Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Bắt bố lấy thân đền đáp
Bệnh viên Khang Hoal Tiêu Tâm Can túc trực bên giường bệnh, nắm tay Lâm Quán Quán không buông, nhìn lớp băng gạc trên đầu cô, nước mắt tuôn như mưa, cô bé không gào lên như lần giả khóc trước đó mà hai mắt đỏ hoe, điệu bộ thút tha thút thít khiến người ta nhìn thấy mà thương.
“Tâm Can, con đừng khóc nữa!”
“Chú hai…” Cô nhóc nhìn Tiêu Diễn mắt đỏ hoe, “Cô xinh đẹp sẽ không sao đâu, đúng không?”
Tiêu Diễn xót xa, bế cô nhóc dịu giọng vỗ về: “Sẽ không sao hết, vừa rồi con không nghe chú Tống Liên Thành nói à, cô xinh đẹp của con chỉ bị thương ngoài da, đầu hơi bị chắn động, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi thôi.”
Nước mắt cô nhóc vẫn rơi không ngừng, “Nhưng cô xinh đẹp chảy nhiều máu lắm…”
“Không sao đâu, cầm được máu rồi còn gì!”
“Hu hu hu… Chắc chắn là chú gạt con, Tiểu Bạch con nuôi cũng đâm vào tường chảy bao nhiêu là nhiều máu, sau đó mãi không tỉnh lại, rồi mới bị chết. Hu hu… Vì cô xinh đẹp cứu con nên mới…”
Cô nhóc ôm tay Lâm Quán Quán khóc nức nở.
Tiêu Diễn bát lực nhìn sang Tiêu Lăng Dạ.
“Anh, em bó tay rồi, anh dỗ con gái anh đi!”
Tiêu Lăng Dạ đứng bên giường, nhíu mày nhìn Lâm Quán Quán đang hôn mê bắt tỉnh, gương mặt góc cạnh toát vẻ lạnh lùng.
“Diễn!”
“Ơi2”
“Thay hết vệ sĩ quanh Tâm Can đi!”
Tiêu Diễn nghiêm mặt, “Vâng!”
Hôm nay, sau khi Lâm Quán Quán casting xong, cô nhóc nhân lúc anh ta và ông anh trai không chú ý đã lén bỏ ra ngoài, do bên cạnh cô nhóc luôn có vệ sĩ theo cùng, nên hai người cũng không máy lo lắng.
Nhưng nào ngờ, chỉ một thoáng sơ suất đã dẫn đến hậu quả thế này.
Hôm nay, nếu như không có Lâm Quán Quán, thì có lẽ Tâm Can đã bỏ mạng dưới vó ngựa rồi…
“Bố ơi…”
“Lại đây!”
Tiêu Tâm Can thút thít, thất thểu bước đến bên Tiêu Lăng Dạ, “Bố ơi, cô ấy sẽ không sao đâu, đúng không?”
“Không sao đâu! Bố đảm bảo với con, cô ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi!”
Có được lời đảm bảo của bố, nước mắt của cô nhóc không còn tuôn trào như ban nãy nữa.
Tiêu Diễn, “…”
Hừ!
Mới rồi, anh ta có an ủi thế nào cũng không có tác dụng, ông anh trai chỉ nói một câu đã ổn thỏa!
Tiêu Diễn khóc ướt mặt!
Phân biệt đối xử quá thể đáng!
Cơn đau làm Lâm Quán Quán thức tỉnh.
Đầu đau như thể có ai đang lấy búa bổ từng nhịp vào, cô mở mắt, vô thức sờ lên đầu.
“Đừng động đậy!”
Tay bị giữ lại, Lâm Quán Quán nghiêng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường.
Có điều là… người này trông quen quát!
óÓil Cô đã nhớ ra rồi!
Người đàn ông này là bố của cô nhóc đó!
“Cô nhóc đâu rồi, bé không sao chứ?”
“Không sao!” Tiêu Diễn chỉ tay lên ghế sofa bên cạnh giường bệnh, “Khóc lâu quá, ngủ thiếp đi rồi!”
Lâm Quán Quán nhìn theo hướng tay anh ta chỉ thì thấy cô nhóc đang cuộn mình trên ghế sofa, nhắm mắt ngủ ngon lành, trên người cô bé đắp một chiếc áo vest nam lịch thiệp, lông mày hơi nhíu lại, khóe mắt vẫn còn đọng vết nước mắt chưa khô.
Lâm Quán Quán thấy cô bé bình an vô sự thì khẽ thở phào.
Cô chật vật ngồi dậy.
“Đừng động đậy!” Tiêu Lăng Dạ ấn vai cô xuống.
XÂY Tiêu Diễn sốt ruột khi nhìn bộ dạng hai người bên nhau, bước tới nhanh như tên bắn, “Cô Lâm, bác sĩ nói đầu cô bị va đập, hơi chấn thương nhẹ, trước mắt phải nằm yên nghỉ ngơi, không được cử động nhiều!”
“ÒP Chẳng trách đầu cứ choáng váng.
“Điều kiện!” Đột nhiên Tiêu Lăng Dạ lên tiếng.
Lâm Quán Quán nhìn gượng mặt không cảm xúc của anh, thực tình không theo kịp suy nghĩ của Tiêu Lăng Dạ, ngây ra nhìn anh.
Tiêu Diễn lập tức giải thích thêm, “Ý của anh tôi là, cô Lâm đã cứu Tâm Can nhà chúng tôi, có điều kiện gì cô cứ nói!”
Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật.
Tên này cũng kiệm lời quá thể!
Đầu Lâm Quán Quán đau dự dội, cô đỡ lấy đầu, “Hãy trả tiền viện phí giúp tôi!”
“Việc này là đương nhiên, còn gì nữa?” Tiêu Diễn hỏi.
“Hết rồi!”
Tiêu Diễn ngần ra mắt một giây, “Hết rồi?”
Phải biết rằng, anh trai anh ta không bao giờ hứa trao lợi lộc cho người khác một cách dễ dàng, cơ hội ngàn năm có một là thế mà cô gái này lại không cần gì hết!
Thế này là ngu ngốc hay là ngu ngốc đây!
“Cô Lâm, hay là cô suy nghĩ thêm xem?”
Lâm Quán Quán sờ lên lớp băng gạc quấn trên đầu, cười khổ sở, “Các anh cũng không cần nghĩ đến chuyện báo đáp tôi, lúc đó không kịp nghĩ ngợi gì, nếu như làm lại lần nữa chưa chắc tôi đã dũng cảm được như thế đâu. Với lại tôi rất quý cô nhóc này, cũng xem như là có duyên với cô bé, cứu bé cũng là đương nhiên thôi.”
Lâm Quán Quán thở dài.
Bị thương ở đầu, ngày mai làm thế nào cô vào đoàn đượ!
c Gia nhập đoàn phim là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là cô biết ăn nói thế nào với con trai về cái đầu quấn băng này đây!
Ôi!
Mệt mỏi quá.
Đúng rồi!
Con trail Cô cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, Duệ Duệ và Hứa Dịch vẫn còn ở phim trường đợi tin của cô cơ mà!
Lâm Quán Quán ngồi bật dậy, động tác quá mạnh, đầu óc tối sầằm, cơn choáng ập tới, cô vội bám vào mép giường, “Di động đâu, di động của tôi đâu?”
“Đây!”
Tiêu Lăng Dạ đưa điện thoại di động cho cô.
Lâm Quán Quán ấn vào màn hình, nhưng màn hình tối thui.
Sập nguồn rồi!
Không phải chứ!
Trêu đùa cô saol Lâm Quán Quán nhìn sang Tiêu Lăng Dạ, “Thế, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Ba giờ hai mươi phút!”
Mười giờ cô vào casting, vậy là đã hơn năm tiếng đồng hồ trôi qual Duệ Duệ không liên lạc được với cô trong thời gian dài như vậy sẽ lo lắng biết mấy!
Nhận ra vẻ lo âu của cô, Tiêu Lăng Dạ trầm giọng bảo, “Sẽ đến ngay thôi!”
“Hả?”
Tiêu Diễn thắm mò hôi, giải thích thêm lần nữa, “Ý của anh tôi là, ban nãy khi điện thoại của cô chưa sập nguồn, anh ấy đã thông báo cho bạn cô rồi, chắc anh ta đang trên đường đến đây, sẽ đến ngay thôi.”
Lâm Quán Quán cạn lời, liếc nhìn Tiêu Lăng Dạ.
Con người này không thể biểu đạt rõ ràng hay saovvv Nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Lịch sử cuộc gọi trong di động của cô chỉ có mình Hứa Dịch, vậy thì chắc chắn là anh ta đã thông báo cho Hứa Dịch.
Lâm Quán Quán an tâm chờ đợi không nói gì thêm.
Phòng bệnh bỗng chốc rơi vào trạng thái yên tĩnh gượng gạo.
Nói là gượng gạo.
Nhưng thực chất, Lâm Quán Quán đang nghĩ xem nên giải thích ra sao với Duệ Duệ, còn Tiêu Lăng Dạ không cảm thấy gì, chỉ có mình Tiêu Diễn là gượng gạo mà thôi.
May sao đúng lúc này thì Tiêu Tâm Can thức giấc.
Cô nhóc dụi mắt, đột nhiên chợt nhớ ra điều gì, nhảy phắt ra khỏi ghế sofa, cô bé ngắng đầu lên, nhìn ngay thấy Lâm Quán Quán đang tựa lên đầu giường.
Nước mắt của cô nhóc lại lập tức tuôn trào.
“Hu hu… Cô ơi, cô ơi cuối cùng cô đã tỉnh rồi!”
Cô nhóc lao như bay nhào tới bên giường, túm chặt lấy tay của Lâm Quán Quán, mếu máo, “Hu hu hu, cô làm Tâm Can sợ muốn chết.”
Cô nhóc khóc mếu nước mắt nước mũi tèm lem, Lâm Quán Quán cũng xót xa, cô vuốt ve mái tóc mềm mại của cô nhóc, “Con xem, cô không sao còn gì, đừng khóc nữa.”
“Ai bảo là không sao!” Cô nhóc nghẹn ngào chỉ lên đầu Lâm Quán Quán, “Đầu cô phải khâu kìa, hủy dung mắt rồi!”
Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật, ai đã dạy cô nhóc cách dùng hai chữ “hủy dung” này không biết!
Không đợi cô lên tiếng, cô nhóc đã lại vừa khóc vừa nói.
“Cô ơi, tại Tâm Can nên cô mới bị hủy dung, cô yên tâm, Tâm Can sẽ bắt bố chịu trách nhiệm!”
“Hả?”
“Cô đã cứu Tâm Can, Tâm Can bảo bồ lấy thân mình báo đáp!”
“Tâm Can, con đừng khóc nữa!”
“Chú hai…” Cô nhóc nhìn Tiêu Diễn mắt đỏ hoe, “Cô xinh đẹp sẽ không sao đâu, đúng không?”
Tiêu Diễn xót xa, bế cô nhóc dịu giọng vỗ về: “Sẽ không sao hết, vừa rồi con không nghe chú Tống Liên Thành nói à, cô xinh đẹp của con chỉ bị thương ngoài da, đầu hơi bị chắn động, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi thôi.”
Nước mắt cô nhóc vẫn rơi không ngừng, “Nhưng cô xinh đẹp chảy nhiều máu lắm…”
“Không sao đâu, cầm được máu rồi còn gì!”
“Hu hu hu… Chắc chắn là chú gạt con, Tiểu Bạch con nuôi cũng đâm vào tường chảy bao nhiêu là nhiều máu, sau đó mãi không tỉnh lại, rồi mới bị chết. Hu hu… Vì cô xinh đẹp cứu con nên mới…”
Cô nhóc ôm tay Lâm Quán Quán khóc nức nở.
Tiêu Diễn bát lực nhìn sang Tiêu Lăng Dạ.
“Anh, em bó tay rồi, anh dỗ con gái anh đi!”
Tiêu Lăng Dạ đứng bên giường, nhíu mày nhìn Lâm Quán Quán đang hôn mê bắt tỉnh, gương mặt góc cạnh toát vẻ lạnh lùng.
“Diễn!”
“Ơi2”
“Thay hết vệ sĩ quanh Tâm Can đi!”
Tiêu Diễn nghiêm mặt, “Vâng!”
Hôm nay, sau khi Lâm Quán Quán casting xong, cô nhóc nhân lúc anh ta và ông anh trai không chú ý đã lén bỏ ra ngoài, do bên cạnh cô nhóc luôn có vệ sĩ theo cùng, nên hai người cũng không máy lo lắng.
Nhưng nào ngờ, chỉ một thoáng sơ suất đã dẫn đến hậu quả thế này.
Hôm nay, nếu như không có Lâm Quán Quán, thì có lẽ Tâm Can đã bỏ mạng dưới vó ngựa rồi…
“Bố ơi…”
“Lại đây!”
Tiêu Tâm Can thút thít, thất thểu bước đến bên Tiêu Lăng Dạ, “Bố ơi, cô ấy sẽ không sao đâu, đúng không?”
“Không sao đâu! Bố đảm bảo với con, cô ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi!”
Có được lời đảm bảo của bố, nước mắt của cô nhóc không còn tuôn trào như ban nãy nữa.
Tiêu Diễn, “…”
Hừ!
Mới rồi, anh ta có an ủi thế nào cũng không có tác dụng, ông anh trai chỉ nói một câu đã ổn thỏa!
Tiêu Diễn khóc ướt mặt!
Phân biệt đối xử quá thể đáng!
Cơn đau làm Lâm Quán Quán thức tỉnh.
Đầu đau như thể có ai đang lấy búa bổ từng nhịp vào, cô mở mắt, vô thức sờ lên đầu.
“Đừng động đậy!”
Tay bị giữ lại, Lâm Quán Quán nghiêng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường.
Có điều là… người này trông quen quát!
óÓil Cô đã nhớ ra rồi!
Người đàn ông này là bố của cô nhóc đó!
“Cô nhóc đâu rồi, bé không sao chứ?”
“Không sao!” Tiêu Diễn chỉ tay lên ghế sofa bên cạnh giường bệnh, “Khóc lâu quá, ngủ thiếp đi rồi!”
Lâm Quán Quán nhìn theo hướng tay anh ta chỉ thì thấy cô nhóc đang cuộn mình trên ghế sofa, nhắm mắt ngủ ngon lành, trên người cô bé đắp một chiếc áo vest nam lịch thiệp, lông mày hơi nhíu lại, khóe mắt vẫn còn đọng vết nước mắt chưa khô.
Lâm Quán Quán thấy cô bé bình an vô sự thì khẽ thở phào.
Cô chật vật ngồi dậy.
“Đừng động đậy!” Tiêu Lăng Dạ ấn vai cô xuống.
XÂY Tiêu Diễn sốt ruột khi nhìn bộ dạng hai người bên nhau, bước tới nhanh như tên bắn, “Cô Lâm, bác sĩ nói đầu cô bị va đập, hơi chấn thương nhẹ, trước mắt phải nằm yên nghỉ ngơi, không được cử động nhiều!”
“ÒP Chẳng trách đầu cứ choáng váng.
“Điều kiện!” Đột nhiên Tiêu Lăng Dạ lên tiếng.
Lâm Quán Quán nhìn gượng mặt không cảm xúc của anh, thực tình không theo kịp suy nghĩ của Tiêu Lăng Dạ, ngây ra nhìn anh.
Tiêu Diễn lập tức giải thích thêm, “Ý của anh tôi là, cô Lâm đã cứu Tâm Can nhà chúng tôi, có điều kiện gì cô cứ nói!”
Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật.
Tên này cũng kiệm lời quá thể!
Đầu Lâm Quán Quán đau dự dội, cô đỡ lấy đầu, “Hãy trả tiền viện phí giúp tôi!”
“Việc này là đương nhiên, còn gì nữa?” Tiêu Diễn hỏi.
“Hết rồi!”
Tiêu Diễn ngần ra mắt một giây, “Hết rồi?”
Phải biết rằng, anh trai anh ta không bao giờ hứa trao lợi lộc cho người khác một cách dễ dàng, cơ hội ngàn năm có một là thế mà cô gái này lại không cần gì hết!
Thế này là ngu ngốc hay là ngu ngốc đây!
“Cô Lâm, hay là cô suy nghĩ thêm xem?”
Lâm Quán Quán sờ lên lớp băng gạc quấn trên đầu, cười khổ sở, “Các anh cũng không cần nghĩ đến chuyện báo đáp tôi, lúc đó không kịp nghĩ ngợi gì, nếu như làm lại lần nữa chưa chắc tôi đã dũng cảm được như thế đâu. Với lại tôi rất quý cô nhóc này, cũng xem như là có duyên với cô bé, cứu bé cũng là đương nhiên thôi.”
Lâm Quán Quán thở dài.
Bị thương ở đầu, ngày mai làm thế nào cô vào đoàn đượ!
c Gia nhập đoàn phim là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là cô biết ăn nói thế nào với con trai về cái đầu quấn băng này đây!
Ôi!
Mệt mỏi quá.
Đúng rồi!
Con trail Cô cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, Duệ Duệ và Hứa Dịch vẫn còn ở phim trường đợi tin của cô cơ mà!
Lâm Quán Quán ngồi bật dậy, động tác quá mạnh, đầu óc tối sầằm, cơn choáng ập tới, cô vội bám vào mép giường, “Di động đâu, di động của tôi đâu?”
“Đây!”
Tiêu Lăng Dạ đưa điện thoại di động cho cô.
Lâm Quán Quán ấn vào màn hình, nhưng màn hình tối thui.
Sập nguồn rồi!
Không phải chứ!
Trêu đùa cô saol Lâm Quán Quán nhìn sang Tiêu Lăng Dạ, “Thế, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Ba giờ hai mươi phút!”
Mười giờ cô vào casting, vậy là đã hơn năm tiếng đồng hồ trôi qual Duệ Duệ không liên lạc được với cô trong thời gian dài như vậy sẽ lo lắng biết mấy!
Nhận ra vẻ lo âu của cô, Tiêu Lăng Dạ trầm giọng bảo, “Sẽ đến ngay thôi!”
“Hả?”
Tiêu Diễn thắm mò hôi, giải thích thêm lần nữa, “Ý của anh tôi là, ban nãy khi điện thoại của cô chưa sập nguồn, anh ấy đã thông báo cho bạn cô rồi, chắc anh ta đang trên đường đến đây, sẽ đến ngay thôi.”
Lâm Quán Quán cạn lời, liếc nhìn Tiêu Lăng Dạ.
Con người này không thể biểu đạt rõ ràng hay saovvv Nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Lịch sử cuộc gọi trong di động của cô chỉ có mình Hứa Dịch, vậy thì chắc chắn là anh ta đã thông báo cho Hứa Dịch.
Lâm Quán Quán an tâm chờ đợi không nói gì thêm.
Phòng bệnh bỗng chốc rơi vào trạng thái yên tĩnh gượng gạo.
Nói là gượng gạo.
Nhưng thực chất, Lâm Quán Quán đang nghĩ xem nên giải thích ra sao với Duệ Duệ, còn Tiêu Lăng Dạ không cảm thấy gì, chỉ có mình Tiêu Diễn là gượng gạo mà thôi.
May sao đúng lúc này thì Tiêu Tâm Can thức giấc.
Cô nhóc dụi mắt, đột nhiên chợt nhớ ra điều gì, nhảy phắt ra khỏi ghế sofa, cô bé ngắng đầu lên, nhìn ngay thấy Lâm Quán Quán đang tựa lên đầu giường.
Nước mắt của cô nhóc lại lập tức tuôn trào.
“Hu hu… Cô ơi, cô ơi cuối cùng cô đã tỉnh rồi!”
Cô nhóc lao như bay nhào tới bên giường, túm chặt lấy tay của Lâm Quán Quán, mếu máo, “Hu hu hu, cô làm Tâm Can sợ muốn chết.”
Cô nhóc khóc mếu nước mắt nước mũi tèm lem, Lâm Quán Quán cũng xót xa, cô vuốt ve mái tóc mềm mại của cô nhóc, “Con xem, cô không sao còn gì, đừng khóc nữa.”
“Ai bảo là không sao!” Cô nhóc nghẹn ngào chỉ lên đầu Lâm Quán Quán, “Đầu cô phải khâu kìa, hủy dung mắt rồi!”
Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật, ai đã dạy cô nhóc cách dùng hai chữ “hủy dung” này không biết!
Không đợi cô lên tiếng, cô nhóc đã lại vừa khóc vừa nói.
“Cô ơi, tại Tâm Can nên cô mới bị hủy dung, cô yên tâm, Tâm Can sẽ bắt bố chịu trách nhiệm!”
“Hả?”
“Cô đã cứu Tâm Can, Tâm Can bảo bồ lấy thân mình báo đáp!”
Bình luận facebook