Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-368
Chương 368
Nếu là tử sĩ thì sẽ không chịu bất kỳ sự uy hiếp nào, tuyệt đối sẽ không bán đứng thân phận của mình.
So với chuyện khiến họ tự mình nói ra thì thà rằng chờ sau khi họ chết tìm manh mối trên thị thể còn có tác dụng hơn.
Giết sạch người rồi, nữ tử áo tím mới liếc mắt nhìn Triệu Khương Lan một cái. Nàng khẽ nhướng mày, thật hiển nhiên không có chút bất mãn nào với hành động này.
Tầm mắt nàng hướng về phía Mai Hương trên mặt đất: “Ngươi tốt nhất nên giải thích cho rõ ràng, vì sao lại tự mình cứu viện”.
Mai Hương phun ra một ngụm máu, cắn môi nói: “Vị này chính là chủ thượng!”
Thiếu nữ áo xanh hừ lạnh một tiếng: “Là chủ thượng của một mình người, không phải chủ thượng của bọn ta”
“Không, nàng ấy là… hoàng hậu nương nương, là chủ tử của tất cả chúng ta!” Mai Hương nói xong, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Triệu Khương Lan. Nữ tử áo tìm nhìn chằm chằm nàng: “Dùng cái gì để chứng minh?”
Triệu Khương Lan nhàn nhạt liếc mắt xung quanh một vòng, đẩy cửa sổ ra, chỉ vào con chim sẻ ở bên ngoài.
Rất nhanh, con chim sẽ này liền bay vào bàn tay nàng, ngoan ngoãn không hề nhúc nhích.
Nàng có thể điều khiển thú.
Trên đời này, người có thể làm được như vậy, các nàng đều biết là ai.
Nữ tử áo tím khiếp sợ chớp mắt: “Nhưng mà… không phải người đã..”
“Bổn cung đúng là đã chết một lần” Triệu Khương Lan khẽ cong khóe môi.
“Nhưng ông trời rủ lòng từ bi, bổn cung lại có thể sống lại với một thân phận khác. Nhược ly nam tang, khúc thủy trầm hương. Thiên huyền mộng nhiên, bạch phương trình tường. Mười sáu chữ này, bản cùng tự tay viết ở Thịnh Thủy đường của phượng vệ, nếu là thần vương phi của Thịnh Khang, có thể biết những thứ này sao?”.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều quỳ xuống. “Chủ thượng! Người vẫn còn sống, thật sự là quá tốt”.
Kiếp trước nàng có thiên phú bẩm sinh, sau khi chết có thể hoàn hồn tái sinh, chỉ sợ cũng là vì số mệnh kỳ dị này.
Thế nhưng không biết, số mệnh đặc thù đó rốt cuộc là họa hay là phúc đây.
Triệu Khương Lan ý bảo các nàng đứng dậy: “Bây giờ thân phận của bổn cung đã thay đổi rồi, không thể quay trở về Vinh Dương được nữa, Hoàng Hậu Lý Hâm từng chết ở Vị Ương cung, cho nên từ nay về sau, bổn cung chỉ có thể là thần vương phi của Thịnh Khang, Triệu Khương Lan mà thôi”.
Nữ tử áo tím mím môi nói: “Nhưng mà chủ thượng, Thịnh Khang là kẻ thù của nước ta, phượng vệ chỉ nguyện trung thành với một mình người. Nếu như người khăng khăng ở lại Vinh Dương, bọn ta.”
“Tất cả các ngươi đều là được nhặt về trong thời loạn, trải qua bao nhiêu năm chiến tranh như vậy, trong người các ngươi chảy dòng máu nào, các ngươi có thể nói rõ được không? Nhưng nếu không muốn tiếp tục làm việc cho bổn cung, bổn cung sẽ không miễn cưỡng. Đi hay là ở do các ngươi tự mình quyết định”.
“Thuộc hạ thề sống chết đi theo chủ thượng!” Triệu Khương Lan đã đoán được, cho dù nàng đang ở đâu hay là ai đi chăng nữa.
phượng vệ tuyệt đối sẽ không phản bội nàng.
“Chuyện này là bí mật, đặc biệt là với bệ hạ Vinh Dương, tuyệt đối không được để hắn biết”
“Tuân mệnh!”
Triệu Khương Lan lạnh lùng liếc mắt nhìn qua những thi thể trên mặt đất, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Dám to gan bắt cóc mẫu thân của nàng, làm bị thương phu quân của nàng. Món nợ này, nàng nhất định phải tính cho rõ ràng.
“Các ngươi giải quyết cho tốt hậu quả, tra rõ lai lịch của những tử sĩ này, xem thường xuyên qua lại với những người nào trong kinh, Nếu như để bổn cũng biết được là kẻ nào ra tay, bổn cung nhất định sẽ khiến hắn hối hận!”
“Vâng!”. Vì không muốn gây chú ý cho người khác nên chỉ giữ lại hai người bảo vệ.
Mộ Dung Bắc Uyên vẫn còn đang hôn mê, Triệu Khương Lan cho người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, vẫn quyết định về thần vương phủ trước rồi nói tiếp.
Nàng trước sau như một nắm chặt tay Mộ Dung Bắc Uyên, chưa từng buông lỏng ra.
Một phượng vệ khác lén hỏi Mai Hương: “Lẽ nào chủ thượng động lòng với vị Thần Vương điện hạ này rồi?”.
Mai Hương lúc này bị thương đầy người, nghe được lời này vẫn không quên lên tiếng. “Bệ hạ của chúng ta, e là không so được với vị Thần Vương điện hạ này đâu.”
Nếu là tử sĩ thì sẽ không chịu bất kỳ sự uy hiếp nào, tuyệt đối sẽ không bán đứng thân phận của mình.
So với chuyện khiến họ tự mình nói ra thì thà rằng chờ sau khi họ chết tìm manh mối trên thị thể còn có tác dụng hơn.
Giết sạch người rồi, nữ tử áo tím mới liếc mắt nhìn Triệu Khương Lan một cái. Nàng khẽ nhướng mày, thật hiển nhiên không có chút bất mãn nào với hành động này.
Tầm mắt nàng hướng về phía Mai Hương trên mặt đất: “Ngươi tốt nhất nên giải thích cho rõ ràng, vì sao lại tự mình cứu viện”.
Mai Hương phun ra một ngụm máu, cắn môi nói: “Vị này chính là chủ thượng!”
Thiếu nữ áo xanh hừ lạnh một tiếng: “Là chủ thượng của một mình người, không phải chủ thượng của bọn ta”
“Không, nàng ấy là… hoàng hậu nương nương, là chủ tử của tất cả chúng ta!” Mai Hương nói xong, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Triệu Khương Lan. Nữ tử áo tìm nhìn chằm chằm nàng: “Dùng cái gì để chứng minh?”
Triệu Khương Lan nhàn nhạt liếc mắt xung quanh một vòng, đẩy cửa sổ ra, chỉ vào con chim sẻ ở bên ngoài.
Rất nhanh, con chim sẽ này liền bay vào bàn tay nàng, ngoan ngoãn không hề nhúc nhích.
Nàng có thể điều khiển thú.
Trên đời này, người có thể làm được như vậy, các nàng đều biết là ai.
Nữ tử áo tím khiếp sợ chớp mắt: “Nhưng mà… không phải người đã..”
“Bổn cung đúng là đã chết một lần” Triệu Khương Lan khẽ cong khóe môi.
“Nhưng ông trời rủ lòng từ bi, bổn cung lại có thể sống lại với một thân phận khác. Nhược ly nam tang, khúc thủy trầm hương. Thiên huyền mộng nhiên, bạch phương trình tường. Mười sáu chữ này, bản cùng tự tay viết ở Thịnh Thủy đường của phượng vệ, nếu là thần vương phi của Thịnh Khang, có thể biết những thứ này sao?”.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều quỳ xuống. “Chủ thượng! Người vẫn còn sống, thật sự là quá tốt”.
Kiếp trước nàng có thiên phú bẩm sinh, sau khi chết có thể hoàn hồn tái sinh, chỉ sợ cũng là vì số mệnh kỳ dị này.
Thế nhưng không biết, số mệnh đặc thù đó rốt cuộc là họa hay là phúc đây.
Triệu Khương Lan ý bảo các nàng đứng dậy: “Bây giờ thân phận của bổn cung đã thay đổi rồi, không thể quay trở về Vinh Dương được nữa, Hoàng Hậu Lý Hâm từng chết ở Vị Ương cung, cho nên từ nay về sau, bổn cung chỉ có thể là thần vương phi của Thịnh Khang, Triệu Khương Lan mà thôi”.
Nữ tử áo tím mím môi nói: “Nhưng mà chủ thượng, Thịnh Khang là kẻ thù của nước ta, phượng vệ chỉ nguyện trung thành với một mình người. Nếu như người khăng khăng ở lại Vinh Dương, bọn ta.”
“Tất cả các ngươi đều là được nhặt về trong thời loạn, trải qua bao nhiêu năm chiến tranh như vậy, trong người các ngươi chảy dòng máu nào, các ngươi có thể nói rõ được không? Nhưng nếu không muốn tiếp tục làm việc cho bổn cung, bổn cung sẽ không miễn cưỡng. Đi hay là ở do các ngươi tự mình quyết định”.
“Thuộc hạ thề sống chết đi theo chủ thượng!” Triệu Khương Lan đã đoán được, cho dù nàng đang ở đâu hay là ai đi chăng nữa.
phượng vệ tuyệt đối sẽ không phản bội nàng.
“Chuyện này là bí mật, đặc biệt là với bệ hạ Vinh Dương, tuyệt đối không được để hắn biết”
“Tuân mệnh!”
Triệu Khương Lan lạnh lùng liếc mắt nhìn qua những thi thể trên mặt đất, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Dám to gan bắt cóc mẫu thân của nàng, làm bị thương phu quân của nàng. Món nợ này, nàng nhất định phải tính cho rõ ràng.
“Các ngươi giải quyết cho tốt hậu quả, tra rõ lai lịch của những tử sĩ này, xem thường xuyên qua lại với những người nào trong kinh, Nếu như để bổn cũng biết được là kẻ nào ra tay, bổn cung nhất định sẽ khiến hắn hối hận!”
“Vâng!”. Vì không muốn gây chú ý cho người khác nên chỉ giữ lại hai người bảo vệ.
Mộ Dung Bắc Uyên vẫn còn đang hôn mê, Triệu Khương Lan cho người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, vẫn quyết định về thần vương phủ trước rồi nói tiếp.
Nàng trước sau như một nắm chặt tay Mộ Dung Bắc Uyên, chưa từng buông lỏng ra.
Một phượng vệ khác lén hỏi Mai Hương: “Lẽ nào chủ thượng động lòng với vị Thần Vương điện hạ này rồi?”.
Mai Hương lúc này bị thương đầy người, nghe được lời này vẫn không quên lên tiếng. “Bệ hạ của chúng ta, e là không so được với vị Thần Vương điện hạ này đâu.”