Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Phòng Lãnh Hương
Một bàn đầy đồ ăn bày trước mặt nhưng Lâm Vi không nuốt nổi miếng nào.
“Khó chịu trong người à?”
Tiêu Dục lo lắng nhìn cô ta, từ lúc vào WC trở ra cứ thẫn thờ.
“Không, không có! Chắc vẫn lệch múi giờ nên còn mệt, không muốn ăn gì hết.”
“Cũng phải ăn chút gì chứ, anh thấy em mấy hôm nay hốc hác đi đấy.” Tiêu Dục gắp cho cô ta ít rau, mặt đầu lo âu, “Cho dù làm nghệ sĩ cần giữ dáng cũng không thể nhịn ăn được! Tính em hiếu thắng quá, làm gì cũng phải hơn người mới chịu. Ở trong giới coi như dạo chơi thôi, thiếu thốn gì mấy đồng tiến đấy đâu.”
“Người ta muốn anh hãnh diện thôi mà!” Lâm Vi ôm cánh tay Tiêu Dục nũng nịu, “Muốn tất cả mọi người đều biết bạn gái của anh Dục rất ưu tú.”
“Em đó! Thật bó tay với em!”
Lâm Vi ngả vào lòng Tiêu Dục cười ngọt ngào, tâm trí thì bay tận nơi nao.
Vừa rồi, khi vào WC, cô đã gặp một người phụ nữ, một người phụ nữ có ngoại hình cực giống Lâm Quán Quán!
Giống đến mức độ nào ư?
Cả ngũ quan lẫn giọng nói đều y hệt, nhưng khí chất và vóc dáng thì một trời một vực, Lâm Quán Quán của ba năm trước không biết trang điểm, lúc nào cũng nhạt nhòa, nhưng người phụ nữ mà cô ta chạm mặt ở hành lang khi nãy thì thân hình bốc lửa, lúc mắt khép hờ thì nhàn nhã thanh lịch!
Nhất định là cô ta đã nhìn lầm!
Không thể nào là chị ta được!
Ba năm trước Lâm Quán Quán đã bị mẹ cô ta ném xuống biển rồi, ba năm đã trôi qua, đến mảnh xương vụn cũng bị cá chia nhau rỉa sạch sẽ!
Đúng là gặp ma!
Sao lại liên tưởng đến Lâm Quán Quán cơ chứ!
……
Dùng bữa xong, trời đã tối hẳn.
Hứa Dịch đưa mẹ con Lâm Quán Quán về căn nhà thuê, ba năm trôi qua, Vân Thành đã thay đổi toàn diện, Lâm Quán Quán tìm không thấy chút thân quen nào nữa.
“Mẹ, đây là thành phố mà mẹ đã sống 20 năm ạ?”
“Ừ!”
Lâm Quán Quán bế cậu nhóc, nhìn ánh đèn neon lướt như bay ngoài cửa xe, cúi đầu hỏi Lâm Duệ, “Cưng của mẹ có thích nơi này không?”
“Con thích!”
“Ồ?”
“Vì đây là nơi mẹ đã lớn lên.”
Ôm siết con trai, Lâm Quán Quán thơm cậu liền mấy cái.
Ôi ôi ôi!
Sao con trai cô lại đáng yêu, ấm áp thế này!
……
Nửa tiếng sau.
Ô tô dừng lại ở một khu nhà cao cấp, Hứa Dịch quẹt thẻ, lái xe tiến thẳng vào trong.
Hứa Dịch quả thực đáng tin, nhà trong khu này đều rất mới,
Ba ngày sau cô sẽ tới đoàn phim casting, nếu được chọn thì sau đó cô sẽ vào đoàn bắt đầu quay, có thể sẽ cực kì bận rộn, đến lúc đó Duệ Duệ ở nhà một mình cô cũng có thể yên tâm hơn.
Xuống xe, Hứa Dịch giúp xách hành lí, đưa Lâm Quán Quán và Lâm Duệ vào thang máy.
“Khu này giao thông thuận lợi, bến xe bus ngay trước cổng khu, cuộc sống cũng tương đối tiện nghi, khá gần chợ, siêu thị, và bệnh viện.”
Trong lúc trò chuyện, thang máy đã dừng ở tầng 16, cửa thang máy mở ra, Hứa Dịch dẫn hai mẹ con đến một trong số mấy cánh cửa, anh ta rút chìa khóa mở cửa, bật đèn trong nhà lên.
Tận mắt nhìn căn hộ, Lâm Quán Quán càng hài lòng hơn.
Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản, phong cách trang trí cũng khá ấm cúng giản dị, giấy dán tường màu be, đèn chùm cũng tỏa ánh sáng màu tương tự, ghế sofa vải bố màu xám tro.
Một bộ bàn ăn bằng gỗ trắng tinh đặt trong phòng khách. Lúc này, trên bàn đang để mấy túi đồ lớn, trong túi toàn là những vật dụng hàng ngày mà Hứa Dịch đã mua, có xoong nồi bát đũa dầu muối tương giấm… đầy đủ những nhu yếu phẩm thường dùng.
Lâm Quán Quán bế Lâm Duệ bước vào.
Giá để giày cạnh cửa ra vào, mấy đôi dép lê mới toanh được xếp ngay ngắn.
“Thích chứ?”
“Thích, thích mê luôn!”
Lâm Quán Quán xúc động nghẹn ngào, “Hứa Dịch… sao anh có thể chu đáo dịu hiền đến như thế, hu hu hu, làm thế nào đây, em lại muốn cưới anh rồi!”
“Quán Quán!”
“Dạ?”
“Nếu em tỏ ra chân thành hơn, độ tin cậy sẽ cao hơn đấy.”
Lâm Quán Quán nở nụ cười tươi, “Chân thành chưa?”
Hứa Dịch không dám nhìn, “Em hỏi Duệ Duệ xem.”
Lâm Duệ ngồi trên ghế sofa, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nhìn, rồi đưa ra lời nhận xét thẳng thừng, “Mẹ, mẹ cười giả tạo quá.”
Lâm Quán Quán, “…”
Thay đôi dép lê bước vào phòng khách, đặt chân vào dép, Lâm Quán Quán càng thêm xúc động.
Ôi Ôi Ôi.
Ngay đến đôi dép đi trong nhà cũng vừa khít.
“Anh đã mua cho hai mẹ con ít rau với hoa quả, đồ uống cất trong tủ lạnh, cả đồ dùng hàng ngày cũng đã sắm một phần, em xem còn sót thứ gì để anh lại đưa hai mẹ con đi mua.”
“Không thiếu không thiếu, đầy đủ lắm rồi.” Lâm Quán Quán đặt mông ngồi lên ghế sofa, lớp đệm ghế cực kì mềm mại, ngồi lên mà xương cốt như tan ra, cô tiện tay ôm một chiếc gối, nhắm nghiền mắt vể mặt tràn trề hạnh phúc, “Có tiền thích thật.”
“Thế nên, em hãy mau kiếm tiền trả anh đi!”
Hứa Dịch đứng tựa bên cửa, ném cho Lâm Quán Quán một quyển sách, Lâm Quán Quán nhanh tay nhanh mắt chộp lấy, “Thứ gì vậy?”
“Nguyên tác của “Uyển Phi Truyện, em vẫn chưa phải diễn viên của đoàn phim, tạm thời chưa được cầm kịch bản, theo như tin tức trong nội bộ thì bộ phim này sẽ tương đối tôn trọng nguyên tác, nên tỷ lệ cải biên khá ít, em cứ coi cuốn sách như kịch bản, làm quen với nhân vật mà em sắm vai, nghiền ngẫm qua về tâm lý nhân vật… chắc sẽ có ích cho buổi casting diễn ra ba ngày sau.”
Nói đến diễn xuất, Lâm Quán Quán tức thì trở nên nghiêm túc.
Những năm qua, diễn xuất đã không chỉ là một sở thích của cô, mà còn là phương tiện mưu sinh để cô sống sót được, nếu không nhờ vào khoản thu nhập từ công việc làm diễn viên quần chúng ở nước M thì cô hoàn toàn không thể nuôi sống được mình cùng Duệ Duệ.
Lâm Quán Quán đã từng tìm kiếm nguyên tác của “Uyển Phi Truyện” trên mạng và xem qua một lượt, nhân vật mà cô sẽ casting là vai nữ số ba trong phim, một nhân vật phản diện, giống như một yêu phi họa quốc, với dung mạo tuyệt trần, lòe loẹt diêm dúa. Lúc nhập cung, dựa vào điệu múa “Khổng Tước vũ” làm nức lòng những người có mặt, lọt vào mắt xanh của hoàng đế, từ đó liên tục nhận được sự sủng ái.
Không thể không nói, đặc điểm bề ngoài của nhân vật này tương đối phù hợp với hình tượng của cô.
Lâm Quán Quán lật giở nguyên tác, càng xem càng mê đắm.
“Mẹ ơi? Mẹ ơi!”
“Ơi?”
Cậu nhóc bất lực, “Bố nuôi gọi mẹ mấy lần rồi đó.”
“À, xin lỗi, cuốn sách này hay quá.”
Hứa Dịch thở dài ngồi xuống giữa Lâm Quán Quán và cậu nhóc, anh ta giơ tay vỗ vai cậu Lâm Duệ, “Không còn sớm nữa, con mau đi tắm đi, bố có chuẩn bị đồ ngủ cho con để trong tủ quần áo ở phòng ngủ thứ hai.”
Cậu nhóc nhìn Lâm Quán Quán, rồi lại nhìn Hứa Dịch, ngoan ngoãn đi tìm quần áo và tắm rửa.
“Có gì muốn nói với em?”
Hứa Dịch gật đầu, nét mặt trở nên nghiêm túc, “Quán Quán, em chuẩn bị sẵn tâm lí đi, đã chọn được nữ chính cho bộ phim này rồi.”
“Ồ!”
Chọn thì chọn thôi, cô cũng đâu có đi casting vai nữ chính.
“Nữ chính của bộ phim này… là Lâm Vi.”
Nụ cười trên gương mặt Lâm Quán Quán bỗng chốc đóng băng!
Một bàn đầy đồ ăn bày trước mặt nhưng Lâm Vi không nuốt nổi miếng nào.
“Khó chịu trong người à?”
Tiêu Dục lo lắng nhìn cô ta, từ lúc vào WC trở ra cứ thẫn thờ.
“Không, không có! Chắc vẫn lệch múi giờ nên còn mệt, không muốn ăn gì hết.”
“Cũng phải ăn chút gì chứ, anh thấy em mấy hôm nay hốc hác đi đấy.” Tiêu Dục gắp cho cô ta ít rau, mặt đầu lo âu, “Cho dù làm nghệ sĩ cần giữ dáng cũng không thể nhịn ăn được! Tính em hiếu thắng quá, làm gì cũng phải hơn người mới chịu. Ở trong giới coi như dạo chơi thôi, thiếu thốn gì mấy đồng tiến đấy đâu.”
“Người ta muốn anh hãnh diện thôi mà!” Lâm Vi ôm cánh tay Tiêu Dục nũng nịu, “Muốn tất cả mọi người đều biết bạn gái của anh Dục rất ưu tú.”
“Em đó! Thật bó tay với em!”
Lâm Vi ngả vào lòng Tiêu Dục cười ngọt ngào, tâm trí thì bay tận nơi nao.
Vừa rồi, khi vào WC, cô đã gặp một người phụ nữ, một người phụ nữ có ngoại hình cực giống Lâm Quán Quán!
Giống đến mức độ nào ư?
Cả ngũ quan lẫn giọng nói đều y hệt, nhưng khí chất và vóc dáng thì một trời một vực, Lâm Quán Quán của ba năm trước không biết trang điểm, lúc nào cũng nhạt nhòa, nhưng người phụ nữ mà cô ta chạm mặt ở hành lang khi nãy thì thân hình bốc lửa, lúc mắt khép hờ thì nhàn nhã thanh lịch!
Nhất định là cô ta đã nhìn lầm!
Không thể nào là chị ta được!
Ba năm trước Lâm Quán Quán đã bị mẹ cô ta ném xuống biển rồi, ba năm đã trôi qua, đến mảnh xương vụn cũng bị cá chia nhau rỉa sạch sẽ!
Đúng là gặp ma!
Sao lại liên tưởng đến Lâm Quán Quán cơ chứ!
……
Dùng bữa xong, trời đã tối hẳn.
Hứa Dịch đưa mẹ con Lâm Quán Quán về căn nhà thuê, ba năm trôi qua, Vân Thành đã thay đổi toàn diện, Lâm Quán Quán tìm không thấy chút thân quen nào nữa.
“Mẹ, đây là thành phố mà mẹ đã sống 20 năm ạ?”
“Ừ!”
Lâm Quán Quán bế cậu nhóc, nhìn ánh đèn neon lướt như bay ngoài cửa xe, cúi đầu hỏi Lâm Duệ, “Cưng của mẹ có thích nơi này không?”
“Con thích!”
“Ồ?”
“Vì đây là nơi mẹ đã lớn lên.”
Ôm siết con trai, Lâm Quán Quán thơm cậu liền mấy cái.
Ôi ôi ôi!
Sao con trai cô lại đáng yêu, ấm áp thế này!
……
Nửa tiếng sau.
Ô tô dừng lại ở một khu nhà cao cấp, Hứa Dịch quẹt thẻ, lái xe tiến thẳng vào trong.
Hứa Dịch quả thực đáng tin, nhà trong khu này đều rất mới,
Ba ngày sau cô sẽ tới đoàn phim casting, nếu được chọn thì sau đó cô sẽ vào đoàn bắt đầu quay, có thể sẽ cực kì bận rộn, đến lúc đó Duệ Duệ ở nhà một mình cô cũng có thể yên tâm hơn.
Xuống xe, Hứa Dịch giúp xách hành lí, đưa Lâm Quán Quán và Lâm Duệ vào thang máy.
“Khu này giao thông thuận lợi, bến xe bus ngay trước cổng khu, cuộc sống cũng tương đối tiện nghi, khá gần chợ, siêu thị, và bệnh viện.”
Trong lúc trò chuyện, thang máy đã dừng ở tầng 16, cửa thang máy mở ra, Hứa Dịch dẫn hai mẹ con đến một trong số mấy cánh cửa, anh ta rút chìa khóa mở cửa, bật đèn trong nhà lên.
Tận mắt nhìn căn hộ, Lâm Quán Quán càng hài lòng hơn.
Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản, phong cách trang trí cũng khá ấm cúng giản dị, giấy dán tường màu be, đèn chùm cũng tỏa ánh sáng màu tương tự, ghế sofa vải bố màu xám tro.
Một bộ bàn ăn bằng gỗ trắng tinh đặt trong phòng khách. Lúc này, trên bàn đang để mấy túi đồ lớn, trong túi toàn là những vật dụng hàng ngày mà Hứa Dịch đã mua, có xoong nồi bát đũa dầu muối tương giấm… đầy đủ những nhu yếu phẩm thường dùng.
Lâm Quán Quán bế Lâm Duệ bước vào.
Giá để giày cạnh cửa ra vào, mấy đôi dép lê mới toanh được xếp ngay ngắn.
“Thích chứ?”
“Thích, thích mê luôn!”
Lâm Quán Quán xúc động nghẹn ngào, “Hứa Dịch… sao anh có thể chu đáo dịu hiền đến như thế, hu hu hu, làm thế nào đây, em lại muốn cưới anh rồi!”
“Quán Quán!”
“Dạ?”
“Nếu em tỏ ra chân thành hơn, độ tin cậy sẽ cao hơn đấy.”
Lâm Quán Quán nở nụ cười tươi, “Chân thành chưa?”
Hứa Dịch không dám nhìn, “Em hỏi Duệ Duệ xem.”
Lâm Duệ ngồi trên ghế sofa, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nhìn, rồi đưa ra lời nhận xét thẳng thừng, “Mẹ, mẹ cười giả tạo quá.”
Lâm Quán Quán, “…”
Thay đôi dép lê bước vào phòng khách, đặt chân vào dép, Lâm Quán Quán càng thêm xúc động.
Ôi Ôi Ôi.
Ngay đến đôi dép đi trong nhà cũng vừa khít.
“Anh đã mua cho hai mẹ con ít rau với hoa quả, đồ uống cất trong tủ lạnh, cả đồ dùng hàng ngày cũng đã sắm một phần, em xem còn sót thứ gì để anh lại đưa hai mẹ con đi mua.”
“Không thiếu không thiếu, đầy đủ lắm rồi.” Lâm Quán Quán đặt mông ngồi lên ghế sofa, lớp đệm ghế cực kì mềm mại, ngồi lên mà xương cốt như tan ra, cô tiện tay ôm một chiếc gối, nhắm nghiền mắt vể mặt tràn trề hạnh phúc, “Có tiền thích thật.”
“Thế nên, em hãy mau kiếm tiền trả anh đi!”
Hứa Dịch đứng tựa bên cửa, ném cho Lâm Quán Quán một quyển sách, Lâm Quán Quán nhanh tay nhanh mắt chộp lấy, “Thứ gì vậy?”
“Nguyên tác của “Uyển Phi Truyện, em vẫn chưa phải diễn viên của đoàn phim, tạm thời chưa được cầm kịch bản, theo như tin tức trong nội bộ thì bộ phim này sẽ tương đối tôn trọng nguyên tác, nên tỷ lệ cải biên khá ít, em cứ coi cuốn sách như kịch bản, làm quen với nhân vật mà em sắm vai, nghiền ngẫm qua về tâm lý nhân vật… chắc sẽ có ích cho buổi casting diễn ra ba ngày sau.”
Nói đến diễn xuất, Lâm Quán Quán tức thì trở nên nghiêm túc.
Những năm qua, diễn xuất đã không chỉ là một sở thích của cô, mà còn là phương tiện mưu sinh để cô sống sót được, nếu không nhờ vào khoản thu nhập từ công việc làm diễn viên quần chúng ở nước M thì cô hoàn toàn không thể nuôi sống được mình cùng Duệ Duệ.
Lâm Quán Quán đã từng tìm kiếm nguyên tác của “Uyển Phi Truyện” trên mạng và xem qua một lượt, nhân vật mà cô sẽ casting là vai nữ số ba trong phim, một nhân vật phản diện, giống như một yêu phi họa quốc, với dung mạo tuyệt trần, lòe loẹt diêm dúa. Lúc nhập cung, dựa vào điệu múa “Khổng Tước vũ” làm nức lòng những người có mặt, lọt vào mắt xanh của hoàng đế, từ đó liên tục nhận được sự sủng ái.
Không thể không nói, đặc điểm bề ngoài của nhân vật này tương đối phù hợp với hình tượng của cô.
Lâm Quán Quán lật giở nguyên tác, càng xem càng mê đắm.
“Mẹ ơi? Mẹ ơi!”
“Ơi?”
Cậu nhóc bất lực, “Bố nuôi gọi mẹ mấy lần rồi đó.”
“À, xin lỗi, cuốn sách này hay quá.”
Hứa Dịch thở dài ngồi xuống giữa Lâm Quán Quán và cậu nhóc, anh ta giơ tay vỗ vai cậu Lâm Duệ, “Không còn sớm nữa, con mau đi tắm đi, bố có chuẩn bị đồ ngủ cho con để trong tủ quần áo ở phòng ngủ thứ hai.”
Cậu nhóc nhìn Lâm Quán Quán, rồi lại nhìn Hứa Dịch, ngoan ngoãn đi tìm quần áo và tắm rửa.
“Có gì muốn nói với em?”
Hứa Dịch gật đầu, nét mặt trở nên nghiêm túc, “Quán Quán, em chuẩn bị sẵn tâm lí đi, đã chọn được nữ chính cho bộ phim này rồi.”
“Ồ!”
Chọn thì chọn thôi, cô cũng đâu có đi casting vai nữ chính.
“Nữ chính của bộ phim này… là Lâm Vi.”
Nụ cười trên gương mặt Lâm Quán Quán bỗng chốc đóng băng!