-
Chương 37: 37: Ai Lại Thích Một Tên Thiểu Năng
Lê Tiếu và Thương Úc đã dùng bữa ở Thủy Tinh Uyển khoảng một tiếng đồng hồ.
Động tác dùng bữa của cô gái rất tinh tế, ăn chậm nhai kỹ và...!cực kỳ kén ăn.
Rõ ràng món ăn đều do cô tự chọn, nhưng trong chén đĩa bên cạnh đều là những món kèm bị cô lựa ra bằng hết.
Hành, gừng, tỏi, hành tây, rong biển, súp lơ xanh, bắp cải tím...
Lưu Vân ngây người.
Trước đó không lâu là ai tự nói bản thân không kén ăn? Cô Lê, có phải cô đã định nghĩa sai về kén ăn rồi không?
Lúc này, mùi thuốc lá như có như không từ đối diện thổi tới.
Lê Tiểu cắn sợi miến, ngẩng đầu thấy Thương Úc chống khuỷu tay lên bàn, ngồi nghiêng người, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Lê Tiếu uống canh rồi buông đũa, bật thốt: "Hôn ước của tôi và Thương Lục thật sự có thể hủy bỏ sao?"
Thương Úc kẹp điếu thuốc đặt lên môi, khi nhả khói thì dùng đầu ngón tay gầy tàn thuốc: "Có thể.
Tuần tới đích thân ba tôi sẽ đến nói chuyện."
Ông cụ Thương sẽ đến Nam Dương à?
Lê Tiểu khẽ nhếch môi, nỗi lo mấy ngày nay dần tiêu tan.
Thật ra thì chỉ cần từ hôn được, quá trình hay nguyên do đều không quan trọng.
Đến chín giờ rưỡi, đội xe sang của Tập đoàn Diễn Hoàng lại đỗ ở ngoài cổng chính nhà họ Lê.
Mà chiếc Mercedes của Lê Tiếu cũng được thủ hạ của Thương Úc lái từ nhà thi đấu về.
Trước cửa, sau khi xuống xe, Lê Tiếu ngoảnh lại nhìn cửa kiếng xe kéo lên phân nửa.
Chạm mắt với Thương Úc, cô vẫy tay chúc ngủ ngon rồi lên xe của mình.
...
Lúc sau, Lê Tiểu ung dung vào cửa, phòng khách sáng rực không một bóng người.
Cô chào hỏi với quản gia rồi đi thẳng lên phòng sách tầng hai.
Lê Quảng Minh không có ở đây.
Lê Tiếu nhìn ly hồng trà còn bốc khói trên bàn, cởϊ áσ khoác rồi kéo ghế ngồi chờ ông.
Chưa đến năm phút, Lê Quảng Minh ngâm nga đẩy cửa vào.
Nhìn thấy Lê Tiếu, ông sợ hết hồn: "Ôi trời, con gái yêu về lúc nào thế?"
Lê Tiểu tựa lưng ghế liếc nhìn ông: "Vừa về.
Con muốn nói chuyện với ba."
"Chuyện gì? Con nói đi." Lê Quảng Minh đổi nét mặt ngay, ngồi vào ghế ông chủ, ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn, dáng vẻ trông chờ cô mở miệng.
Lê Tiếu nhướng mày, nét mặt bình thản nói: "Nghe nói ông cụ Thương đã đồng ý từ hôn.
Mấy hôm nữa ông ấy sẽ đích thân đến Nam Dương tìm ba."
Loảng xoảng...
Khuỷu tay Lê Quảng Minh run lên, làm đổ ly hồng trà nóng hổi.
"Cái gì? Ông ta đồng ý?" Lê Quảng Minh mặc kệ ống tay áo ướt đẫm hồng trà, khó tin nhìn Lê Tiểu.
Lê Tiếu lười biếng gật đầu, nét mặt lạnh nhạt hơn nhiều: "Phải, chính Thương Úc nói thế."
Lê Quảng Minh im lặng, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, nếu đã thế thì không nên miễn cưỡng thêm, hủy hôn thôi."
Lê Tiểu cụp mắt, vẻ mặt phiền não: "Ba, nếu ba không chịu nói ra lại lịch chuyện đính hôn thì con cũng sẽ không hỏi.
Nói thẳng ra, dù ông cụ Thương không đồng ý thì con cũng quyết từ hôn.
Thế nên, ba hiểu ý con chứ?"
"Con gái à, con thật sự...!không thích Thương Lục à?" Lê Quảng Minh phẩy phẩy ông tay áo, dò hỏi Lê Tiếu.
Lê Tiếu nhìn ông, nét mặt không thay đổi: "Ai lại thích một tên thiểu năng?"
Phải, có lý!
Lê Quảng Minh gật đầu thừa nhận, tự ông cũng thấy Thương Lục không được thông minh.
"Thôi, thôi, nếu con đã không thích Thương Lục thì từ hôn.
Con gái ba xuất chúng như vậy, lẽ nào còn sợ không tìm được người khác phù hợp hơn sao?"
"Con gái à, con đừng nghĩ nhiều, chỉ cần con không muốn thì chắc chắn ba sẽ không ép con."
Lê Tiếu nhếch môi: "Cảm ơn ba.".
Động tác dùng bữa của cô gái rất tinh tế, ăn chậm nhai kỹ và...!cực kỳ kén ăn.
Rõ ràng món ăn đều do cô tự chọn, nhưng trong chén đĩa bên cạnh đều là những món kèm bị cô lựa ra bằng hết.
Hành, gừng, tỏi, hành tây, rong biển, súp lơ xanh, bắp cải tím...
Lưu Vân ngây người.
Trước đó không lâu là ai tự nói bản thân không kén ăn? Cô Lê, có phải cô đã định nghĩa sai về kén ăn rồi không?
Lúc này, mùi thuốc lá như có như không từ đối diện thổi tới.
Lê Tiểu cắn sợi miến, ngẩng đầu thấy Thương Úc chống khuỷu tay lên bàn, ngồi nghiêng người, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Lê Tiếu uống canh rồi buông đũa, bật thốt: "Hôn ước của tôi và Thương Lục thật sự có thể hủy bỏ sao?"
Thương Úc kẹp điếu thuốc đặt lên môi, khi nhả khói thì dùng đầu ngón tay gầy tàn thuốc: "Có thể.
Tuần tới đích thân ba tôi sẽ đến nói chuyện."
Ông cụ Thương sẽ đến Nam Dương à?
Lê Tiểu khẽ nhếch môi, nỗi lo mấy ngày nay dần tiêu tan.
Thật ra thì chỉ cần từ hôn được, quá trình hay nguyên do đều không quan trọng.
Đến chín giờ rưỡi, đội xe sang của Tập đoàn Diễn Hoàng lại đỗ ở ngoài cổng chính nhà họ Lê.
Mà chiếc Mercedes của Lê Tiếu cũng được thủ hạ của Thương Úc lái từ nhà thi đấu về.
Trước cửa, sau khi xuống xe, Lê Tiếu ngoảnh lại nhìn cửa kiếng xe kéo lên phân nửa.
Chạm mắt với Thương Úc, cô vẫy tay chúc ngủ ngon rồi lên xe của mình.
...
Lúc sau, Lê Tiểu ung dung vào cửa, phòng khách sáng rực không một bóng người.
Cô chào hỏi với quản gia rồi đi thẳng lên phòng sách tầng hai.
Lê Quảng Minh không có ở đây.
Lê Tiếu nhìn ly hồng trà còn bốc khói trên bàn, cởϊ áσ khoác rồi kéo ghế ngồi chờ ông.
Chưa đến năm phút, Lê Quảng Minh ngâm nga đẩy cửa vào.
Nhìn thấy Lê Tiếu, ông sợ hết hồn: "Ôi trời, con gái yêu về lúc nào thế?"
Lê Tiểu tựa lưng ghế liếc nhìn ông: "Vừa về.
Con muốn nói chuyện với ba."
"Chuyện gì? Con nói đi." Lê Quảng Minh đổi nét mặt ngay, ngồi vào ghế ông chủ, ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn, dáng vẻ trông chờ cô mở miệng.
Lê Tiếu nhướng mày, nét mặt bình thản nói: "Nghe nói ông cụ Thương đã đồng ý từ hôn.
Mấy hôm nữa ông ấy sẽ đích thân đến Nam Dương tìm ba."
Loảng xoảng...
Khuỷu tay Lê Quảng Minh run lên, làm đổ ly hồng trà nóng hổi.
"Cái gì? Ông ta đồng ý?" Lê Quảng Minh mặc kệ ống tay áo ướt đẫm hồng trà, khó tin nhìn Lê Tiểu.
Lê Tiếu lười biếng gật đầu, nét mặt lạnh nhạt hơn nhiều: "Phải, chính Thương Úc nói thế."
Lê Quảng Minh im lặng, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, nếu đã thế thì không nên miễn cưỡng thêm, hủy hôn thôi."
Lê Tiểu cụp mắt, vẻ mặt phiền não: "Ba, nếu ba không chịu nói ra lại lịch chuyện đính hôn thì con cũng sẽ không hỏi.
Nói thẳng ra, dù ông cụ Thương không đồng ý thì con cũng quyết từ hôn.
Thế nên, ba hiểu ý con chứ?"
"Con gái à, con thật sự...!không thích Thương Lục à?" Lê Quảng Minh phẩy phẩy ông tay áo, dò hỏi Lê Tiếu.
Lê Tiếu nhìn ông, nét mặt không thay đổi: "Ai lại thích một tên thiểu năng?"
Phải, có lý!
Lê Quảng Minh gật đầu thừa nhận, tự ông cũng thấy Thương Lục không được thông minh.
"Thôi, thôi, nếu con đã không thích Thương Lục thì từ hôn.
Con gái ba xuất chúng như vậy, lẽ nào còn sợ không tìm được người khác phù hợp hơn sao?"
"Con gái à, con đừng nghĩ nhiều, chỉ cần con không muốn thì chắc chắn ba sẽ không ép con."
Lê Tiếu nhếch môi: "Cảm ơn ba.".