Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122: Ngươi vẫn rất chuyên nghiệp!
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ------------------
Tiên Lộ Quỳnh Tương tại trong mắt người bình thường, là mỹ tửu hiếm thấy.
Thần Giới cũng có loại rượu này, do Dược Thần tập hợp trăm loại hoa cỏ hi hữu, lấy hạt sương sớm sản xuất, võ giả uống một ngụm, sẽ gia tăng mấy trăm năm Thần lực.
Vân Phi Dương tự xưng Tửu Thần, từng có tính toán trộm lấy Tiên Lộ Quỳnh Tương để nhâm nhi, nhưng đến hiện tại hắn vẫn chưa được như nguyện, Dược Thần luôn luôn như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, hắn đã từng tìm kiếm nhưng đều không tìm được thẳng cho đến khi bị trấn áp.
- Bách Thảo Dược Cốc, Tiên Lộ Quỳnh Tương
Vân Phi Dương vừa đi vừa nghĩ:
- Chẳng lẽ, tên Dược Thần kia từng tới Vạn Thế Đại Lục, tại Dược Cốc lưu lại Tiên Lộ Quỳnh Tương, sau đó lưu lại tấm bản đồ này?
- Hẳn như vậy.
Hắn nhìn về phía Thần Văn, lẩm bẩm:
- Người này luôn luôn không thích ở cố định một nơi, hắn thích nhất đi khắp nơi tìm kiếm dược tài, có lẽ ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây, tiện tay sản xuất ra Tiên Lộ Quỳnh Tương cũng không phải không thể.
Nghĩ tới đây, Vân Phi Dương có chút phấn khởi.
Nếu như cái suy đoán này là thật, chỉ cần tìm được Tiên Lộ Quỳnh Tương còn sót lại, uống một ngụm hắn đột phá Vũ Thần không phải không thể!
Bất quá, như thế nào mới có thể tìm được?
Vân Phi Dương tập trung vào Thần Văn trên bản đồ.
- Tên Dược Thần kia từ trước đến nay ưa thích cho phàm nhân chút cơ duyên, bức tranh này khẳng định có huyền cơ.
Hắn bắt đầu tỉ mỉ quan sát, nhưng thủy chung không có phát hiện chỗ kỳ diệu, trừ chổ có thần văn, những địa phương còn lại và địa đồ phổ thông không có gì khác biệt.
- Dược Thần hỗn đản, ngươi giấu Tiên Lộ Quỳnh Tương ở đâu?
Vân Phi Dương quan sát nửa ngày không phát hiện huyền cơ, tức đến mức thổ huyết.
Giá trị Tiên Lộ Quỳnh Tương đã hơn xa tất cả dược tài Bắc Huyền đại lục, tìm được nó, chẳng khác nào có thể ngược sát Trương Hằng, cho nên hắn rất gấp, vô cùng gấp!
Xoát
Đột nhiên, sau lưng bay hắn tới một hắc ảnh, cánh tay phải hắc ảnh nhô ra, ẩn chứa lực kình mạnh mẽ đánh tới hậu tâm hắn.
Sát thủ Hắc Hồ Ất Tự ẩn núp trong bóng tối rốt cục nhịn không được, lựa chọn động thủ tại hoang dã sơn lâm này!
Hắn cho rằng, một tên sát thủ chân chính, cũng phải chú trọng lựa chọn địa phương giết người, đầu tiên phải không có ai xung quanh cũng phải phong thủy tốt.
Quan trọng hơn là, phải xuất thủ trong tình huống nạn nhân lơ là nhất, tự mình dùng năm ngón tay xuyên thấu thân thể nạn nhân, bóp nát trái tim, nhìn nạn nhân hoảng sợ chậm rãi chết đi, đây mới là đỉnh cao của sát thủ!
Không có chút nào phát giác?
Hắc Hồ quá ngây thơ!
Vân Phi Dương tuy một mực đang quan sát Thần Văn địa đồ, nhưng Linh Niệm thủy chung cảnh giác, cho nên tại một khắc hắn xuất thủ cũng đã sớm phát hiện.
Đương nhiên.
Lấy Linh Niệm Vân Phi Dương hiện tại, không cách nào bắt được hình bóng Vũ Sư đỉnh phong, nhưng sát khí đập vào mặt kia, hắn lại phát giác được rõ ràng.
Rốt cục nhịn không được?
Vậy cũng đừng trách lão tử không khách khí!
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, Vân Phi Dương bỗng nhiên giơ tay lên búng một cái. Hắc Hồ cực tốc bay tới, vốn hắn đang đắm chìm trong niềm vui giết người, đột nhiên dừng chân, thống khổ ôm bụng, tiếp theo, miệng hắn sùi bọt mép ngã trên mặt đất.
Vũ Sư đỉnh phong.
Độc nhẹ nhàng như vậy, quá đơn giản đi!
Sát thủ Hắc Hồ, Ám Bộ Ất Tự, xuất sắc hoàn thành hơn trăm lần nhiệm vụ, chưa từng thất bại lần nào.
Bây giờ, khi hắn mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình bị treo trên tàng cây, mục tiêu ám sát của mình thì đang cười mình, hắn lúc này mới biết được, hắn đã bị bắt!
Chuyện gì xảy ra?
Hắn rõ ràng đã tiến lên, toàn lực xuất quyền, bên trong quyền kình ẩn chứa linh lực ngũ trọng, đúng ra hắn phải bóp chết kẻ này như ngắt chết con kiến mới đúng, tại sao lúc mấu chốt, bụng hắn truyền đến một trận cảm giác quặn đau, sau đó mất đi ý thức, đến khi tỉnh lại cảm thấy toàn thân bất lực.
Chẳng lẽ
Hắn âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi hạ độc?
Vân Phi Dương ngồi trên thạch đầu, lạnh lùng lên tiếng:
- Người nào phái ngươi tới.
Hắc Hồ cười lạnh không nói.
Sát thủ chuyên nghiệp, có tố chất chuyên nghiệp.
Xoát
Đột nhiên, tay phải Vân Phi Dương vung lên, dao găm bay ra, trực tiếp đâm vào trên đùi hắn, sắc mặt Hắc Hồ biến hóa cũng không có kêu thảm tiếng nào.
- Ai nha, cứng lắm nha.
Vân Phi Dương đi tới, rút dao găm ra, đánh dao găm dính đầy máu lên mặt hắn, nói:
- Ngươi vẫn rất chuyên nghiệp, tốt thôi, hôm nay để ngươi kiến thức một chút, cái gì gọi là độc!
Nói xong hắn lấy một bình nhỏ từ không gian giới chỉ, vẩy vào vết trên thương bắp đùi Hắc Hồ, độc phấn thuận máu tươi tiến nhập thể nội, thân thể hắn nhất thời truyền đến cảm giác ngứa khó có thể chịu đựng, giống như ngàn vạn con kiến bò qua bò lại!
Hắc Hồ không hổ chuyên nghiệp, mặc dù đối mặt loại cảm giác ngứa khó có thể chịu đựng như vậy, vẫn cắn răng, không rên một tiếng.
- Lợi hại, lợi hại.
Vân Phi Dương giơ lên ngón tay cái, lại lấy ra độc phấn, đổ lên vết thương của hắn, khuôn mặt Hắc Hồ đột nhiên dữ tợn, hắn cười ha hả, cười vô cùng khủng bố!
Loại độc thứ nhất Vân Phi Dương dùng tên vạn nghĩ quấn thân, loại thứ hai gọi Tiếu đoạn hồn, Hắc Hồ hiện tại vừa ngứa, vừa cuồng tiếu không ngừng, song trọng tra tấn, quả thực khó chịu đến cùng cực.
- Ha ha ha!
- Ha ha ha ha ha!
Trong núi rừng không người, truyền đến tiếng cười to như quỷ khóc, kinh động chim chóc khắp nơi, làm cho bọn chúng không dám đi ngang qua nơi này.
Tiếu đoạn hồn cùng vạn nghĩ quấn thân dược hiệu chỉ có nửa canh giờ, sau khi dược hiệu trôi qua, Hắc Hồ rốt cục dừng lại, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn duy trì bộ dáng khi hắn dữ tợn cười to, hiển nhiên, cơ mặt hắn đã bị co rút.
- Thoải mái không?
Vân Phi Dương nằm trên thạch đầu, bắt chéo hai chân nói.
- Ngươi
Hắc Hồ vô lực nói:
- Giết ta đi.
Nói thật, thân thể cường giả Vũ Sư đỉnh phong, dù có dùng Đao đâm tới, hắn cũng sẽ không chớp mắt, thế nhưng sau khi trải qua độc dược song trọng tra tấn, hắn lại khó có thể chịu đựng.
Nửa canh giờ tra tấn, hắn càng hy vọng đối phương có thể cho hắn một thống khoái để không chịu tra tấn nữa.
- Ai.
Vân Phi Dương đứng lên, nói:
- Thực, ngươi không nói ta cũng biết, Trương Hằng phái ngươi tới.
Hắc Hồ nói:
- Ngươi đã đoán được, tại sao không cho ta cái chết thống khoái, tại sao còn muốn tra tấn ta như thế.
Vân Phi Dương nói:
- Quả nhiên là hắn!
Mẹ nó!!
Hắc Hồ ngây người.
Chẳng lẽ tên này cũng không có xác định mình do ai phái tới?
Vừa rồi chỉ gạt mình?
Nghĩ tới đây, Hắc Hồ oa phun ra một ngụm máu, tức đến thổ huyết, hắn không thể tiếp nhận chính mình chuyên nghiệp như vậy, vậy mà lại bị lừa một cách đơn giản như thế.
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Tên kia nhìn như dạng chó hình người, nguyên lai còn rất bỉ ổi, bất quá hắn phái sát thủ gà mờ dạng này đến, quá xem thường Vân Phi Dương ta rồi.
Sát thủ gà mờ?
Lòng tự trọng Hắc Hồ nhận thương tổn nghiêm trọng, sau cùng lại phun ra một ngụm máu. Hắn gian nan ngẩng đầu, cười thảm nói:
- Tiểu tử, động thủ đi.
Vân Phi Dương phấn khởi đứng dậy đi tới, xuất ra hai bình độc dược, cười xấu nói:
- Không tra tấn ngươi đã tay, làm sao giết ngươi được.
- Ha ha ha.
- Ha ha ha ha!
Giữa rừng núi lại phát ra tiếng cuồng tiếu, lần này so với lần trước càng thêm bi thảm.
Đáng thương sát thủ chuyên nghiệp Hắc Hồ, lần nữa chịu độc dược tra tấn nửa canh giờ, đến khi độc dược tiêu tán, còn không có thở được một hơi nhẹ nhõm, đã thấy tên kia lại lấy ra độc dược, mặt cười xấu xa đi tới, lúc này khóc lóc nói:
- Ngươi đến cùng muốn thế nào!
Vân Phi Dương dừng lại, nói:
- Theo ta đi một chuyến.
- Đến đâu?
- Đương nhiên Bách Thảo Dược Cốc.
- Ta ta…đồng ý!
Hắc Hồ không sợ chết, nhưng thống khổ khi bị tra tấn bằng độc dược, thực sự khó có thể chịu đựng, cho nên hắn thỏa hiệp.
Một sát thủ chuyên nghiệp có thể ngoan ngoan nghe lời như thế hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì tại Thần Giới, trình độ luyện độc của Vân Phi Dương cao đến mức, Đại Thần uống vào còn chịu không nổi, huống chi hắn chỉ là một người bình thường.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ------------------
Tiên Lộ Quỳnh Tương tại trong mắt người bình thường, là mỹ tửu hiếm thấy.
Thần Giới cũng có loại rượu này, do Dược Thần tập hợp trăm loại hoa cỏ hi hữu, lấy hạt sương sớm sản xuất, võ giả uống một ngụm, sẽ gia tăng mấy trăm năm Thần lực.
Vân Phi Dương tự xưng Tửu Thần, từng có tính toán trộm lấy Tiên Lộ Quỳnh Tương để nhâm nhi, nhưng đến hiện tại hắn vẫn chưa được như nguyện, Dược Thần luôn luôn như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, hắn đã từng tìm kiếm nhưng đều không tìm được thẳng cho đến khi bị trấn áp.
- Bách Thảo Dược Cốc, Tiên Lộ Quỳnh Tương
Vân Phi Dương vừa đi vừa nghĩ:
- Chẳng lẽ, tên Dược Thần kia từng tới Vạn Thế Đại Lục, tại Dược Cốc lưu lại Tiên Lộ Quỳnh Tương, sau đó lưu lại tấm bản đồ này?
- Hẳn như vậy.
Hắn nhìn về phía Thần Văn, lẩm bẩm:
- Người này luôn luôn không thích ở cố định một nơi, hắn thích nhất đi khắp nơi tìm kiếm dược tài, có lẽ ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây, tiện tay sản xuất ra Tiên Lộ Quỳnh Tương cũng không phải không thể.
Nghĩ tới đây, Vân Phi Dương có chút phấn khởi.
Nếu như cái suy đoán này là thật, chỉ cần tìm được Tiên Lộ Quỳnh Tương còn sót lại, uống một ngụm hắn đột phá Vũ Thần không phải không thể!
Bất quá, như thế nào mới có thể tìm được?
Vân Phi Dương tập trung vào Thần Văn trên bản đồ.
- Tên Dược Thần kia từ trước đến nay ưa thích cho phàm nhân chút cơ duyên, bức tranh này khẳng định có huyền cơ.
Hắn bắt đầu tỉ mỉ quan sát, nhưng thủy chung không có phát hiện chỗ kỳ diệu, trừ chổ có thần văn, những địa phương còn lại và địa đồ phổ thông không có gì khác biệt.
- Dược Thần hỗn đản, ngươi giấu Tiên Lộ Quỳnh Tương ở đâu?
Vân Phi Dương quan sát nửa ngày không phát hiện huyền cơ, tức đến mức thổ huyết.
Giá trị Tiên Lộ Quỳnh Tương đã hơn xa tất cả dược tài Bắc Huyền đại lục, tìm được nó, chẳng khác nào có thể ngược sát Trương Hằng, cho nên hắn rất gấp, vô cùng gấp!
Xoát
Đột nhiên, sau lưng bay hắn tới một hắc ảnh, cánh tay phải hắc ảnh nhô ra, ẩn chứa lực kình mạnh mẽ đánh tới hậu tâm hắn.
Sát thủ Hắc Hồ Ất Tự ẩn núp trong bóng tối rốt cục nhịn không được, lựa chọn động thủ tại hoang dã sơn lâm này!
Hắn cho rằng, một tên sát thủ chân chính, cũng phải chú trọng lựa chọn địa phương giết người, đầu tiên phải không có ai xung quanh cũng phải phong thủy tốt.
Quan trọng hơn là, phải xuất thủ trong tình huống nạn nhân lơ là nhất, tự mình dùng năm ngón tay xuyên thấu thân thể nạn nhân, bóp nát trái tim, nhìn nạn nhân hoảng sợ chậm rãi chết đi, đây mới là đỉnh cao của sát thủ!
Không có chút nào phát giác?
Hắc Hồ quá ngây thơ!
Vân Phi Dương tuy một mực đang quan sát Thần Văn địa đồ, nhưng Linh Niệm thủy chung cảnh giác, cho nên tại một khắc hắn xuất thủ cũng đã sớm phát hiện.
Đương nhiên.
Lấy Linh Niệm Vân Phi Dương hiện tại, không cách nào bắt được hình bóng Vũ Sư đỉnh phong, nhưng sát khí đập vào mặt kia, hắn lại phát giác được rõ ràng.
Rốt cục nhịn không được?
Vậy cũng đừng trách lão tử không khách khí!
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, Vân Phi Dương bỗng nhiên giơ tay lên búng một cái. Hắc Hồ cực tốc bay tới, vốn hắn đang đắm chìm trong niềm vui giết người, đột nhiên dừng chân, thống khổ ôm bụng, tiếp theo, miệng hắn sùi bọt mép ngã trên mặt đất.
Vũ Sư đỉnh phong.
Độc nhẹ nhàng như vậy, quá đơn giản đi!
Sát thủ Hắc Hồ, Ám Bộ Ất Tự, xuất sắc hoàn thành hơn trăm lần nhiệm vụ, chưa từng thất bại lần nào.
Bây giờ, khi hắn mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình bị treo trên tàng cây, mục tiêu ám sát của mình thì đang cười mình, hắn lúc này mới biết được, hắn đã bị bắt!
Chuyện gì xảy ra?
Hắn rõ ràng đã tiến lên, toàn lực xuất quyền, bên trong quyền kình ẩn chứa linh lực ngũ trọng, đúng ra hắn phải bóp chết kẻ này như ngắt chết con kiến mới đúng, tại sao lúc mấu chốt, bụng hắn truyền đến một trận cảm giác quặn đau, sau đó mất đi ý thức, đến khi tỉnh lại cảm thấy toàn thân bất lực.
Chẳng lẽ
Hắn âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi hạ độc?
Vân Phi Dương ngồi trên thạch đầu, lạnh lùng lên tiếng:
- Người nào phái ngươi tới.
Hắc Hồ cười lạnh không nói.
Sát thủ chuyên nghiệp, có tố chất chuyên nghiệp.
Xoát
Đột nhiên, tay phải Vân Phi Dương vung lên, dao găm bay ra, trực tiếp đâm vào trên đùi hắn, sắc mặt Hắc Hồ biến hóa cũng không có kêu thảm tiếng nào.
- Ai nha, cứng lắm nha.
Vân Phi Dương đi tới, rút dao găm ra, đánh dao găm dính đầy máu lên mặt hắn, nói:
- Ngươi vẫn rất chuyên nghiệp, tốt thôi, hôm nay để ngươi kiến thức một chút, cái gì gọi là độc!
Nói xong hắn lấy một bình nhỏ từ không gian giới chỉ, vẩy vào vết trên thương bắp đùi Hắc Hồ, độc phấn thuận máu tươi tiến nhập thể nội, thân thể hắn nhất thời truyền đến cảm giác ngứa khó có thể chịu đựng, giống như ngàn vạn con kiến bò qua bò lại!
Hắc Hồ không hổ chuyên nghiệp, mặc dù đối mặt loại cảm giác ngứa khó có thể chịu đựng như vậy, vẫn cắn răng, không rên một tiếng.
- Lợi hại, lợi hại.
Vân Phi Dương giơ lên ngón tay cái, lại lấy ra độc phấn, đổ lên vết thương của hắn, khuôn mặt Hắc Hồ đột nhiên dữ tợn, hắn cười ha hả, cười vô cùng khủng bố!
Loại độc thứ nhất Vân Phi Dương dùng tên vạn nghĩ quấn thân, loại thứ hai gọi Tiếu đoạn hồn, Hắc Hồ hiện tại vừa ngứa, vừa cuồng tiếu không ngừng, song trọng tra tấn, quả thực khó chịu đến cùng cực.
- Ha ha ha!
- Ha ha ha ha ha!
Trong núi rừng không người, truyền đến tiếng cười to như quỷ khóc, kinh động chim chóc khắp nơi, làm cho bọn chúng không dám đi ngang qua nơi này.
Tiếu đoạn hồn cùng vạn nghĩ quấn thân dược hiệu chỉ có nửa canh giờ, sau khi dược hiệu trôi qua, Hắc Hồ rốt cục dừng lại, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn duy trì bộ dáng khi hắn dữ tợn cười to, hiển nhiên, cơ mặt hắn đã bị co rút.
- Thoải mái không?
Vân Phi Dương nằm trên thạch đầu, bắt chéo hai chân nói.
- Ngươi
Hắc Hồ vô lực nói:
- Giết ta đi.
Nói thật, thân thể cường giả Vũ Sư đỉnh phong, dù có dùng Đao đâm tới, hắn cũng sẽ không chớp mắt, thế nhưng sau khi trải qua độc dược song trọng tra tấn, hắn lại khó có thể chịu đựng.
Nửa canh giờ tra tấn, hắn càng hy vọng đối phương có thể cho hắn một thống khoái để không chịu tra tấn nữa.
- Ai.
Vân Phi Dương đứng lên, nói:
- Thực, ngươi không nói ta cũng biết, Trương Hằng phái ngươi tới.
Hắc Hồ nói:
- Ngươi đã đoán được, tại sao không cho ta cái chết thống khoái, tại sao còn muốn tra tấn ta như thế.
Vân Phi Dương nói:
- Quả nhiên là hắn!
Mẹ nó!!
Hắc Hồ ngây người.
Chẳng lẽ tên này cũng không có xác định mình do ai phái tới?
Vừa rồi chỉ gạt mình?
Nghĩ tới đây, Hắc Hồ oa phun ra một ngụm máu, tức đến thổ huyết, hắn không thể tiếp nhận chính mình chuyên nghiệp như vậy, vậy mà lại bị lừa một cách đơn giản như thế.
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Tên kia nhìn như dạng chó hình người, nguyên lai còn rất bỉ ổi, bất quá hắn phái sát thủ gà mờ dạng này đến, quá xem thường Vân Phi Dương ta rồi.
Sát thủ gà mờ?
Lòng tự trọng Hắc Hồ nhận thương tổn nghiêm trọng, sau cùng lại phun ra một ngụm máu. Hắn gian nan ngẩng đầu, cười thảm nói:
- Tiểu tử, động thủ đi.
Vân Phi Dương phấn khởi đứng dậy đi tới, xuất ra hai bình độc dược, cười xấu nói:
- Không tra tấn ngươi đã tay, làm sao giết ngươi được.
- Ha ha ha.
- Ha ha ha ha!
Giữa rừng núi lại phát ra tiếng cuồng tiếu, lần này so với lần trước càng thêm bi thảm.
Đáng thương sát thủ chuyên nghiệp Hắc Hồ, lần nữa chịu độc dược tra tấn nửa canh giờ, đến khi độc dược tiêu tán, còn không có thở được một hơi nhẹ nhõm, đã thấy tên kia lại lấy ra độc dược, mặt cười xấu xa đi tới, lúc này khóc lóc nói:
- Ngươi đến cùng muốn thế nào!
Vân Phi Dương dừng lại, nói:
- Theo ta đi một chuyến.
- Đến đâu?
- Đương nhiên Bách Thảo Dược Cốc.
- Ta ta…đồng ý!
Hắc Hồ không sợ chết, nhưng thống khổ khi bị tra tấn bằng độc dược, thực sự khó có thể chịu đựng, cho nên hắn thỏa hiệp.
Một sát thủ chuyên nghiệp có thể ngoan ngoan nghe lời như thế hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì tại Thần Giới, trình độ luyện độc của Vân Phi Dương cao đến mức, Đại Thần uống vào còn chịu không nổi, huống chi hắn chỉ là một người bình thường.