-
Chap 27+ 28
Tầng 49, tầng cao nhất của tập đoàn Quân thị, là nơi chưa ai được vào trừ Bạch trợ lý. Lăng U theo bé con vào trong, đây cư nhiên là một ngôi nhà hiện đại kiểu mới. Từ thang máy đi ra đã có thể nhìn thấy toàn bộ phòng khách và phòng bếp rộng lớn, đi tiếp vào nữa, bé con lại chỉ cho cô biết cửa của hai phòng ngủ được giấu sau kệ sách to.
Lăng U tham quan một vòng, không nhịn được cảm thán trong lòng, quả thực quá hiện đại và xa hoa, ba mẹ cô có tiền cũng không làm như vậy.
" Đây là?" Lăng U dừng lại nhìn bức tranh hai người một lớn một nhỏ, đứa nhỏ kia lại là bé con đang lẽo đẽo theo cô, còn người đàn ông còn lại, nhìn thật quen mắt.
" Đây là papa. Papa nhìn rất đẹp trai, có phải mami đổ rồi không?" Bạch Dật ôm lấy chân cô cười hì hì nói.
Thoáng cái mặt Lăng U đã đỏ lên tận mang tai. Cô đã từng gặp rất nhiều người đẹp trai, ngay cả Bạch trợ lý cũng không phải dạng bình thường, papa nó nhìn nhiều một chút cũng chỉ vì thấy quen mắt mà thôi. Người này, cô chắc chắn đã gặp ở đâu đó.
Lăng U híp mắt suy nghĩ, lại không để ý phía sau cô từ khi nào đã có thêm một người nữa. Người đó đứng đấy nhìn cô thật lâu. Đêm khi Lăng U phát hiện quay người lại liền giật mình không thôi, hoá ra là Bạch trợ lý.
" Sao anh lại ở đây?" cô thở phào một tiếng hỏi.
" Lên xem nhóc con này có làm sao không." vừa nói ánh mắt vừa lườm ai đó. Bạch Dật bị lườm cũng chỉ dẩu mỏ nhìn sang chỗ khác.
" Tôi thấy nó bị lạc trong công ti, ra là người nhà của anh. Vậy tôi xin phép đi trước." không đợi câu trả lời, Lăng U đã co giò chạy thẳng ra thang máy rồi đi xuống.
Bạch Dật thấy vậy muốn bám theo lại bị Bạch Vô Thường túm lấy xách lên. Diêm Vương đại nhân dặn hắn trông chừng tiểu gia hỏa này, sợ nó làm việc lỗ mãng, quả nhiên mới ngày đầu gặp, nó đã không nhịn được mà mang con mồi về tận nhà.
Cả một ngày chờ đợi vẫn không gặp được boss trong truyền thuyết, Lăng U mệt mỏi xách mông về nhà, trên đường lại ghé qua siêu thị mua chút đồ. Vì chưa tìm được việc làm nên thời gian của cô rất rảnh, vẫn đi siêu thị mua đồ về nấu, đặc biệt là các món về cá, Lăng U tự hào vì biết làm được rất nhiều món.
" Phải ăn cá giải xui mới được."
Tiến thẳng đến chỗ bán cá đông lạnh, mắt thấy chỉ còn lại một con, cô nhanh nhẹn với tay lấy. Đến khi sắp chạm được vào, con cá tươi ngon lại bị một bàn tay khác lấy trước.
" Con cá này tôi thấy trước. Anh đẹp trai, có thể trả nó cho tôi không?"
" Cô thấy trước nhưng tay tôi lấy trước. Vậy không bằng chúng ta ăn chung đi."
Lăng U ngẩng đầu nhìn người trước mặt, hai mắt lập tức mở to, người này chẳng phải là người đàn ông trong bức ảnh kia sao? Là papa soái ca của nhóc con kia.
Quân Mạc Phàm thản nhiên nhìn Lăng U, tâm lại không giữ được bình tĩnh. Anh đã phải chờ đợi rất lâu, kìm nén mọi thứ để có thể gặp lại cô.
" Cô thấy sao?" giọng nói có phần dịu dàng lại cất lên, đưa Lăng U trở lại hiện thực.
" Vậy không tiện......."
" Papa!" tiếng nói trẻ con vang lên cắt lời của cô.
Cái đầu nhỏ xinh thò ra khỏi quầy bánh kẹo. Vừa nhìn thấy cô, kẹo trên tay nó liền bị ném vào trở lại vào trong, cái chân nhỏ chạy thật nhanh rồi ôm chặt lấy cô. Lăng U tự hỏi chân nó ngắn như vậy, sao có thể chạy nhanh như thế.
" Mami mami mami......" Bạch Dật nhào vào lòng cô, hoàn toàn bỏ qua người cha bên cạnh.
" Mami, người nhớ Tiểu Dật phải không?" Bạch Dật được cô bế lên lập tức vui vẻ thơm má cô một cái.
Lăng U cười yếu ớt, cô chỉ là theo bản năng đỡ lấy nó, không ngờ nó lại leo lên người cô quấn không tha. Hơn nữa cha con họ đẹp như vậy, muốn quên cũng khó.
" Quân Bạch Dật." Quân Mạc Phàm đen mặt kéo Bạch Dật ra khỏi người cô nhưng nhóc con sống chết không chịu buông tay, cuối cùng anh kéo Bạch Dật, nhóc con lại kéo cô, cả cô và nhóc con đều ngã vào lòng anh.
Lăng U đỏ mặt vội lùi ra sau. Bạch Dật vẫn bám chặt lấy cô không chịu buông tay, cậu còn lâu mới để tuột mất mami.
" Papa, chính mami là người đã đưa Tiểu Dật về nhà a."
" Thì ra là vậy."
Bữa tối đầy ngượng ngùng được diễn ra. Anh lấy lý do cảm ơn mời cô ăn, mặc dù cá được làm rất ngon nhưng Lăng U lại chẳng ăn được bao nhiêu, cô chỉ thấy bất tự nhiên thôi.
Về đến nhà, hai má của Lăng U vẫn chưa hết đỏ, trước khi cô lên xe, nhóc con đó còn thơm má cô hẹn ngày mai gặp lại, chỉ cần nghĩ đến việc gặp lại hai cha con họ là mặt cô lại nóng bừng.
Hôm sau, Lăng U ăn mặc đậm chất của một thư ký, áo trắng váy đen sơ vin đi đến tầng 45 gặp Bạch trợ lý nhận thẻ. Nhìn tên của mình, ảnh của mình, tâm Lăng U lại vui vẻ không thôi, giờ cô có việc làm rồi, cô không còn thất nghiệp nữa.
" Này, lấy cho tôi cafe."
Lăng U quay người lại, thấy một cô gái xinh đẹp, thân hình nóng bỏng đang chỉ tay vào cô.
" Còn ngơ ra đó làm gì, mau đi lấy cho tôi ly cafe ra đây." thấy Lăng U ngơ ngơ ngác ngác, giọng nói có phần tức giận lại vang lên.
" Lấy cafe cho cô không phải nhiệm vụ của tôi."
- - -
Lăng U tham quan một vòng, không nhịn được cảm thán trong lòng, quả thực quá hiện đại và xa hoa, ba mẹ cô có tiền cũng không làm như vậy.
" Đây là?" Lăng U dừng lại nhìn bức tranh hai người một lớn một nhỏ, đứa nhỏ kia lại là bé con đang lẽo đẽo theo cô, còn người đàn ông còn lại, nhìn thật quen mắt.
" Đây là papa. Papa nhìn rất đẹp trai, có phải mami đổ rồi không?" Bạch Dật ôm lấy chân cô cười hì hì nói.
Thoáng cái mặt Lăng U đã đỏ lên tận mang tai. Cô đã từng gặp rất nhiều người đẹp trai, ngay cả Bạch trợ lý cũng không phải dạng bình thường, papa nó nhìn nhiều một chút cũng chỉ vì thấy quen mắt mà thôi. Người này, cô chắc chắn đã gặp ở đâu đó.
Lăng U híp mắt suy nghĩ, lại không để ý phía sau cô từ khi nào đã có thêm một người nữa. Người đó đứng đấy nhìn cô thật lâu. Đêm khi Lăng U phát hiện quay người lại liền giật mình không thôi, hoá ra là Bạch trợ lý.
" Sao anh lại ở đây?" cô thở phào một tiếng hỏi.
" Lên xem nhóc con này có làm sao không." vừa nói ánh mắt vừa lườm ai đó. Bạch Dật bị lườm cũng chỉ dẩu mỏ nhìn sang chỗ khác.
" Tôi thấy nó bị lạc trong công ti, ra là người nhà của anh. Vậy tôi xin phép đi trước." không đợi câu trả lời, Lăng U đã co giò chạy thẳng ra thang máy rồi đi xuống.
Bạch Dật thấy vậy muốn bám theo lại bị Bạch Vô Thường túm lấy xách lên. Diêm Vương đại nhân dặn hắn trông chừng tiểu gia hỏa này, sợ nó làm việc lỗ mãng, quả nhiên mới ngày đầu gặp, nó đã không nhịn được mà mang con mồi về tận nhà.
Cả một ngày chờ đợi vẫn không gặp được boss trong truyền thuyết, Lăng U mệt mỏi xách mông về nhà, trên đường lại ghé qua siêu thị mua chút đồ. Vì chưa tìm được việc làm nên thời gian của cô rất rảnh, vẫn đi siêu thị mua đồ về nấu, đặc biệt là các món về cá, Lăng U tự hào vì biết làm được rất nhiều món.
" Phải ăn cá giải xui mới được."
Tiến thẳng đến chỗ bán cá đông lạnh, mắt thấy chỉ còn lại một con, cô nhanh nhẹn với tay lấy. Đến khi sắp chạm được vào, con cá tươi ngon lại bị một bàn tay khác lấy trước.
" Con cá này tôi thấy trước. Anh đẹp trai, có thể trả nó cho tôi không?"
" Cô thấy trước nhưng tay tôi lấy trước. Vậy không bằng chúng ta ăn chung đi."
Lăng U ngẩng đầu nhìn người trước mặt, hai mắt lập tức mở to, người này chẳng phải là người đàn ông trong bức ảnh kia sao? Là papa soái ca của nhóc con kia.
Quân Mạc Phàm thản nhiên nhìn Lăng U, tâm lại không giữ được bình tĩnh. Anh đã phải chờ đợi rất lâu, kìm nén mọi thứ để có thể gặp lại cô.
" Cô thấy sao?" giọng nói có phần dịu dàng lại cất lên, đưa Lăng U trở lại hiện thực.
" Vậy không tiện......."
" Papa!" tiếng nói trẻ con vang lên cắt lời của cô.
Cái đầu nhỏ xinh thò ra khỏi quầy bánh kẹo. Vừa nhìn thấy cô, kẹo trên tay nó liền bị ném vào trở lại vào trong, cái chân nhỏ chạy thật nhanh rồi ôm chặt lấy cô. Lăng U tự hỏi chân nó ngắn như vậy, sao có thể chạy nhanh như thế.
" Mami mami mami......" Bạch Dật nhào vào lòng cô, hoàn toàn bỏ qua người cha bên cạnh.
" Mami, người nhớ Tiểu Dật phải không?" Bạch Dật được cô bế lên lập tức vui vẻ thơm má cô một cái.
Lăng U cười yếu ớt, cô chỉ là theo bản năng đỡ lấy nó, không ngờ nó lại leo lên người cô quấn không tha. Hơn nữa cha con họ đẹp như vậy, muốn quên cũng khó.
" Quân Bạch Dật." Quân Mạc Phàm đen mặt kéo Bạch Dật ra khỏi người cô nhưng nhóc con sống chết không chịu buông tay, cuối cùng anh kéo Bạch Dật, nhóc con lại kéo cô, cả cô và nhóc con đều ngã vào lòng anh.
Lăng U đỏ mặt vội lùi ra sau. Bạch Dật vẫn bám chặt lấy cô không chịu buông tay, cậu còn lâu mới để tuột mất mami.
" Papa, chính mami là người đã đưa Tiểu Dật về nhà a."
" Thì ra là vậy."
Bữa tối đầy ngượng ngùng được diễn ra. Anh lấy lý do cảm ơn mời cô ăn, mặc dù cá được làm rất ngon nhưng Lăng U lại chẳng ăn được bao nhiêu, cô chỉ thấy bất tự nhiên thôi.
Về đến nhà, hai má của Lăng U vẫn chưa hết đỏ, trước khi cô lên xe, nhóc con đó còn thơm má cô hẹn ngày mai gặp lại, chỉ cần nghĩ đến việc gặp lại hai cha con họ là mặt cô lại nóng bừng.
Hôm sau, Lăng U ăn mặc đậm chất của một thư ký, áo trắng váy đen sơ vin đi đến tầng 45 gặp Bạch trợ lý nhận thẻ. Nhìn tên của mình, ảnh của mình, tâm Lăng U lại vui vẻ không thôi, giờ cô có việc làm rồi, cô không còn thất nghiệp nữa.
" Này, lấy cho tôi cafe."
Lăng U quay người lại, thấy một cô gái xinh đẹp, thân hình nóng bỏng đang chỉ tay vào cô.
" Còn ngơ ra đó làm gì, mau đi lấy cho tôi ly cafe ra đây." thấy Lăng U ngơ ngơ ngác ngác, giọng nói có phần tức giận lại vang lên.
" Lấy cafe cho cô không phải nhiệm vụ của tôi."
- - -