Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1479
Chương 1479
Bốp!
Chiêu Vũ để tàn nhẫn vung tay tát Mộ Dung Bắc Uyên một bạt tay.
Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu đi, khỏe môi thậm chí còn rỉ ra một chút máu.
Hắn cũng không dừng lại, vẫn kiên trì nói: “Nếu như phụ hoàng có thể thu hồi mệnh lệnh, số bạc này chắc chắn sẽ không rơi vào tay Liên Tư Thành, nhi thần cũng cam đoan sẽ giúp người hoàn toàn kiểm soát nhà họ Liên”
“Nghiệp chướng! Con có biết là bản thân đang làm gì không, đây là đang nối giáo cho giặc, con có khác gì với Mộ Dung Bắc Quý đâu. Uổng cho trẫm vẫn luôn nghĩ rằng con là người lý trí sáng suốt mới luôn phá lệ mà xem trọng con, thậm chí còn từng nghĩ sẽ đưa con lên làm Thái tử. Nhưng con có còn nhớ được thân phận và nguyên tắc của mình không, chỉ vì một nữ nhân, chỉ vì một Triệu Khương Lan mà con cãi nhau với trẫm không ít lần, bây giờ lại còn…”
Mí mắt Mộ Dung khẽ run: “Nhưng nhi thần cũng từng nói rõ ràng, Triệu Khương Lan như là thân thể ruột thịt của nhi thần, có thể so với mạng sống của người trong nhà của nhi thần. Bây giờ bệ hạ đang ép nhi thần giao ra mạng sống của nàng, nhi thần sao có thể không chống đối.”
Chiêu Vũ để tức đến nỗi một cước đạp hắn ngã xuống đất, Mộ Dung Bắc Uyên lảo đảo, cuối cùng quỳ trên đất không một tiếng động.
“Trẫm lệnh cho con, chuyển số ngân lượng đó về đây. Vậy thì trẫm sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, sẽ không làm gì với con. Nhưng nếu như con vẫn hồ đồ ngu xuẩn thì trẫm tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà tha thứ cho con.”
Mộ Dung Bắc Uyên kiên định ngẩng đầu, cùng Chiêu Vũ để bốn mắt nhìn nhau.
“Có thể khiến nhi thần chuyển về năm mươi vạn lượng bạc trắng đó chỉ có một việc thôi. Đó là phụ hoàng đồng ý không đụng vào Triệu Khương Lan, đem đám người Vinh Dương kia hoàn toàn đuổi đi, nếu không, dù cho phụ hoàng có giết chết con, cũng sẽ không thể thay đổi kết cục Liên Tư Thành có thể trở mình đâu.”
Chiêu Vũ Đế rút bội kiếm ra, trực tiếp để trên cổ hắn.
“Nếu con muốn chết như vậy, thế thì trẫm thành toàn cho con là được! Sinh ra đứa con ăn cây táo rào cây sung như con, thà xử tử con còn hơn để con sống lâu như vậy chọc trẫm tức chết, để ta đưa con xuống hoàng tuyền ngoan ngoãn dập đầu tạ tội với liệt tổ liệt tông!”
Kiếm rạch một đường trên cổ Mộ Dung Bắc Uyên, rỉ ra một vệt máu.
Hắn không hề sợ hãi mà nhìn Chiêu Vũ để: “Lẽ nào đối với phụ hoàng mà nói, tạm nhân nhượng với Vinh Dương, không có nguyên tắc và tôn nghiêm mà hiến dâng một Vương phi đoan trang đứng đắn còn quan trọng hơn việc hy sinh một đứa con và trấn áp nhà họ Liên suốt ngày như hổ rình mồi sao?”
“Con tưởng rằng trẫm muốn nhân nhượng sao, nhưng một khi chiến tranh thì cả cái giang sơn này sẽ toàn là chuyện xấu. Sơ suất một chút thì ngay cả cái vương triều này cũng có thể hoàn toàn bị lật đổ. Nhưng trong mắt con, những việc này đều không quan trọng sao, Mộ Dung Bắc Uyên, con tỉnh táo lại chút đi!” Vành mắt Mộ Dung Bắc Uyên đỏ lên nhưng vẫn cắn chặt môi, không cho nước mắt chảy xuống.
“Nếu như phụ hoàng đồng ý với con, nhi thần bằng lòng xông pha chiến đấu vì Thịnh Khang, chết không hối hận. Con nguyện làm thanh kiếm sắc bén trong tay phụ hoàng, vì người mà vượt mọi chông gai, vĩnh viễn trung thành với quân chủ và nước nhà. Từ đầu đến cuối, thứ mà nhi thần cầu xin chỉ là một Triệu Khương Lan chứ không phải là cái gì khác!”
Chiêu Vũ để trừng to mắt, sắc mặt nặng nề mà nhìn hắn.
Hai người cứ không một tiếng động mà giằng co như vậy.
“Nếu như Vinh Dương không chịu, cứ nằng nặc muốn đòi người thì sao, nên làm thế nào?”
“Không nói tới việc hoàng đế của Vinh Dương chưa chắc sẽ vì Triệu Khương Lan mà gây chiến, hắn ta có lòng, nhưng thần tử của hắn ta cũng sẽ không dễ dàng đồng ý. Dù cho thật sự có đến bước xung đột vũ trang thì nhi thần cũng sẽ tự xin đi tiền tuyến, một ngày không đánh lui kẻ địch thì một ngày không rời khỏi chiến trường.”
Sau đó một lúc lâu, Chiêu Vũ để mới nguôi tức giận nói.
“Mộ Dung Bắc Uyên, nếu đây là điều con muốn, trẫm có thể đáp ứng cho con. Nhưng đồng nghĩa rằng, con phải chuẩn bị tâm lý cho bất kì tình huống nào xảy ra trong tương lai.”
Bốp!
Chiêu Vũ để tàn nhẫn vung tay tát Mộ Dung Bắc Uyên một bạt tay.
Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu đi, khỏe môi thậm chí còn rỉ ra một chút máu.
Hắn cũng không dừng lại, vẫn kiên trì nói: “Nếu như phụ hoàng có thể thu hồi mệnh lệnh, số bạc này chắc chắn sẽ không rơi vào tay Liên Tư Thành, nhi thần cũng cam đoan sẽ giúp người hoàn toàn kiểm soát nhà họ Liên”
“Nghiệp chướng! Con có biết là bản thân đang làm gì không, đây là đang nối giáo cho giặc, con có khác gì với Mộ Dung Bắc Quý đâu. Uổng cho trẫm vẫn luôn nghĩ rằng con là người lý trí sáng suốt mới luôn phá lệ mà xem trọng con, thậm chí còn từng nghĩ sẽ đưa con lên làm Thái tử. Nhưng con có còn nhớ được thân phận và nguyên tắc của mình không, chỉ vì một nữ nhân, chỉ vì một Triệu Khương Lan mà con cãi nhau với trẫm không ít lần, bây giờ lại còn…”
Mí mắt Mộ Dung khẽ run: “Nhưng nhi thần cũng từng nói rõ ràng, Triệu Khương Lan như là thân thể ruột thịt của nhi thần, có thể so với mạng sống của người trong nhà của nhi thần. Bây giờ bệ hạ đang ép nhi thần giao ra mạng sống của nàng, nhi thần sao có thể không chống đối.”
Chiêu Vũ để tức đến nỗi một cước đạp hắn ngã xuống đất, Mộ Dung Bắc Uyên lảo đảo, cuối cùng quỳ trên đất không một tiếng động.
“Trẫm lệnh cho con, chuyển số ngân lượng đó về đây. Vậy thì trẫm sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, sẽ không làm gì với con. Nhưng nếu như con vẫn hồ đồ ngu xuẩn thì trẫm tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà tha thứ cho con.”
Mộ Dung Bắc Uyên kiên định ngẩng đầu, cùng Chiêu Vũ để bốn mắt nhìn nhau.
“Có thể khiến nhi thần chuyển về năm mươi vạn lượng bạc trắng đó chỉ có một việc thôi. Đó là phụ hoàng đồng ý không đụng vào Triệu Khương Lan, đem đám người Vinh Dương kia hoàn toàn đuổi đi, nếu không, dù cho phụ hoàng có giết chết con, cũng sẽ không thể thay đổi kết cục Liên Tư Thành có thể trở mình đâu.”
Chiêu Vũ Đế rút bội kiếm ra, trực tiếp để trên cổ hắn.
“Nếu con muốn chết như vậy, thế thì trẫm thành toàn cho con là được! Sinh ra đứa con ăn cây táo rào cây sung như con, thà xử tử con còn hơn để con sống lâu như vậy chọc trẫm tức chết, để ta đưa con xuống hoàng tuyền ngoan ngoãn dập đầu tạ tội với liệt tổ liệt tông!”
Kiếm rạch một đường trên cổ Mộ Dung Bắc Uyên, rỉ ra một vệt máu.
Hắn không hề sợ hãi mà nhìn Chiêu Vũ để: “Lẽ nào đối với phụ hoàng mà nói, tạm nhân nhượng với Vinh Dương, không có nguyên tắc và tôn nghiêm mà hiến dâng một Vương phi đoan trang đứng đắn còn quan trọng hơn việc hy sinh một đứa con và trấn áp nhà họ Liên suốt ngày như hổ rình mồi sao?”
“Con tưởng rằng trẫm muốn nhân nhượng sao, nhưng một khi chiến tranh thì cả cái giang sơn này sẽ toàn là chuyện xấu. Sơ suất một chút thì ngay cả cái vương triều này cũng có thể hoàn toàn bị lật đổ. Nhưng trong mắt con, những việc này đều không quan trọng sao, Mộ Dung Bắc Uyên, con tỉnh táo lại chút đi!” Vành mắt Mộ Dung Bắc Uyên đỏ lên nhưng vẫn cắn chặt môi, không cho nước mắt chảy xuống.
“Nếu như phụ hoàng đồng ý với con, nhi thần bằng lòng xông pha chiến đấu vì Thịnh Khang, chết không hối hận. Con nguyện làm thanh kiếm sắc bén trong tay phụ hoàng, vì người mà vượt mọi chông gai, vĩnh viễn trung thành với quân chủ và nước nhà. Từ đầu đến cuối, thứ mà nhi thần cầu xin chỉ là một Triệu Khương Lan chứ không phải là cái gì khác!”
Chiêu Vũ để trừng to mắt, sắc mặt nặng nề mà nhìn hắn.
Hai người cứ không một tiếng động mà giằng co như vậy.
“Nếu như Vinh Dương không chịu, cứ nằng nặc muốn đòi người thì sao, nên làm thế nào?”
“Không nói tới việc hoàng đế của Vinh Dương chưa chắc sẽ vì Triệu Khương Lan mà gây chiến, hắn ta có lòng, nhưng thần tử của hắn ta cũng sẽ không dễ dàng đồng ý. Dù cho thật sự có đến bước xung đột vũ trang thì nhi thần cũng sẽ tự xin đi tiền tuyến, một ngày không đánh lui kẻ địch thì một ngày không rời khỏi chiến trường.”
Sau đó một lúc lâu, Chiêu Vũ để mới nguôi tức giận nói.
“Mộ Dung Bắc Uyên, nếu đây là điều con muốn, trẫm có thể đáp ứng cho con. Nhưng đồng nghĩa rằng, con phải chuẩn bị tâm lý cho bất kì tình huống nào xảy ra trong tương lai.”