Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-352
Chương 352
Nghĩ đến như vậy thì La Tước không còn ngồi yên được nữa.
Đợi sau khi La mẫu đã quay về phòng đi nghỉ thì Lạ Tước nhìn muội muội của mình: “Muội chẳng phải là vẫn luôn muốn đi tìm tung tích của Phú đại ca của muối sao? Huynh biết hắn đang đâu?
La Kiều Oanh nắm lấy tay của hắn, sắc mặt trở nên lo lắng mà chính nàng ta cũng không hề phát hiện ra.
“Hắn ta đang ở đâu? Đưa muội đến gặp hắn!”
Trong “Lan tâm”, Triệu Khương Lan đang cầm quạt đong đưa nhìn những người khách đang đi qua đi lại.
Nàng ta hài lòng gật đầu nói: “Theo triều hướng phát triển như thế này, bổn công tử cho là có thể mở thêm vài cửa tiệm chi nhánh nữa được rồi đấy”
Phú Sơn thì đang đọc rất nhanh sổ sách, vẻ mặt của những người khác thì đều vui mừng rạng rỡ, chỉ có hắn ta là không có biểu tình gì khác cả.
Đột nhiên, trước cửa xuất hiện một cô nương, Triệu Khương Lan đột ngột đứng phắt dậy. Nàng ta đưa mắt liếc nhìn Phú Sơn, lớn tiếng gọi: “La cô nương!”
La Kiều Oanh liền chào hỏi nàng: “Ông chủ Triệu, ta muốn tìm gặp vị đại ca này có chút chuyện, có thể cho ta mượn hắn một lát không?
Phú Sơn với vẻ mặt phức tạp ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn La Kiều Oanh.
La Kiều Oanh cũng không đợi bọn họ đồng ý, đi thẳng đến tóm lấy cổ tay hắn ta, kéo hắn ta cùng đi ra một nhà kho ở phía trong sân.
Dịch Chân nuốt nước bọt: “Thằng, thằng ranh này quả là diễm phúc không ít nhỉ!”.
Triệu Khương Lan dùng quạt gõ lên đầu hắn một cái: “Lại còn diễm phúc không ít nữa à? Ta thấy hắn là không có phúc hưởng lộc ấy! Đấy là người bình thường sao? Đấy là Lục vương phi tương lai đó!”
Đợi đến khi chỉ còn có hai người bọn họ, Phú Sơn đưa mắt nhìn chỗ khác. “Không biết La tiểu thư đến tìm tại hạ có việc gì? “Gỡ bỏ lớp mặt nạ giả đó trên mặt chàng ra, ta muốn nhìn thấy gương mặt thật của chàng” Phú Sơn cuối cùng cũng nhìn nàng ta, nhưng mà lại không hề động đậy gì hết.
Trong đáy mắt của La Kiều Oanh dần dần dâng lên nước mắt: “Không cho ta xem ư? Phú đại ca."
Hắn ta thở dài chấp nhận số mệnh, chậm chạp gỡ lớp ngụy trang như thật ấy xuống. “La tướng quân vẫn là nói cho nàng biết”.
“Nếu như huynh ấy không nói ra, chàng có phải là định giấu ta cả đời này không! Phú Sơn, chàng là một tên lừa gạt, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi, ta ở ngay trước mặt chàng, chàng cũng không thèm nhận ra ta. Chàng định như vậy mà để ta đi lướt qua sao, chàng lẽ nào không hề nghĩ rằng, ta có thể sẽ không bao giờ quay lại sao?”.
Phú Sơn nghe thấy những lời nói này của La Kiều Oanh, đáy mắt hắn hiện lên vẻ vùng vẫy không thể giải thích được.
“Xin lỗi nàng, Kiều Oanh, ta, ta chỉ là không biết phải đối diện với nàng như thế nào. Rất nhanh thôi là nàng đã phải gả cho Lục điện hạ rồi, thân phận sẽ càng cao quý hơn, ta không muốn nàng vì người như ta mà phải phiền lòng.
“Ai muốn gả cho hắn chứ!” La Kiều Oanh nước mắt đã rớt xuống như mưa: “Ta căn bản là không hề thích hắn, vì cái gì mà hoàng thượng muốn ta gả là ta phải gả cho hắn chứ, lẽ nào ta đã bị định sẵn là không thể tự do làm theo ý của mình sao?”
“Kiều Oanh.”
“Còn chàng nữa, tại sao chàng lại không biết đối diện với ta như thế nào chứ? Chuyện năm đó là do lỗi của Liên Tư Thành, có can hệ gì tới chàng chứ! Hoàng thượng cũng đã quyết định miễn tội cho chàng rồi, chàng còn có gì mà không thể bỏ qua được chứ!”
Phủ Sơn cúi đầu xuống, không biết phải mở miệng như thế nào.
“Phú đại ca, chàng không thuộc về nơi này. Trong lòng chàng hiểu rất rõ, kể cả ông chủ và những người khác có tốt với chàng đến thế nào đi nữa, chàng cũng không nên hạ mình ở lại đây. Chàng cùng huynh của ta đi ra chiến trận đi, huynh ấy rất nhanh sẽ phải quay về đó rồi, Thiết Ngô Quân mới là nhà của chàng.
Nói đến đây, La Kiều Oanh không nhịn được nữa lại bật khóc.
“Chàng đã từng nói là, đợi ta lớn lên... sẽ lấy ta về. Nhưng giờ ta đã lớn rồi, chàng thì lại ở đâu chứ?”
Nàng ta ngồi sụp xuống, đã khóc không ra tiếng nữa rồi, đến đứng cũng không còn sức lực nữa.
Phú Sơn nắm chặt nắm tay lại, trong lòng cũng đau như cắt. Vốn hắn ta cho là bản thân cũng rất thản nhiên.
Nhưng mà khi đến bước này rồi, thì hắn ta mới phát hiện ra là hắn vẫn không cách nào chấp nhận được.
Lẽ nào không còn cách nào thay đổi được sao?
“Kỳ thực thì cũng không phải là không có cách nào thay đổi tình hình hiện tại đâu” Đột nhiên có người ở phía sau lưng lên tiếng.
- ---------------------------
Nghĩ đến như vậy thì La Tước không còn ngồi yên được nữa.
Đợi sau khi La mẫu đã quay về phòng đi nghỉ thì Lạ Tước nhìn muội muội của mình: “Muội chẳng phải là vẫn luôn muốn đi tìm tung tích của Phú đại ca của muối sao? Huynh biết hắn đang đâu?
La Kiều Oanh nắm lấy tay của hắn, sắc mặt trở nên lo lắng mà chính nàng ta cũng không hề phát hiện ra.
“Hắn ta đang ở đâu? Đưa muội đến gặp hắn!”
Trong “Lan tâm”, Triệu Khương Lan đang cầm quạt đong đưa nhìn những người khách đang đi qua đi lại.
Nàng ta hài lòng gật đầu nói: “Theo triều hướng phát triển như thế này, bổn công tử cho là có thể mở thêm vài cửa tiệm chi nhánh nữa được rồi đấy”
Phú Sơn thì đang đọc rất nhanh sổ sách, vẻ mặt của những người khác thì đều vui mừng rạng rỡ, chỉ có hắn ta là không có biểu tình gì khác cả.
Đột nhiên, trước cửa xuất hiện một cô nương, Triệu Khương Lan đột ngột đứng phắt dậy. Nàng ta đưa mắt liếc nhìn Phú Sơn, lớn tiếng gọi: “La cô nương!”
La Kiều Oanh liền chào hỏi nàng: “Ông chủ Triệu, ta muốn tìm gặp vị đại ca này có chút chuyện, có thể cho ta mượn hắn một lát không?
Phú Sơn với vẻ mặt phức tạp ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn La Kiều Oanh.
La Kiều Oanh cũng không đợi bọn họ đồng ý, đi thẳng đến tóm lấy cổ tay hắn ta, kéo hắn ta cùng đi ra một nhà kho ở phía trong sân.
Dịch Chân nuốt nước bọt: “Thằng, thằng ranh này quả là diễm phúc không ít nhỉ!”.
Triệu Khương Lan dùng quạt gõ lên đầu hắn một cái: “Lại còn diễm phúc không ít nữa à? Ta thấy hắn là không có phúc hưởng lộc ấy! Đấy là người bình thường sao? Đấy là Lục vương phi tương lai đó!”
Đợi đến khi chỉ còn có hai người bọn họ, Phú Sơn đưa mắt nhìn chỗ khác. “Không biết La tiểu thư đến tìm tại hạ có việc gì? “Gỡ bỏ lớp mặt nạ giả đó trên mặt chàng ra, ta muốn nhìn thấy gương mặt thật của chàng” Phú Sơn cuối cùng cũng nhìn nàng ta, nhưng mà lại không hề động đậy gì hết.
Trong đáy mắt của La Kiều Oanh dần dần dâng lên nước mắt: “Không cho ta xem ư? Phú đại ca."
Hắn ta thở dài chấp nhận số mệnh, chậm chạp gỡ lớp ngụy trang như thật ấy xuống. “La tướng quân vẫn là nói cho nàng biết”.
“Nếu như huynh ấy không nói ra, chàng có phải là định giấu ta cả đời này không! Phú Sơn, chàng là một tên lừa gạt, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi, ta ở ngay trước mặt chàng, chàng cũng không thèm nhận ra ta. Chàng định như vậy mà để ta đi lướt qua sao, chàng lẽ nào không hề nghĩ rằng, ta có thể sẽ không bao giờ quay lại sao?”.
Phú Sơn nghe thấy những lời nói này của La Kiều Oanh, đáy mắt hắn hiện lên vẻ vùng vẫy không thể giải thích được.
“Xin lỗi nàng, Kiều Oanh, ta, ta chỉ là không biết phải đối diện với nàng như thế nào. Rất nhanh thôi là nàng đã phải gả cho Lục điện hạ rồi, thân phận sẽ càng cao quý hơn, ta không muốn nàng vì người như ta mà phải phiền lòng.
“Ai muốn gả cho hắn chứ!” La Kiều Oanh nước mắt đã rớt xuống như mưa: “Ta căn bản là không hề thích hắn, vì cái gì mà hoàng thượng muốn ta gả là ta phải gả cho hắn chứ, lẽ nào ta đã bị định sẵn là không thể tự do làm theo ý của mình sao?”
“Kiều Oanh.”
“Còn chàng nữa, tại sao chàng lại không biết đối diện với ta như thế nào chứ? Chuyện năm đó là do lỗi của Liên Tư Thành, có can hệ gì tới chàng chứ! Hoàng thượng cũng đã quyết định miễn tội cho chàng rồi, chàng còn có gì mà không thể bỏ qua được chứ!”
Phủ Sơn cúi đầu xuống, không biết phải mở miệng như thế nào.
“Phú đại ca, chàng không thuộc về nơi này. Trong lòng chàng hiểu rất rõ, kể cả ông chủ và những người khác có tốt với chàng đến thế nào đi nữa, chàng cũng không nên hạ mình ở lại đây. Chàng cùng huynh của ta đi ra chiến trận đi, huynh ấy rất nhanh sẽ phải quay về đó rồi, Thiết Ngô Quân mới là nhà của chàng.
Nói đến đây, La Kiều Oanh không nhịn được nữa lại bật khóc.
“Chàng đã từng nói là, đợi ta lớn lên... sẽ lấy ta về. Nhưng giờ ta đã lớn rồi, chàng thì lại ở đâu chứ?”
Nàng ta ngồi sụp xuống, đã khóc không ra tiếng nữa rồi, đến đứng cũng không còn sức lực nữa.
Phú Sơn nắm chặt nắm tay lại, trong lòng cũng đau như cắt. Vốn hắn ta cho là bản thân cũng rất thản nhiên.
Nhưng mà khi đến bước này rồi, thì hắn ta mới phát hiện ra là hắn vẫn không cách nào chấp nhận được.
Lẽ nào không còn cách nào thay đổi được sao?
“Kỳ thực thì cũng không phải là không có cách nào thay đổi tình hình hiện tại đâu” Đột nhiên có người ở phía sau lưng lên tiếng.
- ---------------------------