Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1372
Mộ Dung Bắc Quý bị Lưu công công vội vã gọi đến Ngự thư phòng.
Hắn vừa vào đến cửa, Chiêu Vũ Đế đứng lên đạp vào bánh chè hản, khiến Mộ Dung Bắc Quý ngã xuống đất.
Mộ Dung Bắc Quý không dám đứng dậy, chỉ quỳ trên đất, cúi đầu hỏi: “Phụ hoàng, vì sao đột nhiên tức giận với nhi thần, nhi thần đã làm chuyện gì sai với người sao?”
“Con còn dám hỏi! Chuyện của Nghiêm Chính không phải con làm sao? Mộ Dung Bắc Quý à Mộ Dung Bắc Quý, con thật sự tùy tiện làm xằng làm bậy, vì chút lục đục với Nghiêm Chính mà dùng loại chuyện thế này để vu oan Đại lý tự khanh, lẽ nào trong mắt con, gài bãy quan viên như một trò chơi như vậy sao?”
Mộ Dung Bắc Quý nghe chuyện này, đoán không biết có phải Chiêu Vũ Đế nắm được manh mối gì không?
Lúc đầu hắn không muốn nhận lại nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên đứng bên cạnh.
“Phụ hoàng, oan quá, nhỉ thần không biết gì cả”
“Không biết? Rõ ràng con cho giấu nữ nhân kia đi, còn vu oan giá họa Nghiêm Chính, nói hẳn ép bắt dân nữ. Bây giờ tìm được người ở quý phủ của con, đối phương đã không thể chịu được thẩm tra mà nhận hết, con còn muốn chối cãi à? Sao trãm lại có đứa con không tiền đồ như con chứ”
Mộ Dung Bắc Quý càng thêm hoảng sợ không dám nói lời nào.
Chiêu Vũ Đế lại cảm thấy chưa hả đá vào ngực hẳn một cái.
“Con còn dám đánh trống Đài Kim Minh, con cho là Đài Kim Minh là nơi nào? Mấy thứ lộn xộn này, làm dơ bẩn thánh địa của tổ tông! Vả lại, Nghiêm Chính là mệnh quan như xương cánh tay của triều đình, vị trí quan trọng như thế, con cũng dám làm xằng làm bậy! Đường đường thái tử một nước lại làm ra chuyện vô lý như vậy, thật không thể tin được”
Mộ Dung Bắc Quý nghe hẳn ta nói mà toát mồ hôi lạnh.
Chiêu Vũ Đế mệt mỏi nhắm mắt: “Chuyện ầm ïtrên Đài Kim Minh, người trong thiên hạ đều đang đợi câu trả lời. Con nói xem làm sao nói rõ với người trong thiên hạ đây? Lẽ nào nói tất cả mọi chuyện đều do thái tử điện hạ làm? Thật là một nỗi ô nhục của Thịnh Khang”
Mộ Dung Bắc Quý không phục lảm, ngẩng đầu: “Phụ hoàng, người không biết Nghiêm Chính gây hấn nhi thần thế nào. Triệu An Linh là tiền thái tử phi của nhi thần, thân phận quan trọng thế nào, bây giờ không biết nàng ta lấy đâu ra ý định hòa ly với con, Nghiêm Chính lại tiếp cận Triệu An Linh, rõ ràng có ý đồ gây rối Triệu An Linh”
“Hai người đã hòa ly rồi, con muốn thế nào? Ban đầu không phải người ầm ï nhất định đòi hòa ly với Triệu An Linh là con sao, bây giờ người mềm lòng cũng là con, con không bình thường à? Nghĩ lại, dù Nghiêm Chính có gì với Triệu An Linh cũng liên quan gì đến con đâu.
Dù thế nào đi nữa, đây không phải lý do con có thể mang ra để đối phó mệnh quan triều đình”
Mộ Dung Bắc Quý chỉ có thể cúi đầu nhận sai: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, mong người bỏ qua cho nhỉ thân”
Chiêu Vũ Đế tức giận nhìn hẳn: “Thân phận của con là thái tử, nên có dáng vẻ của thái tử, nhưng những chuyện con làm bây giờ, ngoài khiến trẫm cảm thấy thất vọng ra, không còn chút ấn tượng tốt nào”
Trên mặt Chiêu Vũ Đế lộ ra vẻ chán ghét.
Vẻ mặt này lọt vào mắt Mộ Dung Bắc Quý chỉ cảm thấy lóa mắt, lòng hắn càng lạnh hơn.
Mà Chiêu Vũ Đế cũng không nhìn hắn, nói với Mộ Dung Bắc Uyên: “Nói với Thẩm Hình viện, nói rằng Nghiêm Chính bị người khác vu oan.
Lần này là kế hoạch của kẻ có thù với hẳn cố ý để người vu oan giá họa, giờ nữ nhân mất tích đã được tìm thấy và thú nhận tội, cũng phải trả lại sự trong sạch của Nghiêm Chính trước thiên hạ rồi”
Mộ Dung Bắc Uyên chắp tay nhận lệnh: “Nhi tuần tuân mệnh, con phân phó cho thả Nghiêm đại nhân ngay lập tức. Chuyện cũng ổn rồi, nhưng trong khoảng thời gian này, bách tính Kinh Thành liên tục mắng nhiếc Nghiêm đại nhân, danh dự Nghiêm đại nhân trong dân gian giảm đi đáng kể. Như người ta nói, bịa chuyện thì dễ mà bác bỏ tin đồn thì khó. E rằng chúng ta phải giúp Nghiêm đại nhân thanh minh, cũng không phải ai cũng nghĩ hẳn vô tội”
Đương nhiên Chiêu Vũ Đế biết điều này, hắn càng tức giận với Mộ Dung Bắc Quý.
Hắn vừa vào đến cửa, Chiêu Vũ Đế đứng lên đạp vào bánh chè hản, khiến Mộ Dung Bắc Quý ngã xuống đất.
Mộ Dung Bắc Quý không dám đứng dậy, chỉ quỳ trên đất, cúi đầu hỏi: “Phụ hoàng, vì sao đột nhiên tức giận với nhi thần, nhi thần đã làm chuyện gì sai với người sao?”
“Con còn dám hỏi! Chuyện của Nghiêm Chính không phải con làm sao? Mộ Dung Bắc Quý à Mộ Dung Bắc Quý, con thật sự tùy tiện làm xằng làm bậy, vì chút lục đục với Nghiêm Chính mà dùng loại chuyện thế này để vu oan Đại lý tự khanh, lẽ nào trong mắt con, gài bãy quan viên như một trò chơi như vậy sao?”
Mộ Dung Bắc Quý nghe chuyện này, đoán không biết có phải Chiêu Vũ Đế nắm được manh mối gì không?
Lúc đầu hắn không muốn nhận lại nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên đứng bên cạnh.
“Phụ hoàng, oan quá, nhỉ thần không biết gì cả”
“Không biết? Rõ ràng con cho giấu nữ nhân kia đi, còn vu oan giá họa Nghiêm Chính, nói hẳn ép bắt dân nữ. Bây giờ tìm được người ở quý phủ của con, đối phương đã không thể chịu được thẩm tra mà nhận hết, con còn muốn chối cãi à? Sao trãm lại có đứa con không tiền đồ như con chứ”
Mộ Dung Bắc Quý càng thêm hoảng sợ không dám nói lời nào.
Chiêu Vũ Đế lại cảm thấy chưa hả đá vào ngực hẳn một cái.
“Con còn dám đánh trống Đài Kim Minh, con cho là Đài Kim Minh là nơi nào? Mấy thứ lộn xộn này, làm dơ bẩn thánh địa của tổ tông! Vả lại, Nghiêm Chính là mệnh quan như xương cánh tay của triều đình, vị trí quan trọng như thế, con cũng dám làm xằng làm bậy! Đường đường thái tử một nước lại làm ra chuyện vô lý như vậy, thật không thể tin được”
Mộ Dung Bắc Quý nghe hẳn ta nói mà toát mồ hôi lạnh.
Chiêu Vũ Đế mệt mỏi nhắm mắt: “Chuyện ầm ïtrên Đài Kim Minh, người trong thiên hạ đều đang đợi câu trả lời. Con nói xem làm sao nói rõ với người trong thiên hạ đây? Lẽ nào nói tất cả mọi chuyện đều do thái tử điện hạ làm? Thật là một nỗi ô nhục của Thịnh Khang”
Mộ Dung Bắc Quý không phục lảm, ngẩng đầu: “Phụ hoàng, người không biết Nghiêm Chính gây hấn nhi thần thế nào. Triệu An Linh là tiền thái tử phi của nhi thần, thân phận quan trọng thế nào, bây giờ không biết nàng ta lấy đâu ra ý định hòa ly với con, Nghiêm Chính lại tiếp cận Triệu An Linh, rõ ràng có ý đồ gây rối Triệu An Linh”
“Hai người đã hòa ly rồi, con muốn thế nào? Ban đầu không phải người ầm ï nhất định đòi hòa ly với Triệu An Linh là con sao, bây giờ người mềm lòng cũng là con, con không bình thường à? Nghĩ lại, dù Nghiêm Chính có gì với Triệu An Linh cũng liên quan gì đến con đâu.
Dù thế nào đi nữa, đây không phải lý do con có thể mang ra để đối phó mệnh quan triều đình”
Mộ Dung Bắc Quý chỉ có thể cúi đầu nhận sai: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, mong người bỏ qua cho nhỉ thân”
Chiêu Vũ Đế tức giận nhìn hẳn: “Thân phận của con là thái tử, nên có dáng vẻ của thái tử, nhưng những chuyện con làm bây giờ, ngoài khiến trẫm cảm thấy thất vọng ra, không còn chút ấn tượng tốt nào”
Trên mặt Chiêu Vũ Đế lộ ra vẻ chán ghét.
Vẻ mặt này lọt vào mắt Mộ Dung Bắc Quý chỉ cảm thấy lóa mắt, lòng hắn càng lạnh hơn.
Mà Chiêu Vũ Đế cũng không nhìn hắn, nói với Mộ Dung Bắc Uyên: “Nói với Thẩm Hình viện, nói rằng Nghiêm Chính bị người khác vu oan.
Lần này là kế hoạch của kẻ có thù với hẳn cố ý để người vu oan giá họa, giờ nữ nhân mất tích đã được tìm thấy và thú nhận tội, cũng phải trả lại sự trong sạch của Nghiêm Chính trước thiên hạ rồi”
Mộ Dung Bắc Uyên chắp tay nhận lệnh: “Nhi tuần tuân mệnh, con phân phó cho thả Nghiêm đại nhân ngay lập tức. Chuyện cũng ổn rồi, nhưng trong khoảng thời gian này, bách tính Kinh Thành liên tục mắng nhiếc Nghiêm đại nhân, danh dự Nghiêm đại nhân trong dân gian giảm đi đáng kể. Như người ta nói, bịa chuyện thì dễ mà bác bỏ tin đồn thì khó. E rằng chúng ta phải giúp Nghiêm đại nhân thanh minh, cũng không phải ai cũng nghĩ hẳn vô tội”
Đương nhiên Chiêu Vũ Đế biết điều này, hắn càng tức giận với Mộ Dung Bắc Quý.