Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 510: Mở tiệc chiêu đãi
Phủ đệ Đại trưởng lão.
Bọn người Nhị trưởng lão ngồi trong sảnh, từng tên sầu mi khổ kiểm.
Đại trưởng lão Hạ Lan Hoài là lãnh tụ của bọn họ, bây giờ không làm nữa, chẳng khác nào quần long vô thủ.
- Đại trưởng lão!
Nhị trưởng lão nói:
- Chúng ta đi tìm Linh Hoàng thỉnh nguyện, để ngài tiếp tục đảm nhiệm chức Đại trưởng lão.
- Đúng!
Tứ trưởng lão đồng ý:
- Chúng ta cùng đi, nữ nhân kia khẳng định sẽ thỏa hiệp.
- Thôi.
Đại trưởng lão khoát tay:
- Trưởng lão mà thôi, lão hủ không quan tâm.
Hôm qua còn đau lòng muốn chết, hôm nay đã thông, bởi vì hắn biết chính mình mặc dù không có chức Trưởng lão, nhưng chẳng khác nào lúc trước.
Chí ít, tám Trưởng lão đều là thiên lôi của mình, sai đâu đánh đó, không có chức vị thì có thể buông tay đi làm nhiều chuyện hơn.
- Nhị trưởng lão.
Hạ Lan Hoài lạnh mặt nói:
- Thánh nam tế tự này thực lực mạnh mẽ, nhất định phải nhanh diệt trừ.
Nhi tử thua trong tay Vân Phi Dương để hắn ý thức được, tiểu tử kia không đơn giản, Hạ Lan Phi nếu như được hắn phụ tá, khẳng định gây bất lợi cho mình.
- Yên tâm đi.
Nhị trưởng lão cười nói:
- Đối phó Thánh nam tế tự, còn không phải dễ như trở bàn tay.
Lời này vừa ra, các Trưởng lão khác nhao nhao cười rộ lên.
Sau khi Vân Phi Dương rời tẩm cung đi đến giáo đường, trên đường đi, cả người đều rất nhẹ nhàng.
Nói thật.
Đêm qua Hạ Lan Phi chủ động mang đến cho hắn cám giác sung sướng trước đó chưa từng.
- Tỉnh táo, tỉnh táo.
Vân Phi Dương ném đi suy nghĩ lung tung.
Nam nữ giao hoan rất bình thường nhưng không thể quá trầm mê, nếu không sẽ ảnh hưởng tâm cảnh và võ đạo.
Tuy đã cùng Hạ Lan Phi phát sinh quan hệ, nhưng vẫn chỉ tuân thủ hòa ước, không thể đại biểu việc có thể tín nhiệm lẫn nhau.
Hắn thấy nữ nhân kia ý thức được mình rất xuất sắc, dùng thân thể đến buộc lại mình để giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ nhất thống Hạ Lan bộ lạc.
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương cười nói:
- Hạ Lan Phi, nước cờ này cô đi không tệ, nhưng sợ đến lúc đó mất cả gốc lẫn lãi.
Quan hệ đã phát sinh.
Chinh phục tâm nàng, há lại khó khăn.
Buổi chiều.
Trên cung điện.
Hạ Lan Phi ngồi trên chủ vị, gương mặt vũ mị càng thêm động lòng người so với dĩ vãng.
Nữ nhân sau khi trải qua chuyện đó đều sẽ có biến hóa vi diệu, càng thêm có vận vị thành thục so với trước.
Vân Phi Dương đứng chếch bên dưới một chút, buổi sáng vừa cử hành cầu nguyện tại giáo đường, còn chưa nghỉ ngơi thì đã được mời tới.
- Chư vị.
Hạ Lan Phi lười biếng nói:
- Tế tự kiêm nhiệm chức vịd Đại trưởng lão, các ngươi không có ý kiến chứ.
Bổ nhiệm chức Đại trưởng lão cần một hình thức.
Chín trưởng lão ở hiện trường trầm mặc.
- Các ngươi ngầm thừa nhận?
Hạ Lan Phi nói:
- Vậy được, kể từ hôm nay, chức Đại trưởng lão sẽ được Tế tự kiêm nhiệm, chính vụ tương ứng sẽ do hắn quản lý.
Vân Phi Dương đi tới, cung kính nói:
- Đa tạ Linh Hoàng đại nhân.
- Đều lui ra đi.
Hạ Lan Phi phất phất tay.
Vân Phi Dương cùng mấy Trưởng lão nhao nhao rời đi.
Vừa ra khỏi cung điện, Tam trưởng lão đi tới cười chắp tay nói:
- Chúc mừng Tế Tự đại nhân kiêm nhiệm chức Đại trưởng lão!
Bệnh xuất huyết của con trai đã hết, hắn đã được y thuật Vân Phi Dương tin phục, cho nên đã cải biến thái độ.
Huống hồ.
Người ta còn kiêm nhiệm Đại trưởng lão.
Mình lúc này còn cân nhắc cái gì nữa, nhất định phải đứng một bên với hắn.
Bọn người Nhị trưởng lão thấy thế nhao nhao khịt mũi coi thường.
- Khách khí, khách khí.
Vân Phi Dương khách sáo nói.
Tam trưởng lão còn cười nói:
- Con ta khỏi bệnh ma cũng nhờ vào y thuật của Tế Tự, đêm nay lão hủ thiết yến tại Vân Lai tửu phường, còn mời ngài nể mặt.
- Cái này…
Vân Phi Dương hơi chút trầm ngâm.
Đột nhiên, hắn ngăn lại mấy Trưởng lão khác, cười nói:
- Chư vị, ta lần đầu tiếp nhận chức Đại trưởng lão, về sau còn cần dựa vào các vị, không bằng cùng đi đi, cũng coi như quen thuộc lẫn nhau!
Đám người khẽ giật mình.
Tuy khó chịu tên Tế tự này, nhưng dù sao người ta cũng vừa nhận chức Đại trưởng lão, còn mở lời mời mình, nếu cự tuyệt thì có chút không đúng.
- Tốt.
Nhị trưởng lão chắp tay nói:
- Đại trưởng lão nhậm chức cũng là việc vui, chúng ta sẽ đến dự tiệc.
Tam trưởng lão phiền muộn.
Mình chỉ mời Tế tự, bọn họ đi cùng có ý gì?
Ma Linh Tộc cũng có tửu phường, trên đường phố chính Hạ Lan bộ lạc có một cái gọi là Vân Lai tửu phường.
Đêm đến.
Vân Phi Dương một người tới đây.
Tam trưởng lão tới sớm, hắn đứng ngoài cửa đợi, thấy Vân Phi Dương xuất hiện thì vội vàng tiến lên:
- Tế tự, thượng đẳng phòng đã chuẩn bị tốt.
- Ừm.
Vân Phi Dương đi vào.
Khoan hãy nói, trang trí trong Vân Lai tửu phường rất không tệ.
Sau khi tiến vào, mấy người Nhị trưởng lão cũng nhao nhao chạy tới, rất nhanh, phòng to đã ngồi đầy người.
Tam trưởng lão thật tâm muốn kết giao cùng Vân Phi Dương, cho nên khi tiệc rượu bắt đầu, biểu hiện rất tự nhiên, chuyện trò cũng rất vui vẻ.
Bọn người Nhị trưởng lão chỉ ứng phó, cắm đầu dùng bữa, rất ít chủ động phát biểu, chớ nói chi tới việc mời rượu, khiến cho bầu không khí có chút cứng ngắc.
Muốn nói bi kịch nhất, vẫn là Ngũ trưởng lão.
Tên này nổi danh nghiện rượu như mạng, nhìn lấy Vân Phi Dương và Tam trưởng lão cốc cụng cốc, ly nâng ly, chỉ có thể ngồi một bên nuốt nước miếng.
Đêm khuya.
Vân Phi Dương lung la lung lay từ tửu phường đi ra.
- Tế tự!
Tam trưởng lão đỏ bừng cả mặt, nói:
- Có cần lão hủ đưa ngài trở về?
- Không…không cần!
Vân Phi Dương lung la lung lay rời đi.
Sau khi hắn rời đi.
Bọn người Nhị trưởng lão nhìn nhau, khóe miệng lộ ra mỉm cười cổ quái.
Đêm khuya, đường đi có vẻ trống trải, cũng có chút âm lãnh, Vân Phi Dương một người đi trên đường.
- Hửm?
Đột nhiên, hắn dừng lại.
Phía trước đứng một nữ nhân tướng mạo xinh đẹp.
- Tế tự!
Nữ tử đi lên trước, nhẹ nhàng ôm Vân Phi Dương, cười nói:
- Linh Hoàng đại nhân lo lắng ngài uống quá nhiều, nên lệnh nô tỳ chờ ở đây hộ tống ngài hồi Giáo đường.
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương sờ tay nàng, nói:
- Tốt, dẫn ta trở về đi.
Được nữ tỳ nâng đỡ, Vân Phi Dương về đến Giáo đường, trên đường đi, hắn một mực chiếm tiện nghi người ta.
- Tế tự, ngài uống nhiều quá rồi!
Nữ tỳ ỡm ờ phản kháng, cũng đỡ Vân Phi Dương ngồi lên giường.
"Xoát!"
Vân Phi Dương vừa ngồi xuống đã ôm nữ tỳ vào trong ngực, cười xấu xa nói:
- Đêm nay đừng đi.
- Tế tự
Nữ tỳ ngượng ngùng muốn giãy dụa lại bị Vân Phi Dương đè lên giường.
Một khắc đồng hồ sau, bên ngoài Giáo đường.
Bọn người Nhị trưởng lão mang theo đám quý tộc chạy tới, nói:
- Làm sao còn không có động tĩnh?
- A!
Đột nhiên có tiếng thét chói tai từ giáo đường truyền ra.
Đám người nghe thế đại hỉ, chợt dẫn người xông vào, đá một cước tung cửa phòng Vân Phi Dương.
Nhưng.
Sau khi bọn hắn tiến vào thì thấy Vân Phi Dương đang ngồi xếp bằng trên ghế, nữ tỳ cũng ngồi xếp bằng, hai tay dán trước ngực, phảng phất như đang cầu nguyện.
Tất cả mọi người nhất thời trợn tròn mắt.
Sao tình cảnh không giống như mình tưởng tượng ta!
Vân Phi Dương mở mắt, lạnh mặt nói:
- Nhị trưởng lão, ta đang cầu nguyện, ngươi vô lễ xông vào là có ý gì?
- Ta…
Nhị trưởng lão nhất thời yên lặng.
Bọn người Nhị trưởng lão ngồi trong sảnh, từng tên sầu mi khổ kiểm.
Đại trưởng lão Hạ Lan Hoài là lãnh tụ của bọn họ, bây giờ không làm nữa, chẳng khác nào quần long vô thủ.
- Đại trưởng lão!
Nhị trưởng lão nói:
- Chúng ta đi tìm Linh Hoàng thỉnh nguyện, để ngài tiếp tục đảm nhiệm chức Đại trưởng lão.
- Đúng!
Tứ trưởng lão đồng ý:
- Chúng ta cùng đi, nữ nhân kia khẳng định sẽ thỏa hiệp.
- Thôi.
Đại trưởng lão khoát tay:
- Trưởng lão mà thôi, lão hủ không quan tâm.
Hôm qua còn đau lòng muốn chết, hôm nay đã thông, bởi vì hắn biết chính mình mặc dù không có chức Trưởng lão, nhưng chẳng khác nào lúc trước.
Chí ít, tám Trưởng lão đều là thiên lôi của mình, sai đâu đánh đó, không có chức vị thì có thể buông tay đi làm nhiều chuyện hơn.
- Nhị trưởng lão.
Hạ Lan Hoài lạnh mặt nói:
- Thánh nam tế tự này thực lực mạnh mẽ, nhất định phải nhanh diệt trừ.
Nhi tử thua trong tay Vân Phi Dương để hắn ý thức được, tiểu tử kia không đơn giản, Hạ Lan Phi nếu như được hắn phụ tá, khẳng định gây bất lợi cho mình.
- Yên tâm đi.
Nhị trưởng lão cười nói:
- Đối phó Thánh nam tế tự, còn không phải dễ như trở bàn tay.
Lời này vừa ra, các Trưởng lão khác nhao nhao cười rộ lên.
Sau khi Vân Phi Dương rời tẩm cung đi đến giáo đường, trên đường đi, cả người đều rất nhẹ nhàng.
Nói thật.
Đêm qua Hạ Lan Phi chủ động mang đến cho hắn cám giác sung sướng trước đó chưa từng.
- Tỉnh táo, tỉnh táo.
Vân Phi Dương ném đi suy nghĩ lung tung.
Nam nữ giao hoan rất bình thường nhưng không thể quá trầm mê, nếu không sẽ ảnh hưởng tâm cảnh và võ đạo.
Tuy đã cùng Hạ Lan Phi phát sinh quan hệ, nhưng vẫn chỉ tuân thủ hòa ước, không thể đại biểu việc có thể tín nhiệm lẫn nhau.
Hắn thấy nữ nhân kia ý thức được mình rất xuất sắc, dùng thân thể đến buộc lại mình để giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ nhất thống Hạ Lan bộ lạc.
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương cười nói:
- Hạ Lan Phi, nước cờ này cô đi không tệ, nhưng sợ đến lúc đó mất cả gốc lẫn lãi.
Quan hệ đã phát sinh.
Chinh phục tâm nàng, há lại khó khăn.
Buổi chiều.
Trên cung điện.
Hạ Lan Phi ngồi trên chủ vị, gương mặt vũ mị càng thêm động lòng người so với dĩ vãng.
Nữ nhân sau khi trải qua chuyện đó đều sẽ có biến hóa vi diệu, càng thêm có vận vị thành thục so với trước.
Vân Phi Dương đứng chếch bên dưới một chút, buổi sáng vừa cử hành cầu nguyện tại giáo đường, còn chưa nghỉ ngơi thì đã được mời tới.
- Chư vị.
Hạ Lan Phi lười biếng nói:
- Tế tự kiêm nhiệm chức vịd Đại trưởng lão, các ngươi không có ý kiến chứ.
Bổ nhiệm chức Đại trưởng lão cần một hình thức.
Chín trưởng lão ở hiện trường trầm mặc.
- Các ngươi ngầm thừa nhận?
Hạ Lan Phi nói:
- Vậy được, kể từ hôm nay, chức Đại trưởng lão sẽ được Tế tự kiêm nhiệm, chính vụ tương ứng sẽ do hắn quản lý.
Vân Phi Dương đi tới, cung kính nói:
- Đa tạ Linh Hoàng đại nhân.
- Đều lui ra đi.
Hạ Lan Phi phất phất tay.
Vân Phi Dương cùng mấy Trưởng lão nhao nhao rời đi.
Vừa ra khỏi cung điện, Tam trưởng lão đi tới cười chắp tay nói:
- Chúc mừng Tế Tự đại nhân kiêm nhiệm chức Đại trưởng lão!
Bệnh xuất huyết của con trai đã hết, hắn đã được y thuật Vân Phi Dương tin phục, cho nên đã cải biến thái độ.
Huống hồ.
Người ta còn kiêm nhiệm Đại trưởng lão.
Mình lúc này còn cân nhắc cái gì nữa, nhất định phải đứng một bên với hắn.
Bọn người Nhị trưởng lão thấy thế nhao nhao khịt mũi coi thường.
- Khách khí, khách khí.
Vân Phi Dương khách sáo nói.
Tam trưởng lão còn cười nói:
- Con ta khỏi bệnh ma cũng nhờ vào y thuật của Tế Tự, đêm nay lão hủ thiết yến tại Vân Lai tửu phường, còn mời ngài nể mặt.
- Cái này…
Vân Phi Dương hơi chút trầm ngâm.
Đột nhiên, hắn ngăn lại mấy Trưởng lão khác, cười nói:
- Chư vị, ta lần đầu tiếp nhận chức Đại trưởng lão, về sau còn cần dựa vào các vị, không bằng cùng đi đi, cũng coi như quen thuộc lẫn nhau!
Đám người khẽ giật mình.
Tuy khó chịu tên Tế tự này, nhưng dù sao người ta cũng vừa nhận chức Đại trưởng lão, còn mở lời mời mình, nếu cự tuyệt thì có chút không đúng.
- Tốt.
Nhị trưởng lão chắp tay nói:
- Đại trưởng lão nhậm chức cũng là việc vui, chúng ta sẽ đến dự tiệc.
Tam trưởng lão phiền muộn.
Mình chỉ mời Tế tự, bọn họ đi cùng có ý gì?
Ma Linh Tộc cũng có tửu phường, trên đường phố chính Hạ Lan bộ lạc có một cái gọi là Vân Lai tửu phường.
Đêm đến.
Vân Phi Dương một người tới đây.
Tam trưởng lão tới sớm, hắn đứng ngoài cửa đợi, thấy Vân Phi Dương xuất hiện thì vội vàng tiến lên:
- Tế tự, thượng đẳng phòng đã chuẩn bị tốt.
- Ừm.
Vân Phi Dương đi vào.
Khoan hãy nói, trang trí trong Vân Lai tửu phường rất không tệ.
Sau khi tiến vào, mấy người Nhị trưởng lão cũng nhao nhao chạy tới, rất nhanh, phòng to đã ngồi đầy người.
Tam trưởng lão thật tâm muốn kết giao cùng Vân Phi Dương, cho nên khi tiệc rượu bắt đầu, biểu hiện rất tự nhiên, chuyện trò cũng rất vui vẻ.
Bọn người Nhị trưởng lão chỉ ứng phó, cắm đầu dùng bữa, rất ít chủ động phát biểu, chớ nói chi tới việc mời rượu, khiến cho bầu không khí có chút cứng ngắc.
Muốn nói bi kịch nhất, vẫn là Ngũ trưởng lão.
Tên này nổi danh nghiện rượu như mạng, nhìn lấy Vân Phi Dương và Tam trưởng lão cốc cụng cốc, ly nâng ly, chỉ có thể ngồi một bên nuốt nước miếng.
Đêm khuya.
Vân Phi Dương lung la lung lay từ tửu phường đi ra.
- Tế tự!
Tam trưởng lão đỏ bừng cả mặt, nói:
- Có cần lão hủ đưa ngài trở về?
- Không…không cần!
Vân Phi Dương lung la lung lay rời đi.
Sau khi hắn rời đi.
Bọn người Nhị trưởng lão nhìn nhau, khóe miệng lộ ra mỉm cười cổ quái.
Đêm khuya, đường đi có vẻ trống trải, cũng có chút âm lãnh, Vân Phi Dương một người đi trên đường.
- Hửm?
Đột nhiên, hắn dừng lại.
Phía trước đứng một nữ nhân tướng mạo xinh đẹp.
- Tế tự!
Nữ tử đi lên trước, nhẹ nhàng ôm Vân Phi Dương, cười nói:
- Linh Hoàng đại nhân lo lắng ngài uống quá nhiều, nên lệnh nô tỳ chờ ở đây hộ tống ngài hồi Giáo đường.
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương sờ tay nàng, nói:
- Tốt, dẫn ta trở về đi.
Được nữ tỳ nâng đỡ, Vân Phi Dương về đến Giáo đường, trên đường đi, hắn một mực chiếm tiện nghi người ta.
- Tế tự, ngài uống nhiều quá rồi!
Nữ tỳ ỡm ờ phản kháng, cũng đỡ Vân Phi Dương ngồi lên giường.
"Xoát!"
Vân Phi Dương vừa ngồi xuống đã ôm nữ tỳ vào trong ngực, cười xấu xa nói:
- Đêm nay đừng đi.
- Tế tự
Nữ tỳ ngượng ngùng muốn giãy dụa lại bị Vân Phi Dương đè lên giường.
Một khắc đồng hồ sau, bên ngoài Giáo đường.
Bọn người Nhị trưởng lão mang theo đám quý tộc chạy tới, nói:
- Làm sao còn không có động tĩnh?
- A!
Đột nhiên có tiếng thét chói tai từ giáo đường truyền ra.
Đám người nghe thế đại hỉ, chợt dẫn người xông vào, đá một cước tung cửa phòng Vân Phi Dương.
Nhưng.
Sau khi bọn hắn tiến vào thì thấy Vân Phi Dương đang ngồi xếp bằng trên ghế, nữ tỳ cũng ngồi xếp bằng, hai tay dán trước ngực, phảng phất như đang cầu nguyện.
Tất cả mọi người nhất thời trợn tròn mắt.
Sao tình cảnh không giống như mình tưởng tượng ta!
Vân Phi Dương mở mắt, lạnh mặt nói:
- Nhị trưởng lão, ta đang cầu nguyện, ngươi vô lễ xông vào là có ý gì?
- Ta…
Nhị trưởng lão nhất thời yên lặng.