Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Phó anne
“Nếu mẫu thân không ngại âm ĩ hơn thì cứ cho người đi nói đi.” Phó Phượng Thành đáp.
Bà Phó không ngờ Phó Phượng Thành lại chặn họng mình không hề khách khí như vậy, tức khắc cảm thấy không vui. Sắc mặt bà ta trầm xuống: “Bôi thường chúng ta cũng đã bồi thường rồi, nhà Lãnh cũng đã nhận. Hôm nay con bé ấy đánh Ngọc Thành, còn làm A Anh tức giận đến mức suýt sảy thai, chẳng lẽ vẫn là chúng ta sai à?”
Phó Phượng Thành nhìn bà Phó, đáp: “Con nói rồi, nếu mẫu thân không thèm để ý tới hậu quả thì cứ phái người đi nói.”
Cô ba Lãnh Táp kia không phải hạng người bình thường, ông cụ Lãnh chỉ sợ không quản thúc nổi cô ấy thôi. Đến lúc đó sẽ âm ĩ thành cái dạng gì... Khóe môi Phó Phượng Thành không nhịn được cong lên... rất chờ mong được chứng kiến đấy.
Đột nhiên Phó Phượng Thành cảm thấy, cưới một người vợ như thế này cũng không phải không tốt. Ít nhất, sau này nhà họ Phó sẽ cực kỳ náo nhiệt.
Cuối cùng Phó Đốc quân và bà Phó cùng rời đi trước, khác nhau ở chỗ tâm tình Phó Đốc quân rất tốt, còn sắc mặt bà Phó thì hơi xấu.
Ba anh em họ Phó ở lại sau thì nhìn nhau một chút, lúc này Phó Ứng Thành mới xấu hổ nói: “Anh cả, anh dưỡng thương cho tốt nhé. Bọn em... bọn em về đây.”
Phó Anne lấy hết can đảm chạy tới trước mặt Phó Phượng Thành, ngồi xổm xuống cạnh xe lăn của anh, khẽ nói: “Anh cả, anh năm theo thầy cô ra ngoài hoạt động ngoại khóa rồi, mấy hôm nữa mới về. Đến đó bọn em sẽ lại tới thăm anh, anh phải nhanh khỏe lên nhé!”
Phó Phượng Thành cúi đầu nhìn cô bé này, ở trong ấn tượng của anh, đám anh em họ Phó ngoài chị cả đã đi lấy chồng và Phó Ngọc Thành bị bà Phó chiều cho đến coi trời bằng vung ra thì ai nấy đều sợ a Ngay cả cô ba Phó là Phó An Ngôn vốn cùng một mẹ sinh ra với anh cũng không hề gần gũi anh chút nào.
Phó Anne càng là như thế, khi anh từ nước ngoài về thì cô bé còn chưa tròn năm tuổi này chỉ dám trốn ở sau lưng mẹ ba nhìn trộm anh.
“Anh yên tâm đi, em sẽ để mắt tới chị dâu, sẽ không cho ai bắt nạt chị ấy.” Phó Anne nhỏ giọng nói. Tuy rằng cô bé mới chỉ đang học trung học, còn hai, ba năm nữa mới vào đại học, nhưng trường của cô lại gần Đại học An Lan. Nói tới chuyện này, Phó Anne lại thấy cực kỳ sùng bái chị dâu tương lai. Chị dâu mới chỉ 17 tuổi mà cuối năm nay đã là sinh viên năm thứ ba rồi.
Phó Phượng Thành đáp: “Không cần đâu.”
Phó Anne hơi thất vọng, chán nản cúi đầu.
“...” Anh chỉ muốn nói là, Lãnh Táp không cần ai chăm sóc cả, ít nhất cũng không cần một cô bé mười bốn tuổi bận tâm bảo vệ.
“Vậy... Anh cả nghỉ ngơi đi, chúng em về đây.” Phó Anne khẽ chào tạm biệt rồi đứng lên.
Phó Ứng Thành luôn ham chơi càng chẳng có gì để nói với Phó Phượng Thành. Anh ta vội vàng vẫy tay gọi Phó Anne ý bảo cùng về với mình, còn Phó Ngọc Thành thì lại ở lại, nhìn Phó Phượng Thành nói: “A cả, chẳng lẽ anh thật sự coi trọng Lãnh Minh Nguyệt ư?”
Phó Phượng Thành đáp: “Lão tử, đây là chuyện của tôi.”
Phó Ngọc Thành hơi không vui, không nhịn được nói: “Ngoài vẻ bề ngoài ra thì Lãnh Minh Nguyệt có gì chứ? Giờ xem ra, lời bảo tính cách dịu dàng cũng chỉ là giả. Loại con gái này... hử, bỏ đi. Nếu anh th cưới thì cứ cưới, nhưng nếu sau này cô ta dám quấy rầy cuộc sống của em và A Anh thì em sẽ không cho anh mặt mũi đâu!”
“...” Từ Thiếu Minh nhìn theo bóng dáng Phó Ngọc Thành rời đi, một hồi lâu sau vẫn trong tình trạng cạn lời. Cậu tư có phải bị bà chủ chiều đến ngu ngốc rồi không? Chuyện này từ đầu tới cuối không phải là của cậu ấy sao? Tại sao thoạt nhìn lại như thể là người có lý vậy?
Trong sân yên tĩnh chỉ còn lại hai người, không biết qua bao lâu mới nghe thấy vang lên một tiếng cười khẽ.
Từ Thiếu Minh cảm thấy lạnh lẽo, không nhịn được run rẩy: “Cậu chủ?”
Phó Phượng Thành hỏi: “Vệ Trường Tu còn ở Ung thành không?”
Từ Thiếu Minh gật đầu đáp: “Còn ạ, tin tức buổi sáng nay... chẳng phải do ông chủ Vệ đưa tới còn gì?”
Phó Phượng Thành nói: “Phái người nói với anh ta, Phùng Kế Nghiệp ở tại biệt thự số 25, ngõ Tiểu Nam.”
Trong đáy mắt Từ Thiếu Minh hiện lên một tia khiếp sợ, nhưng cũng không hỏi thêm cái gì mà chỉ khẽ đáp: “Vâng, cậu chủ.”
Phùng Kế Nghiệp là cậu ruột của cậu cả, nhà họ Phùng vốn là nhà giàu ở Yên thành tại phía nam, chỉ vì đắc tội với Vệ gia giàu có số một ở An Hạ nên mới phải chạy tới Ung thành cầu xin em gái và em rể chở. Cậu chủ làm vậy là...
Lúc ông cụ Lãnh cho người tới gọi Lãnh Táp thì cô đang dạy học cho em trai, nghe xong bèn ném con dao gọt trái cây mà mình đang chơi ở trong tay đi, đáp: “Không đi.”
Người truyền lời kinh ngạc nhìn cô, nghe nói tính tình cô ba đã thay đổi rất lớn vì chuyện hôn sự, hôm qua còn làm cô tư tức đến phát khóc, không ngờ giờ cô ấy lại dám từ chối cả lời gọi của ông cụ.
Lãnh Táp dựa vào bàn, lười nhác nhìn anh ta: “Người của nhà họ Phó cũng đâu có nhìn chằm chặp vào nhà họ Lãnh, anh nói với ông tôi, bảo ông ấy trả lời nhà họ Phó là đã dạy dỗ tôi rồi chẳng phải là được u?”
“..” Nhưng ông cụ thật sự muốn dạy dỗ cô mà.
Thấy người nọ vẫn bất động, Lãnh Táp ngồi ngay ngắn lại, lạnh nói lùng: “Về nói với ông nội tôi, giờ tôi không muốn gây chuyện đâu, mọi người đều bình an không sao là tốt nhất. Bằng không, anh cứ bảo tôi thử đi, xem tôi có dám nọc Phó Ngọc Thành ra tấn thêm một trận nữa không.” Người nọ sợ đến run rẩy, vội vàng xấu hổ rời đi.
“Chị, chị thật giỏi!” Lãnh Phong nằm bò ra bàn, nhìn chị gái với vẻ mặt đầy sùng bái.
Ngay cả cha mẹ cậu và bác cả đều không dám cãi lại ông cụ, có đôi khi đám cháu chắt bọn cậu biết thừa ông cụ nói sai nhưng vẫn không dám nói gì, chỉ có thể làm theo.
Lãnh Táp đẩy đầu cậu ra: “Tập trung làm bài tập đi.”
“Chị, nếu ông phạt chị, chị thật sự dám đi đánh Phó Ngọc Thành sao?” Lãnh Phong tò mò hỏi.
Lãnh Táp chống cắm, lười nhác híp mắt đáp: “Ông có phạt chị không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện chị đi dạy dỗ anh ta.”
“Da?”
Lãnh Táp hừ khẽ: “Nếu không phải anh ta về nhà mách mẹ, sao nhà họ Phó có thể không biết xấu hổ mà phái người tới nói gì chứ đúng không? Loại cọng bún có sức chiến đấu bằng năm như anh ta thật sự ăn đòn rồi.”
“Có cần em giúp không?” Lãnh Phong bừng bừng hứng thú hỏi, nếu không phải tên khốn Phó Ngọc Thành kia thất tín bội nghĩa thì sao chị của cậu phải gả cho một người tàn tật chứ?
Có điều... Chuyện đến như hiện tại, Phó Ngọc Thành đi mách lẻo cũng không tính là sai.
Lãnh Táp cười như không cười liếc nhìn em trai: “Em cứ ở nhà mà đợi đi, đừng quấy rối chính là trợ giúp tốt nhất cho chị rồi.”
Lãnh Phong làm mặt quỷ với cô, trước khi bàn tay rơi xuống đã lập tức dùng sách vở che lên đầu mình.
Lãnh Táp ngồi trông Lãnh Phong làm bài, tâm tư cũng đã bay xa.
Một lần nữa cầm lấy dao gọt trái cây cắm lên một quả cam ở trên bàn, thoạt như cắm lên đầu người nào đó vậy.
Phó Ngọc Thành chứ gì, cắm sừng ông đây còn không mau tìm một chỗ trốn mà còn có sức đi mách lẻo à? Trước khi cho ăn cơm thì phải tặng cho anh một món tráng miệng đã.
“..” Lãnh Phong đang vùi mình đau khổ làm bài không nhịn được run rẩy, len lén nhìn chị gái đang ngồi bên cạnh hướng dẫn cậu làm bài.
Chị cậu... thực sự hung dữ. Tên khốn Phó Ngọc Thành kia làm chị tức giận, đúng là đời trước không thắp hương tổ tiên rồi.
Bà Phó không ngờ Phó Phượng Thành lại chặn họng mình không hề khách khí như vậy, tức khắc cảm thấy không vui. Sắc mặt bà ta trầm xuống: “Bôi thường chúng ta cũng đã bồi thường rồi, nhà Lãnh cũng đã nhận. Hôm nay con bé ấy đánh Ngọc Thành, còn làm A Anh tức giận đến mức suýt sảy thai, chẳng lẽ vẫn là chúng ta sai à?”
Phó Phượng Thành nhìn bà Phó, đáp: “Con nói rồi, nếu mẫu thân không thèm để ý tới hậu quả thì cứ phái người đi nói.”
Cô ba Lãnh Táp kia không phải hạng người bình thường, ông cụ Lãnh chỉ sợ không quản thúc nổi cô ấy thôi. Đến lúc đó sẽ âm ĩ thành cái dạng gì... Khóe môi Phó Phượng Thành không nhịn được cong lên... rất chờ mong được chứng kiến đấy.
Đột nhiên Phó Phượng Thành cảm thấy, cưới một người vợ như thế này cũng không phải không tốt. Ít nhất, sau này nhà họ Phó sẽ cực kỳ náo nhiệt.
Cuối cùng Phó Đốc quân và bà Phó cùng rời đi trước, khác nhau ở chỗ tâm tình Phó Đốc quân rất tốt, còn sắc mặt bà Phó thì hơi xấu.
Ba anh em họ Phó ở lại sau thì nhìn nhau một chút, lúc này Phó Ứng Thành mới xấu hổ nói: “Anh cả, anh dưỡng thương cho tốt nhé. Bọn em... bọn em về đây.”
Phó Anne lấy hết can đảm chạy tới trước mặt Phó Phượng Thành, ngồi xổm xuống cạnh xe lăn của anh, khẽ nói: “Anh cả, anh năm theo thầy cô ra ngoài hoạt động ngoại khóa rồi, mấy hôm nữa mới về. Đến đó bọn em sẽ lại tới thăm anh, anh phải nhanh khỏe lên nhé!”
Phó Phượng Thành cúi đầu nhìn cô bé này, ở trong ấn tượng của anh, đám anh em họ Phó ngoài chị cả đã đi lấy chồng và Phó Ngọc Thành bị bà Phó chiều cho đến coi trời bằng vung ra thì ai nấy đều sợ a Ngay cả cô ba Phó là Phó An Ngôn vốn cùng một mẹ sinh ra với anh cũng không hề gần gũi anh chút nào.
Phó Anne càng là như thế, khi anh từ nước ngoài về thì cô bé còn chưa tròn năm tuổi này chỉ dám trốn ở sau lưng mẹ ba nhìn trộm anh.
“Anh yên tâm đi, em sẽ để mắt tới chị dâu, sẽ không cho ai bắt nạt chị ấy.” Phó Anne nhỏ giọng nói. Tuy rằng cô bé mới chỉ đang học trung học, còn hai, ba năm nữa mới vào đại học, nhưng trường của cô lại gần Đại học An Lan. Nói tới chuyện này, Phó Anne lại thấy cực kỳ sùng bái chị dâu tương lai. Chị dâu mới chỉ 17 tuổi mà cuối năm nay đã là sinh viên năm thứ ba rồi.
Phó Phượng Thành đáp: “Không cần đâu.”
Phó Anne hơi thất vọng, chán nản cúi đầu.
“...” Anh chỉ muốn nói là, Lãnh Táp không cần ai chăm sóc cả, ít nhất cũng không cần một cô bé mười bốn tuổi bận tâm bảo vệ.
“Vậy... Anh cả nghỉ ngơi đi, chúng em về đây.” Phó Anne khẽ chào tạm biệt rồi đứng lên.
Phó Ứng Thành luôn ham chơi càng chẳng có gì để nói với Phó Phượng Thành. Anh ta vội vàng vẫy tay gọi Phó Anne ý bảo cùng về với mình, còn Phó Ngọc Thành thì lại ở lại, nhìn Phó Phượng Thành nói: “A cả, chẳng lẽ anh thật sự coi trọng Lãnh Minh Nguyệt ư?”
Phó Phượng Thành đáp: “Lão tử, đây là chuyện của tôi.”
Phó Ngọc Thành hơi không vui, không nhịn được nói: “Ngoài vẻ bề ngoài ra thì Lãnh Minh Nguyệt có gì chứ? Giờ xem ra, lời bảo tính cách dịu dàng cũng chỉ là giả. Loại con gái này... hử, bỏ đi. Nếu anh th cưới thì cứ cưới, nhưng nếu sau này cô ta dám quấy rầy cuộc sống của em và A Anh thì em sẽ không cho anh mặt mũi đâu!”
“...” Từ Thiếu Minh nhìn theo bóng dáng Phó Ngọc Thành rời đi, một hồi lâu sau vẫn trong tình trạng cạn lời. Cậu tư có phải bị bà chủ chiều đến ngu ngốc rồi không? Chuyện này từ đầu tới cuối không phải là của cậu ấy sao? Tại sao thoạt nhìn lại như thể là người có lý vậy?
Trong sân yên tĩnh chỉ còn lại hai người, không biết qua bao lâu mới nghe thấy vang lên một tiếng cười khẽ.
Từ Thiếu Minh cảm thấy lạnh lẽo, không nhịn được run rẩy: “Cậu chủ?”
Phó Phượng Thành hỏi: “Vệ Trường Tu còn ở Ung thành không?”
Từ Thiếu Minh gật đầu đáp: “Còn ạ, tin tức buổi sáng nay... chẳng phải do ông chủ Vệ đưa tới còn gì?”
Phó Phượng Thành nói: “Phái người nói với anh ta, Phùng Kế Nghiệp ở tại biệt thự số 25, ngõ Tiểu Nam.”
Trong đáy mắt Từ Thiếu Minh hiện lên một tia khiếp sợ, nhưng cũng không hỏi thêm cái gì mà chỉ khẽ đáp: “Vâng, cậu chủ.”
Phùng Kế Nghiệp là cậu ruột của cậu cả, nhà họ Phùng vốn là nhà giàu ở Yên thành tại phía nam, chỉ vì đắc tội với Vệ gia giàu có số một ở An Hạ nên mới phải chạy tới Ung thành cầu xin em gái và em rể chở. Cậu chủ làm vậy là...
Lúc ông cụ Lãnh cho người tới gọi Lãnh Táp thì cô đang dạy học cho em trai, nghe xong bèn ném con dao gọt trái cây mà mình đang chơi ở trong tay đi, đáp: “Không đi.”
Người truyền lời kinh ngạc nhìn cô, nghe nói tính tình cô ba đã thay đổi rất lớn vì chuyện hôn sự, hôm qua còn làm cô tư tức đến phát khóc, không ngờ giờ cô ấy lại dám từ chối cả lời gọi của ông cụ.
Lãnh Táp dựa vào bàn, lười nhác nhìn anh ta: “Người của nhà họ Phó cũng đâu có nhìn chằm chặp vào nhà họ Lãnh, anh nói với ông tôi, bảo ông ấy trả lời nhà họ Phó là đã dạy dỗ tôi rồi chẳng phải là được u?”
“..” Nhưng ông cụ thật sự muốn dạy dỗ cô mà.
Thấy người nọ vẫn bất động, Lãnh Táp ngồi ngay ngắn lại, lạnh nói lùng: “Về nói với ông nội tôi, giờ tôi không muốn gây chuyện đâu, mọi người đều bình an không sao là tốt nhất. Bằng không, anh cứ bảo tôi thử đi, xem tôi có dám nọc Phó Ngọc Thành ra tấn thêm một trận nữa không.” Người nọ sợ đến run rẩy, vội vàng xấu hổ rời đi.
“Chị, chị thật giỏi!” Lãnh Phong nằm bò ra bàn, nhìn chị gái với vẻ mặt đầy sùng bái.
Ngay cả cha mẹ cậu và bác cả đều không dám cãi lại ông cụ, có đôi khi đám cháu chắt bọn cậu biết thừa ông cụ nói sai nhưng vẫn không dám nói gì, chỉ có thể làm theo.
Lãnh Táp đẩy đầu cậu ra: “Tập trung làm bài tập đi.”
“Chị, nếu ông phạt chị, chị thật sự dám đi đánh Phó Ngọc Thành sao?” Lãnh Phong tò mò hỏi.
Lãnh Táp chống cắm, lười nhác híp mắt đáp: “Ông có phạt chị không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện chị đi dạy dỗ anh ta.”
“Da?”
Lãnh Táp hừ khẽ: “Nếu không phải anh ta về nhà mách mẹ, sao nhà họ Phó có thể không biết xấu hổ mà phái người tới nói gì chứ đúng không? Loại cọng bún có sức chiến đấu bằng năm như anh ta thật sự ăn đòn rồi.”
“Có cần em giúp không?” Lãnh Phong bừng bừng hứng thú hỏi, nếu không phải tên khốn Phó Ngọc Thành kia thất tín bội nghĩa thì sao chị của cậu phải gả cho một người tàn tật chứ?
Có điều... Chuyện đến như hiện tại, Phó Ngọc Thành đi mách lẻo cũng không tính là sai.
Lãnh Táp cười như không cười liếc nhìn em trai: “Em cứ ở nhà mà đợi đi, đừng quấy rối chính là trợ giúp tốt nhất cho chị rồi.”
Lãnh Phong làm mặt quỷ với cô, trước khi bàn tay rơi xuống đã lập tức dùng sách vở che lên đầu mình.
Lãnh Táp ngồi trông Lãnh Phong làm bài, tâm tư cũng đã bay xa.
Một lần nữa cầm lấy dao gọt trái cây cắm lên một quả cam ở trên bàn, thoạt như cắm lên đầu người nào đó vậy.
Phó Ngọc Thành chứ gì, cắm sừng ông đây còn không mau tìm một chỗ trốn mà còn có sức đi mách lẻo à? Trước khi cho ăn cơm thì phải tặng cho anh một món tráng miệng đã.
“..” Lãnh Phong đang vùi mình đau khổ làm bài không nhịn được run rẩy, len lén nhìn chị gái đang ngồi bên cạnh hướng dẫn cậu làm bài.
Chị cậu... thực sự hung dữ. Tên khốn Phó Ngọc Thành kia làm chị tức giận, đúng là đời trước không thắp hương tổ tiên rồi.