-
Chương 6: 6: Thẩm Mỹ Của Cậu Bị Chó Tha Đi Rồi
Nghe vậy, Đường Dực Đình kéo váy lên khỏi đầu gối hào phóng giơ chân lên, lườm Lê Tiểu, thăm đò: “Mình nghe nói đối tượng hứa hôn từ bé của cậu rất đẹp hệ Có không?”
“Đẹp trai” Lê Tiếu hơi cong môi lên.
Trước mặt lại hiện ra gương mặt làm người ta rung động tới tận tâm can của Thương Úc, cô hơi cụp mắt, “Thẩm mỹ của cậu bị chó tha đi rồi.“
“Tâm bậy!“ Đường Dực Đình lấy điện thoại ra, bấm bấm vài cái, sau đó đưa màn hình tới ngay trước mặt Lê Tiếu, nói rất nghiêm túc:"Làm phiền cậu nhìn đi này, mặt thế này không đẹp à?”
Lê Tiếu nhìn theo, trên màn hình chính là tấm hình chính diện của Thương Lực.
Nhạt nhẽo như thế mà đẹp à?
Cô dời mắt nhìn lên mặt Đường Dực Đình, miễn cưỡng cười một tiếng, “Lấy hình ở đâu ra?”
“Là anh họ đưa cho mình.
Chuyện từ hôn cũng là anh ấy nói.” Dứt lời, cô nàng lại bồi thêm một câu: “Cậu còn nhớ anh họ tớ không? Lục Hi Hằng, anh chàng đẹp trai tóc dài tới eo đấy.”
Anh chàng đẹp trai tóc dài tới eo…
Cô đó người vài giây, “Ừm…” không nhớ!
Đường Dực Đình nhìn phản ứng của cô là biết ngay anh họ của mình hoàn toàn không lọt nổi mắt xanh của cô nàng này.
Dù sao, nhà họ Lê giàu nhất Nam Dương không chỉ có tiền mà còn có sắc.
Cả nhà họ mà đứng chung một chỗ với nhau thì giá trị nhan sắc chẳng thua gì cả làng giải trí!
Chỉ riêng Lê Tiếu mà thôi, gương mặt điên đảo chúng sinh, vừa thuần khiết lại vừa gợϊ ȶìиɦ, hoa khôi trường, hoa khối ngành, hoa hậu lớp, đều là cô ấy.
Thế nhưng tính tình cô nàng lại thờ ơ lãnh đạm, nhiều năm như thế mà vẫn một thân một mình.
Không có lấy một nam sinh có đủ can đảm ra mặt tỏ tình, rõ là sợ bị ngược.
Đường Dực Đình như tàu chuối héo, cầm điện thoại mà tiếc nuối than thở, “Đàn ông đẹp như thế, đáng tiếc thay.”
Lê Tiếu lườm cô nàng một cái rồi lắc đầu đứng lên: “Mình ra ngoài một chút.”
“Cậu đi đâu? Mình đi với cậu…” Đường Dực Đình định đi theo, nhưng lại thấy Lê Tiếu cầm điện thoại vẫy tay, “Không cần, tớ đi phòng tài vụ.”
“Ok.” Đường Dực Định tỏ vẻ giận dỗi nhưng cũng thôi.
Nam Dương Entertainment City là sản nghiệp của nhà họ Lê, 45% cổ phần lúc mới thành lập đã được Lê Quảng Minh cưng chiều con gái như mạng giao cho Lê Tiếu.
Thế nên người ta mới danh chính ngôn thuận là bà chủ nhỏ ở đây.
...
Trải qua nhiều năm phát triển, nền tảng cơ sở của Entertainment City vô cùng hoàn thiện với bàn đánh bài hợp pháp, viện ca kịch, quán bar, bảo tàng nghệ thuật, nhà hàng, phòng triển lãm, nhiều không kể xiết.
Mặc dù đã hơn nửa đêm, nhưng nơi này vẫn như thành phố không ngủ yên, đầy ắp người.
Lê Tiếu đi xuyên qua hành lang dài, vào thang máy đi thẳng xuống quán bar Lam Dạ ở tầng ngầm một của Entertainment City.
Đêm càng sâu, sự phóng túng càng lộng hành.
Lê Tiếu quen đường đi đến quầy bar.
Tiếng đàn violin dặt dìu trong không khí, khiến cho bóng đêm trở nên mông lung lạ thường.
Nhân viên pha chế rượu đặt ly Mojito trước mặt cô, Lê Tiếu ngồi xuống ghế chân cao, một chân chạm đất, ngẩng đầu nói, “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.
Cô khỏe không? Đã lâu không thấy cô tới!”
Anh ta tên là Ôn Thời, 24 tuổi, lớn hơn Lê Tiếu hai tuổi.
Gia cảnh anh ta bình thường, là nghiên cứu sinh nhưng tôi đến thì làm nhân viên pha chế rượu ở quầy bar, là học sinh giỏi điển hình làm việc ngoài giờ.
Lê Tiếu không thân với anh ta lắm, nhưng mỗi lần cô tới Entertainment City đều được đối phương pha cho một ly Mojito.
Lúc này, Ôn Thời quan sát vẻ mặt lạnh nhạt của Lê Tiếu rồi mấp máy môi hỏi: “Tôi nghe nói tháng sau cô sẽ tốt nghiệp đại học, vậy cô có định đi học tiếp không?”
Lê Tiếu nâng ly rượu lên, nhấp môi rồi thản nhiên nói: “Không nhất định.”
“Thật ra thì tôi cảm thấy…”
Ôn Thời còn chưa dứt lời thì phía sau phòng bao bên phải đột nhiên vang lên tiếng người đạp cửa gầm thét: “Thương Thiếu Diễn, rốt cuộc anh của tao đang ở đâu? Người là mày đưa đi, đây là xã hội có pháp luật, mày đừng tưởng có thể che mắt thiên hạ!”
Thương Thiếu Diễn?.
“Đẹp trai” Lê Tiếu hơi cong môi lên.
Trước mặt lại hiện ra gương mặt làm người ta rung động tới tận tâm can của Thương Úc, cô hơi cụp mắt, “Thẩm mỹ của cậu bị chó tha đi rồi.“
“Tâm bậy!“ Đường Dực Đình lấy điện thoại ra, bấm bấm vài cái, sau đó đưa màn hình tới ngay trước mặt Lê Tiếu, nói rất nghiêm túc:"Làm phiền cậu nhìn đi này, mặt thế này không đẹp à?”
Lê Tiếu nhìn theo, trên màn hình chính là tấm hình chính diện của Thương Lực.
Nhạt nhẽo như thế mà đẹp à?
Cô dời mắt nhìn lên mặt Đường Dực Đình, miễn cưỡng cười một tiếng, “Lấy hình ở đâu ra?”
“Là anh họ đưa cho mình.
Chuyện từ hôn cũng là anh ấy nói.” Dứt lời, cô nàng lại bồi thêm một câu: “Cậu còn nhớ anh họ tớ không? Lục Hi Hằng, anh chàng đẹp trai tóc dài tới eo đấy.”
Anh chàng đẹp trai tóc dài tới eo…
Cô đó người vài giây, “Ừm…” không nhớ!
Đường Dực Đình nhìn phản ứng của cô là biết ngay anh họ của mình hoàn toàn không lọt nổi mắt xanh của cô nàng này.
Dù sao, nhà họ Lê giàu nhất Nam Dương không chỉ có tiền mà còn có sắc.
Cả nhà họ mà đứng chung một chỗ với nhau thì giá trị nhan sắc chẳng thua gì cả làng giải trí!
Chỉ riêng Lê Tiếu mà thôi, gương mặt điên đảo chúng sinh, vừa thuần khiết lại vừa gợϊ ȶìиɦ, hoa khôi trường, hoa khối ngành, hoa hậu lớp, đều là cô ấy.
Thế nhưng tính tình cô nàng lại thờ ơ lãnh đạm, nhiều năm như thế mà vẫn một thân một mình.
Không có lấy một nam sinh có đủ can đảm ra mặt tỏ tình, rõ là sợ bị ngược.
Đường Dực Đình như tàu chuối héo, cầm điện thoại mà tiếc nuối than thở, “Đàn ông đẹp như thế, đáng tiếc thay.”
Lê Tiếu lườm cô nàng một cái rồi lắc đầu đứng lên: “Mình ra ngoài một chút.”
“Cậu đi đâu? Mình đi với cậu…” Đường Dực Đình định đi theo, nhưng lại thấy Lê Tiếu cầm điện thoại vẫy tay, “Không cần, tớ đi phòng tài vụ.”
“Ok.” Đường Dực Định tỏ vẻ giận dỗi nhưng cũng thôi.
Nam Dương Entertainment City là sản nghiệp của nhà họ Lê, 45% cổ phần lúc mới thành lập đã được Lê Quảng Minh cưng chiều con gái như mạng giao cho Lê Tiếu.
Thế nên người ta mới danh chính ngôn thuận là bà chủ nhỏ ở đây.
...
Trải qua nhiều năm phát triển, nền tảng cơ sở của Entertainment City vô cùng hoàn thiện với bàn đánh bài hợp pháp, viện ca kịch, quán bar, bảo tàng nghệ thuật, nhà hàng, phòng triển lãm, nhiều không kể xiết.
Mặc dù đã hơn nửa đêm, nhưng nơi này vẫn như thành phố không ngủ yên, đầy ắp người.
Lê Tiếu đi xuyên qua hành lang dài, vào thang máy đi thẳng xuống quán bar Lam Dạ ở tầng ngầm một của Entertainment City.
Đêm càng sâu, sự phóng túng càng lộng hành.
Lê Tiếu quen đường đi đến quầy bar.
Tiếng đàn violin dặt dìu trong không khí, khiến cho bóng đêm trở nên mông lung lạ thường.
Nhân viên pha chế rượu đặt ly Mojito trước mặt cô, Lê Tiếu ngồi xuống ghế chân cao, một chân chạm đất, ngẩng đầu nói, “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.
Cô khỏe không? Đã lâu không thấy cô tới!”
Anh ta tên là Ôn Thời, 24 tuổi, lớn hơn Lê Tiếu hai tuổi.
Gia cảnh anh ta bình thường, là nghiên cứu sinh nhưng tôi đến thì làm nhân viên pha chế rượu ở quầy bar, là học sinh giỏi điển hình làm việc ngoài giờ.
Lê Tiếu không thân với anh ta lắm, nhưng mỗi lần cô tới Entertainment City đều được đối phương pha cho một ly Mojito.
Lúc này, Ôn Thời quan sát vẻ mặt lạnh nhạt của Lê Tiếu rồi mấp máy môi hỏi: “Tôi nghe nói tháng sau cô sẽ tốt nghiệp đại học, vậy cô có định đi học tiếp không?”
Lê Tiếu nâng ly rượu lên, nhấp môi rồi thản nhiên nói: “Không nhất định.”
“Thật ra thì tôi cảm thấy…”
Ôn Thời còn chưa dứt lời thì phía sau phòng bao bên phải đột nhiên vang lên tiếng người đạp cửa gầm thét: “Thương Thiếu Diễn, rốt cuộc anh của tao đang ở đâu? Người là mày đưa đi, đây là xã hội có pháp luật, mày đừng tưởng có thể che mắt thiên hạ!”
Thương Thiếu Diễn?.