Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541: Không gì không phá!
Thiết Vinh Quận và Bình Thủy Quận trong thời điểm Mạc Dư Sanh chấp chưởng Thiên Vũ Quận từng theo Mi Sơn Quận tạo thành ba quận liên minh tấn công Thiết Cốt Thành.
Về sau.
Vân Phi Dương bạo phát Thần lực khiến tất cả kinh sợ thối lui.
Thành chủ hai đại quận lúc ấy nơm nớp lo sợ, nhưng sau đó, Vân Phi Dương theo Tứ Hải Kiếm Đế tu luyện, hai quận lại bị Chu Thiên Tề xúi giục, lần nữa tấn công Thiết Cốt Thành.
Vân Phi Dương lịch luyện trở về.
Đầu tiên diệt Mi Sơn Quận, lại binh biến Thiên Vũ Quận, Thành chủ hai quận lại bắt đầu lo lắng.
Lẽ ra.
Trải qua hai lần, bọn họ cũng đã ý thức được, Vân Phi Dương rất đáng sợ, là địch với hắn không sáng suốt, hết lần này tới lần khác, hai quận quốc lại đi lên còn đường chết một đi không trở lại, trong chín tháng, tham dự hết toàn bộ sáu lần công phạt.
Thật quá tích cực.
Nguyên nhân chủ yếu là vì Vân Phi Dương đã tiến vào mảnh đất thí luyện, chắc chắn phải chết!
Nhưng.
Ai cũng không ngờ.
Tên kia còn sống trở về!
Vân Phi Dương đã muốn đòi nợ, không có lý do gì cũng đi. Ngày thứ hai đã mệnh cho Gia Cát Cẩm khởi xướng tiến công.
- Thành chủ!
Phủ Thành chủ Thiết Vinh Thành, một binh lính vừa lăn vừa bò xông tới, run rẩy báo cáo.
- Lâm Phong Thành thất thủ!
Thành chủ Thiết Vinh Thành mặt xám như tro co quắp trên ghế, trong ánh mắt lóe ra vẻ hoảng sợ.
Ngắn ngủi mấy canh giờ, Gia Cát Cẩm dẫn 30 ngàn Ma Linh quét ngang hơn hai mươi tòa thành Thiết Vinh Quận. Bây giờ, chỉ còn lại có Thiết Vinh Thành.
Thành chủ Thiết Vinh Thành buồn bã nói:
- Biết vậy chẳng ham hố rồi!
Theo từng thành trì luân hãm, hối hận trong nội tâm hắn càng mãnh liệt, năm đó không phải vì Mạc Dư Sanh, mình đâu có đi đánh Đông Lăng Quận!
Không thể trách người khác, do hắn thu quà của Mạc Dư Sanh, nếu không sự việc cũng không phát triển đến một bước này.
Trên đời không có thuốc hối hận.
Hai canh giờ sau, đại quân của Gia Cát Cẩm thế như chẻ tre công phá Thiết Vinh Thành, vị Thành chủ đại nhân này bị trảm, mang theo hối hận xuống cửu tuyền.
Nhiều lần khi dễ Đông Lăng Quận.
Lấy tính cách Vân Phi Dương, Thành chủ Thiết Vinh Thành hẳn phải chết.
- Xuất phát!
Sau khi công chiếm Thiết Vinh Thành, Gia Cát Cẩm chỉnh đốn một chút rồi mang theo 30 ngàn Ma Linh, trùng điệp chạy đến Bình Thủy Thành.
Lúc này.
Ưu điểm Ma Linh Tộc bày ra, sức chịu đựng của bọn họ hơn xa với nhân loại, mặc dù bôn ba cả ngày vẫn tinh lực dồi dào, lực chiến cực mạnh.
Cuối cùng.
Hừng đông đến.
Hơn hai mươi tòa thành của Bình Thủy Quận bị đánh hạ, Thành chủ Bình Thủy Thành cũng y như thành chủ Thiết Vinh Thành, mang theo hối hận mà ngủm.
Nếu thời gian có thể đảo lưu.
Bọn họ tuyệt sẽ không vì tham niệm mà đắc tội Đông Lăng Quận!
Cuối cùng, thế giới này đã không còn Thiết Vinh, Bình Thủy hai quận, cương thổ hai nơi sáp nhập vào Đông Lăng Quận.
- Thành chủ.
Gia Cát Cẩm nói:
- Quả thật nhanh hơn dự đoán của ta.
Công chiếm hai quận, nàng tính ra phải dùng hai ngày, trên thực tế, chỉ dùng hai mươi canh giờ, bỏ đi thời gian hành quân, công thành chiến đấu chưa đến năm sáu canh giờ.
Có thể nói không gì không phá!
Vân Phi Dương nói:
- Đám này chỉ là hạ cấp quận quốc, đối thủ của chúng ta còn quận quốc càng mạnh hơn, đây mới thực sự là khảo nghiệm.
- Xin Thành chủ yên tâm.
Gia Cát Cẩm khẳng định:
- Thành trì cường đại tới đâu, ta cũng có thể đánh hạ.
- Ừm.
Vân Phi Dương đáp:
- Ta tin tưởng cô.
Khi nói chuyện tiện tay đưa tới, nắm thật chặt ngọc thủ non mịn của Gia Cát Cẩm.
Gia Cát Cẩm vội vàng tránh khỏi.
Còn phản kháng?
Vân Phi Dương cười thầm:
- Cô kiếp trước toàn diệt 100 ngàn Thiên Uy Quân của ta, kiếp này nhất định chinh phục cô để báo thù.
Tin tức hai quận bị diệt cấp tốc truyền ra.
Rất nhiều võ giả ý thức được Vân Phi Dương đang tiến hành trả đủa, một cuộc đại chiến sắp diễn ra rồi.
Bọn họ từng suy đoán Đông Lăng Quận có thể chống đỡ nổi liên minh các quận tấn công hay không, hiện tại đảo ngược, liên minh các quận có thể chống được Đông Lăng Quận hay không?
Khi hai quận kia bị diệt.
Sáu quận khác trở nên gấp.
Chu Vũ Quận là xoắn xít nhất, bọn họ đã mất đi Thành chủ, quần long vô thủ, nếu Vân Phi Dương công tới thì làm sao?
Rơi vào đường cùng, Trưởng lão Chu gia tiến về Thần Quyết Môn hi vọng mời bọn họ xuống núi, nhưng người ta đóng cửa không tiếp khách.
Nói đùa.
Mười Vũ Hoàng bị Vân Phi Dương giam giữ.
Chấp Pháp Tháp và Hiệp Hội Võ Đạo cũng không cho mặt mũi, Thần Quyết Môn thật không dám phái người tới, thậm chí, trục xuất con trai của Chu Thiên Tề khỏi sư môn, triệt để phân rõ giới hạn.
Đây chính là thế giới lấy võ làm đầu.
Không có thực lực, người khác có thể tùy ý khi nhục ngươi, khinh ngươi, lúc có thực lực, người khác sẽ sợ ngươi, kính ngươi.
Hiện tại, Vân Phi Dương không còn là đệ nhất thiên tài bên trong tuổi trẻ tuấn kiệt của Vạn Thế Đại Lục nữa mà chân chính trở thành nhất phương bá chủ, loại tông môn nhất lưu như Thần Quyết Môn cũng không dám trêu chọc.
Mười ngày sau.
Gia Cát Cẩm suất lĩnh 30 ngàn Ma Linh phảng phất như một thanh lưỡi dao sắc bén không gì không phá, những nơi đi qua, thành trì cường đại tới đâu đều bị công phá.
Liên minh các quận đã bị diệt năm cái!
Dựa theo tốc độ này, mấy ngày nữa sẽ giết tới Chu Vũ Thành.
Qua sự kiện lần này.
Thế nhân rốt cục biết được.
Gia Cát Cẩm suất lĩnh 30 ngàn sinh vật là Ma Linh đến từ mảnh đất thí luyện, bọn họ cường đại không phải binh lính nhân loại có thể so sánh.
- Những Ma Linh đó thật đáng sợ!
- Bọn họ một người đánh mười người a!
Rất nhiều võ giả mắt thấy công thành chiến, hồi tưởng lại Ma Linh cường đại mà dã man, lòng vẫn còn sợ hãi.
Để bọn hắn ngoài ý muốn là, Ma Linh bắt đầu công thành chỉ nhằm vào binh lính, đến khi xâm chiếm thành trì cũng không có ngộ thương bình dân phổ thông.
Trong nhận thức của võ giả, Ma Linh là một tộc loại tàn nhẫn khát máu, sao xuất hiện tại Vạn Thế Đại Lục lại dịu dàng ngoan ngoãn, tuân thủ kỷ luật như thế?
Đỉnh đầu Chấp Pháp Tháp.
Chấp Pháp Tháp chủ quét qua chiến báo mới nhất, nói:
- Hắn quả nhiên nói được làm được.
Vân Phi Dương khởi xướng chiến tranh, tiến công các đại quận quốc, hắn một mực đang chú ý, lo lắng những Ma Linh đó sẽ không bị khống chế, trắng trợn đồ sát nhân loại.
10 ngày đi qua.
Chiến báo lần lượt truyền đến không xuất hiện hồi báo bách tính thương vong làm cho Chấp Pháp Tháp chủ triệt để yên tâm, thái độ của hắn là, chỉ cần Ma Linh không gây tai họa cho bách tính, Vân Phi Dương muốn náo cỡ nào cũng mặc kệ hắn.
- Tháp chủ.
Nhưng vào lúc này, một trưởng lão vội vã đi tới, nói:
- Màn sáng Tinh Thần đại lục liên tiếp bị kích phát.
- Hửm?
Chấp Pháp Tháp chủ vội vàng đứng dậy theo trưởng lão đi vào một gian phòng phong bế, thấy bên trên một màn sáng hiện ra một lão giả sắc mặt tái nhợt.
Vẻ mặt Chấp Pháp Tháp chủ nghiêm túc.
Lão giả trong hình là Tháp chủ Chấp Pháp Tháp Tinh Thần đại lục - Hà Lăng Ly!
Thần sắc Hà Lăng Ly rất suy yếu, giống như bị thương nặng, nói.
- Mảnh đất thí luyện Tinh Thần đại lục ta vỡ vụn, một nam tử tự xưng Ma Tôn dẫn đầu Ma Linh càn quét đại lục khiến sinh linh đồ thán, mời quý đại lục phái cường giả đến chi…
"Ông!"
Đột nhiên, ánh sáng vỡ nát.
Chấp pháp trưởng lão nói:
- Tháp chủ, màn sáng truyền tống giống như đã vỡ vụn!
Chấp Pháp Tháp chủ nghiêm túc lên tiếng.
- Tinh Thần đại lục gặp phiền phức.
Lúc này dò hỏi:
- Mở truyền tống đại trận tiến về thời không Tinh Thần đại lục cần bao lâu?
- Cái này…
Người Trưởng lão trầm ngâm một hồi đáp.
- Chí ít nửa năm!
- Nửa năm.
Chấp Pháp Tháp chủ trầm tư.
- Còn kịp sao?
Về sau.
Vân Phi Dương bạo phát Thần lực khiến tất cả kinh sợ thối lui.
Thành chủ hai đại quận lúc ấy nơm nớp lo sợ, nhưng sau đó, Vân Phi Dương theo Tứ Hải Kiếm Đế tu luyện, hai quận lại bị Chu Thiên Tề xúi giục, lần nữa tấn công Thiết Cốt Thành.
Vân Phi Dương lịch luyện trở về.
Đầu tiên diệt Mi Sơn Quận, lại binh biến Thiên Vũ Quận, Thành chủ hai quận lại bắt đầu lo lắng.
Lẽ ra.
Trải qua hai lần, bọn họ cũng đã ý thức được, Vân Phi Dương rất đáng sợ, là địch với hắn không sáng suốt, hết lần này tới lần khác, hai quận quốc lại đi lên còn đường chết một đi không trở lại, trong chín tháng, tham dự hết toàn bộ sáu lần công phạt.
Thật quá tích cực.
Nguyên nhân chủ yếu là vì Vân Phi Dương đã tiến vào mảnh đất thí luyện, chắc chắn phải chết!
Nhưng.
Ai cũng không ngờ.
Tên kia còn sống trở về!
Vân Phi Dương đã muốn đòi nợ, không có lý do gì cũng đi. Ngày thứ hai đã mệnh cho Gia Cát Cẩm khởi xướng tiến công.
- Thành chủ!
Phủ Thành chủ Thiết Vinh Thành, một binh lính vừa lăn vừa bò xông tới, run rẩy báo cáo.
- Lâm Phong Thành thất thủ!
Thành chủ Thiết Vinh Thành mặt xám như tro co quắp trên ghế, trong ánh mắt lóe ra vẻ hoảng sợ.
Ngắn ngủi mấy canh giờ, Gia Cát Cẩm dẫn 30 ngàn Ma Linh quét ngang hơn hai mươi tòa thành Thiết Vinh Quận. Bây giờ, chỉ còn lại có Thiết Vinh Thành.
Thành chủ Thiết Vinh Thành buồn bã nói:
- Biết vậy chẳng ham hố rồi!
Theo từng thành trì luân hãm, hối hận trong nội tâm hắn càng mãnh liệt, năm đó không phải vì Mạc Dư Sanh, mình đâu có đi đánh Đông Lăng Quận!
Không thể trách người khác, do hắn thu quà của Mạc Dư Sanh, nếu không sự việc cũng không phát triển đến một bước này.
Trên đời không có thuốc hối hận.
Hai canh giờ sau, đại quân của Gia Cát Cẩm thế như chẻ tre công phá Thiết Vinh Thành, vị Thành chủ đại nhân này bị trảm, mang theo hối hận xuống cửu tuyền.
Nhiều lần khi dễ Đông Lăng Quận.
Lấy tính cách Vân Phi Dương, Thành chủ Thiết Vinh Thành hẳn phải chết.
- Xuất phát!
Sau khi công chiếm Thiết Vinh Thành, Gia Cát Cẩm chỉnh đốn một chút rồi mang theo 30 ngàn Ma Linh, trùng điệp chạy đến Bình Thủy Thành.
Lúc này.
Ưu điểm Ma Linh Tộc bày ra, sức chịu đựng của bọn họ hơn xa với nhân loại, mặc dù bôn ba cả ngày vẫn tinh lực dồi dào, lực chiến cực mạnh.
Cuối cùng.
Hừng đông đến.
Hơn hai mươi tòa thành của Bình Thủy Quận bị đánh hạ, Thành chủ Bình Thủy Thành cũng y như thành chủ Thiết Vinh Thành, mang theo hối hận mà ngủm.
Nếu thời gian có thể đảo lưu.
Bọn họ tuyệt sẽ không vì tham niệm mà đắc tội Đông Lăng Quận!
Cuối cùng, thế giới này đã không còn Thiết Vinh, Bình Thủy hai quận, cương thổ hai nơi sáp nhập vào Đông Lăng Quận.
- Thành chủ.
Gia Cát Cẩm nói:
- Quả thật nhanh hơn dự đoán của ta.
Công chiếm hai quận, nàng tính ra phải dùng hai ngày, trên thực tế, chỉ dùng hai mươi canh giờ, bỏ đi thời gian hành quân, công thành chiến đấu chưa đến năm sáu canh giờ.
Có thể nói không gì không phá!
Vân Phi Dương nói:
- Đám này chỉ là hạ cấp quận quốc, đối thủ của chúng ta còn quận quốc càng mạnh hơn, đây mới thực sự là khảo nghiệm.
- Xin Thành chủ yên tâm.
Gia Cát Cẩm khẳng định:
- Thành trì cường đại tới đâu, ta cũng có thể đánh hạ.
- Ừm.
Vân Phi Dương đáp:
- Ta tin tưởng cô.
Khi nói chuyện tiện tay đưa tới, nắm thật chặt ngọc thủ non mịn của Gia Cát Cẩm.
Gia Cát Cẩm vội vàng tránh khỏi.
Còn phản kháng?
Vân Phi Dương cười thầm:
- Cô kiếp trước toàn diệt 100 ngàn Thiên Uy Quân của ta, kiếp này nhất định chinh phục cô để báo thù.
Tin tức hai quận bị diệt cấp tốc truyền ra.
Rất nhiều võ giả ý thức được Vân Phi Dương đang tiến hành trả đủa, một cuộc đại chiến sắp diễn ra rồi.
Bọn họ từng suy đoán Đông Lăng Quận có thể chống đỡ nổi liên minh các quận tấn công hay không, hiện tại đảo ngược, liên minh các quận có thể chống được Đông Lăng Quận hay không?
Khi hai quận kia bị diệt.
Sáu quận khác trở nên gấp.
Chu Vũ Quận là xoắn xít nhất, bọn họ đã mất đi Thành chủ, quần long vô thủ, nếu Vân Phi Dương công tới thì làm sao?
Rơi vào đường cùng, Trưởng lão Chu gia tiến về Thần Quyết Môn hi vọng mời bọn họ xuống núi, nhưng người ta đóng cửa không tiếp khách.
Nói đùa.
Mười Vũ Hoàng bị Vân Phi Dương giam giữ.
Chấp Pháp Tháp và Hiệp Hội Võ Đạo cũng không cho mặt mũi, Thần Quyết Môn thật không dám phái người tới, thậm chí, trục xuất con trai của Chu Thiên Tề khỏi sư môn, triệt để phân rõ giới hạn.
Đây chính là thế giới lấy võ làm đầu.
Không có thực lực, người khác có thể tùy ý khi nhục ngươi, khinh ngươi, lúc có thực lực, người khác sẽ sợ ngươi, kính ngươi.
Hiện tại, Vân Phi Dương không còn là đệ nhất thiên tài bên trong tuổi trẻ tuấn kiệt của Vạn Thế Đại Lục nữa mà chân chính trở thành nhất phương bá chủ, loại tông môn nhất lưu như Thần Quyết Môn cũng không dám trêu chọc.
Mười ngày sau.
Gia Cát Cẩm suất lĩnh 30 ngàn Ma Linh phảng phất như một thanh lưỡi dao sắc bén không gì không phá, những nơi đi qua, thành trì cường đại tới đâu đều bị công phá.
Liên minh các quận đã bị diệt năm cái!
Dựa theo tốc độ này, mấy ngày nữa sẽ giết tới Chu Vũ Thành.
Qua sự kiện lần này.
Thế nhân rốt cục biết được.
Gia Cát Cẩm suất lĩnh 30 ngàn sinh vật là Ma Linh đến từ mảnh đất thí luyện, bọn họ cường đại không phải binh lính nhân loại có thể so sánh.
- Những Ma Linh đó thật đáng sợ!
- Bọn họ một người đánh mười người a!
Rất nhiều võ giả mắt thấy công thành chiến, hồi tưởng lại Ma Linh cường đại mà dã man, lòng vẫn còn sợ hãi.
Để bọn hắn ngoài ý muốn là, Ma Linh bắt đầu công thành chỉ nhằm vào binh lính, đến khi xâm chiếm thành trì cũng không có ngộ thương bình dân phổ thông.
Trong nhận thức của võ giả, Ma Linh là một tộc loại tàn nhẫn khát máu, sao xuất hiện tại Vạn Thế Đại Lục lại dịu dàng ngoan ngoãn, tuân thủ kỷ luật như thế?
Đỉnh đầu Chấp Pháp Tháp.
Chấp Pháp Tháp chủ quét qua chiến báo mới nhất, nói:
- Hắn quả nhiên nói được làm được.
Vân Phi Dương khởi xướng chiến tranh, tiến công các đại quận quốc, hắn một mực đang chú ý, lo lắng những Ma Linh đó sẽ không bị khống chế, trắng trợn đồ sát nhân loại.
10 ngày đi qua.
Chiến báo lần lượt truyền đến không xuất hiện hồi báo bách tính thương vong làm cho Chấp Pháp Tháp chủ triệt để yên tâm, thái độ của hắn là, chỉ cần Ma Linh không gây tai họa cho bách tính, Vân Phi Dương muốn náo cỡ nào cũng mặc kệ hắn.
- Tháp chủ.
Nhưng vào lúc này, một trưởng lão vội vã đi tới, nói:
- Màn sáng Tinh Thần đại lục liên tiếp bị kích phát.
- Hửm?
Chấp Pháp Tháp chủ vội vàng đứng dậy theo trưởng lão đi vào một gian phòng phong bế, thấy bên trên một màn sáng hiện ra một lão giả sắc mặt tái nhợt.
Vẻ mặt Chấp Pháp Tháp chủ nghiêm túc.
Lão giả trong hình là Tháp chủ Chấp Pháp Tháp Tinh Thần đại lục - Hà Lăng Ly!
Thần sắc Hà Lăng Ly rất suy yếu, giống như bị thương nặng, nói.
- Mảnh đất thí luyện Tinh Thần đại lục ta vỡ vụn, một nam tử tự xưng Ma Tôn dẫn đầu Ma Linh càn quét đại lục khiến sinh linh đồ thán, mời quý đại lục phái cường giả đến chi…
"Ông!"
Đột nhiên, ánh sáng vỡ nát.
Chấp pháp trưởng lão nói:
- Tháp chủ, màn sáng truyền tống giống như đã vỡ vụn!
Chấp Pháp Tháp chủ nghiêm túc lên tiếng.
- Tinh Thần đại lục gặp phiền phức.
Lúc này dò hỏi:
- Mở truyền tống đại trận tiến về thời không Tinh Thần đại lục cần bao lâu?
- Cái này…
Người Trưởng lão trầm ngâm một hồi đáp.
- Chí ít nửa năm!
- Nửa năm.
Chấp Pháp Tháp chủ trầm tư.
- Còn kịp sao?