Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra - Chương 1517
Ở trong bài thơ này, cứ hai chữ gộp lại với nhau thì chính là chủ âm của một chữ khác.
Thanh mẫu của chữ trước và vận mẫu của chữ sau hợp lại với nhau, ghép lại thành một chữ khác. Nếu như người hiểu rõ cách thức này thì chỉ đọc bài thơ này một lượt là có thể hiểu những ám hiệu mà nàng đưa vào trong bài thơ.
Người bên cạnh thấy Triệu Khương Lan viết thơ thì có chút khó chịu.
“Bảo người nói rõ tình huống cầu cứu vị bệ hạ kia, người viết bài thơ dài như thế kia làm gì? Chắc không phải là người động tay động chân gì vào trong câu thơ này chứ? Lẽ nào là bài thơ ẩn?”
Triệu Khương Lan lập tức phản bác: “Bài thơ ẩn cái gì chứ, người đọc một cái không phải là biết rồi sao?”
Đối phương xâu chuỗi chữ đầu tiên của mỗi câu thơ lại với nhau, phát hiện không hề có bất kỳ quy luật nào cả.
Xâu chuỗi chữ cuối cùng lại cũng không có kẽ hở nào. Giống như thật sự không có huyền cơ nào cả. Hắn ta nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc vì sao người lại viết bài thơ này?”
Triệu Khương Lan cố tình làm cho giọng nghẹn ngào uất ức nói: “Ngươi cho rằng Hoàng đế Vinh Dương rất rảnh rồi sao? Cho dù hắn ta tuyên bố với bên ngoài là trong tìm có ta, nhưng nếu như để hắn ta chống lại Thịnh Khang thì hắn ta cũng sẽ phải chịu áp lực rất lớn, không chừng còn có quần thần ngăn cản. Dưới tình huống như vậy, chỉ cần trong lòng hắn dứt khoát một chút, thì sẽ không quan tâm đến sống chết của ta, chưa hẳn sẽ hạ quyết tâm phải người đi Thịnh Khang cứu ta.”
“Nhưng nếu như ta viết thêm bài thơ này, thì hiệu quả lại không giống rồi. Ngươi không nhìn thấy trong bài thơ ta thổi phồng vị hoàng đế kia thành một vị đại anh hùng hay sao, mà bản thân ta nhìn có vẻ lại đáng thương bất lực như thế. Nếu như hắn ta là một nam nhân đích thực thì chắc chắn sẽ không đành lòng, bố thí chút thương hại cho ta, chủ động đến cứu giúp.
Đối phương nghe được câu này thì vỗ tay cười to ngay lập tức: “Ha ha, lời này cũng có đạo lý.
Nhưng hắn ta cười xong thì lại cảm thấy không đúng: “Nhưng nhìn thế nào thì có vẻ ngươi giống như cũng muốn cầu cứu hắn ta vậy? Nhưng từ lập trường của ngươi, không phải là không hy vọng hai nước xuất hiện tranh chấp hay sao?”
Triệu Khương Lan khụt khịt mũi, có chút đáng thương nói: “Không sai, xác thực là ta không hy vọng hai nước có bất kỵ xung đột gì. Nhưng tất cả hy vọng của ta bây giờ là hoàng đế Vinh Dương có chút phản ứng, là muốn mượn việc này truyền cho trượng phu chân chính của ta, Thần Vương điện hạ một tín hiệu. Để hắn biết được ta vẫn còn sống trên thế gian này, nếu hoàng đế Vinh Dương không quan tâm thì bên Thinh Khang sẽ không nhận được bất kỳ tin tức gì, hoàn toàn không biết gì về tình huống của ta cả, nói không chừng trượng phu của ta sẽ cảm thấy ta đã không còn ở nhân thế nữa rồi, hắn nhất định sẽ cực kỳ đau thương, chưa biết chừng còn ra chuyện ngu ngốc gì nữa. Chỉ cần Vinh Dương làm gì đó với Thịnh Khang thì trượng phu của ta mới biết thì ra ta chưa có chết. Hắn thường nói, chỉ cần người vẫn sống thì vĩnh viễn sẽ không hết hy vọng. Có tin tức của ta, đối với hắn, nhất định là sự an ủi lớn nhất”
Lời này của Triệu Khương Lan có lý có căn cứ, hơn nữa rất phù hợp với tâm trạng thân phận của nàng, nên không giống với nói dối.
Hơn nữa bài thơ này của Triệu Khương Lan, xác thực là khiến người ta phải rơi lệ.
Đừng nói là hoàng đế Vinh Dương vốn đã thích nàng, cho dù là đám tòng phạm bọn họ nhìn vào cũng có chút không đành lòng.
Như vậy, Vinh Dương chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mà không quan tâm.
Đối phương cất bức thư đã cảm thấy vừa lòng vào, lại bỗng nhiên nhớ đến cái gì nhìn Triệu Khương Lan mở miệng.
“Đúng rồi, ngươi có tín vật gì giao được cho vị bệ hạ kia không, để cho hắn ta tin là bức thư này do người viết.
Triệu Khương Lan cân nhắc: “Hay là ta ấn dấu tay vào dưới cùng của bức thư “Nhưng thế cũng không được, hắn ta làm sao để chắc chắn cái dấu tay đó là của người chứ?” Người này nghĩ đến cái gì đó rồi đảo đảo mắt: “Trên người người có mấy loại đồ như vòng cổ, vòng tay gì không, lấy ra đây xem xem.”
Triệu Khương Lan có chút do dự.
Thanh mẫu của chữ trước và vận mẫu của chữ sau hợp lại với nhau, ghép lại thành một chữ khác. Nếu như người hiểu rõ cách thức này thì chỉ đọc bài thơ này một lượt là có thể hiểu những ám hiệu mà nàng đưa vào trong bài thơ.
Người bên cạnh thấy Triệu Khương Lan viết thơ thì có chút khó chịu.
“Bảo người nói rõ tình huống cầu cứu vị bệ hạ kia, người viết bài thơ dài như thế kia làm gì? Chắc không phải là người động tay động chân gì vào trong câu thơ này chứ? Lẽ nào là bài thơ ẩn?”
Triệu Khương Lan lập tức phản bác: “Bài thơ ẩn cái gì chứ, người đọc một cái không phải là biết rồi sao?”
Đối phương xâu chuỗi chữ đầu tiên của mỗi câu thơ lại với nhau, phát hiện không hề có bất kỳ quy luật nào cả.
Xâu chuỗi chữ cuối cùng lại cũng không có kẽ hở nào. Giống như thật sự không có huyền cơ nào cả. Hắn ta nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc vì sao người lại viết bài thơ này?”
Triệu Khương Lan cố tình làm cho giọng nghẹn ngào uất ức nói: “Ngươi cho rằng Hoàng đế Vinh Dương rất rảnh rồi sao? Cho dù hắn ta tuyên bố với bên ngoài là trong tìm có ta, nhưng nếu như để hắn ta chống lại Thịnh Khang thì hắn ta cũng sẽ phải chịu áp lực rất lớn, không chừng còn có quần thần ngăn cản. Dưới tình huống như vậy, chỉ cần trong lòng hắn dứt khoát một chút, thì sẽ không quan tâm đến sống chết của ta, chưa hẳn sẽ hạ quyết tâm phải người đi Thịnh Khang cứu ta.”
“Nhưng nếu như ta viết thêm bài thơ này, thì hiệu quả lại không giống rồi. Ngươi không nhìn thấy trong bài thơ ta thổi phồng vị hoàng đế kia thành một vị đại anh hùng hay sao, mà bản thân ta nhìn có vẻ lại đáng thương bất lực như thế. Nếu như hắn ta là một nam nhân đích thực thì chắc chắn sẽ không đành lòng, bố thí chút thương hại cho ta, chủ động đến cứu giúp.
Đối phương nghe được câu này thì vỗ tay cười to ngay lập tức: “Ha ha, lời này cũng có đạo lý.
Nhưng hắn ta cười xong thì lại cảm thấy không đúng: “Nhưng nhìn thế nào thì có vẻ ngươi giống như cũng muốn cầu cứu hắn ta vậy? Nhưng từ lập trường của ngươi, không phải là không hy vọng hai nước xuất hiện tranh chấp hay sao?”
Triệu Khương Lan khụt khịt mũi, có chút đáng thương nói: “Không sai, xác thực là ta không hy vọng hai nước có bất kỵ xung đột gì. Nhưng tất cả hy vọng của ta bây giờ là hoàng đế Vinh Dương có chút phản ứng, là muốn mượn việc này truyền cho trượng phu chân chính của ta, Thần Vương điện hạ một tín hiệu. Để hắn biết được ta vẫn còn sống trên thế gian này, nếu hoàng đế Vinh Dương không quan tâm thì bên Thinh Khang sẽ không nhận được bất kỳ tin tức gì, hoàn toàn không biết gì về tình huống của ta cả, nói không chừng trượng phu của ta sẽ cảm thấy ta đã không còn ở nhân thế nữa rồi, hắn nhất định sẽ cực kỳ đau thương, chưa biết chừng còn ra chuyện ngu ngốc gì nữa. Chỉ cần Vinh Dương làm gì đó với Thịnh Khang thì trượng phu của ta mới biết thì ra ta chưa có chết. Hắn thường nói, chỉ cần người vẫn sống thì vĩnh viễn sẽ không hết hy vọng. Có tin tức của ta, đối với hắn, nhất định là sự an ủi lớn nhất”
Lời này của Triệu Khương Lan có lý có căn cứ, hơn nữa rất phù hợp với tâm trạng thân phận của nàng, nên không giống với nói dối.
Hơn nữa bài thơ này của Triệu Khương Lan, xác thực là khiến người ta phải rơi lệ.
Đừng nói là hoàng đế Vinh Dương vốn đã thích nàng, cho dù là đám tòng phạm bọn họ nhìn vào cũng có chút không đành lòng.
Như vậy, Vinh Dương chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mà không quan tâm.
Đối phương cất bức thư đã cảm thấy vừa lòng vào, lại bỗng nhiên nhớ đến cái gì nhìn Triệu Khương Lan mở miệng.
“Đúng rồi, ngươi có tín vật gì giao được cho vị bệ hạ kia không, để cho hắn ta tin là bức thư này do người viết.
Triệu Khương Lan cân nhắc: “Hay là ta ấn dấu tay vào dưới cùng của bức thư “Nhưng thế cũng không được, hắn ta làm sao để chắc chắn cái dấu tay đó là của người chứ?” Người này nghĩ đến cái gì đó rồi đảo đảo mắt: “Trên người người có mấy loại đồ như vòng cổ, vòng tay gì không, lấy ra đây xem xem.”
Triệu Khương Lan có chút do dự.