Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1652
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra - Chương 1656
Nhưng ai mà ngờ, tên đó lại có thể có nước đi nguy hiểm, vừa mới bắt đầu đã đâm sau lưng mình như thế.
Cũng là do hắn đã quá xem thường đối phương, nên mới rơi vào cái bẫy như vậy.
Vì không ngủ được, Liên Tư Thành liền cho gọi phó tướng đến.
“Lúc trước ngươi có nói, đang tìm một vị đại sư để dò hỏi tin tức của vu y, hiện tại dò hỏi như thế nào rồi?”
Phó tướng vội vàng nói: “Thực ra vị đại sư kia được biết chính là một vu y, nhưng người này lại rất ít khi lộ diện, luôn sống ẩn dật ở trên núi, hạ thần cũng không biết liệu ông ta có đáp ứng thỉnh cẩu của chúng ta hay không?”
“Vậy thì hứa với ông ta, nếu như bản soái thắng, sẽ không chỉ ban cho ông ta vô số vàng bạc châu báu mà tương lai còn có thể phong cho ông ta lên làm quốc sư. Rõ ràng là có năng lực mạnh mẽ như vậy, nhưng lại muốn lẩn trốn trong nhân gian, đây chẳng phải là phí phạm một tài năng hay sao!”
Liên Tư Thành lại suy nghĩ một lúc: “Như vậy đi, ngày mai ngươi đem một hộp vàng đến chỗ ông ta, ta không tin, có người lại thờ ơ khi nhìn thấy số vàng đó.”
Phó tướng nhận lệnh, trời vừa sáng đã vội vã lên đường tìm người.
Như lời của một người bằng hữu nói, thì vị vu y này tính tình cổ quái, sống trên núi quanh năm, nơi ông ta sống không chỉ hoang vu, mà đến cả một bóng người cũng không có, cũng không biết người này làm thế nào để sống sót qua ngày nữa.
Thấy có người đến thăm hỏi, vị vu y cũng đóng cửa trong nhà, không muốn giao du với ai, dường như ông ta chẳng hề quan tâm đến thế sự bên ngoài và cuộc tranh đấu của triều đình.
Vị phó tướng này không khỏi thất vọng, hận không thể quay đầu rời đi.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ mà Liên Tư Thành giao phó cho mình, hắn ta đành miễn cưỡng chờ đợi ở ngoài cửa.
Sau hai ngày chờ đợi, cuối cùng thì cũng thấy được khuôn mặt của vị vu y kia. Nhưng ngay khi lộ diện thì ông ta đã ngay lập tức từ chốt: “Ngươi không cần phải ở đây đâu, ta sẽ không cùng các người đánh trận, đừng làm phiền đến cuộc sống của ta nữa.”
Phó tướng vội vàng nói: “Thần y, bọn ta cũng không muốn làm phiền đến ông. Nhưng có vẻ như trong đám quân dẹp loạn của triều đình chống lại bọn ta còn có một vị vu y khác, người đó có thể điều khiển muông thú, sức mạnh phi thường, hiện tại bọn ta không có lợi thế khi đối đầu với họ, nên mới tự hỏi liệu ông có thể giúp bọn ta hay không?”
Vị vu y này nghe thấy vậy, bỗng mở tròn con mắt.
“Ý ngươi là, trong quân đối phương còn một vu y khác, làm sao ngươi chắc chắn điều đó?”
Phó tướng liền nói chuyện lũ quạ trên núi Ô Đề làm loạn ngày trước cho người này nghe.
Sau khi nghe xong, ông ta thấy chuỵện này thật kỳ lạ.
Sống trên đời từng ấy năm, ông ta cũng chưa bao giờ gặp ai giống như mình.
Phải nói ông ta ban đầu vốn không có ý định tham gia vào những việc này, nhưng bây giờ thì có chút hứng thú rồi.
Thấy vị vu y dường như có chút lung lay, phó tướng liền nói: “Chủ soái của bọn ta đã đồng ý rồi, chỉ cần ông bằng lòng giúp bọn ta một tay, sau khi hoàn thành chuyện lớn, sẽ tôn ông lên làm quốc sư. Hơn nữa, nơi này không người đặt chân, không ai ngó ngàng tới. Rõ ràng ông là người có năng lực, vậy mà lại tự bó buộc mình ở ngọn núi hoang vu này, chẳng lẽ lại cam tâm sao!”
Nghe những lời này, ông ta liền hừ lên một tiếng.