nàng nói: “Đừng làm hại bản thân nữa, lần này, cứ giao cho ta được không?”
Chắc hẳn hắn đã nghĩ đến chuyện lần trước nàng vì muốn tự cứu mình nên đã uống Thiên La Tản. Triệu Khương Lan thận trọng gật đầu: “Ta biết, ta sẽ đợi chàng”
Mộ Dung Bắc Uyên rung rung hầu kết, trong lòng vô cùng không nỡ.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn không có cách nào nói cho nàng biết. Hắn buông tay cô ra vô cùng chậm, trong mắt dường như còn có một màng sương nhàn nhạt.
Tuy rằng đã cảnh cáo Ninh Thân Vương, nhưng ông ấy chắc chắn đứng về phía Lão Ngũ không thể nào sai được.
Có khi nào sẽ âm thầm bạc đãi nàng không, sẽ dụng hình không màng đến những lời cảnh cáo của hắn?
Mộ Dung Tể chẳng thể nào thôi lo lắng cho nàng. Ninh Thân Vương lại thờ ơ nói: “Được rồi, đem tất cả chứng cứ về, Thần vương phi, mời.”
Triệu Khương Lan bình tĩnh bước ra ngoài, trước khi rời đi, lại không kiềm được mà lướt mắt nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên.
Bốn mắt chạm nhau, nàng mỉm cười với hắn, ra hiệu cho hắn hãy yên tâm. Mộ Dung Bắc Uyên cũng gượng nở một nụ cười, không muốn nàng buồn.
Khi bóng dáng của bọn họ biến mất trên đoạn đường dài, vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn xạ xuống.
Hắn nhìn theo bọn người Định Sơn Hầu Phủ vẫn hô hào, trầm giọng căn dặn Chu Khiết.
“Đuổi hết tất cả những người này ra ngoài, không có lệnh của bổn vương, bọn họ không được phép tới gần Vương Phủ nửa bước!”
Định Sơn Hầu còn muốn tiếp tục nói lỗi sai của Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên đã soạt một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lưỡi kiếm bén nhọn lạnh lẽo, Đinh Sơn Hầu bị dọa đến mức lập tức ngậm miệng.
“Còn để cho bổn vương nghe thấy người trách cứ Vương Phi thêm một lời nào nữa, bổn vương không ngại cho người đổ chút máu đầu.
Lần trước Triệu Khương Lan gặp chuyện còn liên lụy ông bị Chiêu Vũ Đế trút giận lên đầu.
Ninh Thần Vương vừa nghĩ đến lần thiệt thòi đó liền rất tức giận: “Thần Vương, hiện giờ người đang đứng đầu phủ Kinh Triệu, chắc hẳn cũng biết khi thẩm vấn không thể không dụng hình, chẳng lẽ bởi vì ả là Vương phi của người nên bổn vương phải làm trái lại phép tắc mà nhân nhượng sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên tiến lại gần ông, gằn thấp giọng nói: “Vương thúc, vương phi của cháu mềm yếu mỏng manh, không chịu được tra tấn. Bình thường cháu của cháu rất yêu thương chiều chuộng nàng ấy, không muốn thấy bất cứ ai ức hiếp nàng. Nếu như Thần vương phi ở trong ngục bị xây xát một chút xíu nào, vậy thì xin Vương thúc đừng trách cháu không nể tình, thù mới nợ cũ gom lại tính hết”.
Ninh Thần Vương híp mắt, trong mắt lóe lên tia tức giận.
“Bắc Uyên, cháu đang đe dọa ta đó sao?”
“Vương thức nói quá lời rồi. Đây không phải là đe dọa mà chỉ là nhắc nhở mà thôi. Cháu có thể cam đoan với thúc, Vương phi nhất định sẽ được minh oan, bình an vô sự bước ra khỏi chỗ đó. Hôm nay thức đưa nàng đi, ta không ngăn cản được, nhưng nàng ấy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chịu oan ức. Đợi nỗi oan của nàng được rửa sạch rồi, nếu như khắp người là vết thương, thì thúc nên biết đến lúc đó người bị hỏi tội sẽ là thúc”
Triệu Khương Lan cũng hiểu rất rõ rằng cho dù nàng có phân tích hợp lý đến đâu đi nữa, thì người cũng đã chết ở cạnh nàng.
Cho nên hôm nay không thể không đến Đại Tống Chính Viện một chuyến rồi.
Nàng đứng rất gần Mộ Dung Bắc Uyên, những lời hắn vừa nói với Ninh Thần Vương cũng mơ hồ lót vào tai cô.
Trong lòng Triệu Khương Lan cảm thấy rất ấm áp, nỗi bất an ban đầu cũng đã giảm đi không ít.
Đến bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên vẫn nắm lấy tay nàng, nàng có thể cảm nhận được sự ẩm | ướt cùng căng thẳng nơi đôi bàn tay ấy | Có chút cảm động dấy lên từ đáy tim nàng.
So với lần trước nàng một thân một mình bị người ta đưa đi, lúc biết được Thần vương phủ sẽ không thể nào trở thành chỗ dựa của mình thì hoàn cảnh hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên siết chặt lấy ngón tay cô, nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp cùng lưu luyến không rời.
“Vương phi, mọi chuyện đã có ta, đừng sợ. Bổn vương hứa nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho nàng, sẽ nhanh chóng cứu nàng ra khỏi đó.
Nói xong, hắn nghĩ đến điều gì đó, ghé sát vào tai của nàng nói: “Đừng làm hại bản thân nữa, lần này, cứ giao cho ta được không?”
Chắc hẳn hắn đã nghĩ đến chuyện lần trước nàng vì muốn tự cứu mình nên đã uống Thiên La Tản. Triệu Khương Lan thận trọng gật đầu: “Ta biết, ta sẽ đợi chàng”
Mộ Dung Bắc Uyên rung rung hầu kết, trong lòng vô cùng không nỡ.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn không có cách nào nói cho nàng biết. Hắn buông tay cô ra vô cùng chậm, trong mắt dường như còn có một màng sương nhàn nhạt.
Tuy rằng đã cảnh cáo Ninh Thân Vương, nhưng ông ấy chắc chắn đứng về phía Lão Ngũ không thể nào sai được.
Có khi nào sẽ âm thầm bạc đãi nàng không, sẽ dụng hình không màng đến những lời cảnh cáo của hắn?
Mộ Dung Tể chẳng thể nào thôi lo lắng cho nàng. Ninh Thân Vương lại thờ ơ nói: “Được rồi, đem tất cả chứng cứ về, Thần vương phi, mời.”
Triệu Khương Lan bình tĩnh bước ra ngoài, trước khi rời đi, lại không kiềm được mà lướt mắt nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên.
Bốn mắt chạm nhau, nàng mỉm cười với hắn, ra hiệu cho hắn hãy yên tâm. Mộ Dung Bắc Uyên cũng gượng nở một nụ cười, không muốn nàng buồn.
Khi bóng dáng của bọn họ biến mất trên đoạn đường dài, vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn xạ xuống.
Hắn nhìn theo bọn người Định Sơn Hầu Phủ vẫn hô hào, trầm giọng căn dặn Chu Khiết.
“Đuổi hết tất cả những người này ra ngoài, không có lệnh của bổn vương, bọn họ không được phép tới gần Vương Phủ nửa bước!”
Định Sơn Hầu còn muốn tiếp tục nói lỗi sai của Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên đã soạt một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lưỡi kiếm bén nhọn lạnh lẽo, Đinh Sơn Hầu bị dọa đến mức lập tức ngậm miệng.
“Còn để cho bổn vương nghe thấy người trách cứ Vương Phi thêm một lời nào nữa, bổn vương không ngại cho người đổ chút máu đầu.