Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 549: Vì ngươi làm trâu làm ngựa!
Biết được chuyện cũ của Lăng Sa La, Vân Phi Dương trên đường đi giống như thay đổi thành một người khác, hắn không còn đùa giỡn nàng, ngẫu nhiên cũng sẽ biểu hiện rất ôn nhu.
Thật ra hắn có chút tự trách.
Lăng Sa La tuy đã từng độc qua chính mình, nhưng cũng không tạo thành uy hiếp thực chất, thậm chí rất nhiều lần đều cố ý đùa giỡn nàng, nhiều năm qua khi dễ nàng như vậy đâu phải việc của một đại trượng phu nên làm.
Làm cho Vân Đại Tiện Thần sinh ra cảm giác áy náy phi thường khó khăn.
Đứng trước một dòng suối nhỏ, Vân Phi Dương lấy ra túi nước, đưa tới, nói:
- Ta thấy cô có vẻ mệt mỏi, nghỉ ngơi ở chỗ này một hồi đi.
- Không mệt.
Lăng Sa La ngồi xuống đáp.
Từ Thiết Cốt Thành xuất phát đến đây, nàng trầm mặc ít nói, lúc đi thường xuyên cũng bị phân tâm.
Nam Cương đối với nàng là mảnh đất bi thương, cả một đời không cách nào quên, nếu như không phải vì mối thù của bà bà, tuyệt không quay trở lại.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói:
- Dù cô đang nói láo, Mộc Linh Châu chưa từng xuất hiện qua tại Nam Cương, ta cũng sẽ giúp cô báo thù.
Lăng Sa La ngạc nhiên.
Nàng cắn môi mỏng, nói:
- Ngươi biết ta đang gạt ngươi?
Nguyên lai, cái gọi ngàn năm trước Mộc Linh Châu từng xuất hiện tại Nam Cương là lời nói dối, mục đích chỉ để hi vọng có thể mượn nhờ Vân Phi Dương giúp mình báo thù rửa hận.
Nói thật.
Tại Vạn Thế Đại Lục lăn lộn lâu như vậy, Lăng Sa La rất rõ ràng, lấy độc thuật cùng thực lực của mình vĩnh viễn không thể trở về Nam Cương báo thù, nàng nghĩ tới việc mời trợ thủ, nhưng đó giờ chưa gặp được ai cường đại cả.
May mắn thay.
Nàng gặp được Vân Phi Dương.
Từ lần đầu gặp nhau tại thời điểm còn tu vi Vũ Lực, ngắn ngủi mấy năm, thành tựu không kém gì Hoàng Cấp cường giả, thậm chí dám khiêu chiến cùng siêu cấp thế lực như Chấp Pháp Tháp, Tổ Long Thành.
Lăng Sa La vốn cho rằng cả đời này không cách nào báo thù, lần đầu tiên nhìn thấy hi vọng, nhưng lấy tính cách của nàng, khó có thể mở miệng đi cầu, cho nên mới phát sinh một chuyện tại Y Đường.
Trên đường, nàng còn tính nói rằng Mộc Linh Châu bị Đại Tế Ti thu được, hi vọng Vân Phi Dương sẽ phát sinh xung đột với hắn thì có thể mượn đao giết người.
Tiếp xúc nhiều với Vân Phi Dương, nữ nhân này học được thói quen xấu của hắn. Đáng tiếc, chơi khăm trước mặt Vương, điểm ấy đạo hạnh của nàng thực quá nhỏ bé, sau khi nói ra chuyện cũ thì đã bị nhìn xuyên.
- Ngốc quá.
Vân Phi Dương ngồi bên cạnh nàng, tay khoác trên vai thơm của nàng, nói:
- Cô là nữ nhân của ta, có phiền toái gì, nói thẳng ra là được, ta sẽ không cự tuyệt, về sau không cho phép chơi mưu kế thế này nữa.
Trong thanh âm có mấy phần trách cứ.
Chóp mũi Lăng Sa La chua chua, hai mắt đẫm lệ.
Lẻ loi hiu quạnh từ Nam Cương phiêu bạt đến Vạn Thế Đại Lục, vì bảo vệ mình, không thể không dùng độc thuật bảo mệnh, tạo thành danh hào Độc La Sát, đó giờ không có bằng hữu, làm bạn lâu dài với tịch mịch, mỗi đêm bị cừu hận ăn mòn.
Cho đến khi gặp được Vân Phi Dương, theo hắn tiến vào Đông Lăng học phủ, sinh hoạt phiêu bạt bốn phương trước kia mới kết thúc, đi vào Thiết Cốt Thành mới có một ngôi nhà an ổn.
Tuy nhiên bị tên kia một mực khi dễ.
Nhưng an tĩnh sinh hoạt kiểu này không phải điều mà bà bà muốn nhìn thấy sao?
- Sa La... Rời khỏi Nam Cương... Tìm một nam nhân đáng giá để dựa vào... sống cuộc sống bình thường, vĩnh... vĩnh viễn không nên quay lại!
Lời nói bà bà trước khi chết một mực quanh quẩn trong thức hải của nàng.
Vĩnh viễn không nên quay lại?
Lăng Sa La nắm đôi bàn tay trắng như phấn, trong tròng mắt lóe ra lửa giận không thể ức chế nói:
- Bà bà, ta làm không được, ta nhất định báo thù cho người!
Vân Phi Dương cảm nhận được sát cơ trên người nàng, cừu hận rất mãnh liệt, chỉ có trải qua thống khổ to lớn mới có thể lộ ra ngòai.
"Xoát!"
Lăng Sa La đứng lên.
Nàng nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, phảng phất như làm ra quyết định nào đó, khóc ròng nói:
- Vân Phi Dương!
Vân Phi Dương ngạc nhiên nhìn nàng.
Lăng Sa La nức nở nói:
- Ngươi... Nếu ngươi có thể giúp ta báo đại thù, Lăng Sa La ta sẽ trở thành nữ nhân của ngươi, vì ngươi làm trâu làm ngựa cả một đời!
Thù bà bà nhất định phải báo!
Nếu như Vân Phi Dương có thể trợ giúp mình, nàng nguyện ý dùng thân thể dùng cả một đời đi hoàn lại!
- Nữ nhân này...
Vân Phi Dương kéo nàng qua, nói:
- Lăng Sa La, ta cho cô biết, muốn làm nữ nhân của Vân Phi Dương ta thì nhất định phải yêu mến ta, dùng phương này thức, ta sẽ không đồng ý.
Lăng Sa La khóc nói:
- Ngươi luôn khi dễ ta, ta hận ngươi còn không kịp, làm sao yêu mến?
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương nói:
- Đường tiến về Nam Cương còn dài, còn rất nhiều thời gian để cô yêu mến ta.
Để Lăng Sa La yêu mến mình chỉ là lí do thoái thác, vì hắn đã quyết định giúp nàng.
Nói đùa.
Nữ nhân lão tử nhìn trúng, lão tử không đi hỗ trợ, chẳng lẽ còn muốn tìm người khác? Vân Phi Dương chỉ có một ưu điểm như thế, không nhìn nổi nữ nhân của mình chịu ủy khuất.
Nam Cương phải đi.
Đại Tế Ti kia, phải chết!
Lại nói.
Khắp nơi Nam Cương đều là rừng rậm nguyên thủy, đủ để chứng minh có Mộc hệ thuộc tính bàng bạc, không có Mộc Linh Châu, có lẽ sẽ tìm được một Thế Phẩm khác.
- Ta cõng cô.
Trong núi rừng rậm rạp, Vân Phi Dương cõng Lăng Sa La cực tốc xuyên qua, hung thú ẩn hiện trên đường đi đều bị hắn dùng ánh mắt trừng chạy mất dép.
Lăng Sa La dán mặt sau lưng hắn, cả người có chút ngơ ngác. Nói thật, nàng không nghĩ tới có một ngày, tên này sẽ quan tâm mình như vậy.
Quan tâm quá phận à!
Đương nhiên là không.
Hai người chạy một ngày đường, đi vào một đầm nước trong veo, Vân Phi Dương ôm Lăng Sa La nhảy đi, cười nói:
- Ta giúp cô tắm.
Lăng Sa La cắn răng, nói:
- Vô sỉ!
Ba ngày sau.
Vân Phi Dương đi qua núi rừng nguyên thủy liên miên bất tuyệt, tránh đi sương mù trên không, rốt cục bước vào nội bộ Nam Cương.
Lăng Sa La đứng tại chỗ.
- Làm sao?
Vân Phi Dương dò hỏi.
Nàng cắn răng, nói:
- Năm đó, cũng là ở chỗ này, ta bị Vu tộc trưởng lão cùng Đại Tế Ti đuổi ra ngoài.
Nói rồi, nàng chỉ về phía trước, nói:
- Theo phương vị này, tiến lên vài trăm dặm sẽ đến Vu Tộc bộ lạc.
Những năm nay rời khỏi Nam Cương, nàng thủy chung nghĩ đến việc có một ngày muốn trở về báo thù, ngày hôm nay rốt cục toại nguyện!
Lăng Sa La nói:
- Lúc ta rời đi, thực lực Đại Tế Ti đã đạt tới Vũ Hoàng sơ kỳ, độc thuật cũng đạt tới Hoàng Cấp, ngươi... Ngươi được không?
Độc Đạo tại Nam Cương có phân chia kỹ càng không khác gì võ đạo.
Độc thuật quỷ dị, khó lòng phòng bị, dưới tình huống bình thường, cường giả Vũ Hoàng rất không thích giao chiến cùng Độc Hoàng.
- Cắt.
Vân Phi Dương khinh thường nói:
- Ta là vạn độc bất xâm chi thể, coi như độc thuật tên Đại Tế Ti kia đạt tới Thần cấp cũng không làm gì được nam nhân của cô.
Lăng Sa La bĩu môi.
Độ khoác lác cùng cảnh giới của hắn một dạng, đang tiếp tục đề cao.
"Ba."
Đột nhiên, Vân Phi Dương búng tay một cái.
"Xoát xoát!"
Mấy trăm Linh Vương xuất hiện treo giữa không trung.
Lăng Sa La ngốc trệ.
Vân Phi Dương cười nói:
- Năm đó cô bị oanh ra ngoài, như vậy hôm nay, ta sẽ mang theo một đám cường giả vì cô giết đi vào, để bọn hắn sám hối việc ngu xuẩn của mình từng làm.
Thật ra hắn có chút tự trách.
Lăng Sa La tuy đã từng độc qua chính mình, nhưng cũng không tạo thành uy hiếp thực chất, thậm chí rất nhiều lần đều cố ý đùa giỡn nàng, nhiều năm qua khi dễ nàng như vậy đâu phải việc của một đại trượng phu nên làm.
Làm cho Vân Đại Tiện Thần sinh ra cảm giác áy náy phi thường khó khăn.
Đứng trước một dòng suối nhỏ, Vân Phi Dương lấy ra túi nước, đưa tới, nói:
- Ta thấy cô có vẻ mệt mỏi, nghỉ ngơi ở chỗ này một hồi đi.
- Không mệt.
Lăng Sa La ngồi xuống đáp.
Từ Thiết Cốt Thành xuất phát đến đây, nàng trầm mặc ít nói, lúc đi thường xuyên cũng bị phân tâm.
Nam Cương đối với nàng là mảnh đất bi thương, cả một đời không cách nào quên, nếu như không phải vì mối thù của bà bà, tuyệt không quay trở lại.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói:
- Dù cô đang nói láo, Mộc Linh Châu chưa từng xuất hiện qua tại Nam Cương, ta cũng sẽ giúp cô báo thù.
Lăng Sa La ngạc nhiên.
Nàng cắn môi mỏng, nói:
- Ngươi biết ta đang gạt ngươi?
Nguyên lai, cái gọi ngàn năm trước Mộc Linh Châu từng xuất hiện tại Nam Cương là lời nói dối, mục đích chỉ để hi vọng có thể mượn nhờ Vân Phi Dương giúp mình báo thù rửa hận.
Nói thật.
Tại Vạn Thế Đại Lục lăn lộn lâu như vậy, Lăng Sa La rất rõ ràng, lấy độc thuật cùng thực lực của mình vĩnh viễn không thể trở về Nam Cương báo thù, nàng nghĩ tới việc mời trợ thủ, nhưng đó giờ chưa gặp được ai cường đại cả.
May mắn thay.
Nàng gặp được Vân Phi Dương.
Từ lần đầu gặp nhau tại thời điểm còn tu vi Vũ Lực, ngắn ngủi mấy năm, thành tựu không kém gì Hoàng Cấp cường giả, thậm chí dám khiêu chiến cùng siêu cấp thế lực như Chấp Pháp Tháp, Tổ Long Thành.
Lăng Sa La vốn cho rằng cả đời này không cách nào báo thù, lần đầu tiên nhìn thấy hi vọng, nhưng lấy tính cách của nàng, khó có thể mở miệng đi cầu, cho nên mới phát sinh một chuyện tại Y Đường.
Trên đường, nàng còn tính nói rằng Mộc Linh Châu bị Đại Tế Ti thu được, hi vọng Vân Phi Dương sẽ phát sinh xung đột với hắn thì có thể mượn đao giết người.
Tiếp xúc nhiều với Vân Phi Dương, nữ nhân này học được thói quen xấu của hắn. Đáng tiếc, chơi khăm trước mặt Vương, điểm ấy đạo hạnh của nàng thực quá nhỏ bé, sau khi nói ra chuyện cũ thì đã bị nhìn xuyên.
- Ngốc quá.
Vân Phi Dương ngồi bên cạnh nàng, tay khoác trên vai thơm của nàng, nói:
- Cô là nữ nhân của ta, có phiền toái gì, nói thẳng ra là được, ta sẽ không cự tuyệt, về sau không cho phép chơi mưu kế thế này nữa.
Trong thanh âm có mấy phần trách cứ.
Chóp mũi Lăng Sa La chua chua, hai mắt đẫm lệ.
Lẻ loi hiu quạnh từ Nam Cương phiêu bạt đến Vạn Thế Đại Lục, vì bảo vệ mình, không thể không dùng độc thuật bảo mệnh, tạo thành danh hào Độc La Sát, đó giờ không có bằng hữu, làm bạn lâu dài với tịch mịch, mỗi đêm bị cừu hận ăn mòn.
Cho đến khi gặp được Vân Phi Dương, theo hắn tiến vào Đông Lăng học phủ, sinh hoạt phiêu bạt bốn phương trước kia mới kết thúc, đi vào Thiết Cốt Thành mới có một ngôi nhà an ổn.
Tuy nhiên bị tên kia một mực khi dễ.
Nhưng an tĩnh sinh hoạt kiểu này không phải điều mà bà bà muốn nhìn thấy sao?
- Sa La... Rời khỏi Nam Cương... Tìm một nam nhân đáng giá để dựa vào... sống cuộc sống bình thường, vĩnh... vĩnh viễn không nên quay lại!
Lời nói bà bà trước khi chết một mực quanh quẩn trong thức hải của nàng.
Vĩnh viễn không nên quay lại?
Lăng Sa La nắm đôi bàn tay trắng như phấn, trong tròng mắt lóe ra lửa giận không thể ức chế nói:
- Bà bà, ta làm không được, ta nhất định báo thù cho người!
Vân Phi Dương cảm nhận được sát cơ trên người nàng, cừu hận rất mãnh liệt, chỉ có trải qua thống khổ to lớn mới có thể lộ ra ngòai.
"Xoát!"
Lăng Sa La đứng lên.
Nàng nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, phảng phất như làm ra quyết định nào đó, khóc ròng nói:
- Vân Phi Dương!
Vân Phi Dương ngạc nhiên nhìn nàng.
Lăng Sa La nức nở nói:
- Ngươi... Nếu ngươi có thể giúp ta báo đại thù, Lăng Sa La ta sẽ trở thành nữ nhân của ngươi, vì ngươi làm trâu làm ngựa cả một đời!
Thù bà bà nhất định phải báo!
Nếu như Vân Phi Dương có thể trợ giúp mình, nàng nguyện ý dùng thân thể dùng cả một đời đi hoàn lại!
- Nữ nhân này...
Vân Phi Dương kéo nàng qua, nói:
- Lăng Sa La, ta cho cô biết, muốn làm nữ nhân của Vân Phi Dương ta thì nhất định phải yêu mến ta, dùng phương này thức, ta sẽ không đồng ý.
Lăng Sa La khóc nói:
- Ngươi luôn khi dễ ta, ta hận ngươi còn không kịp, làm sao yêu mến?
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương nói:
- Đường tiến về Nam Cương còn dài, còn rất nhiều thời gian để cô yêu mến ta.
Để Lăng Sa La yêu mến mình chỉ là lí do thoái thác, vì hắn đã quyết định giúp nàng.
Nói đùa.
Nữ nhân lão tử nhìn trúng, lão tử không đi hỗ trợ, chẳng lẽ còn muốn tìm người khác? Vân Phi Dương chỉ có một ưu điểm như thế, không nhìn nổi nữ nhân của mình chịu ủy khuất.
Nam Cương phải đi.
Đại Tế Ti kia, phải chết!
Lại nói.
Khắp nơi Nam Cương đều là rừng rậm nguyên thủy, đủ để chứng minh có Mộc hệ thuộc tính bàng bạc, không có Mộc Linh Châu, có lẽ sẽ tìm được một Thế Phẩm khác.
- Ta cõng cô.
Trong núi rừng rậm rạp, Vân Phi Dương cõng Lăng Sa La cực tốc xuyên qua, hung thú ẩn hiện trên đường đi đều bị hắn dùng ánh mắt trừng chạy mất dép.
Lăng Sa La dán mặt sau lưng hắn, cả người có chút ngơ ngác. Nói thật, nàng không nghĩ tới có một ngày, tên này sẽ quan tâm mình như vậy.
Quan tâm quá phận à!
Đương nhiên là không.
Hai người chạy một ngày đường, đi vào một đầm nước trong veo, Vân Phi Dương ôm Lăng Sa La nhảy đi, cười nói:
- Ta giúp cô tắm.
Lăng Sa La cắn răng, nói:
- Vô sỉ!
Ba ngày sau.
Vân Phi Dương đi qua núi rừng nguyên thủy liên miên bất tuyệt, tránh đi sương mù trên không, rốt cục bước vào nội bộ Nam Cương.
Lăng Sa La đứng tại chỗ.
- Làm sao?
Vân Phi Dương dò hỏi.
Nàng cắn răng, nói:
- Năm đó, cũng là ở chỗ này, ta bị Vu tộc trưởng lão cùng Đại Tế Ti đuổi ra ngoài.
Nói rồi, nàng chỉ về phía trước, nói:
- Theo phương vị này, tiến lên vài trăm dặm sẽ đến Vu Tộc bộ lạc.
Những năm nay rời khỏi Nam Cương, nàng thủy chung nghĩ đến việc có một ngày muốn trở về báo thù, ngày hôm nay rốt cục toại nguyện!
Lăng Sa La nói:
- Lúc ta rời đi, thực lực Đại Tế Ti đã đạt tới Vũ Hoàng sơ kỳ, độc thuật cũng đạt tới Hoàng Cấp, ngươi... Ngươi được không?
Độc Đạo tại Nam Cương có phân chia kỹ càng không khác gì võ đạo.
Độc thuật quỷ dị, khó lòng phòng bị, dưới tình huống bình thường, cường giả Vũ Hoàng rất không thích giao chiến cùng Độc Hoàng.
- Cắt.
Vân Phi Dương khinh thường nói:
- Ta là vạn độc bất xâm chi thể, coi như độc thuật tên Đại Tế Ti kia đạt tới Thần cấp cũng không làm gì được nam nhân của cô.
Lăng Sa La bĩu môi.
Độ khoác lác cùng cảnh giới của hắn một dạng, đang tiếp tục đề cao.
"Ba."
Đột nhiên, Vân Phi Dương búng tay một cái.
"Xoát xoát!"
Mấy trăm Linh Vương xuất hiện treo giữa không trung.
Lăng Sa La ngốc trệ.
Vân Phi Dương cười nói:
- Năm đó cô bị oanh ra ngoài, như vậy hôm nay, ta sẽ mang theo một đám cường giả vì cô giết đi vào, để bọn hắn sám hối việc ngu xuẩn của mình từng làm.