Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra - Chương 1572
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới bình tĩnh mở miệng: “Tiểu nhân không biết bơi, cho dù xuống nước cũng không sẽ không cứu được nương nương. Càng huống hồ nương nương là hậu phi, nhỡ sơ suất va chạm vào đâu, nói không rõ ràng, đối với ai cũng không tốt.”
Để phòng Lý Mặc nhận ra giọng nói của hắn, Mộ Dung Bắc Uyên có thể đè thấp giọng nói xuống. Nhưng Lý Mặc vẫn cảm thấy giọng nói của hắn rất quen tai, không hiểu sao có chút buồn bực.
Hơn nữa ý tứ giải vây rất rõ ràng, quả thực không coi là cung kính.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, không cần biết là thế nào, Liễu phi bởi vì chịu hoảng sợ. Ngươi thân là nô tài không nghĩ cách cứu nàng ta, lại tìm cớ, đương nhiên là sẽ bị trừng phạt. Người đâu, đè hắn xuống, đánh ba mươi đại bản.”
Vũ Mạc trợn tròn mắt, phịch một tiếng quỳ xuống dưới đất: “Xin bệ hạ bớt giận. Đây, đây là đệ đệ của thuộc hạ, thuộc hạ đã đồng ý giúp đỡ hắn ở trong cung, hắn từ nhỏ đến lớn chứ chịu khổ bao giờ. Nếu như đánh rồi xảy ra vấn đề gì, thuộc hạ không thoát khỏi có liên can.
Vẻ mặt Lý Mặc coi thường: “Nhìn hắn cũng cao lớn, chỉ là mấy bản gỗ mà thôi, có thể xảy ra được vấn đề gì chứ, tóm lại sẽ không đánh chết đâu. Nếu như thật sự ra mạng người, vậy thì loại bỏ một tên phế vật cho Vị Ương cung các ngươi vậy, đến cả trừng phạt cũng không chịu nổi, sau này sao có thể ở bên cạnh Hoàng hậu làm việc được chứ?”
Vũ Mạc lo lắng đến run rẩy. Giờ nên thế nào mới tốt đây?
Hắn là bảo bối trong lòng chủ thượng, tâm can giống như Thần Vương điện hạ, vị hoàng tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, làm gì đã chịu qua trừng phạt như thế này chứ.
Nhưng cho dù Vũ Mạc nói giúp như thế nào, Lý Mặc cũng không bị lay động.
Không biết vì sao, Lý Mặc vừa nhìn thấy thái giám, đã cảm thấy chỗ nào cũng không vừa mắt. Một cung nhân, vậy mà lại có một hơi thở áp bức khó có thể hình dung.
Luôn khiến người ta không vừa lòng, thậm chí còn cảm thấy bị uy hiếp.
Hơn nữa hắn nghe thấy mình sắp bị trừng phạt, vậy mà cũng không chút động tác nào cả. Dường như không hề quan tâm đến tình huống xung quanh, thật sự là khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên biết là Lý Mặc sẽ không bỏ qua cho mình, một kiếp này phần lớn là không tránh nổi, vậy thì dứt khoát tiếp nhận cũng không sao cả.
Chẳng qua chỉ là mấy chục bản gỗ mà thôi, giống như hắn ta nói, dù sao thì cũng không chết người.
Cẩn Thư nghe thấy động tĩnh ở bên trong, lập tức quay người đi tìm Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan mơ màng, đã bị Cẩn Thư gọi dậy.
“Chủ thượng, chuyện lớn không hay rồi! Bệ hạ có lẽ là nghe lời Liễu phi xúi quẩy, bây giờ đem người đến đây làm khó dễ Thần Vương điện hạ, cũng không biết bệ hạ bị thế nào, càng muốn trừng phạt nặng điện hạ một trận. Vũ Mạc cầu tình cũng không có tác dụng, bệ hạ muốn đánh điện hạ ba mươi đại bản.
Triệu Khương Lan đang buồn ngủ thì tỉnh ngay lập tức.
“Nhanh, mau đỡ ta qua đó”
Người nàng không có sức lực, vừa lăn qua lăn lại mặc được y phục xong, Mộ Dung Bắc Uyên đã bị ép ra sân hành hình rồi.
Vũ Mạc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, âm thầm cầu nguyện người ra tay nhẹ một chút.
Nhưng Lý Mặc lại đích thân giám sát hành hình, người hành hình sao có thể làm qua loa được.
Mộ Dung Bắc Uyên nằm bò trên ghế dài, sau lưng phải chịu đựng một cái rồi lại một cái.
Trong lòng hắn đã đem tổ tông mười tám đời của Lý Mặc ra chào hỏi một lượt, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Lúc Triệu Khương Lan được Cẩn Thư đẩy ra, bản gỗ đã đánh được một nửa rồi.
Nàng dùng hết tất cả sức lực gầm lên: “Dừng tay.” Vừa thấy Triệu Khương Lan đến, thậm chí đến cả đầu tóc còn chưa kịp chải, trong lòng Lý Mắc có mùi vị khó nói.
Để phòng Lý Mặc nhận ra giọng nói của hắn, Mộ Dung Bắc Uyên có thể đè thấp giọng nói xuống. Nhưng Lý Mặc vẫn cảm thấy giọng nói của hắn rất quen tai, không hiểu sao có chút buồn bực.
Hơn nữa ý tứ giải vây rất rõ ràng, quả thực không coi là cung kính.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, không cần biết là thế nào, Liễu phi bởi vì chịu hoảng sợ. Ngươi thân là nô tài không nghĩ cách cứu nàng ta, lại tìm cớ, đương nhiên là sẽ bị trừng phạt. Người đâu, đè hắn xuống, đánh ba mươi đại bản.”
Vũ Mạc trợn tròn mắt, phịch một tiếng quỳ xuống dưới đất: “Xin bệ hạ bớt giận. Đây, đây là đệ đệ của thuộc hạ, thuộc hạ đã đồng ý giúp đỡ hắn ở trong cung, hắn từ nhỏ đến lớn chứ chịu khổ bao giờ. Nếu như đánh rồi xảy ra vấn đề gì, thuộc hạ không thoát khỏi có liên can.
Vẻ mặt Lý Mặc coi thường: “Nhìn hắn cũng cao lớn, chỉ là mấy bản gỗ mà thôi, có thể xảy ra được vấn đề gì chứ, tóm lại sẽ không đánh chết đâu. Nếu như thật sự ra mạng người, vậy thì loại bỏ một tên phế vật cho Vị Ương cung các ngươi vậy, đến cả trừng phạt cũng không chịu nổi, sau này sao có thể ở bên cạnh Hoàng hậu làm việc được chứ?”
Vũ Mạc lo lắng đến run rẩy. Giờ nên thế nào mới tốt đây?
Hắn là bảo bối trong lòng chủ thượng, tâm can giống như Thần Vương điện hạ, vị hoàng tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, làm gì đã chịu qua trừng phạt như thế này chứ.
Nhưng cho dù Vũ Mạc nói giúp như thế nào, Lý Mặc cũng không bị lay động.
Không biết vì sao, Lý Mặc vừa nhìn thấy thái giám, đã cảm thấy chỗ nào cũng không vừa mắt. Một cung nhân, vậy mà lại có một hơi thở áp bức khó có thể hình dung.
Luôn khiến người ta không vừa lòng, thậm chí còn cảm thấy bị uy hiếp.
Hơn nữa hắn nghe thấy mình sắp bị trừng phạt, vậy mà cũng không chút động tác nào cả. Dường như không hề quan tâm đến tình huống xung quanh, thật sự là khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên biết là Lý Mặc sẽ không bỏ qua cho mình, một kiếp này phần lớn là không tránh nổi, vậy thì dứt khoát tiếp nhận cũng không sao cả.
Chẳng qua chỉ là mấy chục bản gỗ mà thôi, giống như hắn ta nói, dù sao thì cũng không chết người.
Cẩn Thư nghe thấy động tĩnh ở bên trong, lập tức quay người đi tìm Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan mơ màng, đã bị Cẩn Thư gọi dậy.
“Chủ thượng, chuyện lớn không hay rồi! Bệ hạ có lẽ là nghe lời Liễu phi xúi quẩy, bây giờ đem người đến đây làm khó dễ Thần Vương điện hạ, cũng không biết bệ hạ bị thế nào, càng muốn trừng phạt nặng điện hạ một trận. Vũ Mạc cầu tình cũng không có tác dụng, bệ hạ muốn đánh điện hạ ba mươi đại bản.
Triệu Khương Lan đang buồn ngủ thì tỉnh ngay lập tức.
“Nhanh, mau đỡ ta qua đó”
Người nàng không có sức lực, vừa lăn qua lăn lại mặc được y phục xong, Mộ Dung Bắc Uyên đã bị ép ra sân hành hình rồi.
Vũ Mạc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, âm thầm cầu nguyện người ra tay nhẹ một chút.
Nhưng Lý Mặc lại đích thân giám sát hành hình, người hành hình sao có thể làm qua loa được.
Mộ Dung Bắc Uyên nằm bò trên ghế dài, sau lưng phải chịu đựng một cái rồi lại một cái.
Trong lòng hắn đã đem tổ tông mười tám đời của Lý Mặc ra chào hỏi một lượt, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Lúc Triệu Khương Lan được Cẩn Thư đẩy ra, bản gỗ đã đánh được một nửa rồi.
Nàng dùng hết tất cả sức lực gầm lên: “Dừng tay.” Vừa thấy Triệu Khương Lan đến, thậm chí đến cả đầu tóc còn chưa kịp chải, trong lòng Lý Mắc có mùi vị khó nói.
Bình luận facebook