Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 538: Nhiều người thì trâu lắm à?
Trên không bên ngoài Thiết Cốt Thành có sáu tên Vũ Hoàng, trăm Vũ Vương treo lơ lửng giữa trời, bọn họ bộc phát khí thế, ánh mắt bất thiện.
Những người này là người được Tô gia, Hoàng gia mời từ gia tộc cao tinh thành đến giúp đỡ, mục đích đương nhiên là đến đòi người.
Đội hình như thế.
Nếu có võ giả nhìn thấy, khẳng định sẽ chấn kinh.
- Chậc chậc.
Vân Phi Dương đứng trên thành lầu, nói:
- Không phải chuộc người à, đến nhiều người như vậy?
- Chuộc người?
Thái Trưởng Lão Hoàng gia - Hoàng Minh Tín cười lạnh nói:
- Tiểu tử, nhanh thả bọn người kia ra, chúng ta nể tình ngươi là tiểu bối sẽ không truy cứu.
Lại thêm một gia hỏa cậy già lên mặt, nhưng thật có vốn liếng, bởi vì thực lực hắn đã đạt tới Vũ Hoàng Hậu kỳ!
- Thả?
Vân Phi Dương đáp:
- Có thể chứ, đưa 500 vạn Hoàng Kim mỗi người ra đây.
Hoàng Minh Tín lạnh lùng nói:
- Không nên ép chúng ta xông vào trong thành tự mình đi tìm người.
Loại tình huống này không thuộc về phạm trù chiến tranh, bọn họ có thể phá vỡ trận pháp tiến vào trong thành tìm kiếm đám Vũ Hoàng bị bắt, Chấp Pháp Tháp sẽ không truy cứu.
- Lão gia hỏa.
Âm thanh Vân Phi Dương chợt lạnh lùng.
- Không có mệnh lệnh bản Thành chủ, xông vào Thiết Cốt Thành ta là tử tội, ngươi cần phải hiểu rõ.
- Hoàng tiền bối, đừng nói nhảm với hắn, chúng ta vào thành thôi.
Một tên trưởng lão Tô gia lên tiếng.
Đám người khác cũng bày tỏ đồng ý.
Mình bên này có trăm Vũ Vương, sáu Vũ Hoàng cùng nhau tiến lên, mặc hắn mạnh mẽ cỡ nào cũng phải cuối đầu.
Hoàng Minh Tín nhìn về phía Vân Phi Dương, quát:
- Động thủ!
"Vù vù —— "
Trăm Vũ Vương phóng xuất tu vi, thuần linh lực hội tụ vào một chỗ hình thành khí thế cường đại, có thể dùng từ hùng vĩ để hình dung.
Sáu đại Vũ Hoàng cũng phóng xuất tu vi, khí thế càng thêm mãnh liệt.
"Ong ong ——"
Khí thế mạnh mẽ bao phủ, trận pháp đang ẩn vào hư không nhất thời hiển hình lộ ra dao động.
Nội thành.
La Mục và đám người Diệp Nam Tu lộ vẻ mặt nghiêm túc, nếu nhiều cường giả như vậy công tới, đại trận phòng ngự chỉ sợ không thể gánh chịu.
- Có nên ra tay giúp tiểu tử này?
Tứ Hải Kiếm Đế đang tính toán, dù sao thì đội hình lần này quá mạnh.
Bất quá, khi lão còn chưa quyết định, đã nghe Vân Phi Dương cười lạnh quát.
- Nhiều người thì trâu bò à?
Nói rồi vung tay lên.
"Xoát xoát —— "
Trong khoảnh khắc, trên khoảng không cổng thành hiện ra mấy trăm Ma Linh, khí tức bọn họ không kém Vũ Vương, thậm chí càng mạnh mẽ hơn.
Tứ Hải Kiếm Đế cùng đám người La Mục nhất thời trợn tròn mắt, bọn người Hoàng Minh Tín đang chuẩn bị tấn công cũng bộc lộ thần sắc ngốc trệ.
Đột nhiên xuất hiện vài trăm người trước đây chưa từng gặp!
Vân Phi Dương sau khi gọi ra trăm tên Linh Vương, nội thành bay ra các đạo lưu quang, Hạ Lan Phi và tám Linh Hoàng rơi trước người hắn, ánh mắt lấp lóe chiến ý.
Toàn bộ Bát đại Linh Hoàng Ma Linh Tộc đều xuất hiện trên thành lầu!
Tứ Hải Kiếm Đế cả kinh:
- Nhiều Ma Linh không kém Vũ Hoàng như vậy?
Sau khi giải quyết đám người Hoàng Thịnh Dật, hắn cho rằng thủ hạ đồ nhi mình chỉ có ba người Thác Bạt Lưu, không ngờ còn ẩn giấu năm người khác, nhìn khí tức không kém Vũ Hoàng trung kỳ chút nào!
Tứ Hải Kiếm Đế không còn tính toán xuất thủ, có nhiều thủ hạ mạnh mẽ như vậy, coi như Thập nhị tinh Tổ Long Thành đến tìm phiền toái cũng không ngại.
Vân Phi Dương ngồi xuống, chợt kéo Hạ Lan Phi qua để nàng ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của nàng, cười nói:
- Lão tử cũng có người.
Khung cảnh này quả thật rất hoàn mỹ.
Bởi vì bát đại Linh Hoàng, trăm tên Linh Vương hoặc treo lơ lửng giữa trời, hoặc đứng sau lưng hắn, từng người bộc phát khí thế như trời biển, phụ trợ hắn cực kỳ chói mắt.
Thử hỏi.
Đương kim trên đời.
Có người trẻ tuổi nào có tám cường giả Hoàng Cấp, trăm tên cường giả Vương cấp cam tâm tình nguyện đứng phía sau làm tay sai cho mình!
Đương nhiên.
Nếu Vân Phi Dương muốn trang bức hơn còn có thể triệu hoán toàn bộ Linh Vương Ma Linh Tộc ra ngoài, đứng phía sau làm chỗ dựa, hình ảnh khi đó chắc càng thêm rung động.
Làm người phải khiêm tốn.
Huống chi thu thập đám người kia không cần gọi hết Linh Vương ra, cái này có chút chuyện bé xé ra to.
Tám Linh Hoàng.
Trăm Linh Vương.
Đột nhiên xuất hiện khiến cho từng võ giả nội thành ngây người, tiếp theo hưng phấn kêu to.
La Mục nắm quyền, nội tâm bị thương rất nặng, quả nhiên, bàn về công lực trang bức, mình kém cách xa vạn dặm với tên này.
- Đến đây.
Vân Phi Dương vẫy tay, cười nói:
- Ta xem ai dám vào thành.
Khóe miệng bọn người Hoàng Minh Tín co giật.
Bọn họ vốn ỷ vào nhiều người thực lực mạnh mẽ chuẩn bị xông vào cứu người, kết quả xuất hiện một đám người không yếu hơn mình, thậm chí nhìn qua còn cường đại hơn, sao còn dám vào!
Làm sao bây giờ?
Rút lui hay tiến công?
Hoàng Minh Tín cuối cùng lựa chọn rút lui. Dù sao, khí thế phía đối diện quá mạnh, nếu còn đánh tới, khẳng định sẽ bi kịch.
Dù rút lui thì cũng không thể bỏ mặt mũi.
Hoàng Minh Tín lạnh lùng lên tiếng:
- Tiểu tử, làm người không nên quá phách lối, chờ đó cho ta!
Nói xong, vung tay lên, ra lệnh:
- Chúng ta đi!
Vân Phi Dương cười nói:
- Đi?
Hắn nhẹ nhàng vung tay hạ lệnh:
- Bắt tất cả lại cho ta, một tên cũng không thể rời đi!
- Tuân mệnh!
Trăm Linh Vương nhất thời lao ra, bọn họ nhao nhao bộc Ma khí phát âm u đập tới đám Vũ Vương.
Cùng lúc đó.
Thác Bạt Linh Hoàng và sáu Linh Hoàng khác mỗi người khóa chặt một Vũ Hoàng, thi triển cường đại Ma Kỹ tấn công.
Rất nhanh.
Bên ngoài Thiết Cốt Thành lóe ra hào quang óng ánh.
Mấy trăm cường giả Vương cấp cùng hơn mười cường giả Hoàng Cấp đánh nhau, loại chiến đấu cấp bậc này thật chưa từng phát sinh tại Vạn Thế Đại Lục!
Muốn nói sáng chói nhất vẫn là Phá Đa La, hắn khóa chặt Hoàng Minh Tín, tiến lên giao thủ bốn năm chiêu đã bắt giữ được đối phương.
- Lợi hại như vậy?
Vân Phi Dương giật nảy cả mình.
Hoàng Minh Tín là người duy nhất đạt đến Vũ Hoàng hậu kỳ, thế mà trước mặt tiểu gia hỏa, không chịu được một kích.
Hạ Lan Phi nói:
- Phá Đa La là Hoàng mạnh nhất trong số chúng ta, Linh Hoàng hậu kỳ.
- Khó trách.
Vân Phi Dương đã hiểu.
Linh Hoàng hậu kỳ Ma Linh Tộc có thể sánh ngang Vũ Hoàng đỉnh phong, mấy chiêu đã bắt được Vũ Hoàng Hậu kỳ cũng quá bình thường.
Bọn người Tô gia thấy người dẫn đầu Hoàng Minh Tín bên mình bị bắt, nhất thời kinh hãi, càng phân tâm hơn, sau đó lần lượt bị đánh bại rồi bị bắt giữ.
Còn về những Vũ Vương kia càng không cần nhắc tới, trước mặt Linh Vương thì chỉ giống như trẻ con đánh với người lớn.
Nửa canh giờ ngắn ngủi.
Tất cả cường giả đến từ các gia tộc trong đỉnh tiêm thành trì đều bị bắt giam, không một con cá lọt lưới.
Hô hấp của bách tính và võ giả nội thành đều trở nên gấp gấp, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, chính mắt thấy đường đường là Hoàng giả lại quỳ trên mặt đất!
- Lão gia hỏa.
Vân Phi Dương đứng trước mặt Hoàng Minh Tín, cười nói:
- Ta phách lối đấy, ngươi làm gì được ta?
Hoàng Minh Tín phẫn nộ không đáp.
Đã làm tù nhân của người, còn mặt gì mà nói chuyện.
Vân Phi Dương không để ý đến hắn, thản nhiên ra lệnh.
- Truyền tin tức ra ngoài, để gia tộc bọn họ mang tiền đến chuộc người, Vũ Vương 500 vạn, Vũ Hoàng 2000 vạn Hoàng Kim, người nào không giao tiền, bảy ngày sau xử trảm toàn bộ!
Bọn người Hoàng Minh Tín sụp đổ.
Trước đó không phải 1000 vạn à, đảo mắt cái tăng gấp đôi rồi, cắt cổ thế!
"A."
Vân Phi Dương vỗ ót một cái.
- Tý nữa thì quên các ngươi còn có không gian giới chỉ!
Những người này là người được Tô gia, Hoàng gia mời từ gia tộc cao tinh thành đến giúp đỡ, mục đích đương nhiên là đến đòi người.
Đội hình như thế.
Nếu có võ giả nhìn thấy, khẳng định sẽ chấn kinh.
- Chậc chậc.
Vân Phi Dương đứng trên thành lầu, nói:
- Không phải chuộc người à, đến nhiều người như vậy?
- Chuộc người?
Thái Trưởng Lão Hoàng gia - Hoàng Minh Tín cười lạnh nói:
- Tiểu tử, nhanh thả bọn người kia ra, chúng ta nể tình ngươi là tiểu bối sẽ không truy cứu.
Lại thêm một gia hỏa cậy già lên mặt, nhưng thật có vốn liếng, bởi vì thực lực hắn đã đạt tới Vũ Hoàng Hậu kỳ!
- Thả?
Vân Phi Dương đáp:
- Có thể chứ, đưa 500 vạn Hoàng Kim mỗi người ra đây.
Hoàng Minh Tín lạnh lùng nói:
- Không nên ép chúng ta xông vào trong thành tự mình đi tìm người.
Loại tình huống này không thuộc về phạm trù chiến tranh, bọn họ có thể phá vỡ trận pháp tiến vào trong thành tìm kiếm đám Vũ Hoàng bị bắt, Chấp Pháp Tháp sẽ không truy cứu.
- Lão gia hỏa.
Âm thanh Vân Phi Dương chợt lạnh lùng.
- Không có mệnh lệnh bản Thành chủ, xông vào Thiết Cốt Thành ta là tử tội, ngươi cần phải hiểu rõ.
- Hoàng tiền bối, đừng nói nhảm với hắn, chúng ta vào thành thôi.
Một tên trưởng lão Tô gia lên tiếng.
Đám người khác cũng bày tỏ đồng ý.
Mình bên này có trăm Vũ Vương, sáu Vũ Hoàng cùng nhau tiến lên, mặc hắn mạnh mẽ cỡ nào cũng phải cuối đầu.
Hoàng Minh Tín nhìn về phía Vân Phi Dương, quát:
- Động thủ!
"Vù vù —— "
Trăm Vũ Vương phóng xuất tu vi, thuần linh lực hội tụ vào một chỗ hình thành khí thế cường đại, có thể dùng từ hùng vĩ để hình dung.
Sáu đại Vũ Hoàng cũng phóng xuất tu vi, khí thế càng thêm mãnh liệt.
"Ong ong ——"
Khí thế mạnh mẽ bao phủ, trận pháp đang ẩn vào hư không nhất thời hiển hình lộ ra dao động.
Nội thành.
La Mục và đám người Diệp Nam Tu lộ vẻ mặt nghiêm túc, nếu nhiều cường giả như vậy công tới, đại trận phòng ngự chỉ sợ không thể gánh chịu.
- Có nên ra tay giúp tiểu tử này?
Tứ Hải Kiếm Đế đang tính toán, dù sao thì đội hình lần này quá mạnh.
Bất quá, khi lão còn chưa quyết định, đã nghe Vân Phi Dương cười lạnh quát.
- Nhiều người thì trâu bò à?
Nói rồi vung tay lên.
"Xoát xoát —— "
Trong khoảnh khắc, trên khoảng không cổng thành hiện ra mấy trăm Ma Linh, khí tức bọn họ không kém Vũ Vương, thậm chí càng mạnh mẽ hơn.
Tứ Hải Kiếm Đế cùng đám người La Mục nhất thời trợn tròn mắt, bọn người Hoàng Minh Tín đang chuẩn bị tấn công cũng bộc lộ thần sắc ngốc trệ.
Đột nhiên xuất hiện vài trăm người trước đây chưa từng gặp!
Vân Phi Dương sau khi gọi ra trăm tên Linh Vương, nội thành bay ra các đạo lưu quang, Hạ Lan Phi và tám Linh Hoàng rơi trước người hắn, ánh mắt lấp lóe chiến ý.
Toàn bộ Bát đại Linh Hoàng Ma Linh Tộc đều xuất hiện trên thành lầu!
Tứ Hải Kiếm Đế cả kinh:
- Nhiều Ma Linh không kém Vũ Hoàng như vậy?
Sau khi giải quyết đám người Hoàng Thịnh Dật, hắn cho rằng thủ hạ đồ nhi mình chỉ có ba người Thác Bạt Lưu, không ngờ còn ẩn giấu năm người khác, nhìn khí tức không kém Vũ Hoàng trung kỳ chút nào!
Tứ Hải Kiếm Đế không còn tính toán xuất thủ, có nhiều thủ hạ mạnh mẽ như vậy, coi như Thập nhị tinh Tổ Long Thành đến tìm phiền toái cũng không ngại.
Vân Phi Dương ngồi xuống, chợt kéo Hạ Lan Phi qua để nàng ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của nàng, cười nói:
- Lão tử cũng có người.
Khung cảnh này quả thật rất hoàn mỹ.
Bởi vì bát đại Linh Hoàng, trăm tên Linh Vương hoặc treo lơ lửng giữa trời, hoặc đứng sau lưng hắn, từng người bộc phát khí thế như trời biển, phụ trợ hắn cực kỳ chói mắt.
Thử hỏi.
Đương kim trên đời.
Có người trẻ tuổi nào có tám cường giả Hoàng Cấp, trăm tên cường giả Vương cấp cam tâm tình nguyện đứng phía sau làm tay sai cho mình!
Đương nhiên.
Nếu Vân Phi Dương muốn trang bức hơn còn có thể triệu hoán toàn bộ Linh Vương Ma Linh Tộc ra ngoài, đứng phía sau làm chỗ dựa, hình ảnh khi đó chắc càng thêm rung động.
Làm người phải khiêm tốn.
Huống chi thu thập đám người kia không cần gọi hết Linh Vương ra, cái này có chút chuyện bé xé ra to.
Tám Linh Hoàng.
Trăm Linh Vương.
Đột nhiên xuất hiện khiến cho từng võ giả nội thành ngây người, tiếp theo hưng phấn kêu to.
La Mục nắm quyền, nội tâm bị thương rất nặng, quả nhiên, bàn về công lực trang bức, mình kém cách xa vạn dặm với tên này.
- Đến đây.
Vân Phi Dương vẫy tay, cười nói:
- Ta xem ai dám vào thành.
Khóe miệng bọn người Hoàng Minh Tín co giật.
Bọn họ vốn ỷ vào nhiều người thực lực mạnh mẽ chuẩn bị xông vào cứu người, kết quả xuất hiện một đám người không yếu hơn mình, thậm chí nhìn qua còn cường đại hơn, sao còn dám vào!
Làm sao bây giờ?
Rút lui hay tiến công?
Hoàng Minh Tín cuối cùng lựa chọn rút lui. Dù sao, khí thế phía đối diện quá mạnh, nếu còn đánh tới, khẳng định sẽ bi kịch.
Dù rút lui thì cũng không thể bỏ mặt mũi.
Hoàng Minh Tín lạnh lùng lên tiếng:
- Tiểu tử, làm người không nên quá phách lối, chờ đó cho ta!
Nói xong, vung tay lên, ra lệnh:
- Chúng ta đi!
Vân Phi Dương cười nói:
- Đi?
Hắn nhẹ nhàng vung tay hạ lệnh:
- Bắt tất cả lại cho ta, một tên cũng không thể rời đi!
- Tuân mệnh!
Trăm Linh Vương nhất thời lao ra, bọn họ nhao nhao bộc Ma khí phát âm u đập tới đám Vũ Vương.
Cùng lúc đó.
Thác Bạt Linh Hoàng và sáu Linh Hoàng khác mỗi người khóa chặt một Vũ Hoàng, thi triển cường đại Ma Kỹ tấn công.
Rất nhanh.
Bên ngoài Thiết Cốt Thành lóe ra hào quang óng ánh.
Mấy trăm cường giả Vương cấp cùng hơn mười cường giả Hoàng Cấp đánh nhau, loại chiến đấu cấp bậc này thật chưa từng phát sinh tại Vạn Thế Đại Lục!
Muốn nói sáng chói nhất vẫn là Phá Đa La, hắn khóa chặt Hoàng Minh Tín, tiến lên giao thủ bốn năm chiêu đã bắt giữ được đối phương.
- Lợi hại như vậy?
Vân Phi Dương giật nảy cả mình.
Hoàng Minh Tín là người duy nhất đạt đến Vũ Hoàng hậu kỳ, thế mà trước mặt tiểu gia hỏa, không chịu được một kích.
Hạ Lan Phi nói:
- Phá Đa La là Hoàng mạnh nhất trong số chúng ta, Linh Hoàng hậu kỳ.
- Khó trách.
Vân Phi Dương đã hiểu.
Linh Hoàng hậu kỳ Ma Linh Tộc có thể sánh ngang Vũ Hoàng đỉnh phong, mấy chiêu đã bắt được Vũ Hoàng Hậu kỳ cũng quá bình thường.
Bọn người Tô gia thấy người dẫn đầu Hoàng Minh Tín bên mình bị bắt, nhất thời kinh hãi, càng phân tâm hơn, sau đó lần lượt bị đánh bại rồi bị bắt giữ.
Còn về những Vũ Vương kia càng không cần nhắc tới, trước mặt Linh Vương thì chỉ giống như trẻ con đánh với người lớn.
Nửa canh giờ ngắn ngủi.
Tất cả cường giả đến từ các gia tộc trong đỉnh tiêm thành trì đều bị bắt giam, không một con cá lọt lưới.
Hô hấp của bách tính và võ giả nội thành đều trở nên gấp gấp, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, chính mắt thấy đường đường là Hoàng giả lại quỳ trên mặt đất!
- Lão gia hỏa.
Vân Phi Dương đứng trước mặt Hoàng Minh Tín, cười nói:
- Ta phách lối đấy, ngươi làm gì được ta?
Hoàng Minh Tín phẫn nộ không đáp.
Đã làm tù nhân của người, còn mặt gì mà nói chuyện.
Vân Phi Dương không để ý đến hắn, thản nhiên ra lệnh.
- Truyền tin tức ra ngoài, để gia tộc bọn họ mang tiền đến chuộc người, Vũ Vương 500 vạn, Vũ Hoàng 2000 vạn Hoàng Kim, người nào không giao tiền, bảy ngày sau xử trảm toàn bộ!
Bọn người Hoàng Minh Tín sụp đổ.
Trước đó không phải 1000 vạn à, đảo mắt cái tăng gấp đôi rồi, cắt cổ thế!
"A."
Vân Phi Dương vỗ ót một cái.
- Tý nữa thì quên các ngươi còn có không gian giới chỉ!