Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1157
Chương 1157
Chiêu Vũ đế nghe xong lời Triệu Khương Lan, ngay lập tức giận dữ không thôi.
“Còn có chuyện đáng sợ như vậy, Vương phi này thật sự rất đáng giận!”
“Con từng đưa cho Thần vương điện hạ một phần lễ vật sinh nhật, là một con hồ ly, đó cùng lắm chỉ là một động vật nhỏ sẽ không làm người khác bị thương, nhưng bởi vì đây là lễ vật của con, Vương phi cố tình làm bị thương chân của nó. Tất cả những chuyện trên, lời con nói đều là sự thật, vì vậy có thể thấy được một chút nhân phẩm của vị Vương phi đó. Cho nên con nghĩ đến sau này khi rời khỏi Thịnh Khang, phải để cho những nữ nhân như vậy bên người Thần vương điện hạ thì trong lòng rất lo lắng, mong phụ hoàng khai ân.”
Nàng nói đến đây, dừng mấy giây mới khó khăn mở miệng.
“Vì Uyên Nhi, lại chọn lựa một Vương phi thật sự hiền lành giỏi giang, tính nết ngay thẳng”
Chiêu Vũ đế như suy nghĩ gì đó: “Chỉ sợ đổi Vương phi mới không phải chuyện dễ dàng. Nhưng mà, con có thể tự tay thay Uyên Nhi tìm một nữ nhân mà con cảm thấy tin tưởng, để cho nàng ta lấy thân phận thê tử gả vào vương phủ. Sau này Thần vương phi dám tái phạm làm sai cái gì, trằm sẽ trực tiếp hạ lệnh dạy bảo lại nàng, cho nàng một ít dạy dỗ, dần dà Triệu Thanh Nghi tự nhiên sẽ an phận”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Như vậy cũng được”
“Việc này là do trẫm trước đó sơ sót, cho nên chỉ cần con tìm được nữ tử gia đình trong sạch, dù cho gia thế kém chút, cũng không sao”
Hai người cùng tâm sự ngầm xong thì trên bàn cờ, Chiêu Vũ đế dùng con đen đánh thắng.
Trước khi Triệu Khương Lan đi, Chiêu Vũ đế lại nhắc nhở nàng một lần nữa: “Nhớ kỹ lời trẫm, Khương Lan, con là một đứa trẻ thông minh, sẽ không làm trẫm thất vọng”
Về tới điện Phương Niên. Tâm trạng cả người Triệu Khương Lan đều SUY SỤP.
Nghĩ đến những lời Chiêu Vũ đế nói với nàng, nàng liền không khỏi cảm thấy đau lòng.
Tuy nhiên nàng phải nâng cao tinh thần, nghĩ cách sắp xếp ổn định cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Như vậy sau này khi nàng rời khỏi Thịnh Khang cũng có thể yên tâm.
Có cung nữ đi tới mời nàng qua chỗ Hoàng hậu ngồi, Triệu Khương Lan liền đứng dậy đi đến Tê Ngô điện.
Viên hoàng hậu thấy nàng đến thì vẫy tay: “Bản cung nghe nói vừa rồi hoàng thượng cho gọi con tới Ngự Thư phòng một chuyến, xem ra là chuyện có quan hệ với Uyên Nhi. Nghe cung nhân nói sắc mặt của con rất khó coi, bản cung hơi lo lắng, liền gọi con tới trò chuyện. Chỉ là có chuyện gì đau lòng, tuy bản cung không giúp được gì, nhưng con nói ra cũng tốt hơn một mình cố gắng giữ trong lòng”
Triệu Khương Lan vốn dĩ còn chịu đựng được, nhưng khi nghe Hoàng hậu nói như vậy, đau buồn trong lòng nàng không thể nào ngăn lại được.
Nàng thật sự không chịu nổi, một đường nhào vào trong lồng ngực Hoàng hậu khóc nức nở.
“Mẫu hậu, phụ hoàng cảm thấy gần đây con và Thần Vương điện hạ quá gần gũi với nhau, muốn con sau này phải chủ động xa lánh Thần Vương điện hạ.Tuy rằng con biết bây giờ phải làm như vậy, chỉ là khi nghĩ đến bây giờ chỉ có thể ở lại Thịnh Khang chưa tới ba tháng, vậy nên ngay cả ba tháng này cũng không thể ở với chàng nhiều một chút, con liền cảm thấy rất đau lòng”
Viên hoàng hậu vỗ lưng nàng, ý muốn an ủi: “Bản cung hiểu, trong lòng con đang đau buồn. Chuyện này cho dù là xảy ra trên người bất cứ ai đều không thể chịu nổi, càng đừng nói chỉ phu thê các con lại rất yêu thương nhau, so với tình cảm của người bình thường sâu đậm hơn rất nhiều. Đứa trẻ ngoan, con chịu khổ rồi”
Chiêu Vũ đế nghe xong lời Triệu Khương Lan, ngay lập tức giận dữ không thôi.
“Còn có chuyện đáng sợ như vậy, Vương phi này thật sự rất đáng giận!”
“Con từng đưa cho Thần vương điện hạ một phần lễ vật sinh nhật, là một con hồ ly, đó cùng lắm chỉ là một động vật nhỏ sẽ không làm người khác bị thương, nhưng bởi vì đây là lễ vật của con, Vương phi cố tình làm bị thương chân của nó. Tất cả những chuyện trên, lời con nói đều là sự thật, vì vậy có thể thấy được một chút nhân phẩm của vị Vương phi đó. Cho nên con nghĩ đến sau này khi rời khỏi Thịnh Khang, phải để cho những nữ nhân như vậy bên người Thần vương điện hạ thì trong lòng rất lo lắng, mong phụ hoàng khai ân.”
Nàng nói đến đây, dừng mấy giây mới khó khăn mở miệng.
“Vì Uyên Nhi, lại chọn lựa một Vương phi thật sự hiền lành giỏi giang, tính nết ngay thẳng”
Chiêu Vũ đế như suy nghĩ gì đó: “Chỉ sợ đổi Vương phi mới không phải chuyện dễ dàng. Nhưng mà, con có thể tự tay thay Uyên Nhi tìm một nữ nhân mà con cảm thấy tin tưởng, để cho nàng ta lấy thân phận thê tử gả vào vương phủ. Sau này Thần vương phi dám tái phạm làm sai cái gì, trằm sẽ trực tiếp hạ lệnh dạy bảo lại nàng, cho nàng một ít dạy dỗ, dần dà Triệu Thanh Nghi tự nhiên sẽ an phận”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Như vậy cũng được”
“Việc này là do trẫm trước đó sơ sót, cho nên chỉ cần con tìm được nữ tử gia đình trong sạch, dù cho gia thế kém chút, cũng không sao”
Hai người cùng tâm sự ngầm xong thì trên bàn cờ, Chiêu Vũ đế dùng con đen đánh thắng.
Trước khi Triệu Khương Lan đi, Chiêu Vũ đế lại nhắc nhở nàng một lần nữa: “Nhớ kỹ lời trẫm, Khương Lan, con là một đứa trẻ thông minh, sẽ không làm trẫm thất vọng”
Về tới điện Phương Niên. Tâm trạng cả người Triệu Khương Lan đều SUY SỤP.
Nghĩ đến những lời Chiêu Vũ đế nói với nàng, nàng liền không khỏi cảm thấy đau lòng.
Tuy nhiên nàng phải nâng cao tinh thần, nghĩ cách sắp xếp ổn định cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Như vậy sau này khi nàng rời khỏi Thịnh Khang cũng có thể yên tâm.
Có cung nữ đi tới mời nàng qua chỗ Hoàng hậu ngồi, Triệu Khương Lan liền đứng dậy đi đến Tê Ngô điện.
Viên hoàng hậu thấy nàng đến thì vẫy tay: “Bản cung nghe nói vừa rồi hoàng thượng cho gọi con tới Ngự Thư phòng một chuyến, xem ra là chuyện có quan hệ với Uyên Nhi. Nghe cung nhân nói sắc mặt của con rất khó coi, bản cung hơi lo lắng, liền gọi con tới trò chuyện. Chỉ là có chuyện gì đau lòng, tuy bản cung không giúp được gì, nhưng con nói ra cũng tốt hơn một mình cố gắng giữ trong lòng”
Triệu Khương Lan vốn dĩ còn chịu đựng được, nhưng khi nghe Hoàng hậu nói như vậy, đau buồn trong lòng nàng không thể nào ngăn lại được.
Nàng thật sự không chịu nổi, một đường nhào vào trong lồng ngực Hoàng hậu khóc nức nở.
“Mẫu hậu, phụ hoàng cảm thấy gần đây con và Thần Vương điện hạ quá gần gũi với nhau, muốn con sau này phải chủ động xa lánh Thần Vương điện hạ.Tuy rằng con biết bây giờ phải làm như vậy, chỉ là khi nghĩ đến bây giờ chỉ có thể ở lại Thịnh Khang chưa tới ba tháng, vậy nên ngay cả ba tháng này cũng không thể ở với chàng nhiều một chút, con liền cảm thấy rất đau lòng”
Viên hoàng hậu vỗ lưng nàng, ý muốn an ủi: “Bản cung hiểu, trong lòng con đang đau buồn. Chuyện này cho dù là xảy ra trên người bất cứ ai đều không thể chịu nổi, càng đừng nói chỉ phu thê các con lại rất yêu thương nhau, so với tình cảm của người bình thường sâu đậm hơn rất nhiều. Đứa trẻ ngoan, con chịu khổ rồi”