-
Chương 1+2
" Lăng U, có trách thì trách cô quá tỏa sáng, chiếm lấy mọi ánh nhìn của người khác, chỉ cần cô chết đi, vậy mọi người sẽ nhìn thấy tôi. Đi chết đi."
"........"
" Lăng U, nếu em yếu đuối hơn một chút, có lẽ chúng ta đã không đến bước đường này. Đàn ông không thích người phụ nữ của mình quá mạnh mẽ."
"........"
Đi đến cầu Nại Hà, Lăng U vẫn không thể quên được câu nói của bạn thân và bạn trai mình. Họ bắt tay hãm hại cô, khiến cô ngã xuống vách núi, cả đời này, Lăng U cô sẽ không tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu nữa.
Đến sông Vong Xuyên, từ xa Lăng U đã nhìn thấy Mạnh Bà đang múc canh phát cho những linh hồn đang đợi đi đầu thai, dòng người dài nối đuôi nhau.
" Tõm"
Lăng U quay sang, vừa vặn thấy một con cá màu vàng, béo núc ních đang mở to mắt nhìn cô. Không thể không thừa nhận, cá ở đây thực sự rất béo, nhìn rất muốn ăn. Nghĩ đến lúc chết, bản thân cũng đói bụng, trở thành một con mà đói, cô không nhịn được lẩm bẩm trong miệng.
" Đem đám cá này nướng lên, ngon phải biết."
" Ai dám ăn cá của bổn vương?" giọng nói trầm trầm vang lên khiến đám quỷ sai sợ hãi vội vàng quỳ xuống.
Đám linh hồn tách ra hai bên, tạo lối đi thẳng đến chỗ cô, Lăng U nhìn người đàn ông điển trai nhất mà cô từng thấy đi đến trước mặt mình, khẽ nuốt nước bọt.
" Là ngươi muốn ăn cá của bổn vương?" người đàn ông khí chất bất phàm, khi đứng gần khiến Lăng U cảm thấy vô cùng áp lực. Nghĩ đến tai người này thính như vậy, nói nhỏ mà cũng nghe thấy, Lăng U liền thành thật khai báo.
" Cá béo như vậy, không ăn uổng phí." dù sao cũng đã chết rồi, không thể chết nữa, Lăng U cô cũng không sợ.
Quân Mạc Phàm nhướng mày, ai đi qua đây cũng đều khen cá đẹp, riêng nữ nhân này lại chỉ nghĩ đến ăn cá, cá này hắn phải hao tâm tổn phí mới nuôi được trong sông Vong Xuyên, vô cùng trân quý.
Phì~ Lăng U liếc mắt qua, thấy nam nhân mặc đồ đen kỳ dị không nhịn được cười nháy mắt nhìn mình thì toát mồ hôi lạnh. Cô chỉ nói sự thật, cũng không thể trách a.
Quân Mạc Phàm nhìn Lăng U từ đầu đến chân, nhìn đến khi cô cảm thấy cả người không thoải mái mới dời mắt sang người áo đen bên cạnh.
" Giữ lại." nói xong cũng không thèm nhìn lập tức quay người rời đi.
Lăng U còn chưa hiểu chuyện gì đã bị một đám người hầu ấn vào phòng tắm rửa thay đồ. Đến khi ngồi ngây người trong căn nhà cạnh sông Vong Xuyên, Lăng U mới sực tỉnh, cô đã bị người đàn ông kia nhìn trúng rồi.
Từ khi biết người đàn ông điểm trai kia là Diêm Vương đại nhân, Lăng U không biết nên khóc hay cười. Ngày ngày cô ra bờ sông Vong Xuyên thả cần câu cá, nhưng đám cá này như có linh tính, chúng bơi thành đàn quanh lưỡi câu nhưng tuyệt nhiên không có con nào dính bẫy. Quả nhiên muốn ăn cá ở U Minh thực khó.
Một tuần trôi qua, Lăng U hoàn toàn sống cuộc sống của loài heo, hết ăn rồi ngủ. Cô đến chỗ Mạnh Bà, tỏ ý muốn giúp đỡ, nhưng lại bị từ chối, Mạnh Bà nói thân phận cô đặc biệt, không dám để cô giúp đỡ.
" Tên khốn Diêm Vương đó......." Lăng U chán nản đá một viên sỏi ra xa thầm rủa một tiếng.
" Ngươi chửi bổn vương ngày càng thuận miệng nhỉ?" Quân Mạc Phàm chắp tay sau lưng thong thả đi từ điện Diêm Vương đến sau lưng Lăng U.
Đám quỷ sai và linh hồn sợ hãi vội vàng quỳ xuống. Lăng U mặc dù bị khí thế của anh gây áp lực nhưng chân vẫn đứng, lưng vẫn thẳng, hoàn toàn không có ý định quỳ chào người đàn ông trước mặt. Có lẽ do ảnh hưởng từ kiếp trước, cô không muốn quỳ trước mặt ai ngoài cha mẹ và ân nhân.
" Ta không dám...... ta về trước....." Lăng U cúi chào thật nhanh rồi chạy thẳng về căn nhà nhỏ của mình. Đứng lại lâu chút nữa, cô sợ cô sẽ phải quỳ trước anh.
Quân Mạc Phàm dõi theo bóng dáng nhỏ bé khuất dần. Suy nghĩ một chút liền quay qua nhìn Hắc Vô Thường đang cười mỉa khiến hắn lập tức ngậm miệng lại.
" Ngươi nói, có phải nàng ta không sợ bổn vương hay không?" Quân Mạc Phàm chỉ vào một tên quỷ sai hỏi.
" Diêm Vương đại nhân, ngài đáng sợ như vậy, ai cũng phải sợ ngài." tên quỷ sai nói.
Quân Mạc Phàm nhíu mày, mặt đen hết một mảng, hàn khí từ người tỏa ra khiến mọi người sợ hãi, ngay cả Hắc Vô Thường cũng phải cúi đầu thối lui sang một bên.
" Quay người lại."
" Dạ." tên quỷ sai ngoan ngoãn quay người lại.
" Con mắt nào của ngươi thấy nàng ta sợ bổn vương? Cá của bổn vương cũng dám câu để ăn, gặp bổn vương thì không quỳ chào. Con mẹ nó, nàng ta rõ ràng không sợ bổn vương." Quân Mạc Phàm nhấc chân đá vào lưng tên quỷ sai khiến hắn ngã ra đất, đám còn lại thấy vậy càng cúi thấp đầu hơn.
Cả ngày hôm đó, Diêm Vương đại nhân chỉ ngồi nghĩ vì sao nữ nhân kia là cô không sợ anh. Tối đến, bước chân mạnh mẽ đi đến căn nhà nhỏ cạnh sông Vong Xuyên. Từ ngoài cửa anh đã nghe thấy tiếng chửi rủa của cô. Nữ nhân này, chửi anh thuận miệng đến vậy sao?
" Ngài đến đây làm gì?" Lăng U vừa muốn mở miệng chửi tiếp liền thấy cửa bị mở mạnh, anh đen mặt bước vào.
" Đêm nay, ta muốn ngủ lại đây."
"........"
" Lăng U, nếu em yếu đuối hơn một chút, có lẽ chúng ta đã không đến bước đường này. Đàn ông không thích người phụ nữ của mình quá mạnh mẽ."
"........"
Đi đến cầu Nại Hà, Lăng U vẫn không thể quên được câu nói của bạn thân và bạn trai mình. Họ bắt tay hãm hại cô, khiến cô ngã xuống vách núi, cả đời này, Lăng U cô sẽ không tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu nữa.
Đến sông Vong Xuyên, từ xa Lăng U đã nhìn thấy Mạnh Bà đang múc canh phát cho những linh hồn đang đợi đi đầu thai, dòng người dài nối đuôi nhau.
" Tõm"
Lăng U quay sang, vừa vặn thấy một con cá màu vàng, béo núc ních đang mở to mắt nhìn cô. Không thể không thừa nhận, cá ở đây thực sự rất béo, nhìn rất muốn ăn. Nghĩ đến lúc chết, bản thân cũng đói bụng, trở thành một con mà đói, cô không nhịn được lẩm bẩm trong miệng.
" Đem đám cá này nướng lên, ngon phải biết."
" Ai dám ăn cá của bổn vương?" giọng nói trầm trầm vang lên khiến đám quỷ sai sợ hãi vội vàng quỳ xuống.
Đám linh hồn tách ra hai bên, tạo lối đi thẳng đến chỗ cô, Lăng U nhìn người đàn ông điển trai nhất mà cô từng thấy đi đến trước mặt mình, khẽ nuốt nước bọt.
" Là ngươi muốn ăn cá của bổn vương?" người đàn ông khí chất bất phàm, khi đứng gần khiến Lăng U cảm thấy vô cùng áp lực. Nghĩ đến tai người này thính như vậy, nói nhỏ mà cũng nghe thấy, Lăng U liền thành thật khai báo.
" Cá béo như vậy, không ăn uổng phí." dù sao cũng đã chết rồi, không thể chết nữa, Lăng U cô cũng không sợ.
Quân Mạc Phàm nhướng mày, ai đi qua đây cũng đều khen cá đẹp, riêng nữ nhân này lại chỉ nghĩ đến ăn cá, cá này hắn phải hao tâm tổn phí mới nuôi được trong sông Vong Xuyên, vô cùng trân quý.
Phì~ Lăng U liếc mắt qua, thấy nam nhân mặc đồ đen kỳ dị không nhịn được cười nháy mắt nhìn mình thì toát mồ hôi lạnh. Cô chỉ nói sự thật, cũng không thể trách a.
Quân Mạc Phàm nhìn Lăng U từ đầu đến chân, nhìn đến khi cô cảm thấy cả người không thoải mái mới dời mắt sang người áo đen bên cạnh.
" Giữ lại." nói xong cũng không thèm nhìn lập tức quay người rời đi.
Lăng U còn chưa hiểu chuyện gì đã bị một đám người hầu ấn vào phòng tắm rửa thay đồ. Đến khi ngồi ngây người trong căn nhà cạnh sông Vong Xuyên, Lăng U mới sực tỉnh, cô đã bị người đàn ông kia nhìn trúng rồi.
Từ khi biết người đàn ông điểm trai kia là Diêm Vương đại nhân, Lăng U không biết nên khóc hay cười. Ngày ngày cô ra bờ sông Vong Xuyên thả cần câu cá, nhưng đám cá này như có linh tính, chúng bơi thành đàn quanh lưỡi câu nhưng tuyệt nhiên không có con nào dính bẫy. Quả nhiên muốn ăn cá ở U Minh thực khó.
Một tuần trôi qua, Lăng U hoàn toàn sống cuộc sống của loài heo, hết ăn rồi ngủ. Cô đến chỗ Mạnh Bà, tỏ ý muốn giúp đỡ, nhưng lại bị từ chối, Mạnh Bà nói thân phận cô đặc biệt, không dám để cô giúp đỡ.
" Tên khốn Diêm Vương đó......." Lăng U chán nản đá một viên sỏi ra xa thầm rủa một tiếng.
" Ngươi chửi bổn vương ngày càng thuận miệng nhỉ?" Quân Mạc Phàm chắp tay sau lưng thong thả đi từ điện Diêm Vương đến sau lưng Lăng U.
Đám quỷ sai và linh hồn sợ hãi vội vàng quỳ xuống. Lăng U mặc dù bị khí thế của anh gây áp lực nhưng chân vẫn đứng, lưng vẫn thẳng, hoàn toàn không có ý định quỳ chào người đàn ông trước mặt. Có lẽ do ảnh hưởng từ kiếp trước, cô không muốn quỳ trước mặt ai ngoài cha mẹ và ân nhân.
" Ta không dám...... ta về trước....." Lăng U cúi chào thật nhanh rồi chạy thẳng về căn nhà nhỏ của mình. Đứng lại lâu chút nữa, cô sợ cô sẽ phải quỳ trước anh.
Quân Mạc Phàm dõi theo bóng dáng nhỏ bé khuất dần. Suy nghĩ một chút liền quay qua nhìn Hắc Vô Thường đang cười mỉa khiến hắn lập tức ngậm miệng lại.
" Ngươi nói, có phải nàng ta không sợ bổn vương hay không?" Quân Mạc Phàm chỉ vào một tên quỷ sai hỏi.
" Diêm Vương đại nhân, ngài đáng sợ như vậy, ai cũng phải sợ ngài." tên quỷ sai nói.
Quân Mạc Phàm nhíu mày, mặt đen hết một mảng, hàn khí từ người tỏa ra khiến mọi người sợ hãi, ngay cả Hắc Vô Thường cũng phải cúi đầu thối lui sang một bên.
" Quay người lại."
" Dạ." tên quỷ sai ngoan ngoãn quay người lại.
" Con mắt nào của ngươi thấy nàng ta sợ bổn vương? Cá của bổn vương cũng dám câu để ăn, gặp bổn vương thì không quỳ chào. Con mẹ nó, nàng ta rõ ràng không sợ bổn vương." Quân Mạc Phàm nhấc chân đá vào lưng tên quỷ sai khiến hắn ngã ra đất, đám còn lại thấy vậy càng cúi thấp đầu hơn.
Cả ngày hôm đó, Diêm Vương đại nhân chỉ ngồi nghĩ vì sao nữ nhân kia là cô không sợ anh. Tối đến, bước chân mạnh mẽ đi đến căn nhà nhỏ cạnh sông Vong Xuyên. Từ ngoài cửa anh đã nghe thấy tiếng chửi rủa của cô. Nữ nhân này, chửi anh thuận miệng đến vậy sao?
" Ngài đến đây làm gì?" Lăng U vừa muốn mở miệng chửi tiếp liền thấy cửa bị mở mạnh, anh đen mặt bước vào.
" Đêm nay, ta muốn ngủ lại đây."