Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-324
Chương 324
Lúc nãy vì nể mặt Mộ Dung Bắc Uyên, nhị công chúa không hề lôi Thẩm Hi Nguyệt vào.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy Lâm Gia Uyển nhắc đến Thẩm Hi Nguyệt, bàn tay hắn nắm lấy Triệu Khương Lan càng chặt hơn.
"Trắc phi, đây là chuyện tốt người làm sao?"
Triệu Khương Lan biết hắn đang tức giận đến nghẹt thở, nếu có thể thì hắn đã bỏ người này từ lâu rồi.
Nhưng độc tình vẫn còn đó, hắn không thể quá bốc đồng. Vì vậy, Triệu Khương Lan vỗ vỗ vào mu bàn tay của hắn để xoa dịu.
"Được rồi, đều là chuyện riêng của Thần Vương phủ chúng ta, không cần tiên phu nhân phải nhọc lòng nữa. Ta nghĩ Liên phu nhân vẫn nên quản cho tốt việc nhà mình đi đã, không có bản. lĩnh mà còn dám học đòi người khác, ta thực sự thấy xấu hổ thay cho người đấy. Có thời gian và công sức mà tính toán hãm hại người khác, chi bằng yên phận ở nhà tu tâm dưỡng tính, bồi dưỡng kiến thức đi. Sau này đừng có gây chuyện cười thế này nữa”.
Những lời nhận xét này như một nhát dao cứa vào tim Lâm Gia Uyển. Nàng trước giờ luôn ưa thể diện, bây giờ hận không thể đi chết ngay lập tức.
Mộ Dung Bắc Uyên cau mày xoa đầu của Triệu Khương Lan: "Được rồi, chúng ta về phủ, không cần tốn công sức với loại người này".
Hai người ôm nhau đi phía trước, Thẩm Hi Nguyệt nặng nề lê từng bước chân đi theo sau, mỗi bước đi đều như giẫm phải mũi dao.
Người ngoài đứng xem sao có thể không hiểu cho được. Triệu Khương Lan nói rất đúng, Mộ Dung Bắc Uyên thực sự rất chiều chuộng nàng.
Nhìn bộ dạng này có thể thấy, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên, Thẩm Hi Nguyệt không thể quan trọng bằng Triệu Khương Lan.
Không tránh khỏi một số người thở dài, cho rằng thể không bằng thiếp.
Ai có thể ngờ rằng, nam nhân từng sủng ái thê thiếp mà bỏ bê vợ nhất kinh thành này, giờ đây lại thay tính đổi nết, còn chiều chuộng chính thất đến lên tiên rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên lúc nãy cưỡi ngựa đến.
Nhưng khi Thẩm Hi Nguyệt lên xe ngựa, Triệu Khương Lan nhìn thấy liền không có hứng muốn ngồi cùng nàng ta.
Vì vậy, nàng đề nghị: "Vương gia, hay là thiếp cùng người cưỡi ngựa, ngồi trên xe khó chịu muốn chết đi được."
Tất nhiên Mộ Dung Bắc Uyên biết rằng nàng không muốn đối mặt với Thẩm Hi Nguyệt.
Rốt cuộc thì cho dù Thẩm Hi Nguyệt có đáng ghét đến thế nào, thì bọn họ cũng bất đắc dĩ mà phải giữ nàng ta lại.
Hắn nắm lấy tay nàng kéo nàng lên ngựa, còn đặc biệt kéo chiếc khăn che mặt cho nàng.
Vẻ mặt của hai người thực sự là quá bắt mắt rồi, khiến cho người đi đường ai cũng ngược mắt nhìn.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng cùng hàm răng trắng đều của Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên hận không thể che kín nàng lại, đem nàng giấu kỹ đi.
Không cho người khác xem, chỉ một mình hắn được phép nhìn thấy. Hắn vẫn không yên tâm, liền nép vào sau lưng nàng hỏi: "Nàng thật sự chịu ấm ức sao?"
"Đương nhiên là không. Loại thủ đoạn nhỏ đó đáng làm cho thiếp phải chịu ấm ức sao? Thiếp chỉ muốn cho nhà họ Liên nhìn cho rõ”.
"Đừng lo lắng, Liên Khuê Nghiêm sẽ không đắc ý được lâu đâu. Ta có cách đối phó với hắn."
Triệu Khương Lan không khỏi bật cười: "Bộ dạng bảo vệ thiếp của vương gia hôm nay thực sự rất anh tuấn".
Hắn đắc thắng hắng giọng một cái: "Có hôm nào mà bổn vương không anh tuấn chứ, vương phi chưa từng nghe qua sao, bổn vương là người anh tuấn nhất trong lòng các nữ tử ở kinh thành này.
Nàng đang định nói gì đó, liền nghe thấy hắn thở dài một tiếng, có chút ấm ức. Nàng nghi ngờ quay đầu lại: "Người thở dài gì vậy?"
"Vừa rồi nàng không nhìn thấy sao, đến một tên không ra dáng nam nhi chút nào như Liên. Khuê Nghiêm cũng có đeo túi thơm trên người, vậy mà anh tuấn như bổn vương lại không có ai thêu cho ta một túi thơm, thực là bất công mà”.
Triệu Khương Lan cười không nổi mà khóc cũng không xong, sao gần đây người này càng ngày càng trẻ con vậy.
Nhìn thấy người ta có túi thơm, liền tức khắc đời nàng làm cho. Nàng có nên làm cho hắn một cái không.
Lúc nãy vì nể mặt Mộ Dung Bắc Uyên, nhị công chúa không hề lôi Thẩm Hi Nguyệt vào.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy Lâm Gia Uyển nhắc đến Thẩm Hi Nguyệt, bàn tay hắn nắm lấy Triệu Khương Lan càng chặt hơn.
"Trắc phi, đây là chuyện tốt người làm sao?"
Triệu Khương Lan biết hắn đang tức giận đến nghẹt thở, nếu có thể thì hắn đã bỏ người này từ lâu rồi.
Nhưng độc tình vẫn còn đó, hắn không thể quá bốc đồng. Vì vậy, Triệu Khương Lan vỗ vỗ vào mu bàn tay của hắn để xoa dịu.
"Được rồi, đều là chuyện riêng của Thần Vương phủ chúng ta, không cần tiên phu nhân phải nhọc lòng nữa. Ta nghĩ Liên phu nhân vẫn nên quản cho tốt việc nhà mình đi đã, không có bản. lĩnh mà còn dám học đòi người khác, ta thực sự thấy xấu hổ thay cho người đấy. Có thời gian và công sức mà tính toán hãm hại người khác, chi bằng yên phận ở nhà tu tâm dưỡng tính, bồi dưỡng kiến thức đi. Sau này đừng có gây chuyện cười thế này nữa”.
Những lời nhận xét này như một nhát dao cứa vào tim Lâm Gia Uyển. Nàng trước giờ luôn ưa thể diện, bây giờ hận không thể đi chết ngay lập tức.
Mộ Dung Bắc Uyên cau mày xoa đầu của Triệu Khương Lan: "Được rồi, chúng ta về phủ, không cần tốn công sức với loại người này".
Hai người ôm nhau đi phía trước, Thẩm Hi Nguyệt nặng nề lê từng bước chân đi theo sau, mỗi bước đi đều như giẫm phải mũi dao.
Người ngoài đứng xem sao có thể không hiểu cho được. Triệu Khương Lan nói rất đúng, Mộ Dung Bắc Uyên thực sự rất chiều chuộng nàng.
Nhìn bộ dạng này có thể thấy, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên, Thẩm Hi Nguyệt không thể quan trọng bằng Triệu Khương Lan.
Không tránh khỏi một số người thở dài, cho rằng thể không bằng thiếp.
Ai có thể ngờ rằng, nam nhân từng sủng ái thê thiếp mà bỏ bê vợ nhất kinh thành này, giờ đây lại thay tính đổi nết, còn chiều chuộng chính thất đến lên tiên rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên lúc nãy cưỡi ngựa đến.
Nhưng khi Thẩm Hi Nguyệt lên xe ngựa, Triệu Khương Lan nhìn thấy liền không có hứng muốn ngồi cùng nàng ta.
Vì vậy, nàng đề nghị: "Vương gia, hay là thiếp cùng người cưỡi ngựa, ngồi trên xe khó chịu muốn chết đi được."
Tất nhiên Mộ Dung Bắc Uyên biết rằng nàng không muốn đối mặt với Thẩm Hi Nguyệt.
Rốt cuộc thì cho dù Thẩm Hi Nguyệt có đáng ghét đến thế nào, thì bọn họ cũng bất đắc dĩ mà phải giữ nàng ta lại.
Hắn nắm lấy tay nàng kéo nàng lên ngựa, còn đặc biệt kéo chiếc khăn che mặt cho nàng.
Vẻ mặt của hai người thực sự là quá bắt mắt rồi, khiến cho người đi đường ai cũng ngược mắt nhìn.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng cùng hàm răng trắng đều của Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên hận không thể che kín nàng lại, đem nàng giấu kỹ đi.
Không cho người khác xem, chỉ một mình hắn được phép nhìn thấy. Hắn vẫn không yên tâm, liền nép vào sau lưng nàng hỏi: "Nàng thật sự chịu ấm ức sao?"
"Đương nhiên là không. Loại thủ đoạn nhỏ đó đáng làm cho thiếp phải chịu ấm ức sao? Thiếp chỉ muốn cho nhà họ Liên nhìn cho rõ”.
"Đừng lo lắng, Liên Khuê Nghiêm sẽ không đắc ý được lâu đâu. Ta có cách đối phó với hắn."
Triệu Khương Lan không khỏi bật cười: "Bộ dạng bảo vệ thiếp của vương gia hôm nay thực sự rất anh tuấn".
Hắn đắc thắng hắng giọng một cái: "Có hôm nào mà bổn vương không anh tuấn chứ, vương phi chưa từng nghe qua sao, bổn vương là người anh tuấn nhất trong lòng các nữ tử ở kinh thành này.
Nàng đang định nói gì đó, liền nghe thấy hắn thở dài một tiếng, có chút ấm ức. Nàng nghi ngờ quay đầu lại: "Người thở dài gì vậy?"
"Vừa rồi nàng không nhìn thấy sao, đến một tên không ra dáng nam nhi chút nào như Liên. Khuê Nghiêm cũng có đeo túi thơm trên người, vậy mà anh tuấn như bổn vương lại không có ai thêu cho ta một túi thơm, thực là bất công mà”.
Triệu Khương Lan cười không nổi mà khóc cũng không xong, sao gần đây người này càng ngày càng trẻ con vậy.
Nhìn thấy người ta có túi thơm, liền tức khắc đời nàng làm cho. Nàng có nên làm cho hắn một cái không.