Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra - Chương 1548
“Nếu hôm nay Thần Vương đến cả thê tử của mình bị người khác cướp đi mà thờ ơ, nam nhân như thế, thì có trách nhiệm với thành tựu gì chứ, sau này chẳng qua chỉ là một kẻ hèn nhát bị mọi người phỉ nhổ mà thôi, hai chữ “nhát gan” này sẽ là gông xích của nó suốt đời.
“Bỏ nhà vì nước, chính là hành động vĩ đại, sao có thể là kẻ hèn nhát được chứ, sẽ không có ai bởi vì nó lấy đại cục làm trọng mà trách cứ nó.
“Không có nhà, thì lấy đâu ra đất nước? Dù cho người thiên hạ không trách nó, bản thân nó cũng sẽ vĩnh viễn tự trách mình, hận bản thân mình vô dụng!”
Mắt Hoa Quý phi đỏ ửng nhìn hắn ta: “Xin hỏi Hoàng thượng, chuyện này từ lúc bắt đầu, sai chẳng lẽ không phải là vua của Vinh Dương kia sao, hắn ta rõ ràng biết Triệu Khương Lan là Thần Vương phi của Thịnh Khang chúng ta, lại hoành đao đoạt ái, không coi ai ra gì. Hành động để hèn như thế, ngài thân là Hoàng đế của Thịnh Khang, há có thể nuốt giận được, tuỳ ý để cho người khác đạp lên tôn nghiêm của triều ta, nhục mạ con dân của triều ta, càng huống hồ, bọn nó còn là con của ngài!”
“Nhưng nếu đặt ở trong thời điểm khác, trẫm cũng sẽ không nhẫn nhịn, nhưng triều ta vừa trải qua trận nội chiến, cần phải khôi phục lại nguyên khí”
“Thời gian tu dưỡng đã đủ lâu rồi! Thử hỏi xem làm gì có triều đại nào có thể vĩnh viễn thái bình, Vinh Dương bọn họ không phải trước đó cũng xuất binh tiến đánh Tây Vực hay sao, ngài lại dựa vào cái gì cảm thấy, thực lực của triều ta nhất định sẽ kém hơn bọn họ chứ?”
Hô hấp của Chiêu Vũ để bắt đầu dồn dập.
Nhưng Hoa Quý phi lại không có ý định dừng lại: “Thừa nhận đi, ngài chẳng qua chỉ là dùng cách không tốn sức lực nhất để dẹp cho yên chuyện này thôi, cảm thấy vì một nữ nhân mà làm chuyện không đáng. Nhưng ngài có từng nghĩ qua, người nữ nhân này là Vương phi của một triều, là Hoàng tộc của Thịnh Khang ta, vinh nhục của con bé sớm đã hòa làm một thể với Thịnh Khang rồi. Nỗi nhục trên người Triệu Khương Lan, cũng sẽ trở thành nỗi nhục của Thịnh Khang. Mỗi một phần nhường nhịn của ngài, đều sẽ khiến kẻ địch được một bước lại tiến một bước, dương dương đắc ý.
Dường như bị lời của Hoa Quý phi chọc đúng chỗ đau, Chiêu Vũ để gầm lên.
“Im miệng, im miệng cho trẫm! Trẫm thấy nàng đã lạnh đến nỗi đầu óc mơ màng rồi, sao dám nói với trẫm những lời như thế này?”
“Nhưng ta không có nói sai, hôm nay một vị Vương phi được chấp tay nhưng cho, hôm khác rất có khả năng có thể là một cái thành trì, một vùng lãnh thổ quốc gia! Chẳng lẽ tất cả những chuyện này, ngài cũng nhắm mắt làm ngơ, để đối phương tuỳ ý cướp đoạt hay sao?”
“Thế không giống!”
“Có gì không giống! Ở trên mảnh đất này, tất cả bách tính đều đem Hoàng thượng của bọn họ sùng kính như một thần thánh, bọn họ tin chắc rằng, chỉ cần có triều đình, chỗ dựa sẽ không đổ xuống! Nhưng có một ngày, thần của bọn họ bởi vì sợ sệt, vứt bỏ con dân của mình, vậy thì đất nước này còn cái gì đáng giá để người ta giữ gìn nữa?”
Hai mắt Chiêu Vũ để đỏ bừng, nhìn có vẻ rất đáng sợ.
Nhưng Hoa Quý phi không hề sợ hãi: “Thần thiếp vẫn còn nhớ, năm ngài đăng cơ từng nói một câu. ‘Trầm làm đế, nhất định kh người suy nghĩ mỗi ngày, suy nghĩ mọi chuyện lấy ích cho dân thế thôi! Bây giờ Chiêu Vũ hai mươi mốt năm, chẳng lẽ năm tháng hai mươi mốt năm này, khiến cho đến cả một người có tâm chí mạnh mẽ và tinh thần can đảm, cũng làm hao mòn đến sạch sẽ rồi sao?”
“Nàng!” Chiêu Vũ để giơ tay lên, một cái tát suýt chút nữa rơi trên mặt bà.
Hoa Quý phi run rẩy ngẩng đầu, lại không hề có ý muốn tránh đi.
Hắn ta cố gắng khống chế động tác của mình lại, sau đó dùng sức nắm chặt ngón tay lại.
“Nếu như bởi vì như thế thật sự khơi mào một trận chiến tranh, thắng, đương nhiên cả nước có thể cùng vui. Nhưng thua thì sao, một khi thua, thì chỉ càng đổi lại sự tuỳ ý giày xéo của Vinh Dương, kết cục như thế, ai có thể gánh vác nổi chứ?”
Hoa Quý phi đứng thẳng người dậy: “Thần thiếp sinh ra ở Tây Bắc, phụ thân chính là Tây Bắc Vương oai phong một phương. Từ nhỏ phụ thân đã nói với thiếp, gặp phải kẻ địch xấu xa quấy rối, vĩnh viễn không được nhường nhịn, nhất định phải ra sức chống lại. Tướng sĩ của Thịnh Khang ta đều cứng cỏi kiên quyết, cho dù là thua ở trên chiến trường, cũng tuyệt đối không cúi đầu cao quý xuống.
“Bỏ nhà vì nước, chính là hành động vĩ đại, sao có thể là kẻ hèn nhát được chứ, sẽ không có ai bởi vì nó lấy đại cục làm trọng mà trách cứ nó.
“Không có nhà, thì lấy đâu ra đất nước? Dù cho người thiên hạ không trách nó, bản thân nó cũng sẽ vĩnh viễn tự trách mình, hận bản thân mình vô dụng!”
Mắt Hoa Quý phi đỏ ửng nhìn hắn ta: “Xin hỏi Hoàng thượng, chuyện này từ lúc bắt đầu, sai chẳng lẽ không phải là vua của Vinh Dương kia sao, hắn ta rõ ràng biết Triệu Khương Lan là Thần Vương phi của Thịnh Khang chúng ta, lại hoành đao đoạt ái, không coi ai ra gì. Hành động để hèn như thế, ngài thân là Hoàng đế của Thịnh Khang, há có thể nuốt giận được, tuỳ ý để cho người khác đạp lên tôn nghiêm của triều ta, nhục mạ con dân của triều ta, càng huống hồ, bọn nó còn là con của ngài!”
“Nhưng nếu đặt ở trong thời điểm khác, trẫm cũng sẽ không nhẫn nhịn, nhưng triều ta vừa trải qua trận nội chiến, cần phải khôi phục lại nguyên khí”
“Thời gian tu dưỡng đã đủ lâu rồi! Thử hỏi xem làm gì có triều đại nào có thể vĩnh viễn thái bình, Vinh Dương bọn họ không phải trước đó cũng xuất binh tiến đánh Tây Vực hay sao, ngài lại dựa vào cái gì cảm thấy, thực lực của triều ta nhất định sẽ kém hơn bọn họ chứ?”
Hô hấp của Chiêu Vũ để bắt đầu dồn dập.
Nhưng Hoa Quý phi lại không có ý định dừng lại: “Thừa nhận đi, ngài chẳng qua chỉ là dùng cách không tốn sức lực nhất để dẹp cho yên chuyện này thôi, cảm thấy vì một nữ nhân mà làm chuyện không đáng. Nhưng ngài có từng nghĩ qua, người nữ nhân này là Vương phi của một triều, là Hoàng tộc của Thịnh Khang ta, vinh nhục của con bé sớm đã hòa làm một thể với Thịnh Khang rồi. Nỗi nhục trên người Triệu Khương Lan, cũng sẽ trở thành nỗi nhục của Thịnh Khang. Mỗi một phần nhường nhịn của ngài, đều sẽ khiến kẻ địch được một bước lại tiến một bước, dương dương đắc ý.
Dường như bị lời của Hoa Quý phi chọc đúng chỗ đau, Chiêu Vũ để gầm lên.
“Im miệng, im miệng cho trẫm! Trẫm thấy nàng đã lạnh đến nỗi đầu óc mơ màng rồi, sao dám nói với trẫm những lời như thế này?”
“Nhưng ta không có nói sai, hôm nay một vị Vương phi được chấp tay nhưng cho, hôm khác rất có khả năng có thể là một cái thành trì, một vùng lãnh thổ quốc gia! Chẳng lẽ tất cả những chuyện này, ngài cũng nhắm mắt làm ngơ, để đối phương tuỳ ý cướp đoạt hay sao?”
“Thế không giống!”
“Có gì không giống! Ở trên mảnh đất này, tất cả bách tính đều đem Hoàng thượng của bọn họ sùng kính như một thần thánh, bọn họ tin chắc rằng, chỉ cần có triều đình, chỗ dựa sẽ không đổ xuống! Nhưng có một ngày, thần của bọn họ bởi vì sợ sệt, vứt bỏ con dân của mình, vậy thì đất nước này còn cái gì đáng giá để người ta giữ gìn nữa?”
Hai mắt Chiêu Vũ để đỏ bừng, nhìn có vẻ rất đáng sợ.
Nhưng Hoa Quý phi không hề sợ hãi: “Thần thiếp vẫn còn nhớ, năm ngài đăng cơ từng nói một câu. ‘Trầm làm đế, nhất định kh người suy nghĩ mỗi ngày, suy nghĩ mọi chuyện lấy ích cho dân thế thôi! Bây giờ Chiêu Vũ hai mươi mốt năm, chẳng lẽ năm tháng hai mươi mốt năm này, khiến cho đến cả một người có tâm chí mạnh mẽ và tinh thần can đảm, cũng làm hao mòn đến sạch sẽ rồi sao?”
“Nàng!” Chiêu Vũ để giơ tay lên, một cái tát suýt chút nữa rơi trên mặt bà.
Hoa Quý phi run rẩy ngẩng đầu, lại không hề có ý muốn tránh đi.
Hắn ta cố gắng khống chế động tác của mình lại, sau đó dùng sức nắm chặt ngón tay lại.
“Nếu như bởi vì như thế thật sự khơi mào một trận chiến tranh, thắng, đương nhiên cả nước có thể cùng vui. Nhưng thua thì sao, một khi thua, thì chỉ càng đổi lại sự tuỳ ý giày xéo của Vinh Dương, kết cục như thế, ai có thể gánh vác nổi chứ?”
Hoa Quý phi đứng thẳng người dậy: “Thần thiếp sinh ra ở Tây Bắc, phụ thân chính là Tây Bắc Vương oai phong một phương. Từ nhỏ phụ thân đã nói với thiếp, gặp phải kẻ địch xấu xa quấy rối, vĩnh viễn không được nhường nhịn, nhất định phải ra sức chống lại. Tướng sĩ của Thịnh Khang ta đều cứng cỏi kiên quyết, cho dù là thua ở trên chiến trường, cũng tuyệt đối không cúi đầu cao quý xuống.