Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1290
Chương 1290
€ó lẽ là vì lo lắng Mộ Dung Bắc Uyên thấy được sẽ cảm thấy không thoải mái, Triệu Khương Lan nhanh chóng ngồi xuống dưới nước. Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng lau làn da của nàng từ phía sau.
Ngón tay của hắn cẩn thận tránh né vết thương.
“Thật ra chỉ là nhìn có chút đáng sợ thôi, chứ bản thân thiếp cũng không đau lắm đâu.”
“Nàng không cần an ủi ta, ta đều hiểu mà.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên vết thương trên đầu vai nàng.
Trong làn nước ấm áp, bờ môi của hẳn nhẹ nhàng, mềm mại.
Tuy là một hành động cực kỳ mê hoặc nhưng lại không liên quan gì đến dục vọng, chỉ có sự thương xót mà thôi.
Nàng chậm rãi quay đầu đi, hôn hắn ở một nơi khác.
Ngay cả khi nước ở trên người nàng làm ướt quần áo của hắn, hẳn cũng không quan tâm đến điều đó.
“Uyên nhi” Ánh mắt mê man của Triệu Khương Lan nhìn lên.
Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cảm thấy linh hồn của mình đã bị nàng lấy đi.
Làm sao hẳn có thể không bị kích thích, nhưng nhận thấy cơ thể của nàng không thể chịu đựng được nên hắn vẫn kiềm chế mà gội đầu cho nàng.
“Tối nay, chúng ta sẽ không làm gì cả.”
“Chàng không muốn?”
“Muốn, nhìn thấy nàng cái gì cũng muốn. Nhưng ta lại càng sợ nàng đau hơn.”
Hắn xoa tóc cho nàng, mái tóc lụa dài đen nhánh của nàng giống như hoa tảo nở rộ trong nước.
“Khương Lan đừng lo lắng. Tương lai của chúng ta còn rất dài”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, một tay Mộ Dung Bắc Uyên bế nàng lên khỏi mặt nước.
Cũng không quan tâm đến việc bị nàng làm ướt, áp cả cơ thể nàng vào trong lồng ngực của mình.
Bọn họ lại trao nhau nụ hôn thật sâu, hẳn nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng: “Trước đây ta đã nghĩ, vào lúc này nếu chúng ta có một đứa nhỏ thì có lẽ phụ hoàng sẽ không làm khó chúng ta nữa. Ngược lại, không phải là ta có chấp niệm gì với hài tử đâu, ta chỉ là mong nàng sẽ có ít ràng buộc hơn khi ở Thịnh Khang này. Bởi vì trong mắt nhiều người, cho dù tình yêu giữa ta và nàng có sâu đậm đến mức nào thì cũng chỉ là tình cảm nông nổi giữa nam và nữ. Bọn họ không thể hiểu được chúng ta đối với nhau có ý nghĩa như thế nào. Nhưng nếu có thêm một hài tử, có lẽ phụ hoàng có thể nhìn nhận con cháu, hoàn †oàn tác thành chúng ta đoàn tụ một nhà.”
Hai người nắm xuống cạnh nhau, Triệu Khương Lan trầm ngâm một hồi rồi nói: “Có lẽ là ta biết tại sao ta lại có thai muộn như vậy.
Chàng có còn nhớ ta đã trúng phải tuyết kiến sầu không? Loại bệnh đó có khả năng đã làm cho thân thể vô cùng lạnh lẽo, đặc biệt đã ở trong thân thể nhiều năm qua, thật sự rất có hại đối với nữ tử. Tuy rằng sau này chúng ta đã tìm được Hoa sen Tịnh Đế Hồ Điệp để giải độc, nhưng nó đã bị ảnh hưởng ngay từ đầu rồi. Cho nên sau này cần phải điều trị thật cẩn thận, không thể đột ngột mà vội vàng được.”
Nghe thấy nàng nói như vậy, trong mắt Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên Vẻ áy náy.
“Tuyết kiến sầu, ta còn nhớ sơ sơ, lúc đó chính là Thẩm Hi Nguyệt nói nàng bị trúng độc, nhưng thật ra người đã cứu ta là nàng chứ không phải nàng ta có đúng không?”
Triệu Khương Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Người đã cứu chàng là chủ nhân của thân thể này, trái lại chàng không cần phải thấy áy náy với ta. Chỉ là có lúc ta không chịu được thì sẽ nghĩ răng chính ta đã chiếm thân thể của nàng ấy, vốn dĩ linh hồn của Triệu Khương Lan đã đi đâu? Trực tiếp tiêu tán ở thế giới này? Hay hiện tại cũng ở trên thân thể của người khác như ta.”
€ó lẽ là vì lo lắng Mộ Dung Bắc Uyên thấy được sẽ cảm thấy không thoải mái, Triệu Khương Lan nhanh chóng ngồi xuống dưới nước. Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng lau làn da của nàng từ phía sau.
Ngón tay của hắn cẩn thận tránh né vết thương.
“Thật ra chỉ là nhìn có chút đáng sợ thôi, chứ bản thân thiếp cũng không đau lắm đâu.”
“Nàng không cần an ủi ta, ta đều hiểu mà.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên vết thương trên đầu vai nàng.
Trong làn nước ấm áp, bờ môi của hẳn nhẹ nhàng, mềm mại.
Tuy là một hành động cực kỳ mê hoặc nhưng lại không liên quan gì đến dục vọng, chỉ có sự thương xót mà thôi.
Nàng chậm rãi quay đầu đi, hôn hắn ở một nơi khác.
Ngay cả khi nước ở trên người nàng làm ướt quần áo của hắn, hẳn cũng không quan tâm đến điều đó.
“Uyên nhi” Ánh mắt mê man của Triệu Khương Lan nhìn lên.
Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cảm thấy linh hồn của mình đã bị nàng lấy đi.
Làm sao hẳn có thể không bị kích thích, nhưng nhận thấy cơ thể của nàng không thể chịu đựng được nên hắn vẫn kiềm chế mà gội đầu cho nàng.
“Tối nay, chúng ta sẽ không làm gì cả.”
“Chàng không muốn?”
“Muốn, nhìn thấy nàng cái gì cũng muốn. Nhưng ta lại càng sợ nàng đau hơn.”
Hắn xoa tóc cho nàng, mái tóc lụa dài đen nhánh của nàng giống như hoa tảo nở rộ trong nước.
“Khương Lan đừng lo lắng. Tương lai của chúng ta còn rất dài”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, một tay Mộ Dung Bắc Uyên bế nàng lên khỏi mặt nước.
Cũng không quan tâm đến việc bị nàng làm ướt, áp cả cơ thể nàng vào trong lồng ngực của mình.
Bọn họ lại trao nhau nụ hôn thật sâu, hẳn nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng: “Trước đây ta đã nghĩ, vào lúc này nếu chúng ta có một đứa nhỏ thì có lẽ phụ hoàng sẽ không làm khó chúng ta nữa. Ngược lại, không phải là ta có chấp niệm gì với hài tử đâu, ta chỉ là mong nàng sẽ có ít ràng buộc hơn khi ở Thịnh Khang này. Bởi vì trong mắt nhiều người, cho dù tình yêu giữa ta và nàng có sâu đậm đến mức nào thì cũng chỉ là tình cảm nông nổi giữa nam và nữ. Bọn họ không thể hiểu được chúng ta đối với nhau có ý nghĩa như thế nào. Nhưng nếu có thêm một hài tử, có lẽ phụ hoàng có thể nhìn nhận con cháu, hoàn †oàn tác thành chúng ta đoàn tụ một nhà.”
Hai người nắm xuống cạnh nhau, Triệu Khương Lan trầm ngâm một hồi rồi nói: “Có lẽ là ta biết tại sao ta lại có thai muộn như vậy.
Chàng có còn nhớ ta đã trúng phải tuyết kiến sầu không? Loại bệnh đó có khả năng đã làm cho thân thể vô cùng lạnh lẽo, đặc biệt đã ở trong thân thể nhiều năm qua, thật sự rất có hại đối với nữ tử. Tuy rằng sau này chúng ta đã tìm được Hoa sen Tịnh Đế Hồ Điệp để giải độc, nhưng nó đã bị ảnh hưởng ngay từ đầu rồi. Cho nên sau này cần phải điều trị thật cẩn thận, không thể đột ngột mà vội vàng được.”
Nghe thấy nàng nói như vậy, trong mắt Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên Vẻ áy náy.
“Tuyết kiến sầu, ta còn nhớ sơ sơ, lúc đó chính là Thẩm Hi Nguyệt nói nàng bị trúng độc, nhưng thật ra người đã cứu ta là nàng chứ không phải nàng ta có đúng không?”
Triệu Khương Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Người đã cứu chàng là chủ nhân của thân thể này, trái lại chàng không cần phải thấy áy náy với ta. Chỉ là có lúc ta không chịu được thì sẽ nghĩ răng chính ta đã chiếm thân thể của nàng ấy, vốn dĩ linh hồn của Triệu Khương Lan đã đi đâu? Trực tiếp tiêu tán ở thế giới này? Hay hiện tại cũng ở trên thân thể của người khác như ta.”