Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1848
Chương 1848
Nàng ta đang nghĩ, chỉ cần Chiêu Vũ đế gật đầu thì cho dù Mộ Dung Bắc Uyên có từ chối cũng không thể cưỡng lại thánh ý.
Ai biết được là Chiêu Vũ đế này không biết làm sao lại không biểu lộ thái độ, lại còn hỏi ngược Mộ Dung Bắc Uyên ý của mình.
Nếu là như vậy thì nàng ta còn có cơ hội gì để nói chứ.
Không được, nhất định phải nghĩ cách để Chiêu Vũ đế nói ra trước mới được
Sau một lúc, Chiêu Vũ đế lại nghĩ đến người mà hắn ta vẫn luôn muốn gặp.
Vì vậy cất giọng hỏi: “Triệu Minh ở đâu, đến trước đây cho trẫm nhìn kỹ một chút.”
Triệu Khương Lan nghe thấy Chiêu Vũ đế đặc biệt gọi mình, chỉ đành thầm than một tiếng, điều chỉnh tâm trạng của mình rồi bước lên phía trước.
Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Uyên căng thẳng theo, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người hắn.
Triệu Khương Lan đi đến phía trước rồi quỳ xuống: “Thảo dân Triệu Minh tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng dậy rồi nói.”
Chiêu Vũ đế thấy dáng vẻ của hắn trông rất trẻ, nhưng mà động tác điềm tĩnh, dáng vẻ thích đáng, trong lòng có phần tán thưởng.
“Triệu Minh, trẫm đã nhiều lần nghe nói, người ở Giang Nam lập được công lớn, không chỉ bình định sâu, xông vào trại địch, xúi dục hàng nghìn người phản chiến, mà sau khi bệnh dịch xảy ra đã kịp thời cách ly người dân, chủ động dẫn dắt nhóm đi trị bệnh. Thịnh Khang chúng ta có một người trẻ giống như ngươi, trẫm thật sự rất vui mừng.”
Triệu Khương Lan vội vàng nói: “Thảo dân không dám tranh công, lần này đều là Thần Vương điện hạ có cách dẫn dắt đội, đông đảo tướng sĩ cùng đại phu đồng tâm hiệp lực mới có thể giảm thiểu thương tổn đến mức thấp nhất.”
“Nghe nói lúc ngươi ở Kinh Thành còn kinh doanh một cửa hàng châu báu trang sức, công việc làm ăn vô cùng phát đạt.”
Viên hoàng hậu nhịn không được nói: “Nói ra mới nhớ, bổn cung và ‘Lan Tâm’ có chút duyên phận. Trước đây Sơn Vương đã mua không ít đồ ở cửa hàng các ngươi đến biếu bổn cung, bổn cung nhìn những món đồ trang sức kia thiết kế tinh xảo, khác biệt rất nhiều so với trên phố, trong lòng rất thích. Lúc đó nghĩ rằng, ông chủ đứng phía sau nhất định là một người có tâm tư tinh tế, hôm nay gặp Triệu công tử thì cũng xem như là giải tỏa được nghi hoặc trong lòng.”
Triệu Khương Lan chắp tay cười nói: “Nương nương nếu thích thì sau này thảo dân nhất định sẽ càng cố gắng kinh doanh, để có thể mang những đồ vật tinh xảo đến trước mặt nương nương.”
Quận chúa Minh Châu nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm khinh thường.
Đùa cái gì vậy, chẳng trách ngày bình thường người này lại nham hiểm, ân cần, có thói quen quyến rũ đàn ông.
Hóa ra trước giờ vẫn giao thiệp với nữ tử, một đại nam nhân không biết thẹn mà mua châu báu trang sức, thật là không biết xấu hổ.
Chiêu Vũ đế trong lòng cũng yêu thích người tài, nóng lòng nói với hoàng hậu: “Này hoàng hậu, tuy nói Triệu công tử là một người kinh doanh tài giỏi, nhưng trẫm lại cảm thấy, nếu như hắn có thể gây dựng trên mặt y thuật thì càng tuyệt vời hơn. Trẫm vẫn luôn muốn bổ sung thành phần nòng cốt mới mẻ cho thái y viện, bây giờ nhìn thấy Triệu Minh, chợt cảm thấy hắn là người lựa chọn thích hợp.”
Sắc mặt Triệu Khương Lan khẽ biến, Mộ Dung Bắc Uyên cũng cau mày.
Một khi vào thái y viện thì chính là nhận lương bổng của triều đình, trở thành một quan viên biên chế.
Mặc dù đối với người bình thường mà nói thì đó là một phần thưởng cực lớn.
Nhưng mà, dù sao thì hoàn cảnh của Triệu Khương Lan cũng đặc biệt.
Nàng ta đang nghĩ, chỉ cần Chiêu Vũ đế gật đầu thì cho dù Mộ Dung Bắc Uyên có từ chối cũng không thể cưỡng lại thánh ý.
Ai biết được là Chiêu Vũ đế này không biết làm sao lại không biểu lộ thái độ, lại còn hỏi ngược Mộ Dung Bắc Uyên ý của mình.
Nếu là như vậy thì nàng ta còn có cơ hội gì để nói chứ.
Không được, nhất định phải nghĩ cách để Chiêu Vũ đế nói ra trước mới được
Sau một lúc, Chiêu Vũ đế lại nghĩ đến người mà hắn ta vẫn luôn muốn gặp.
Vì vậy cất giọng hỏi: “Triệu Minh ở đâu, đến trước đây cho trẫm nhìn kỹ một chút.”
Triệu Khương Lan nghe thấy Chiêu Vũ đế đặc biệt gọi mình, chỉ đành thầm than một tiếng, điều chỉnh tâm trạng của mình rồi bước lên phía trước.
Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Uyên căng thẳng theo, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người hắn.
Triệu Khương Lan đi đến phía trước rồi quỳ xuống: “Thảo dân Triệu Minh tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng dậy rồi nói.”
Chiêu Vũ đế thấy dáng vẻ của hắn trông rất trẻ, nhưng mà động tác điềm tĩnh, dáng vẻ thích đáng, trong lòng có phần tán thưởng.
“Triệu Minh, trẫm đã nhiều lần nghe nói, người ở Giang Nam lập được công lớn, không chỉ bình định sâu, xông vào trại địch, xúi dục hàng nghìn người phản chiến, mà sau khi bệnh dịch xảy ra đã kịp thời cách ly người dân, chủ động dẫn dắt nhóm đi trị bệnh. Thịnh Khang chúng ta có một người trẻ giống như ngươi, trẫm thật sự rất vui mừng.”
Triệu Khương Lan vội vàng nói: “Thảo dân không dám tranh công, lần này đều là Thần Vương điện hạ có cách dẫn dắt đội, đông đảo tướng sĩ cùng đại phu đồng tâm hiệp lực mới có thể giảm thiểu thương tổn đến mức thấp nhất.”
“Nghe nói lúc ngươi ở Kinh Thành còn kinh doanh một cửa hàng châu báu trang sức, công việc làm ăn vô cùng phát đạt.”
Viên hoàng hậu nhịn không được nói: “Nói ra mới nhớ, bổn cung và ‘Lan Tâm’ có chút duyên phận. Trước đây Sơn Vương đã mua không ít đồ ở cửa hàng các ngươi đến biếu bổn cung, bổn cung nhìn những món đồ trang sức kia thiết kế tinh xảo, khác biệt rất nhiều so với trên phố, trong lòng rất thích. Lúc đó nghĩ rằng, ông chủ đứng phía sau nhất định là một người có tâm tư tinh tế, hôm nay gặp Triệu công tử thì cũng xem như là giải tỏa được nghi hoặc trong lòng.”
Triệu Khương Lan chắp tay cười nói: “Nương nương nếu thích thì sau này thảo dân nhất định sẽ càng cố gắng kinh doanh, để có thể mang những đồ vật tinh xảo đến trước mặt nương nương.”
Quận chúa Minh Châu nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm khinh thường.
Đùa cái gì vậy, chẳng trách ngày bình thường người này lại nham hiểm, ân cần, có thói quen quyến rũ đàn ông.
Hóa ra trước giờ vẫn giao thiệp với nữ tử, một đại nam nhân không biết thẹn mà mua châu báu trang sức, thật là không biết xấu hổ.
Chiêu Vũ đế trong lòng cũng yêu thích người tài, nóng lòng nói với hoàng hậu: “Này hoàng hậu, tuy nói Triệu công tử là một người kinh doanh tài giỏi, nhưng trẫm lại cảm thấy, nếu như hắn có thể gây dựng trên mặt y thuật thì càng tuyệt vời hơn. Trẫm vẫn luôn muốn bổ sung thành phần nòng cốt mới mẻ cho thái y viện, bây giờ nhìn thấy Triệu Minh, chợt cảm thấy hắn là người lựa chọn thích hợp.”
Sắc mặt Triệu Khương Lan khẽ biến, Mộ Dung Bắc Uyên cũng cau mày.
Một khi vào thái y viện thì chính là nhận lương bổng của triều đình, trở thành một quan viên biên chế.
Mặc dù đối với người bình thường mà nói thì đó là một phần thưởng cực lớn.
Nhưng mà, dù sao thì hoàn cảnh của Triệu Khương Lan cũng đặc biệt.